Đọc truyện Túy Tâm Kiếm – Chương 45: Phản đồ nội tuyến
Ngọn hồi phong chưởng lực của Liên Tâm Sư Thái có một uy lực dũng mãnh phi thường, cội tùng với những rễ buông rũ xuống như một chiếc lọng, cành lá sum suê cách chính điện hơn mười trượng, thế mà chỉ trong chớp mắt, lá trụi cành trõ, cát đá xung quanh theo đà hút của chưởng phong cuốn lên mịt trời!
Văn Tử Lăng va Giang Thu Lăng núp ở một cụm hoa cách đấy không bao xa, bất giác giật minh đánh thót.
Dưới sức hút mãnh liệt của Hồi Phong chưởng, một bóng người mặc áo vàng, đang núp trong cội tùng thình lình bị rút mạnh lên không đoạn rơi xuống trước mặt của Liên Tâm Sư thái.
Lãnh Tâm Thần ni chẳng lộ một diểm gì tỏ vẻ ngạc nhiên, lặng lẽ đứng một bên, điềm nhiên quan sát diễn biến.
Người vừa bị Liên Tâm Sư Thái bắt giữ lại là một vị lão ni cô…thoạt nom sắc phục thì ni cô này chính là môn đệ của Thất Xảo thiền viện.
Liên Tâm Sý Thái trầm giọng quát hỏi:
– Tùng Phong, ngươi núp dưới cội tùng rình rập nghe trộm là có ý định gì?
Vị ni cô tên Tùng Phong lão ni vội quỳ mọp xuống van lạy:
– Đệ tử, định đến gốc cội tùng tìm nơi thân cây một chút ít tòng giao, đem vào đốt đen… đúng lúc sư phụ vừa nom thấy.
Liên Tâm Sư Thái vội quát bảo:
– Chớ dụng lời man trá để qua mắt ta.
Bà liền quay sang Thanh Phong lão ni hỏi:
– Đêm nay có phải là phiên trực của Tùng Phong hay không?
Thanh phong lão ni vội cung kính bẩm:
– Thưa sư phụ, đêm nay là phiên của Tùng Phong đốt hương châm dầu.
Liên Tâm Sư Thái nói:
– Có phận sự phải làm, hà tất phải đến chính điện nghe trộm lời bàn luận bí mật của sư phụ, vậy nhà ngươi có mục đích gì?
Tùng Phong lão ni lại tiếp tục van lạy rối rít:
– Đệ tử thật đáng tội chết, vì một chút hiếu kỳ định xem thử dung nhan của khách vừa đến.
Liên Tâm Sư Thái lạnh lẽo hừ một tiếng:
– Nếu sự việc quả nhiên được như vậy, thì cũng tha thứ được cho, nhưng sư phụ của ngươi không phải là người dễ lừa gạt, mấy tháng nay ta đã để ý đến cử chỉ của nhà ngươi có vẻ rất khả nghi.
Tùng Phong lão ni vội biện bạch:
– Đệ tử từ nhỏ xuất gia, theo hầu sư phụ đã hơn mười năm trời, với tấm thân già nua này, trừ ra tụng kinh niệm phật, cầu nguyện để siêu thoát cho kiếp sau, đâu còn mong muốn gì với kiếp sống tạm bợ này.
Liên Tâm Sư Thái vẫn với vẻ mặt lạnh lùng:
– Nhân tâm bất trắc, việc ấy không thể dùng lời lẽ biện bạch được.
Bà liền xoay qua Thanh phong lão ni:
– Hãy lục soát kỹ khắp người Tùng Phong cho ta!
Tùng Phong lão ni cuống quýt lên:
– Không, không! Đệ tử chẳng có phạm pháp! Xin sư phụ hãy rút mệnh lệnh lục soát khắp mình đệ tử trước mặt mọi người.
Miệng vừa van xin, Tùng Phong lão ni vừa lóp ngóp bò dậy tìm đường chạy trốn.
Liên Tâm Sư Thái nổi giận quát to:
– Nghiệt đồ, ngươi làm sao chạy cho thoát.
Tùng phong lão ni lại nếm mùi Hồi phong chưởng lần thứ hai.
Bà ta vừa phóng mình bay vụt lên, lập tức bị chưởng phong hút ngược trở lại, quật mạnh té nhào xuống mặt đất.
Thanh Phong lão ni nhanh nhẹn tung mình nhảy vọt tới, xuất chỉ điểm vào hai tinh huyệt ở hai bên vai của bà ta.
Tứ chi của lão ni lập tức tê liệt không cử động được.
Sau giây phút khám xét, một lệnh bài bằng đồng bóng nhoáng từ trong mình lão ni vọt ra, những người có mặt đều đổ xô nhìn vào, trên mặt miếng lệnh bài ấy, hình một chiếc đầu lâu đuợc khắc nổi lên một cách cực kỳ tinh xảo, lồ lộ nhìn ra..
Mộ Dung Hồng vội thất thanh kêu to:
– Trời! Đấy là Cô lâu lệnh bài của U minh giáo.
Liên Tâm sư thái vội vàng quay lại hỏi:
– Mộ sư điệt! Lấy bằng chứng nào để quyết đoán đó là sự thật?
Mộ Dung Hồng đáp:
– Trên đuờng theo gia sư đến đây, tôi đã từng gặp bọn U Minh Giáo hai lần, bọn chúng mỗi người đều có mang một Cô lâu lệnh bài trên người, hình dáng và kiểu cách đại loại là một thứ….
Liên Tâm sư thái khẽ gật đầu, quay sang Thanh Phong lão ni quát hỏi:
– Hiện tại nhà người còn lời lẽ nào để biện bạch nữa hay không?
Thanh Phong lão ni thất vọng thở dài:
– Việc này thật là hoàn cảnh bất đắc di, đệ tử đâu phải là cam tâm để người lợi dụng.
Lão ni tạm ngưng giây lát đoạn buồn bã tiếp:
– Ngoài chiếc Cô lâu lệnh bài ấy ra, đệ tử còn có một vật rất quan trọng, cất kỹ trong mình, đề tử đồng ý đưa cho sư phụ xem nốt.
Liên Tâm sư thái vội vã quát bảo:
– Hãy mở huyệt đạo của Tùng phong cho ta!
Thanh Phong lão ni cất tiếng vâng dạ, đoạn xuất chỉ giải khai những huyệt bế tắc bị điểm khi nãy.
Giọng nói của Liên Tâm sư thái trở nên hòa dịu hơn:
– Nếu nhà người thành thật cung khai tự sự, bần ni sẽ niệm tình sư đệ mười mấy năm dư, bỏ qua tất cả, nhược bằng cứ tiếp tục man trá lừa dối, bần ni sẽ có những hình phạt đích đáng để sửa trị tội ấy.
– Đa tạ ân đức của sư phụ!
Nói xong ni cô liền cho tay vào vạt áo, lấy ra một hoàn thuốc to bằng đầu ngón tay, trịnh trọng thốt:
– Hoàn thuốc này! Sư phụ không nên sờ mó đến nó, buổi đầu gặp gỡ, vị đường chủ của U Minh Giáo giao hoàn thuốc cho đệ tử và căn dặn rằng, nếu không phải lúc khẩn cấp, không nên sử dụng nó. Hiện giờ, cầu mong sư phụ hãy tha cho những lỗi lầm của đệ tử nhưng chuyện đã bức bách đến nỗi đệ tử không làm gì khác hơn đuợc nữa.
Liên Tâm sư thái nổi giận quát to:
– Nhà ngươi chỉ có nói chuyện không đâu, sao không chịu đưa hoàn thuốc ấy cho ta.
Nhưng với một động tác cực nhanh, Tùng Phong lão ni vội vã cho hoàn thuốc ấy vào mồm và nhai ngấu nghiến đoạn nuốt ực vào.
Mộ Dung Hồng cả kinh kêu to:
– Không xong rồi! Bà ta đã uống hoàn độc dược.
Tiếng nàng chưa dứt câu, thân hình Tùng Phong lão ni đột nhiên bắn vọt cao lên năm sáu thước, thê thảm gào to, rồi rơi mạnh xuống đất giãy lên đành đạch.
Thân hình của ni cô từ từ co quắc lại, mặt mũi biến dạng, dần dần xương thịt tan rữa ra, trong khoảnh khắc tất cả thể xác của ni cô tiêu tan thành một vũng nước tanh đen ngòm.
Nãy giờ núp sau cụm hoa um tùm rình xem, thấy cái chết thê thảm của ni cô, Tử Lăng thình lình bị xúc động mạnh, chàng nhủ thầm:
“Tài khống chế thuộc hạ của bọn U Minh Giáo thật cao cường, Tùng Phong lão ni thà chọn đường chết chứ không chịu tiết lộ bí mật của giáo phái”.
Giang Thu Lăng dùng phép truyền âm nhập mật kề tai chàng khẽ bảo:
– Lăng ca! Thuốc gì mà độc hại ghê gớm thế?
Tử lăng vội đáp nhanh:
– Thi độc.
– Trời! Sức phá hoại của nó ghê gớm đến thế kia à?
Tử Lăng gật đầu:
– Thi độc có phân biệt nặng yếu, mạnh nhẹ, rất có thể còn có thứ độc hại hơn nhiều.
Hai người nhìn vũng nước đen ngòm mà lòng phân vân ghê sợ.
Liên Tâm sư thái niệm phật đoạn thở dài:
– Thật là một thủ đoạn cực kỳ dã man tàn ác!
Từ khi câu chuyện bắt đầu xảy ra đến giờ, Lãnh tâm thần ni vẫn lặng thinh đứng nhìn không chịu hở môi, thình lình cất tiếng thở dài:
– Việc xảy ra như trên, hiện nay khắp chốn giang hồ đâu đâu cũng có, sư tỷ đành lòng nằm ngủ yên giấc mà không lo nghĩ đến sự lầm than của trăm họ hay sao? Sư đệ chúng tôi đều là kẻ xuất gia, may mắn được rèn luyện một chút võ công, gặp phải lúc giang hồ trải qua cơn nguy hiểm, máu đổ khắp chốn võ lầm, lòng nghĩa hiệp có sẵn trong thâm tâm của con nhà võ, cho nên phải nhất quyết diệt cho hết bọn gian tà xu nịnh mới nguôi.
Lặng lẽ nhìn vung nước từ cơ thể của Tùng Phong lão ni dần dần rút xuống đất, Liên Tâm sư thái nheo mày hỏi:
– Phải chăng đấy là thi độc?
Lãnh tâm thần ni khẽ gật đầu
– Tôi nghi sự phán đoán ấy của sư tỷ chắc có lẽ đúng, vì chỉ có thi độc mới có một sức phá hoại ghê gớm đến thế.
– Giống vạn niên kim lý mà sư tỷ nuôi sẵn trong giếng hạn đường là môn thần dược để giải chất thi độc, chẳng hay hiện tại còn được mấy con?
Liên Tâm sư thái trầm ngâm suy nghi giây lát rồi đáp:
– Vạn niên kim lý còn từ độ ba đến năm con, bần ni định đem số lý ngư ấy để luyện thành độ trăm viên giải thi độc dược hoàn.
Lộ vẻ vui mừng, Lãnh Tâm thần ni vội hỏi:
– Thế ra sư tỷ chỉ bằng lòng hiến giải độc hoàn mà không chịu chấp nhận việc ra mặt trên chốn giang hồ hay sao?
Khẽ mỉm cười Liên Tâm sư thái chậm rãi đáp:
– Sư muội chắc thừa hiểu tính ý của tôi, xưa nay nếu không làm thì thôi, bằng nhúng tay vào việc gì, thì nhất quyết phải làm triệt để, nếu đã đồng ý luyện dược, tức nhiên là thừa nhận việc xuất sơn.
Nói đến đây ni cô nghiêm giọng gằn từng tiếng:
– Bất luận U Minh Giáo có một thế lực hùng mạnh mấy bần ni cũng nhất quyết cùng bọn chúng ăn thua đến cùng!
Lãnh Tâm thần ni hớn hở cười:
– Thực là một đại may mắn của giới võ lâm giang hồ, thầy trò chúng tôi giờ xin tạm biệt
Nói xong, ni cô định cùng Mộ Dung Hồng quay mình cất bước.
Liên Tâm sư thái gọi to:
– Sư muội, hãy khoan!
Lãnh Tâm thần ni vội quay đầu lại:
– Bộ sư tỷ lại đổi ý hay sao?
Liên Tâm sư thái nói:
– Bần ni đã khứng chịu, có lẽ đâu lại đổi ý. Nhưng có một việc là bần ni ẩn cư đã lâu đối với vấn đề U Minh Giáo chỉ mới nghe sơ qua, một khi xuống núi, biết đến đâu để tìm sư muội?
Lãnh Tâm thần ni đáp:
– Hiện tại, vì vây cánh của chúng đã tràn lan khắp chốn giang hồ bất luận sư tỷ đến đâu cung có thể bắt gặp họ, còn việc muốn gặp được tôi, chúng mình sẽ tới Hiệp lê sơn hội ngộ
– Nơi đâu là tổng đàn của chúng?
– Bần ni hiện giờ chưa nắm chắc đuợc điều ấy, điểm đặc biệt là hiện giờ tất cả quần hùng đang lũ lượt kéo nhau đến đấy, không bao lâu một trận thư hùng chắc sẽ xảy ra dữ dội.
Liên Tâm sư thái khẽ gật đầu:
– Được, bần ni đợi thuốc luyện xong sẽ lập tức lên đường đi Hiệp lê sơn.
Lãnh Tâm thần ni vội hỏi:
– Bao giờ thuốc mới luyện thành?
– Nếu nhanh là ba hôm, nếu chậm trễ chắc là bảy hôm.
Lãnh Tâm thần ni chắp tay vái chào:
– Rất tốt, bần ni xin cáo biệt.
Ni cô nói xong nhanh nhẹn quay người cùng Mộ Dung Hồng theo con lộ trước sơn môn thoăn thoắt xuống núi.
Nhìn bóng hai người một già một trẻ, thân nhi nữ tu hành, nửa đêm băng rừng, vì tấm chân thành diệt bạo trừ gian, không quản khó nhọc gian lao lòng Liên Tâm sư thái bất giác se lại, bà buông tiếng thờ dài, đoạn đưa tay hướng về phía cụm hoa của Văn Tử Lăng và Giang Thu Lăng đang ẩn nấp vừa vẫy và gọi to:
– Hai người hãy ra đây.
Hai người giật mình cả kinh đua mắt nhìn nhau đoạn liu ríu bước ra.
Đỏ mặt tía tai vì hổ thẹn, Văn Tử Lăng ấp úng thốt:
– Kẻ vãn bối xin ra mắt lão sư thái!
Liên Tâm sư thái điềm nhiên mỉm cười:
– Lúc nãy Lãnh Tâm thần ni, là sư muội của bần ni, hai thí chủ chắc đã có duyên cùng người gặp mặt rồi, khỏi cần đến sự giới thiệu dài dòng cho nhọc.
Cả hai lại thêm một lần đỏ mặt, do lời nói của Liên Tâm sư thái thì thân thế của cả hai đã đuợc lão ni cô biết tường tận.
Nơi Lăng Vân Tự, cảnh Mộ Dung Hồng giúp Tử Lăng chữa trị vết thương, vụt hiện lên một cách rõ rệt trong tâm khảm của Giang Thu Lăng.
Như thông cảm được nỗi khổ tâm và hổ thẹn của hai người, Liên Tâm sư thái cố giữ vẻ mặt điềm tinh xua hai tay bảo:
– Hiện giờ giới võ lâm giang hồ đã bị bọn U Minh Giáo quấy loạn, bần ni quyết tâm xuất sơn một chuyến, nơi thiền viện thảo lư này, không tiện lưu giữ khách lạ hai thí chủ hãy chuẩn bị lên đường.
Văn Tử Lăng chắp tay cung kính thốt:
– Kẻ vãn bối này được lão sư thái khẳng khái tặng thần dược Vạn niên kim lý, ân đức này như thể tái tạo ngày nào có duyên gặp gỡ, tại hạ nguyện cố gắng để báo đền.
Liên Tâm sư thái vội ngắt lời:
– Xin thí chủ chớ nhiều lời, bần ni chẳng phải là người thi ân cầu báo đáp, vì công việc đa đoan nên không tiện việc tiếp đón nên mong hai vị đừng trách bần ni hạ lệnh trục khách.
Lão ni cô điềm nhiên quay lại quát to:
– Thanh Phong đồ nhi! Hãy nhanh đưa hai người xuống núi.
Vừa dặn xong, lão ni cô quay ngoắt người lại, vội vã trở vào đại điện.
Thanh Phong lão ni nhanh nhẹn bước tới:
– Lão ni vâng lệnh đưa hai vị xuống núi!
Chẳng đợi phản ứng của hai người, bà ta vội lách người đi.
Tử Lăng và Giang Thu Lăng vội vã bước theo.
Qua khỏi sơn môn là một con đuờng dốc thoai thoải, hai bên đồi núi xinh xinh, cảnh trí cực kỳ u nhã, so với vách đá hiểm trở cheo leo ở sau đỉnh núi, thực là một trời một vực.
Ba bóng người lặng lẽ đếm bước dưới lớp sương đêm mông lung mờ ảo.
Tiếng của Thanh Phong lão ni bỗng nhiên phá tan bầu không khí trầm lặng:
– Đây là một trong hai con đuờng dẫn lên tận đỉnh Hạnh vân phong, trên đường có Báo, Hổ, Sư tam quan. Chúng mình sắp đến chỗ trấn giữ của Hắc Báo rồi đấy.
Bỗng nhiên!
Một tiếng gầm rung chuyển cả núi rừng!
Tử Lăng và Giang Thu Lăng cả kinh đứng dừng lại, Thanh Phong lão ni điềm nhiên mỉm cười:
– Đấy là tiếng gầm của Hắc Báo ra cản đường!
Vừa dứt tiếng một khối đen ngòm từ trong hốc núi bay xẹt ra như tên bắn, lù lù đứng ngay giữa sơn lộ cản mất lối đi.
Tử Lăng nhìn kỹ lại, vật lạ là một con báo khổng lồ toàn thân đen huỳen như mực, dài độ trượng rưỡi, cao hơn bảy thước mộc, đôi mắt sáng như đèn, đang nhe răng múa vuốt, khí thế cực kỳ hung tợn.
Sau một câu niệm phật, Thanh Phong lão ni dịu dàng bảo:
– Bần ni phụng lệnh của viện chủ, đưa hai khách xuống núi, mi hãy mau nhường lộ.
Như am hiểu tiếng người, hắc báo gầm gừ một tiếng nho nhỏ, đoạn phe phẩy chiếc đuôi rồi lặng lẽ bước đi.
Hắc Báo đi xa, Thanh Phong lão ni chậm rãi kể tiếp:
– Hắc Báo là một giống vật cực kỳ hung mãnh, nó cùng hổ sư hai vật ở phía trước đều là thần vật, do Gia sư nuôi dưỡng từ lâu, chúng đều nghe được tiếng người, mỗi tháng nhằm ngày rằm mồng một, chúng theo cựu lệ đồng đến trước thiền viện nghe kinh, còn ngày thường chúng chia ra ba chỗ trấn giữ sơn lộ.
Đoạn quay sang Giang Thu Lăng lão ni cô nói tiếp:
– Sơn lộ này đơn dựa vào võ công của vài tay cao thủ khó thể vượt qua, còn một sơn lộ có đặt ba tòa phân Am, ấy có ba vị đồng môn của bần ni thay phiên trấn giữ. Thường thường một đột nhập , họ hay chọn sơn lộ này. Lúc đặt chân đến đây, thí chủ mang trên mình Văn thiếu hiệp còn đang mê man bất tỉnh, tự nhiên khó thể vượt qua hai sơn lộ này, dù rằng có vượt qua đuợc, trên Am thế nào cũng hay biết, hiển nhiên là thí chủ đã chọn một con đuờng đặc biệt khác.
Giang Thu Lăng tự nhủ thầm:
– Lão ni cô đã thừa biết mình đến bằng đường nào rồi hà tất còn phải cật vấn nhiều lời.
Nàng bèn thành thực đáp:
– Thưa lão sư thái, tôi theo vách núi phía sau trèo lên.
Thanh Phong lão ni gật đầu hỏi tiếp:
– Mình mang một người đang hôn mê bất tỉnh vả lại sau nửa tháng trời bằng đèo vượt suối mệt nhọc thế mà thí chủ còn đủ sức để trèo lên một vách núi mà xưa nay chưa có kẻ nào vượt lên nổi, với tài nghệ và công lực ấy, thực ra làm cho lão ni rất lấy làm thán phục.
Giang Thu Lăng khẽ nheo đôi mày đáp:
– Lão sư thái chắc đã biết qua tất cả, hà tất chẳng nói thẳng ra, lại dùng lời lẽ gặn hỏi là có ý gì? Thực ra tôi lên đuợc đến tận đỉnh hoàn toàn nhờ ở sự trợ giúp của Nam Bắc nhị quái.
Thanh Phong lão ni vội vã hừ một tiếng:
– Như thế thì hành động của Văn thiếu hiệp lúc nãy đã nói lên một cách rõ ràng câu “Lấy oán báo ân” rồi đấy!
Tử Lăng thấy lòng mình se thắt lại:
– Lời trách cứ của sư thái rất đúng. Thực ra tại hạ hoàn toàn không hay biết, bằng không, chắc không bao giờ lại có hành động tàn nhẫn như thế.
Thanh Phong lão ni mỉm cười chua chát:
– Sau khi đuợc gia sư tặng chén canh lý ngư, chữa lành vết thương nguy kịch, đúng vào lúc lão nhân gia ủy thác một công việc mà Văn tiểu hiệp có thể làm đuợc, lẽ đương nhiên Văn tiểu hiệp đâu lẽ từ chối.
Tử Lăng gật đầu:
– Lão sư thái là bậc chân tu, chắc thừa hiểu rõ nỗi lòng của tại hạ.
Với vẻ mặt đau thương, Thanh Phong lão ni buông tiếng thở dài:
– Với tính tình ương ngạnh, nếu có gặp lại hai gã ấy, mong Văn thí chủ hãy nghĩ chút tình của bần ni mà nới tay cho, xin đừng thương tổn đến tính mạng của họ.
Tử Lăng vội đáp:
– Lời vàng ngọc của sư thái, tại hạ xin ghi nhớ suốt đời, thực ra dù rằng sư thái không căn dặn, lý đuơng nhiên tại hạ cũng sẽ cố gắng hết sức mình để mong hàn gắn lại việc đã lỗi lầm của tại hạ lúc nãy.
Giang Thu Lăng vội xen vào hỏi:
– Lão sư thái cùng Nam Bắc nhị quái có sợi dây liên hệ gì? Hình như lão sư thái hết sức quan tâm để ý đến cuộc đời của họ.
Buông tiếng thở dài, Thanh Phong lão ni nói:
– Nam quái Tề Tinh Hỏa là bào đệ của bần ni.
Giang Thu Lăng cả kinh “à” một tiếng.
– Lão ta có biết sư thái đang trụ trì tại thiền viện này chăng?
Thanh Phong lão ni lắc đầu:
– Thực ra hắn không hay biết gì cả, đến đổi hắn ta cũng không biết trên cõi trần này, còn có một người chị ruột, đang ngày đêm chân thành cầu nguyện cho hắn!
Như biết mình đang lỡ lời vì đã đi sâu vào vấn đề thế tục, Thanh Phong lão ni vội vã quay lại dục:
– Bần ni còn phải về am cho kịp giờ để phục mạng, xin mời hai thí chủ hãy mau theo bần ni nhanh chân xuống núi.
Nói xong lão ni cô hối hả bước nhanh đi trước.