Đọc truyện Tuy hữu Đồng Nhân Mẫu, Bất Tẩu Đam Mỹ Lộ – Chương 14
Ta nhịn không được đi tới bên cạnh ao, với tay khuấy đảo hồ nước, lạnh lạnh, thật thoải mái!
Lại nhìn một đám cá tụ tập cách đó không xa, toàn thân vàng óng ánh, giống như trân bảo.
“Đó là hoàng kim cẩm lý Giang Nam vừa mới cống nạp. Bởi vì toàn thân vàng óng ánh, nhìn qua phú quý tốt lành, trong cung trên dưới đều thập phần yêu thích.” Tông Thế Công giảng giải nói.
Ta gật đầu, thì thào phụ họa: “Ân, đích xác rất đẹp, nhìn qua có vẻ ăn ngon…..”
Nói còn chưa xong, phía sau liền truyền đến một tiếng “phốc”.
Chỉ thấy một thanh niên cầm chiết phiến trong tay thong thả đi tới, trên mặt rõ ràng mang theo tiếu ý. Một đôi mắt đào hoa từ trên người ta quét đến Tông Thế Công rồi lại quay về trên người ta. Bên cạnh thanh niên còn có một cung trang mỹ nhân, nhìn trên dưới hai mươi, thập phần quyến rũ, kể cả người ý chí kiên định như ta ( Long mỗ: Đâu? Ý chí của ngươi ở đâu?) nhìn qua cũng không tránh được xương cốt mềm đi vài phần.
“Vi thần kiến quá Võ tài tử, Thập tam hoàng tử.”
Thấy Tông Thế Công hành lễ, ta cũng vội vội vàng vàng hành lễ theo.
“Ta lớn như vậy nhưng là lần đầu tiên nghe có người muốn đem trân phẩm cẩm lý nấu lên ăn. Ngươi thật buồn cười.” Thập tam hoàng tử một bên quan sát ta một bên chuyển hướng Tông Thế Công cười nói: “Ngươi nói đúng không, Tam ca.”
“Thần không dám. Thập tam hoàng tử gọi thần Thế Công là được.”
“Đừng thấy Võ tài tử ở bên thì nói giọng trịch thượng nga.”
Nữ tử xinh đẹp gọi Võ tài tử nghe thấy, cười nói: “Luận về vai vế các ngươi đều phải gọi ta một tiếng nương đấy. Dường như hiện tại ta thành ngoại nhân. Mà thôi, mà thôi, ta đi trước, dù sao ta còn có việc bẩm báo hoàng thượng.”
Ta nhìn nữ tử chầm chậm rời đi. Bóng lưng cũng thướt tha như vậy. Thực sự là báu vật a!
Chỉ là Võ tài tử này, thế nào nghe quen tai như vậy a!
Thập tam hoàng tử thấy Võ tài tử đi xa, phe phẩy chiết phiến tiến đến trước mặt Tông Thế Công, vui tươi hớn hở nói rằng, “Ngươi nếu thật không dám, liền đem Nhược Ngâm hứa gả cho ta. Vậy không phải là xứng với tên gọi đại ca sao.”
Nghe có vẻ Nhược Ngâm là muội muội Tông Thế Công. Hoàng đế nhận hắn làm nhi tử, nhi tử của hoàng đế lại muốn thú muội muội hắn, người bình thường đã sớm mừng rỡ đến nhếch miệng, nhưng mặt Tông Thế Công trái lại lại âm trầm thêm vài phần.
Ta đứng ngay cạnh hắn, rõ ràng thấy hắn không biết tốt xấu trừng mắt Thập tam hoàng tử một cái, mới nói: “Vậy còn phải xem ý tứ của Nhược Ngâm.”
Cặp mắt đào hoa của Thập tam hoàng tử cười càng thêm chói mắt, vui rạo rực nói: “Ta và Nhược Ngâm là lưỡng tình tương nhạc, chỉ cần ca ca ngươi không vì việc tư ngăn cản là được.”
Tương phản với giọng điệu sung sướng của Thập tam hoàng tử, âm điệu Tông Thế Công tỏ ra lạnh như băng: “Ta và Bỉ Nhĩ Cấp đại nhân còn có việc, xin cáo lui trước.”
“Nguyên lai vị này là Khiết Đan khiển đường sử a. Thảo nào lớn lên bất đồng với người Trung Nguyên, thật thú vị.” Thập tam hoàng tử đột nhiên đập tay lên vai ta, nói rằng: “Ngươi thú vị như vậy, không bằng đến trong cung của ta trụ mấy ngày, theo theo ta đi.”
“A?” Ta không phải nghe lầm đi. Vị Thập tam cũng quá thẳng thắn mà.
“Đừng náo loạn, cũng không phải không hiểu cấp bậc lễ nghĩa trong cung.” Tông Thế Công đưa tay bắt lấy bàn tay đặt trên vai ta, hướng về Thập tam hoàng tử nói.
Hoàng tử phe phẩy cây quạt, giả vờ thở dài, nói: “Ngươi chính là quá cứng nhắc, không thú vị.”
Không đợi Tông Thế Công mở miệng, hắn lại cầm tay của ta, cười nói: “Ngươi lớn lên thật đẹp, lại thú vị, ta thích người như vậy. Không bằng chúng ta làm bằng hữu.”
Thẳng thắn đến đáng yêu a! Vạn Niên Thọ ta cuối cùng cũng tìm được người thưởng thức!
Ta vội vàng nháy mắt phụ họa: “Có Thập tam hoàng tử anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, học phú ngũ xa, tài trí hơn người nhận làm bằng hữu là vinh hạnh của ta Vạn, nga không, là ta Bỉ Nhĩ Cấp.”
Ta rõ ràng cảm thụ được bàn tay Thập tam hoàng tử nắm tay ta thật chặt. Nhãn thần của hắn cũng không chút nào che giấu tán thưởng đối với ta!
Không sai, chúng ta bốn mắt nhìn nhau, tán thưởng lẫn nhau! ( Long mỗ: đáng mặt hai kẻ mười ba…..)
“Bỉ Nhĩ Cấp đại nhân, thời gian không còn sớm.”
Rốt cục, Tông Thế Công nghiêm mặt mở miệng cắt đứt một đoạn tán thưởng tràn ngập nháy mắt này.
Ta phải hẹn Thập tam hoàng tử tái kiến ở Tông phủ, lưu luyến chia tay.
※※※※z※※y※※z※※z※※※※
Trên đường quay về Thiên điện, tâm tình ta vẫn kích động như cũ khó có thể hồi phục, thỉnh thoảng lên tiếng với Tông Thế Công.
“Ai, ta đã quên hỏi Thập tam hoàng tử tên là gì rồi. Các ngươi đều gọi hắn là Thập tam hoàng tử a, thật khó nghe.”
“Hắn là nhi tử thứ mười ba của hoàng thượng, tên là Lý Phúc.”
“Lý phúc? Tên này thật quê mùa.”
“…..”
“Bất quá buổi chiều ngày hôm nay thật đúng là không uổng phí. Gặp được tri âm, lại tình cờ gặp một MM đoan trang như vậy.”
“Đoan trang muội muội?”
” Đó là gia hương ta nói. Chính là chỉ nữ hài tử rất đẹp.”
“Đừng có oai niệm gì với nàng. Đầu của ngươi giữ lại vẫn có chỗ dùng.”
“Nói ngươi cứng nhắc ngươi thật đúng là cứng nhắc. Dù sao ta nghĩ nghĩ vẫn được đi.” Bất quá Võ tài tử, Võ tài tử, rất quen thuộc…… Chẳng lẽ là?
“Ta không có oai niệm với nàng, chỉ muốn biết tên nàng được không.”
“Không thể.”
“Ngươi không nói, ta đoán đoán xem. Nàng, có đúng hay không kêu Võ Mị Nương?”
“Mị không phải tên vốn có của nàng, tên là sau khi nàng vào cung được hoàng thượng ngự ban.”
Nghe được câu trả lời khẳng định của hắn, ta kích động đến nửa ngày cũng không lấy lại tinh thần. Vừa rồi, ngay vừa rồi, ta, Vạn Niên Thọ, tự mình thấy phong thái một đời nữ vương Trung Quốc, còn nói chuyện với nàng nữa!
Mãi đến lúc cánh tay mơ hồ truyền đến đau đớn, ta mới hồi phục tinh thần lại.
“Rất đau ai!”
“Ta hỏi ngươi, chuyện hậu cung không ai nói cho ngươi, ngươi thế nào biết!”
“Cái này, ngươi thế nào biết không ai nói cho ta biết a.” Ta biết mình lỡ miệng, nói ra chân tướng chắc chắn không ai tin, chi bằng bịa một lời nói dối hợp lý, “Tình yêu trong hoàng cung a, hoặc nhiều hoặc ít truyền lưu trong dân gian mà. Ta cũng là nghe người khác nói, không ngờ lại là sự thực.”
Lực đạo Tông Thế Công đặt trên cánh tay ta dần dần nhẹ. Xem ra cái lời nói dối hợp lý này tựa hồ đã lừa được hắn. Gạt người, quả nhiên là điểm mạnh của người hiện đại a.