Tuy hữu Đồng Nhân Mẫu, Bất Tẩu Đam Mỹ Lộ

Chương 11


Đọc truyện Tuy hữu Đồng Nhân Mẫu, Bất Tẩu Đam Mỹ Lộ – Chương 11

Lão mụ, hài nhi bất hiếu, không có cách nào hoàn thành tâm nguyện suốt đời của người. ( mặt của ngươi rõ ràng đang cười…..)

Ta hoàn toàn bị vây trong trạng thái cứng ngắc, thở cũng không dám thở mạnh một tiếng, rất sợ một động tĩnh gì đó sẽ khiến cho tiên tử thật sự tiêu thất. Ta thậm chí lo lắng có nên hay không học Đổng Dũng đem y phục tiên tử cởi, sau đó nàng không thể trở về thiên đình chỉ có thể làm thê tử của ta. ( Long mỗ: nhân gia Đổng Dũng mới không có lột y phục của Chức Nữ mà…..)

Mối tình đầu niên thiếu quả là ngượng ngùng. Mãi cho đến khi tiên tử rời đi, ta vẫn không dám hiện thân, chỉ là dùng ánh mắt ái mộ nhìn nàng càng đi càng xa.

Lưu luyến không muốn ly khai hậu hoa viên, ta cẩn thận mỗi bước đi. Sau này, còn có thể nhìn thấy nàng không?

Trở lại Thính Trúc Cư, ta nằm ở trên giường, trong lòng ngọt ngào lại hưng phấn. Lật qua lật lại, cuối cùng cũng không biết như thế nào mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

Ai? Hình như đã quên chuyện gì nga… Quên đi, ngày mai nói sau…… ( Long mỗ: hãn…… Cái bụng ngươi không đau sao?)

※※※※z※※y※※b※※g※※※※


Hôm nay là ngày tiến cung diện thánh. Sáng sớm đã bị tiểu Nhất đánh thức.

Vội vã dùng đồ ăn sáng xong, hai người chưa thấy tỳ nữ nào vào nhà rửa mặt chải đầu, thay y phục người Khiết Đan cho ta.

Giống như một con rối bị thao túng, căn bản không có địa phương cho ta nhúng tay.

Lúc buồn chán thì trong đầu không khỏi hiện lên dung nhan của nữ hài thiên tiên kia tối hôm qua, vội vàng gọi tiểu Nhất đến hỏi: “Trong phủ này có hay không một nữ hài tử lớn lên phi thường phi thường đẹp, tựa như một tiên nữ a?”

Tiểu Nhất nháy mắt ba cái, nửa ngày mới đáp: “Công tử, tiểu Nhất, tiểu Nhất chưa thấy qua tiên nữ, không biết tiên nữ là cái dạng gì…..”

“Ai, ta cũng chưa thấy qua, chỉ là một ví dụ thôi. Chính là ngươi có hay không thấy nữ hài tử đẹp nhất trong phủ a?” Ta nghĩ cho dù ta là người cổ đại trao đổi giao lưu với tiểu Nhất cũng là có cản trở đi.

“Ân… Hình như có rất nhiều a…. Tiểu Đào tỷ tỷ, tiểu Hồng tỷ tỷ, tiểu Lục tỷ tỷ, Lý đại thẩm, Trương Đại mụ….. Còn có hai vị tỷ tỷ này cũng đẹp a.” Tiểu Nhất vừa nói vừa chỉ chỉ hai người tỳ nữ đang giúp ta mặc quần áo.

Hai người tỳ nữ này hai mắt nhỏ mũi tẹt khuôn mặt tròn lớn, lớn lên quá mức tiền vệ, lấy loại ánh mắt tục nhân này của ta mà nói thực sự nhìn không ra có chỗ nào đẹp.

Ta xem xem hai nàng, nhìn nhìn lại tiểu Nhất, chỉ có thể xấu hổ cười cười, âm thầm phát thệ sau này không bao giờ hỏi tiểu Nhất về vấn đề phương diện thẩm mỹ nữa.

Ngực bỗng nhiên hiện lên một ý niệm trong đầu: Sẽ không là thê thiếp của Tông Thế Công đi.

Suy cho cùng nam nhân sẽ không buông tha cho dù là người làm hạ nhân đẹp như thế.

Vừa định hướng tiểu Nhất chứng thực một chút, tưởng người nào đó đi ra — Tông Thế Công hôm nay mặc một thân triều phục minh hoàng sắc, quý khí bức người, quả thực là mặt trời vàng trên Bắc Kinh Kim Sơn ( đây là cái hình dung thô tục gì a ~~∫) hắn phất tay cho lui những người khác, tiến lên nhẹ nhàng thay ta sửa sang lại y phục, chậm rãi cúi đầu đến gần tai ta nói rằng: “Chăm chỉ diễn một chút, đừng xảy ra sự cố gì cho ta.”


Thanh âm hắn nói vừa thấp vừa nhẹ, nhưng rõ ràng từng chữ, trong lòng nghe được, khiến ta không khỏi cảm thấy áp bách….. Hơi thở trầm ổn bên tai mang đến gãi ngứa rất nhỏ, khiến cho lòng người phiền nhiễu……

“Hanh, diễn kỹ của ta so với mặt lá bài của ngươi vẫn tốt hơn!” Ta đem đầu nghiêng sang bên, vừa định đẩy hắn xa ra một chút, bất ngờ nghĩ đến ngày hôm qua vai hắn thụ thương, ngượng ngùng hỏi: “Ngươi… Cái kia… Thương thế ngày hôm qua thế nào?”

Sẽ không bị uốn ván chứ. ( ta van ngươi, sát thủ nào lại dùng đao sắt rỉ a! Hẳn là phải hỏi có bị trúng độc hay không chứ ~~~)

“Da thịt bị thương một chút mà thôi, huống hồ y thuật Vương tổng quản rất cao minh.”

Chảy nhiều máu như vậy là “Mà thôi”, nếu là ta nói đại khái sẽ ở nhà một mình tĩnh dưỡng một tuần. Ta không khỏi thầm than vị nhân huynh này ở hiện đại nhất định là một cá nhân hiến máu gương mẫu.

“Ngươi nói bọn họ là ai a? Nói như thế nào hiện tại cũng coi như thái bình thịnh thế, trên đường cái trắng trợn kêu đánh kêu giết trắng trợn như vậy, quá coi thường vương pháp!” Vương gia ngươi sẽ không là dương khoác da sói chứ.

“Những điều này ngươi không cần phải biết.”

Vậy rõ ràng ngươi đã biết từ lâu.


“Cáp, cười thật vui, ngươi không phải nói bọn họ hướng về phía ta sao? Vì sao không cho ta biết.” Ta bất mãn nói.

Hắn đưa tay thay ta sửa sang lại phần tóc trước trán, con ngươi trầm tĩnh nhìn chằm chằm ta, chậm rãi nói: “Ta không hy vọng ngươi biết quá nhiều rước lấy phiền phức cho ta.”

“Thế nhưng nói cho ta biết hung thủ là ai để ta chuẩn bị tâm lý cho tốt a!”

“Có hay không đều như nhau.” Hắn xem thường nói.

“Cái này cũng không chắc chắn.” Ta đắc ý nói, ” kỳ thực phi đao gì đó a, đầu độc a, đối với ta mà nói đều là tiểu case, chỗ chúng ta sớm đã không hợp thời!” Nhìn hắn nhíu mày, ta cố ý tạo một cái nút thắt, ho khan hai tiếng rồi mới nói tiếp: “Hiện tại phổ biến nhất chính là phi cơ đụng cao ốc! Cơ hủy cao tháp chết người!”

“Phi kê? Phi kê đụng phải cao tháp như thế nào?”

“Đương nhiên là dùng đầu đụng cao ốc! Lẽ nào dùng cái mông a!” Lời vừa ra khỏi miệng lập tức nghĩ đến phi cơ là gà, vội vã giải thích: “Ta nói không phải là gà trống gà mái gì đâu nga! Là một loại máy bay! Là phương tiện giao thông của gia hương ta, các ngươi ở đây không có.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.