Đọc truyện Túy Tâm Kiếm – Chương 36: Nguy cơ trùng trùng
Sự thảm bại đã hiển nhiên, hai đại hán còn lại kinh hồn táng đởm, vừa đánh vừa rút lui.
Thình lình Nhất Thóc Dã Tẩu vụt kêu to:
– Văn tiểu hiệp! Hãy đề phòng! Có kẻ đánh trộm.
Nhanh như chớp, Tử Lăng vội quay ngược chưởng phong quét mạnh về phía sau.
Một tiếng va chạm cực mạnh làm rung rinh cả tòa hầm đá, chàng trai trẻ phải thối lui vài bước.
Kẻ địch mới tới chính là Ngũ Độc thần quân.
Lão động chủ cũng bị kình lực quá ư dung mãnh của Tử Lăng bắn ngược lại mấy bước.
Sự có mặt của lão già làm chàng xúc động mạnh.
Thấy chủ nhân đến tiếp cứu, hai gã đại hán lập tức quay ngược lại nỗ lực tấn công.
Nhưng uy lực của hai gã đã giảm sút đi rất nhiều.
Vởi vẻ mặt thất sắt, Ngũ Độc thần quân trầm giọng quát:
– Chúng bay hãy rút lui…! Để đấy mặc ta.
Hai gã đại hán vội chạy đến đỡ hai bạn thụ thương, khiêng đến cho dựa vào hàng rào, rồi dùng thuật Thôi cung quá huyệt xoa nắn chà sát cho hai bạn.
Sự im lặng đáng sợ đang bao trùm cả tòa thạch động, một bầu không khí ngột ngạt khó thở, đè nặng lên tâm tư của mỗi người.
Như người mất hồn, sắc diện tái xanh, lão động chủ suối lệ tuôn trào, thê thảm nhìn đứa con gái độc nhất thân yêu, thình lình lão quỳ mọp xuống ôm lấy thân hình đầy máu của Hoa Trung Tú rồi gào to:
– Trời! Con thân yêu! Đứa con độc nhất của ta ơi!
Sự đau lòng của cảnh tre già khóc măng làm cho toán người đều mủi lòng rơi lệ.
Từ phía sau đột nhiên bay đến thêm hai kẻ thuộc hạ cũng với sắc phụ kỳ lạ của Tử Vong Động, râu xồm mày rậm, trông có vẻ hung hăng, mặt đày sát khí.
Như hai pho tượng, hai gã nín lặng, chầm chậm đứng sau lưng chủ nhân đợi lệnh.
Sự đau khổ làm cho lão đông chủ như người mất trí, miệng lẩm bẩm mãi không thành câu.
Đưa tay hữu ra, lão dốc toàn chân lực của bản thân ra truyền vào huyệt khí hải của Hoa Trung Tú.
Máu tươi tay nàng đã ngưng chảy, nhưng vết thương nhầy nhụa, trông rất thê thảm. Gương mặt trắng bệch như giấy, mắt đầm đìa những lệ, tóc nàng rối bù, làm giảm đi nét đẹp yêu kiều lúc nãy, dù cho tâm dạ của những người đứng đấy có cứng rắn như sắt đá đi nữa, thấy thảm cảnh của nàng cũng phải mủi lòng rơi lệ.
Bao nhiêu kế hoạch và dự đoán để mưu đồ thoát khỏi Tử Vong Động đều sai bét cả, Nhất Thóc Dã Tẩu như người lại đuờng, mất cả phương hướng, lão ngẩn người ra, chỉ lặng lẽ chờ cho cuộc diện diễn tiến mà lão không còn là chủ động nữa.
Văn Tử Lăng buông tiếng thở dài, chàng quay mặt sang hướng khác để khỏi phải chứng kiến cảnh nát lòng mà chàng là kẻ gây nên sóng gió.
Ngũ Độc thần quân lặng lẽ đứng dậy, quắc mắt nhìn Tử Lăng cất giọng đầy căm hờn:
– Ngươi! Lòng dạ của ngươi lang độc đến thế này à?
Chàng trai trẻ buồn bã đáp:
– Thực ra lòng tại hạ đâu có muốn một kết quả như thế này! Tai họa xảy ra là do nàng tự hủy lấy thân kia mà.
Không đếm xỉa đến lời nói của Tử Lăng, đưa tay chỉ cánh tay đứt lìa, lão động chủ đau đớn thốt:
– Với một thân thể tàn phế suốt đời như thế này, chi bằng hãy giết quách nàng đi, chẳng hay hơn không? Nếu không ưng thuận việc hôn nhân, nhà ngươi có thể luận bàn việc hơn thiệt lại, tại sao lại đang tâm đành hạ độc thủ thế này?
Cả kinh, Tử Lăng vội vã cãi lại:
– Việc cắt tay của lệnh ái, là tự nàng thi hành, đâu phải tại hạ xuống tay làm việc ấy bao giờ?
Ngũ Độc thần quân vội gào to:
– Chớ cường biện! Lão phu nhất định không tin nàng có thể tự hủy thân thể được.
Cơn giận của lão động chủ đã lên đến cực điểm, lão vừa giơ chưởng lên định quét mạnh vào người Tử Lăng thì Nhất Thóc Dã Tẩu đã vội vã bước đến cất tiếng phân trần:
– Này lão hữu! Sự thể đã đến nông nỗi này, lão phu có đôi lời bày tỏ.
– Không….không. Trừ phi hai người ráp lành được cánh tay của con ta lại, bằng không ta thề cùng hai người sẽ không đội trời chung!
Nhất Thóc Dã Tẩu đau đớn lắc đầu:
– Sự việc xảy ra, đều tự do nàng tự hủy lấy thân, chúng tôi can ngăn không kịp.. Hiện giờ, vì tình bạn hữu lâu năm, tôi có mấy lời khuyên bạn nên ăn năn hối cải, để cứu những sinh linh đang bị giam hãm trong động này. Này ông bạn của tôi ơi, bạn nên nghĩ đến tuổi già còn sót lại, sự có mặt của bạn ở trên trần gian này đâu còn được bao lâu nữa, hãy hồi tâm hối cải, ăn năn những lỗi lầm đã làm, để khỏi nghịch ý với trời đất, mà tai họa tôi e còn trầm trọng hơn.
Ngũ Độc thần quân khẽ cười gằn:
– Ngươi hãy giải thích tại sao hành động của ta là nghịch ý trời?
Nhất Thóc Dã Tẩu chậm rãi tiếp:
– Chuyện rất đơn giản, khi bạn phát giác ra rằng Vô diệp thảo quả có trị được độc tố của động này tiết ra, là phải lập tức bít kín cửa hang lại để tìm một mảnh đất an lành hơn cư trú lập nghiệp.
Ngũ Độc thần quân vội ngắt lời:
– Ngươi quên rằng giống thảo quả này chỉ có thể áp chế tạm thời độc tố của động này thôi ư? Nếu dứt khoát dời khỏi nơi đây, chẳng phải là tự tìm đuờng chết hay sao?
Nhất Thóc Dã Tẩu cười lạt:
– Việc ấy ông bạn chỉ có thể gạt được kẻ khác, chứ đối với lão phu, đâu dễ gì dùng lời man trá ấy để qua mắt được.
Lão động chủ nổi giận quát to:
– Nếu như vậy thì ngươi hãy ăn một quả Vô diệp thảo này rồi rời khỏi nơi đây thử xem.
Vẫn một giọng thản nhiên, Nhất Thóc Dã Tẩu mỉm cười đáp:
– Đa tạ lòng khẳng khái của các hạ, nhưng lão phu chỉ muốn dùng hai quả của giống cây đặc biệt được rào kín ở trong hàng rào nhỏ kia.
Sắc diện đột nhiên biến đổi, lão động chủ vội ngắt lời:
– Ồ! Đấy là giống quả để cha con ta dùng riêng, đâu dễ gì nhường cho nhà ngươi sử dụng được.
Nhất Thóc Dã Tẩu cười to:
– Lẽ đương nhiên là chẳng bao giờ ông bạn khứng chịu với những quả to lớn ấy, chỉ cần sử dụng hai quả thôi là những độc tố thâm nhập vào cơ thể từ bao nhiêu lâu nay cũng được hóa giải tất cả, rồi mặc tình rời khỏi nơi u tối, mà vẫy vùng nơi giữa bầu vu trụ khoáng đạt tự do, không còn vương vấn bận bịu gì nữa.
Lời tiết lộ của lão già vừa dứt, bầu không khí bỗng trở nên sôi động dị thường. Lão động chủ sắc diện tái xanh, bốn gã đại hán canh giữ vườn cây và hai gã thủ hạ đến sau, thần sắc của họ đều tỏ vẻ biến động.
Bao nhiêu năm rồi, sự bí mật đấy họ nào hiểu thấu, họ chỉ biết một dạ trung thành mù quáng, dưới một mệnh lệnh độc đoán của lão động chủ, trong một huyệt động âm u không có sinh khí này, họ bị ngăn cản bởi sự ràng buộc của độc tố mà không tài nào thoát thân được.
Trời! Thoát ly khỏi động một cách an toàn tự do vẫy vùng dưới bầu trời khoáng đạt mênh mông, còn gì thích thú cho bằng.
Cơn giận nổi lên cực điểm, lão động chủ hét to:
– Chớ nói nhảm!
Nhưng lão liền dịu giọng:
– Nếu ngươi cho rằng như thế, thì ngươi chẳng ngại ăn vào hai quả, rồi rời khỏi đây cho rảnh mắt ta.
Nhất Thóc Dã Tẩu đắc ý mỉm cười:
– Đây chẳng qua là chiêu bài dối gạt để mê hoặc những kẻ thuộc hạ, lão phu đâu phải vì sự an nguy cá nhân mà thỏa mãn, tối thiểu lão còn phải dắt theo hai người nữa.
Lão động chủ quát to:
– Lão thất phu, người còn định đòi hỏi gì nữa?
Thình lình. Một bóng nhỏ gọn thon thon đột nhiên từ bóng tối chạy bổ nhào đến.
Tất cả đều giật mình quay lại, thì ra là Giang Thu Lăng đã hồi tỉnh chợt nom thấy Tử Lăng, nàng quên tất cả sự hổ thẹn, chạy đến ôm chầm lấy chàng mừng rỡ quá, nàng vụt khóc òa lên:
– Lăng ca ca..! Phải chăng chúng mình đang ở trong giấc chiêm bao?
Văn Tử Lăng cảm động nghẹn ngào, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen huyền của nàng, chàng ngây ngất nín lặng.
Cảnh mặn nồng âu yếm của đôi lứa trẻ tuổi, làm những người có mặt nơi ấy đều xúc động và đỏ mặt lên vì thẹn.
Khẽ dằng hắng một tiếng, Nhất Thóc Dã Tẩu hướng về phía Ngũ Độc thần quân ôn tồn bảo:
– Này lão hữu, vừa rồi lão phu định dắt hai người rời khỏi Tử Vong Động chính là hai trẻ này đây, nếu các hạ khứng chịu hy sinh sáu quả to lớn trên những cây trong rào cấm này thì lão phu sẽ bằng lòng lập tức rời khỏi nơi này.
Đôi mắt trợn tròng lên trắng dã, lão động chủ trầm giọng thét to:
– Lão thất phu! Việc đời đâu phải dễ dàng theo ý của ngươi tưởng, hôm nay bất luận là kẻ nào, cũng đừng hòng ăn được một quả Vô Diệp thảo của ta. Cũng không có một kẻ nào bước ra khỏi động này một bước, trừ khi các người dẫm qua khỏi xác chết của ta.
Quay về phía sáu tên thuộc hạ, lão thành khẩn thốt;
– Chư vị theo ta đã lâu, lòng trung thành của chư vị từ lâu ta hiểu rõ, xưa nay ta đãi các ngươi rất hậu, vậy hôm nay cuộc diện đã xô đẩy cho chúng mình phải một mất một còn với lũ này, mong các bạn hãy vì sự an nguy và sống còn của tất cả sinh linh sống trong động này mà tận lực chiến đấu.
Bọn thuộc hạ với vẻ mặt nghiêm trọng, gật đầu tuân lệnh.
Đoạn lão quay sang phía Nhất Thóc Dã Tẩu nghiêm nét mặt gằn từng tiếng:
– Này lão thất phu, hiện tại chúng mình có thể thanh toán món nợ máu này với nhau được rồi.
Nhất Thóc Dã Tẩu điềm nhiên cười lạt:
– Lão hữu hoạch định một kế hoạch gì, xin cứ tự tiện nói ra cho biết.
– Việc ấy rất dễ, ngươi định chiến đấu từng người một hoặc giả đánh nhau toàn bọn, đều được chấp nhận cả. Có một điều ta cần nhấn mạnh rằng nếu già này chưa thác thì bọn ngươi đừng hòng sống sót rời khỏi động này nửa bước.
Nhất Thóc Dã Tẩu đưa mắt hội ý cùng Tử Lăng, đoạn chậm rãi đáp:
– Người đời thường nói: “Khách tùy chủ tiện”, thôi việc hơn thua phải quấy tùy ngươi định liệu đấy.
Sắc diên lộ đầy sát khí, lão động chủ gằn từng tiếng:
– Thế này nhé! Hiện giờ ta và ngươi tỷ đấu ba chiêu, nếu trong ba chiêu, sự thảm bại về phần lão phu thì Vô Diệp thảo quả các ngươi cứ tự tiện hái ăn rồi rời khỏi nơi đây, nhược bằng ngươi bất tài mà chuốc lấy sự thảm bại, thì cung đừng trách số phận của ngươi ngắn ngủi đấy nhé.
Thừa biết lão này là một kẻ đa mưu túc trí, dụng ý của lão là phân tán lực lượng của địch để hạ từng người một, thêm vào đấy, lão còn những thủ đoạn thâm độc khác mà Nhất Thóc Dã Tẩu chưa thể hiểu nổi, mặc dù thế, lão vẫn điềm nhiên mỉm cười:
– Theo lời đề nghị của các hạ, sự chiến đấu như thế là rất công bình….mời các hạ cứ tự tiện xuất chiêu đi.
– Hãy khoan!
Văn Tử Lăng lách mình nhảy tới trước mặt và tiếp:
– Ý kiến của lão tiền bối rất hay, nhưng ba chiêu này phải nhường cho tại hạ mới đáng.
– Ồ! Thế thì rất tốt! Trước sau gì rồi đây số phận của ngươi cũng một thứ mà thôi.
Nhất Thóc Dã Tẩu dùng phép truyền âm nhập mật hướng về phía Văn Tử Lăng thốt:
– Lão tặc này tâm kế đa đoan, nên để lão phu đối phó tiện hơn.
Tử Lăng cũng dùng phép truyền âm nói:
– Đến Tử Vong Động này để giải cứu Giang Thu Lăng, đến nỗi phải gặp cảnh nguy khốn này! Tất cả lý sự đều do tại hạ gây nên cả, ý tại hạ đã quyết, xin lão tiền bối chớ ngăn cản.
Thấy lòng Tử Lăng đã quyết, Nhất Thóc Dã Tẩu đành thuận theo ý chàng bước lui vài bước, nhường chỗ đối diện lão động chủ lại cho chàng.
– Hai người đã thương nghị xong rồi chứ?
Ngũ Độc thần quân nóng nảy gắt to, làm Tử Lăng cau mày, chàng dõng dạc đáp:
– Cuộc thưong nghị đã xong, ba chiêu đầu tiên này sẽ do tại hạ đối phó! Nay tiên vi chủ, hậu vi khách, xin lão tiền bối ra tay.
Ngũ Độc thần quân âm hiểm cười gằn:
– Này! Nhà ngươi cẩn thận đỡ nhé.
Nói xong lão già lật tay tung ra một chưởng.
Văn Tử Lăng không dám chậm trễ, để đua ra chống đỡ.
Bùng.
Hai kình lực đã chạm vào nhau.
Tử Lăng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, công lực của Ngũ Độc thần quân sao mà mềm yếu tầm thường thế, với tám phần công lực của chàng, cũng thừa để đẩy lui kình lực quyết định trong ba chiêu của một lão động chủ từng có một quyền uy tối cao, cai quản cả một tòa sơn động.