Túy Tâm Kiếm

Chương 48: Thăm dó hổ huyệt


Đọc truyện Túy Tâm Kiếm – Chương 48: Thăm dó hổ huyệt

Giang Thu Lăng nhanh nhảu xen vào hỏi :

– Từ lúc giã biệt ở Hắc Lang Sơn, lão tiền bối đã đi đâu trong khoảng thời gian nữa tháng…?

Nhứt Thóc Dã Tẩu khẽ mỉm cười :

– Thực không dấu gì cô nương, từ dạo ấy đến nay, lão phu luôn luôn theo dõi bên mình hai vị, không rời một giây phút nào cả, chỉ có một việc là chẳng có ra mặt đấy thôi….

– Thì ra lão tiền bối đã nhọc công âm thầm theo bảo vệ chúng tôi đấy mà….!

Lão già khẽ gật đầu :

– Nói đến hai chữ bảo hộ thì hơi quá….chỉ bất quá là lão phu đã dụng tận tâm trí và khả năng ra để làm tròn nhiệm vụ, mong sao cho khỏi hổ thẹn với vong linh của bạn già họ Giang ở chốn Cửu Tuyền là đã mãn nguyện lắm rồi…..

Tử Lăng vội xen vào :

– Thưa lão tiền bối, tại hạ định cùng Giang cô nương đồng đi Hiệp Lê Sơn! Vì hiện giờ cao giới quần hào đang đổ xô về nơi ấy, còn hiện giờ lão tiền bối có ý định gì…?

Sau giây phút suy nghĩ, Nhứt Thóc Dã Tẩu nói ngay :

– Hiện tại lão phu còn có chút việc riêng, phải thanh toán cho xong mới được…. độ một tháng sau lão phu sẽ đến đấy cùng thiếu hiệp hội ngộ…!

Tử Lăng vội tiếp :

– Lão tiền bối đã có ý định đi Hiệp Lê Sơn, hà tất không nhập bọn cùng chúng tôi đồng đi cho có bạn?

Nhứt Thóc Dã Tẩu mỉm cười :

– Lão phu cũng có ý định ấy…nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, vẫn là đi riêng cho tiện hơn….!

– Tại sao thế? Chẳng nhẽ sợ người chú ý chăng?

– Không phải vậy đâu? Hai người đồng đi sẽ tự do trao đổi nhau muôn đổi tâm tình, nghìn câu ân ái, nếu lão phu chen vào ở giữa, chẳng là phá mất vẻ tự nhiên, và giảm phần hứng thú của đôi lứa hay sao?


Tử Lăng và Giang Thu Lăng đều hổ thẹn đỏ cả mặt!

Giang Thu Lăng liền giương đôi mày liễu cong vút :

– Lão tiền bối lại chế giễu chúng tôi rồi đấy…!

Nhứt Thóc Dã Tẩu chăm chỉ nhìn Tử Lăng rồi tiếp :

– Văn thiếu hiệp mê man bất tỉnh mười mấy ngày trời, trong thời gian ấy, Giang cô nương đã vì cậu mà chịu biết bao gian lao cay đắng! Chuyến lữ hành này, cậu phải xử sự sao cho đúng là người biết nghĩa đấy!

Giang Thu Lăng ửng hồng đôi má, xen vào ngắt lời :

– Xin lão tiền bối đừng nói nữa, hôm nay sao cụ lại quá bận tâm vì những việc không đâu ấy mãi…?

Nhứt Thóc Dã Tẩu bật cười to :

– Ha ha ha…..! Nhơn sanh gặp lúc nên hành lạc, hoa nở dù tươi mấy độ hồng! Thôi, xin cáo biệt đấy nhé!

Chuỗi cười của lão già còn ngân vang theo lớp sương mỏng mông lung mờ ảo của buổi bình minh, thì hình bóng lão đã mờ dần sau ngọn đồi xa!

Trong cụm tùng bên cạnh, tiếng gà rừng đã gáy lên văng vẳng.

Tử Lăng khẽ thở dài, âu yếm nhìn Giang Thu Lăng :

– Lăng muội bao ngày qua, đã vì huynh mà chịu gian khổ quá nhiều!

– Ồ! Lăng huynh….! Chuyện cứu giúp nhau trong lúc gian nguy, đương nhiên phải làm, có đáng chi đâu mà anh phải bận tâm nhắc nhở!

Nói đến đây nàng quá xúc động, hai tay vội ôm mặt khóc nức nở…

Tử Lăng vụt cảm thấy tất dạ bùi ngùi, chàng đưa hai tay ôm Giang Thu Lăng vào lòng….


Nước mắt của Giang Thu Lăng chất chứa, đè nén lâu ngày, nay có dịp tuôn ra, như thủy triều vỡ đập….

Cố đè nén sự xúc động, Tử Lăng an ủi :

– Lăng muội! Tất lòng chung thủy của em, anh nguyện suốt đời ghi lòng tạc dạ…!

Giang Thu Lăng vẫn không ngưng thổn thức :

– Lăng ca! Anh không quên những câu chân thành ấy, là em hả dạ lắm rồi!

Ngước mặt nhìn lên, Tử Lăng vội giục :

– Trời đã bình minh, chúng mình lên đường đi thôi!

Giang Thu Lăng vội lấy khăn lau khô đôi dòng lệ, đoạn cùng Tử Lăng sánh vai song song bước lần xuống núi….

Sau độ một giờ đi bộ, cả hai đã ra khỏi vùng núi Ngoại Hoang Sơn, chân bước đến một đại lộ cái quan….Hai người trẻ tuổi tìm đến một thị trấn gần đấy, sau khi dùng xong cơm nước, họ mua mỗi người một bộ y phục thay vào, hóa trang thành hai khách thương, đoạn mướn một cỗ xe ngựa, lên đường nhắm hướng Hiệp Lê Sơn thẳng tiến…!

Đôi tình nhân ấy ngày đi đêm nghỉ, những ngày đi đường là quãng thời gian thơ mộng nhất đời họ, mắt ngắm giang sơn cẩm tú, miệng ríu rít những câu ân tình, kẻ bàng quang trông thấy đều thèm muốn cho mối tình nồng nàn của đôi lứa…

Có một điều là mỹ trung bất túc, Tử Lăng dụng tất cả thời gian rảnh rang để luyện võ, Giang Thu Lăng thường bị bỏ ngồi một mình.

Nàng cũng thừa hiểu là trách nhiệm của chàng quá nặng, nên không yêu cầu gì hơn….

Độ hơn mấy chục ngày rong rủi, kết cuộc họ đặt chân đến dưới dãy Hiệp Lê Sơn.

Họ rời khỏi xe, xuống đi bộ, lần mò nhắm đỉnh núi bước tới…

Điều đáng được hai người chú ý là trong một hương thôn gần đấy, bỗng nhiên xuất hiện đủ các tầng lớp người, từ anh thợ săn cho đến chú tiều phu, từ gã bán hàng rong cho đến người hành khất….


Văn Tử Lăng thầm nhủ :

– Tất cả những người này đều là những tay võ lâm cao thủ, xem ra họ đã đến đây từ bao lâu rồi….!

Hai người đến trước mộ Túy Tâm tiên tử xem qua một lượt, không có chi đặc biệt, cảnh vật cũng như xưa, lại còn có vẻ hoang vu hơn độ nào.

Sau khi rảo sơ qua một vòng quanh vùng mộ huyệt, thần sắc Tử Lăng như có vẻ khác thường, chàng theo một sơn lộ gồ ghề quanh co đi tới, Giang Thu Lăng lặng lẽ theo sau, qua mấy dãy đồi, xuyên qua mấy cụm rừng, hai người đặt chân đến một triền núi hoang vu….

Giang Thu Lăng không khỏi ngạc nhiên :

– Lăng ca, anh tìm gì thế?

Tử Lăng đưa tay chỉ vào một ám ký trên thân cây gần đấy :

– Lăng muội, em có thấy ám ký không?

Theo tay chàng chỉ, Giang Thu Lăng chăm chú nhìn vào thân cây, nơi ấy có một chiếc đầu lâu sơn màu trắng, nếu không chăm chú nhận xét, khó lòng nhận thấy vì lằng vẽ quá mơ hồ….

– Nãy giờ anh theo ám hiệu ấy đến đây, nếu sự suy đoán của anh không lầm thì có lẽ đây là một ngõ bí mật dẫn vào sào huyệt của bọn U Minh giáo…!

Miệng vừa nói, chàng vừa vạch cỏ thẳng tiến!

Một phiến đá vuông, trên có hình một chiếc đầu lâu hiện ra trước mặt.

Bỗng nhiên…

Có tiếng chân người từ xa đi lại…

Cả hai vội nhảy vào một lùm cỏ ẩn núp.

Không bao lâu một toán một người đi tới, dẫn đầu là một người vận áo xanh, mặt được che kín, đi sau người ấy có cả nam lẫn nữ, sự trang phục đều giống nhau, thoạt trông dáng đi, ai cũng đủ hiểu họ đều là những tay võ công thượng thặng…

Toán người đi khỏi giây lâu, cả hai định vạch cỏ bước ra, thình lình lại có tiếng chân khác vọng đến…

Tiếng chân đến gần, Tử Lăng bất giác mừng thầm, chỉ có hai người, một nam một nữ vận thanh y, mặt che vải đen đi đến.

Tử Lăng kê miệng bảo nhỏ Giang Thu Lăng :


– Lăng muội…! Em hãy chuẩn bị….! Tiểu huynh sẽ bắt sống hai người ấy, tối thiểu mình cũng biết được Tổng đàn của U Minh giáo tọa lạc ở đâu….!

Quả nhiên sau khi bất chợt bị lối điểm huyệt thần tốc của Tử Lăng, cả hai đều bị điểm trúng vào huyệt Thiên Trì và té xuống bất động.

Giang Thu Lăng tiếp tay lôi hai người vào bụi cỏ.

Cả hai người vừa bị bắt, tuổi độ ngoài ba mươi, sau khi lột bức vải che mặt ra, sắc diện họ không có gì làm đặc biệt cho lắm…

Tử Lăng cất tiếng giục, chúng mình hãy lột y phục của họ thay vào và thừa thế để xâm nhập vào sào huyệt của họ….!

Giang Thu Lăng lặng lẽ tuân lời.

Trong phút chốc, cả hai nghiễm nhiên trở thành hai người thanh y bịt mặt, vội vã đuổi theo bọn trước.

Với tài nghệ phi thường của họ, chỉ trong khoảnh khắc, họ đã đuổi theo kịp toán bịt mặt vừa qua.

Sau hơn một dậm đường quanh co uốn khúc, sơn lộ dẫn họ đặt chân đến một sơn trang…

Sơn trang nghèo nàn xơ xác, với một số thảo lư lưa thưa, điểm đặc biệt là sơn trang này và thôn xóm của bọn quần hào tụ họp, được ngăn cách bởi một dãy núi.

Người đi đầu bỗng nhiên quay lại quát to :

– Vương Ngũ! Đã đến Tổng Đàn, tại sao còn lẽo đẽo phía sau, không mau bước lên phía trước còn đợi chờ gì nữa?

Tử Lăng ra hiệu cho Giang Thu Lăng, cả hai vội vã bước nhanh tới trước….

Trời đã về đêm, người vừa quát bảo lại vội vã cắm đầu đi tới, không buồn để ý đến hành động của hai người.

Hai người lặng lẽ theo họ dấn bước vào Sơn trang…

Đến một thảo lư, hai người trong bọn bước đến gõ vào trên cửa ba tiếng, rồi đứng vẹt hai bên chờ đợi…

Cửa thảo lư từ từ mở rộng, một giọng sang sảng quát hỏi :

– Các vị có sẵn phù lệnh đấy không….?

Tử Lăng và Thu Lăng cả kinh, vội vã cho tay vào túi áo….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.