Túy Tâm Kiếm

Chương 26: Huyền thiên thiền tự


Đọc truyện Túy Tâm Kiếm – Chương 26: Huyền thiên thiền tự

Càng đi sâu vào, núi non càng hiểm trở vô cùng, vách đá sừng sững , sườn núi cheo leo, nếu sơ hở một giây là rơi xuống vực sâu tan xác.

Giây lâu Tử Lăng đã vượt qua mấy ngọn núi cao, đặt chân đến một thung lũng rộng lớn.

Qua khỏi thung lũng chàng lọt vào một sơn cốc. Trong sơn cốc, rừng cây dày đặc, cổ thụ ngất trời, bước chân vào đấy quanh quẩn một hồi, chàng mãi không có lối ra.

Lúc bấy giờ vào độ canh hai mây đen bao phủ kín trời, mưa rơi lã tả, trong ốc rừng cây dày đặc cành lá che kín tối mịt, chỉ cách độ vài thước đã không nhìn thấy cảnh vật.

Chàng loanh quanh mãi mà tìm chưa thấy lối ra.

Thình lình… phía trước mặt bỗng nhiên thấp thoáng có ánh đèn.

Trong bụng mừng thầm… chàng nhắm ánh dèn thẳng tiến…

Khi đến gần… chàng bất giác bật ngữa thối lui…

Dưới gốc cổ thụ to lớn, một bộ xương khô đang đứng tần ngần đấy, tay chân cử động liên hồi, ánh sán gchàng vừa nom thấy là do hai viên thủy tinh đỏ, gắn nơi hai lỗ mắt sâu hoắm.

Nơi sơn lâm cùng cốc mưa lác đác rơi, lại nhằm lúc canh khuya đêm vắng, cảnh tượng ấy bảo sao chàng không khiếp đảm giựt mình.

Sau khi trấn tỉnh tinh thần, chàng liền vung chưởng nhắm bộ xương khô quét mạnh.

Đúng lúc ấy, hàm răng trắn hếu trên chiếc đầu lâu vụt ken két nghiến mạnh lại… một luồng hắc khí từ cửa miệng lập tức bắn vút ra , nhắm Tử Lăng bay thẳng tới.

“Bằng”…

Bộ xương khô bị luồng kình lực của Tử Lăng đánh vở ra tan nát, đôi mắt thủy tinh phát quang văng tạt xuống nằm trong bụi cỏ.

Hắc khí tuy bị đánh tan ra, nhưng trong khoảnh khắc liền tụ lại và cuộc thành bao quanh mình Tử Lăng…

Một mùi tanh hôi khó ngửi thoảng bay ra, chàng muốn đề phòng đã không kịp, hắc khí từ mũi miệng thâm nhập vào tạng phủ..


Cã kinh chàng lẫm bẩm:

– Nguy rồi ! Khí độc !

Chàng lập tức tự bế huyệt đạo và vận dụng nội công, định thời tống hơi độc ra ngoài… Nhưng sự thể đã hơi muộn, hcàng chỉ kịp kêu lên một tiếng, tự cảm thấy trước mặt một vừng đen tối, rồi loạng choạng ngã huỵch xuốn gmặt đất mê man bất tỉnh…

Thời gian lặng lẽ trôi qua… giọt mưa đọng trên cành lá nhỏ từng giọt vào mặt Tử Lăng , cơn gió dìu dịu thổi, từ cỏi hônm mê chàng dần dần hồi tỉnh lại.

Lốp ngốp bò nhỏm dậy, chàng biết mình mê man nằm trên mặt đất rất lâu, đốn gxươn gkhô và đôi mắt thủy tinh vẫn còn rải rác ở trên mặt đất…

Chàng thử vận khí , tích tụ nội công nhưng huyệt đạo bi/ bế tắc, ngũ tạng dau đớn như ai cấu xé, chàng cố đứng dậy cất bước, chợt cảm thấy choáng váng, chỉ gượng gạo mới đi được từng bước một.

Đau đớn , thất vọng, chàng lặn glẽ buông tiến g thở dài.

Chợt nhớ sực đến viên Lưu Hỏa Hoàn chàng thò tay vào lấy ra, vận toàn dư lực cố tung viên đạn bắn vọt lên không…

Nhưng than ôi, sức chàng đã kiệt, viên đạn chỉ được tung lên mấy thước rồi rơi đánh phệt xuống mặt đất…

Hy vọng dùng viên đạn gọi Nhất Thóc Đã Tẩu đến cứu cấp đã tiêu tan mất hết.

Thình lình ánh sáng lập lòe như ban nảy lại xuất hiện.

Tiếng lộc cộc của bộ xươn gkhua động, chẩm rải mò từng bước một , đi lần tới. Đôi mắt sâu hoắm được gắn vào đấy hai viên thủy tinh phát quang lập lòe chớp nhoáng nữa hăm dọa, nữa trêu chọc.

Văn Tử Lăng muốn cha>y trốn cũng không kịp dù răng chàng có thì để ẩn núp đi nữa, nhưn gsức đã kiệt hơi đã mòn, chàng đành liều cho số mạng, đứn gtrơ đấy, mắt nhìn bộ xương khô lắc lư nhắm chàng đi thẳng tới.

Tiến đến gần chàng cách độ một trượng, bộ xương tự động đứng dừng lại, giương đôi mắt thủy tinh đầy vẻ xảo quyệt, rảo qua một lượt, thình đôi răng trắng hếu ken két nghiến chặt vào nhau, một luồng hắc khí từ cửa miệng sâu hỏm nhắm Tử Lăng bắn vọt thẳng tới.

Luồng hơi tanh và hôi bao phủ lấy chàng…


Tử Lăng đau đớn nghĩ thầm:

– “Nguy mất rồi ! Nào ngờ cuộc đời trai trẻ của mình hôm nay lại chịu thắc dưới làn hơi ác độc của hai bộ xương khô !”

Chàng cảm thấy cảnh vật quay cuồng, rồi té phịch xuốn g đất mê man bất tỉnh…

Không biết đã trôi qua bao nhiêu thời gian… chàng từ từ hồi tỉnh trở lại.

Việc làm chàng ngạc nhiên nhất, là thần trí hiện tại của chàng thật tỉnh táo dị thường, sự đau đớn của chàng tiêu tan mất hết.

Thử vận nội công, chàng cảm thấy huyết mạch dồi dào, công lực đã hoàn toàn khôi phục.

Mừng quá đổi mừng , chàng giươn gmắt quan sát chung quanh một lượt, bộ xương khô đã không còn đấy nữa..

Bỗng nhiên , một ý niệm vụt thoáng qua tâm trí chàng.

Chàng thường nghe nhiều người thuật lại, những tay chuyên luyện tà thuật luyện tập hàng đội cốt hài, thành tên lính biết cử động, những tên thủ hạ này không những hết mực trung thành mà còn có một tà thuật giết người vô cùng lợi hại.

Như thế thì gần đây, chắc chắn là sào huyệt của kẻ chỉ huy bọn chúng không sai.

Chàng vội chạy đến nhặt viên Lưu hỏa hoàn, và định tung thẳng lên không , Nhất Thóc Đã Tẩu sè lập tức đến liền.

Bỗng dưng một ý nghĩ vừa thoáng qua, chàng liền dỪng tay lại.

Tử vong động chưa tìm thấy, mà vội vả gọi lão già ấy đến đây, lão sẽ cho rằng hành động của mình hơi nông nổi.

Giây phút do dự trôi qua , chàng liền cho viên đạn vào túi cất cẩn thận.


Một việc ngạc nhiên nữa là, một nguồn tinh lực tinh lực đặc biệt chạy theo huyết quản của chàng, hiện tại chưa hiểu rõ nó có tác dụng gì, cho nên chàng cũng không buồn để ý đến.

Sơn cốc lúc bấy giờ vẫn một màu đen tối, sương mù dày đặc , che kín cả ngàn cây nội cỏ, chàng đoán thầm , giờ này chắc có lẽ đã quá canh ba rồi.

Dò dẫm bước thẳng về phía trước mặt , đột nhiên xa xa le lói có ánh đèn.

Chàng định thần nhìn kỷ, tia sáng ấy không phải là ánh mắt phát quang của bộ xương khô nữa, mà là ánh đèn thật sự.

Qúa đổi vui mừng, chàng nhún mình bay vụt về phía phát ra ánh sáng.

Gần đến nơi, chàng phát giác ra, mình đang đứng trước cổng một ngôi miếu đồ sộ.

Tòa cổ miếu tuy được xây cất rộng lớn, nhưng được ẩn núp sau hàng cổ thụ um tùm, bốn bề cây cối âm u , từ xa không thể nhìn thấy được.

Chàng nghĩ thầm:

– Chùa chiền là nơi để thập phương tới lui cúng dâng hương hỏa, đáng lý ra phải ở vị trí có người lui tới viếng thăm, tại sao ngôi cổ miếu này lại ở nơi thâm sơn cùng cốc, nhưng lại được xây cất một cách nguy nga đồ sộ ?

Cổng sơn môn vẫn còn nguyên vẹn, tường miếu dường như mới sơn quét lại. Có một điều là ngỏ ra vào cỏ dại mọc đến gối, hiển nhiên là từ lâu không người lui tới !

Trên cổng một tấm biển to tướng nằm ngang, trên đề bốn chử “Huyền Thiên THiền Tự”.

Cửa ngõ không cài, chàng đẩy nhẹ cánh cửa mở toang, cẩn thận chàng nhẹ nhàng lách mình bước vào.

Đại Hùng bửu điện cực kỳ hoang vắng, cỏ dại rong rêu phủ đầy mặt đất. Ánh sáng mà chàng nhìn thấy từ xa chính là ngọn đèn dầu đang cháy leo lét trên bàn thờ đại điện.

Chàng tự nhủ:

– Có đèn lẽ đương nhiên có tăng nhân , chàng cất tiếng gọi to :

– Có ai đấy không ?

Hồi âm nghe văng vẳng, nhưng không thấy bóng người.

Có lẽ vì đêm đã khuya nên họ ngũ cả rồi, chàng lặng lẽ lầnmò về phía hậu liêu.


Xuyên qua ba bốn dãy đại viện, chàng đặt chân đến một huê viên.

Huê viên kiến tạo rất công phu, đủ cả kỳ hoa dị thảo , trông rất u nhã thanh lịch.

Chàng rất đổi ngạc nhiên trước sự hoang phế của đại hùng bửu điện, và cảnh trí tuyệt mỹ của huê viên thật không tương xứng chút nào !

Dưới mấy cành hoa bỗng nhiên có ánh sáng đỏ rực, lòng hiếu kỳ giục chàng lần mò bước tới.

Khi đến gần nhìn kỷchàng bất giác giật mình thối lui mấy bước, thì ra những đóa hoa hồng thơm ngát đang nằm phơi một bộ xương người trắng hếu, đôi mắt sâu hoắm được thay thế vào bằng hai viên thủy tinh chói sáng.

Chàng bất giác buột miệng lẩm bẩm:

– Ồ ! Nơi đây chính là sào huyệt của đám xương người, thủ ảnh của chúng lại dùng Thiền môn làm nơi ẩn núp.

Dưới đám hoa tươi thơm ngát ấy, chàng tìm thấy hơn mười bộ cốt hài nữa.

Chàng chợt hiểu ra những bộ xương người trước khi thành những tên thủ hạ trung thành đắc lực, thì phải đặt nằm trong hoa viên để hấp thụ chất tinh túy của trăm hoa.

Lửa giận vụt nỗi lên, chàng định dùng chưởng phong phá hủytất cả những cốt hài nằm đấy. Nhưng hành động ấy sẽ làm kinh động đến kẻ ẩn núp trong miếu và công cuộc dọ thám sẽ gặp trở ngại.

Chàng liền bãi bỏ ý định, đoạn rún mình nhảy vọt vào một tòa đại viện kế bên.

Gian đại viện rộng mênh mông, bốn phía có hành lang tiếp nối nhau, bên trong được chia ra làm nhiều phòng , tất cả đều tối âm u không có lấy một ánh đèn…

Chàng định thần nhìn kỷ, bất giác giật mình ngơ ngác. Trời toàn là quan tài đâu mà tập trung nhiều thế ?

Những gian khác cũng đầy ấp quan tài !

Sự sắp xếp hoàn toàn không trật tự, một vài nơi nấp quan tài bị bật tung ra, xương cốt ngổn ngang chất đống!

Nơi gian cuối, một chiếc quan tài to lớn nằm chắn ngang giữa phòng trông rất xốn mắt…

Sau một phút do dự , chàng liền vung chưởng nhắm vào nắp chiếc quan tài quét mạnh… !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.