Đọc truyện Túy Tâm Kiếm – Chương 38
Hai vị thuộc hạ râu dài xúc động nói:
– Chúng tôi hứa sẽ y lời căn dặn của công chúa, nhưng việc mai táng đại
lễ của lệnh tôn, chẳng nhẽ công chúa không ở lại để chứng kiến?
Nước mắt giàn dụa, thiếu nữ đáp:
– Đất này là chỗ đã gây nên bao cảnh đoạn trường tang tóc, riêng phần
tôi, đuợc tách xa nó sớm chừng nào tốt chừng ấy. Một ngày nào đó, tôi sẽ về đây để tế mộ cha già.
Nàng quỳ xuống trước thi thể cha già bái biệt bốn lậy, miệng khấn vái lẩm nhẩm:
– Sự bất hiếu của con đã làm liên lụy đến gia gia. Con nguyện rằng một
ngày nào còn sống trên trần này, thì mối cừu thù này, con quyết trả cho
xong. Gia gia! Nếu cha không trách lỗi lầm của con thì nếu có linh, xin
hãy phù trợ cho đứa con yếu đuối này để chống chọi với một cuộc đời đầy
cay nghiệt.
Nàng quay lại nhìn Tử Lăng rồi tiếp:
– Này chàng họ Văn kia! Chàng nên nhớ kỹ! Một ngày nào chúng mình gặp
lại nhau, chính là ngày ấy sẽ có một trận chiến đấu sinh tử giữa chúng
ta, nếu tôi chẳng báo đuợc phụ thù, thì cũng sẽ bị thác dưới tay chàng.
Tử Lăng ngại ngùng ấp úng:
– Sự thể đã như vầy. Tùy thuộc nơi quyết đinh của cô nương đấy.
Hoa Trung Tú lặng lẽ quay ngoắt người lại rồi cương quyết cất bước đi ra.
Nhất Thóc Dã Tẩu vội vã gọi to:
– Này, cô nương, hãy khoan.
Hoa Trung Tú giật mình đứng dừng lại.
Lão già tiếp:
– Cô nương quên mất độc tố ở trong mình của cô nương hay sao?
Hoa Trung Tú gật đầu:
– Đa tạ lão bá đã nhắc nhở tôi thức tỉnh.
Nàng vội vã đến bên gốc cây, hái xuống bốn quả nhỏ, ngấu nghiến nuốt vội cho xong, rồi lập tức quảy quả bước ra, trong nháy mắt bóng nàng đã
biến mất sau khúc quanh của sơn động.
Giây lâu, Nhất Thóc Dã Tẩu cất tiếng, đánh tan bầu không khí nặng nề tang tóc của sơn động:
– Văn tiểu hiệp! Chúng mình nên khởi hành được rồi!
Nói đoạn bước đến bên rào, đưa tay lão chọn sáu quả khá to, hái xuống hướng về sáu vị thuộc hạ thốt:
– Hoa cô nương đã đi xa rồi. Hiện tại muốn nhận chúng tôi là bạn hay thù, tùy ở tôn ý của quý vị.
Trong bọn có hai vị râu dài lớn tuổi nhất, đứng ra nghiêm sắc mặt nói:
– Chúng tôi là thuộc hạ của Ngũ Độc thần quân, kỳ thực ra cũng là những
tên tù phạm không khác mấy, hôm nay chúng tôi được thoát khỏi đây để
hưởng lại tự do, chính hai người mới là ân nhân của tôi. Nhưng dù sao đi nữa, Ngũ Độc thần quân vẫn là chủ nhân của tôi tự bao giờ, mối cừu thù
này chúng tôi sẽ mãi mãi không quên. Chư vị có thể an toàn mà rời khỏi
động này như lệnh của công chúa lúc nãy. Ngày nào đấy, nếu hơi thở của
chúng tôi còn, thì mối thù này, chúng tôi quyết rửa sạch mới nguôi.
Nhất Thóc Dã Tẩu điềm nhiêm mỉm cười:
– Mỗi người đều có chí hướng riêng, không thể tổng hợp lại để suy luận
thiệt hơn, còn chuyện về sau, tùy ở sự quyết đoán của chư vị đấy! Thôi
tạm biệt nhe!
Nói xong lão đưa mắt ra hiệu cho Tử Lăng và Giang Thu Lăng lui bước.
Chàng trai trẻ đầu nặng như chì, mặc nhiên ngồi im, rồi cùng Thu Lăng lặng lẽ bước ra.
Nhất Thóc Dã Tẩu đã nhanh nhẹn đi trước dẫn đường, những địa đạo dường
như quen thuộc đối với họ từ lâu, trong phút chốc ba người đã ra khỏi
động, trước mặt động một vùng núi non cẩm tú bao quanh, ngọn thu phong
hây hây thổi, hương hoa rừng theo gió thoảng đua gây cho họ có cảm giác
như vừa ở giấc mơ hồi tỉnh lại.
Nhất Thóc Dã Tẩu vội đem Vô Diệp Thảo quả ra chia đều mỗi người hai quả.
Mùi thơm ngạt ngào của Vô Diệp Thảo quả vừa qua khỏi miệng, một nguồn
sinh lực dồi dào đột nhiên xuất hiện, họ cảm thấy tinh thần sảng khoái,
công lực tăng tiến bội phần.
Không chậm trễ một phút nào, họ bắt đầu nhắm trước mặt, tiếp tục cất bước lên đường.
Rời khỏi vùng nguy hiểm hơn mười mấy dặm, đến một đoạn đuờng bằng phẳng, lúc bấy giờ ba người mới an tâm rảo bước chậm lại.
Văn Tử Lăng quay sang Giang Thu Lăng, ôn tồn hỏi:
– Lăng muội! Đêm hôm ấy tiểu huynh vì bị một tên trong bọn của một môn
phái bí mật dẫn dụ rời khỏi lữ quán, đến khi trở về đã vắng bóng em,
thấy tấm danh thiếp Lời hẹn Tử Vong trên vách nên mới lần mò đến Tử Vong Động này! Tại sao Lăng muội lại rơi vào tay bọn chúng một cách dễ dàng
thế.
– Lời hẹn tử vong! Lão Ngũ Độc thần quân chết bầm ấy, sau khi mời tôi ra khỏi phòng, hắn bảo rằng Lăng ca đã được lão mời làm khách nơi động phủ của lão, và có chuyển lời nhắn nhủ bảo tôi phải lập tức theo hắn đến
đấy. Thoạt tiên tôi không tin, nhưng sau khi ghé mắt trông vào phòng,
thì Lăng ca đã vắng bóng, nên bất đắc dĩ phải theo hắn về động, nào ngờ
sau khi vào động, thì đã lọt vào âm mưu sâu độc của hắn và bị bắt giam
cầm.
Tử Lăng trầm ngâm thốt:
– Cuộc diện xảy ra rất phức tạp ly lỳ, đêm hôm ấy tiểu huynh cũng bị chúng gạt và rơi vào sào huyệt của bọn U minh giáo.
– U minh giáo là cái quái gì nhỉ? Em chưa từng nghe đến tên ấy bao giờ?
– Nếu tường thuật lại, sẽ mất rất nhiều thì giờ, tiểu huynh tóm tắt sơ
lược cho em nghe. Đấy chỉ là một sào huyệt của một phân đàn trong ba
mươi sáu phân đàn khác của một giáo phái, mà thế lực cực kỳ hùng hậu. Có một điểm rất đặc biệt là Thái thượng giáo chủ của môn giáo phái ấy lại
là ngoại tổ mẫu của em, bà La Sát nữ Tiết Hoa Diễm.
– Ồ! Lại có chuyện lạ đời như thế! À này, Lăng ca ! Anh nãy giờ chưa giới thiệu cho em đuợc rõ, lão bá này là ai?
Tử Lăng mỉm cười đáp:
– Anh quên khuấy mất! Lão tiền bối này chính là cụ già mà em tìm mãi ở Đại hoang sơn mấy chục ngày trời vẫn không gặp đấy.
Giang Thu Lăng kinh ngạc kêu to:
– Thế ra lão bá đây là Nhất Thóc Dã Tẩu đấy à?
Lão già gật đầu mỉm cười:
– Lão quen ẩn danh, sanh sống nơi rừng núi, đi không hẹn, trú không nơi, muốn tìm gặp đâu phải là chuyện dễ.
Như trút đuợc một gánh nặng, Giang Thu Lăng thở phào nhẹ nhõm, nàng tươi cười thốt:
– Nhưng hiện tại lão bá lại đang đứng trước mặt chúng tôi đây này!
Lão già cười đáp:
– Ồ! Người đời ly hiệp đều có số cả, người xưa thường hát:
Mài tận gót giày không gặp gỡ.
Tương phùng toàn bất phí công phu
– Hà hà…Tuy là nói vậy chứ lão và Văn tiểu hiệp suýt chút nữa đánh vỡ đầu ra rồi mới quen biết đuợc đấy.
Lão già bèn đem sự việc ở tửu quán, và cả hai bị lạc vào sào huyệt của bọn U minh giáo sơ lược thuật lại cho nàng nghe.
Giang Thu Lăng trầm ngâm suy nghi giây lát rồi hỏi tiếp:
– Về vấn đề ngoại tổ mẫu của cháu, và câu chuyện Hiệp Lê Sơn, chắc lão
bá đã nghe qua rồi. Trước khi lâm chung ngoại tổ phụ của cháu có căn dặn cháu, cố tìm cho gặp lão bá, hỏi cho rõ lai lịch căn nguyên để cháu
khỏi thắc mắc mãi về vấn đề cội rễ.
Lão già nheo mày ra chiều suy nghi, đoạn chậm rãi đáp:
– À, câu chuyện ấy có quan hệ đến danh dự của một người, mà lão phu hiện giờ chưa có thể quả quyết đuợc chuyện giả chơn, nên không tiện nói ra
đuợc.
– Ồ! Thưa lão bá, chuyện đã xảy ra cách đây mười bảy năm trời, đâu có sự bí mật nào mà tồn tại mãi với khoảng thời gian dài đằng đẵng ấy.
Lão già trịnh trọng đáp:
– Không phải là lão không khứng nói ra, nhưng trong câu chuyện ấy còn
một việc, chưa đuợc phân minh, chưa có bằng chứng xác thực, nên lão
không thể tuyên bố một cách hồ đồ đuợc. Tuy rằng vậy, nhưng có một việc
chứng minh chắc chắn là người đã khuấy động cả giới võ lâm giang hồ mười bảy năm trước, Túy Tâm tiên tử Giang Thanh Quân là mẹ ruột của cháu
đấy.
Không ngạc nhiên cho lắm, thiếu nữ dịu dàng hỏi:
– Lão bá có thể đoán chắc như thế chứ?
– Chắc chắn như vậy, không sai đấy cháu.
– Thế còn nàng Giang Mỹ Tâm?
– Nàng cũng là con ruột của Túy Tâm Tiên Tử.
Thiếu nữ rất đỗi ngạc nhiên:
– Thì ra tôi và nàng là hai chị em ruột?
– Không những thế mà là chị em song sinh đấy.
Văn Tử Lăng bỗng xúc động mạnh, chàng vụt nhớ sực lại, thảo nào vóc dáng của hai nàng, mặt mũi lời nói cho đến cử động đều giống như khuôn đúc.
Văn Tử Lăng bỗng vỗ tay cười to:
– Phải rồi! Lão tiền bối nói rất đúng sự thật đã chứng minh như thế.
Lúc ở Hồng Phong Cốc, Thu Lăng đã từng gặp qua Giang Tâm Mỹ một lần,
nhưng lúc ấy về đêm, trời tối mịt mờ, vả lại nàng bị trói gô như lợn,
thật ra cũng khó nhìn kỹ cho đuợc.
Bỗng nhiên huỵch một tiếng, một người đang ngã xuống mặt đất.
Nàng vừa định mở miệng hỏi thêm bất giác giật mình quay lại, thì ra
người té nhào xuống đất ấy không phải ai xa lạ, lại chính là người mà
nàng yêu quý nhất đời: Văn Tử Lăng.