Tùy Hứng - Mễ Nháo Nháo

Chương 63


Đọc truyện Tùy Hứng – Mễ Nháo Nháo – Chương 63

Chương 63: Về nhà
Cùng Tiểu Nhu chơi thêm một ngày nữa, sau đó chúng tôi về nước.
Về nhà ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại sắp xếp gọn gàng một số đồ lặt vặt mua từ bên kia về, một ngày cứ mơ mơ màng màng trôi đi.
Cố Đồng vừa tắm xong bước ra, ngồi xuống sàn cạnh tôi, ngáp một cái, tựa lên vai tôi. Tôi bỏ đồ trên tay xuống, ấn ngón trỏ lên đầu em ấy, đẩy em ấy ra.
“Đi sấy khô tóc đi.”
Em ấy ừ một tiếng nhưng vẫn không động đậy, vẫn dựa vào lưng tôi.
Quần áo và mấy thứ đồ chơi được tôi thu dọn gọn gàng, lúc này trên sàn là những cơ man hình hai chúng tôi in ra từ điện thoại, tất cả đều là hình đôi và một số tấm em ấy bắt tôi tự sướng cùng.
Tôi ngắm từng bức từng bức, em ấy nhìn thấy liền nổi hứng, lấy tập ảnh từ tay tôi.
“Chị xem cái người đi đường sau lưng chị này.” Cố Đồng cười, ngồi thẳng người: “Phá sóng đấy.”
Tôi quay đầu nhìn, là bức ảnh em ấy chụp lúc tôi đang nhìn trời, còn người qua đường phía sau đang cười ngốc nghếch với ống kính.
“Bức này tạm được.” Cố Đồng lại nói: “Đợi em cắt người đằng sau, rồi phóng lớn tấm này ra, làm hình nền máy tính.”
Tôi bất đắc dĩ cười, tôi gõ gõ lên mấy tấm ảnh: “Rốt cuộc em muốn lấy bao nhiêu tấm làm hình nền đây.”
Cố Đồng cười: “Đẹp là được, làm màn hình động.”
Tôi nhỏ tiếng: “Đáng sợ.”
Cố Đồng dựa vào tôi khiến quần áo tôi ướt một mảng, cuối cùng tôi không nhịn được, nhân lúc em ấy đang chăm chú xem ảnh, tôi lấy máy sấy từ ngăn tủ, lặng lẽ ngồi phía sau em ấy, ù một tiếng, thổi lung tung lên tóc ướt của em ấy.
“A!”
Cố Đồng đột nhiên phát hoảng, em ấy quay đầu đang muốn nói gì với tôi, tôi lập tức cầm máy sấy thổi vù vù vào mặt em ấy.
Nhìn thấy em ấy đang có ý định cướp đồ trên tay mình, tôi nâng chân đạp vào mạn sườn em ấy, ngăn động tác ấy lại, sau đó tắt máy sấy đi.
Tay em ấy bởi thế mà không bắt được gì, tôi cười nhìn em ấy nói: “Đừng giỡn nữa, ngoan một chút, tôi sấy tóc cho em.”
Em ấy bĩu môi nhìn tôi, sau đó vẫn ngồi ngoan ngoãn, đưa lưng về phía đối diện tôi.
Tôi cầm máy sấy, còn em ấy tiếp tục cầm ảnh xem, như đang muốn tìm một tư thế thoải mái để dựa nhưng lại bị tôi đẩy ra.

“Em dựa vào tôi thì làm sao tôi sấy được.” Tôi bất đắc dĩ.
Em ấy sững người, quay đầu nhìn tôi, sau đó ồ một tiếng, nhưng lại càng quá đáng hơn ban nãy, cả người vùi vào lòng tôi.
Tôi bật cười, chỉ đành lùi thêm một chút về phía sau, để đầu em ấy gối lên đùi tôi, tạo ra khoảng trống để sấy tóc.
Nhưng hơn một trăm tấm ảnh, Cố Đồng xem hết lại xem lại một lượt nữa, khiến tôi vừa sấy tóc vừa xem ảnh cùng với em ấy thêm một lượt, cả phòng tràn ngập âm thanh của tiếng máy sấy, những tiếng ù ù cứ văng vẳng bên tai.
Hình như em ấy còn lẩm nhẩm hát, nhưng không gian lúc này quá ồn nên không nghe rõ.
Sấy tóc xong, tôi tắt máy đi, vỗ lên đầu em ấy, em ấy hiểu ý ngồi dậy, bị phần mái che mất tầm nhìn, em ấy tiện tay vuốt vuốt tóc, còn làm động tác quen thuộc, nghiêng đầu khẽ lắc lắc.
Tôi cứ ngồi vậy nhìn em ấy, để em ấy vô tình chạm được ánh mắt tôi.
“Em có đẹp không?” Em ấy cười hỏi tôi.
Tôi khà một tiếng: “Đẹp.”
Em ấy cười hô hô.
Đợi tôi cất máy sấy và thu lại tập ảnh, lúc quay trở ra, Cố Đồng đang ngồi nghe điện thoại trên sô-pha, tôi bước đến ngồi cạnh em ấy, nhìn em ấy dùng cử chỉ miệng nói với tôi: “Mẹ em.”
Tôi sững người, dựa gần một chút.
Không nghe được cái gì, Cố Đồng chỉ vâng một tiếng rồi cúp máy.
Tôi hỏi: “Sao thế?”
Em ấy thở dài: “Mẹ em nói, đi chơi bao nhiêu ngày như thế cũng không biết gọi cho mẹ một cú điện thoại.”
Tôi bật cười: “Tôi nhớ tôi có nhắc em gọi điện rồi mà.”
Em ấy cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm: “Quên rồi.”
Tôi bất đắc dĩ: “Bị giáo huấn một trận?”
Cố Đồng không để tâm gật đầu.
Sau đó em ấy nói: “Mẹ còn nói, lát nữa mẹ sẽ đến đây.”
Tôi nghe xong kinh ngạc nhìn em ấy, tay đang định lấy cốc nước đột nhiên rụt lại: “Gì cơ?”

Em ấy cười, nắm lấy tay tôi: “Đừng căng thẳng, hai người cũng chẳng phải chưa từng gặp nhau, mẹ chỉ muốn đến thăm em thôi mà.”
Tôi thở dài, nhìn em ấy một cái: “Thật sự chỉ đến thăm em chút thôi sao?”
Cố Đồng a một cái: “Cũng tiện đến thăm chị.”
Tôi hỏi: “Mẹ em biết chúng ta sống cùng nhau sao?”
Cố Đồng gật đầu: “Lần trước sau khi mẹ hỏi, em đã ngửa bài rồi.”
Tôi nhìn chằm chằm em ấy, không biết nên nói gì, rất lâu sau, em ấy nắm chặt lấy tay tôi, cho tôi một ánh mắt yên lòng, nhích lại gần, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, không sao đâu, trước đây mẹ cũng thỉnh thoảng đến thăm em, cùng em nói chuyện phiếm, lần này cũng chỉ nhiều hơn một chị thôi mà.”
Tôi cũng không biết mình hoảng cái gì, rõ ràng chuyện này sớm muộn gì cũng tới, nhưng đột ngột như thế, thật sự tôi vẫn chưa tiếp nhận nổi.
Không biết hoảng loạn và căng thẳng, điều gì đang chiếm ưu thế.
Nửa tiếng sau đó, tâm trạng tôi như ngồi trên đối lửa, quan hệ của tôi và dì thực ra cũng không tốt, lúc nhỏ, dì đưa Cố Đồng đến nhà tôi chơi, phần lớn thời gian tôi đều trốn trong phòng, lớn hơn một chút, dì luôn bận rộn, chỉ có Cố Đồng thỉnh thoảng xuống ăn cơm, lâu lâu dì cũng đến một lần, nhưng dường như chúng tôi rất ít khi giao tiếp với nhau.
Trong ấn tượng của tôi, dì luôn đùa giỡn cùng Cố Đồng, nhưng bố từng nói với tôi về thủ đoạn thương trường của dì, khiến tôi có chút mờ mịt về con người dì.
Hoặc có thể tôi luôn tỏ ra rất bình tĩnh, Cố Đồng dựa vào tôi ăn khoai tây chiên, nhàn nhã xem ti vi, cũng không nói gì với tôi.
Thay một bộ đồ nghiêm túc, đợi dì đến.
Dì có chìa khóa riêng vào nhà, lúc dì bước vào, tôi đứng dậy khỏi sô-pha, động tác này khiến Cố Đồng đang dựa vào tôi ngã nhào xuống ghế.
“Mẹ.” Cố Đồng đứng dậy khỏi sô-pha, gọi mẹ đang đứng ngoài cửa.
Dì đưa tay đang xách hai chiếc túi thật lớn ra, tôi nhìn thấy liền bước tới, giúp dì cầm túi.
Giống như rất nhiều lần gặp nhau khác, giọng điệu dì luôn bình thản, còn mang theo một chút oán trách, thở dài nói: “Tối nay có mưa, trời đột nhiên trở lạnh, buổi trưa ra ngoài mặc mỗi cái áo, thật không chịu nổi mà.”
Bà than thân trách phận, thay giày rồi vào nhà, nhìn Cố Đồng nói: “Lát nữa lấy cho mẹ thêm cái áo.”
Cố Đồng vâng một tiếng.
Tôi rót cho dì một cốc nước, dì uống một ngụm rồi đặt lại bàn trà, đem hai chiếc túi đặt trước cửa ban nãy mang qua đây, rồi gọi tôi một tiếng.
“Đừng rửa hoa quả vội, qua đây đã.”

Tôi vâng một tiếng, cất hoa quả vào trong tủ lạnh, đi qua đó, ngồi xuống một bên sô-pha.
Dì mở trước túi trước mặt ra, chỉ vào thuốc thảo dược bên trong nói: “Mới mua ban chiều, dì nhìn hai đứa gần đây gầy quá, nên bổ sung chút, còn đây là sườn heo, chân giò.” Dì nói rồi lấy ra một chiếc hộp màu trắng, đặt xuống: “Cái này, cái này nữa, đều là tim lợn, nếu không sợ phiền phức thì cũng có thể dùng cái này với ruột non và phổi lợn.” Dì nói xong đóng hộp lại, hỏi Cố Đồng: “Ở nhà có nồi hầm không?”
Cố Đồng đang nghịch điện thoại trả lời: “Hình như là có.”
Dì thở dài, lấy tay nhéo Cố Đồng: “Lời ban nãy mẹ nói con nhớ chưa hả, đừng để cái gì cũng đến tay Cố Ninh.”
Cố Đồng lười nhác trả lời: “Con biết rồi.”
Dì ngẩng đầu nhìn tôi, giọng điệu dịu dàng hơn rất nhiều: “Nhớ chưa hả?”
Tôi gật đầu: “Nhớ rồi ạ.”
Dì ừ một tiếng: “Không nhớ cũng không sao, đến lúc đó có thể gọi điện cho ta.”
Lúc dì nói những lời này, Cố Đồng đang ngồi thẳng, dì thuận thế nhéo lấy em ấy, cũng bởi thế mà gò má em ấy bị dày vò một trận: “Con xem, cô nàng này cả người toàn xương thôi.”
Cố Đồng nghiêng đầu, thoát khỏi móng vuốt của mẹ, trả lời: “Gần đây con bận.”
Dì quay đầu nhìn tôi hỏi: “Tại sao con cũng gầy thế?”
Còn chưa đợi tôi trả lời, Cố Đồng đã nhanh nhảu: “Chị ấy cũng bận.”
Dì cốc đầu Cố Đồng một cái, đặt túi qua một bên, cầm cốc nước uống một ngụm, nhìn tôi hỏi: “Mấy ngày nay đi chơi có vui không?”
Lúc này tôi mới nghĩ đến quà tặng dì, tùy tiện trả lời vui ạ, rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Tôi lấy được đồ đi ra, Cố Đồng nhìn tôi, hét một tiếng: “Cố Ninh, lấy giấy đăng kí kết hôn của chúng ta ra đây.”
Tôi sững người lại.
Đợi đến khi tôi lấy đồ ra, Cố Đồng cũng từ phòng bếp đi ra, trên tay cầm đĩa hoa quả đã rửa sạch.
Em ấy đút một quả nho vào miệng, lúc bước qua tôi, tiện tay đút cho tôi một quả.
Tôi ngồi xuống, đưa quà cho dì, nhưng hình như dì không có hứng thú, sau đó, tôi đưa tờ giấy kết hôn đặt lên bàn.
Chỉ vội vã lướt qua một cái, sau đó đặt xuống, dì nói: “Thì ra là thế này.”
Nói xong cũng không tiếp tục chủ đề ấy nữa, hỏi Cố Đồng mấy câu liên quan đến công việc rồi rời đi.
Tôi tiễn dì ra cửa, nhìn dì thay giày, sau đó đưa túi cho dì.
Dì nhận túi, lướt qua tôi nhìn Cố Đồng một cái, sau đó nhìn tôi nói: “Cố Đồng, con bé này tính tình không tốt, con hãy nhường nhịn nó một chút.” Nói xong dì bổ sung: “Nhưng cũng không nên chiều nó quá.”
Tôi gật đầu, cười cười đáp lại: “Vâng ạ.

Dì lùi lại một bước mở cửa, rồi lại nói: “Không cần tiễn, bố con bên kia, để dì tìm thời gian nói chuyện với ông ấy, thăm dò xem ý ông ấy thế nào.” Dì đột nhiên đứng lại: “Mấy hôm trước lúc qua bên nhà, ông ấy vẫn đang tức giận, dì thấy tạm thời con đừng về nhà.”
Tôi gật đầu: “Vâng ạ.”
Dường như không còn giao phó gì, dì nhìn tôi cười cười rồi đóng cửa lại.
Bộ dạng như thường ngày của mẹ Cố Đồng như thế khiến tôi thấy thả lỏng, quay lại sô-pha, Cố Đồng ôm lấy tôi, tôi thuận thế dựa vào vai em ấy, em ấy nhỏ tiếng nói vói tôi: “Em nói không có chuyện gì mà.”
Tôi ừ một tiếng.
Giống như em ấy đang an ủi tôi, còn xoa xoa đầu tôi.
Trong lòng thở dài: “Tôi cứ nghĩ mẹ em qua đây tìm tôi nói chuyện.”
Cố Đồng nhỏ tiếng cười, ôm tôi càng chặt thêm: “Làm gì có nhiều chuyện như thế để nói thế chứ.” Em ấy cầm quả nho đút vào miệng tôi, bổ sung thêm câu: “Mẹ biết chúng ta ở bên nhau, hình như còn rất yên tâm ấy.”
Tôi bật cười.
Buổi tối lúc ngủ, có chút không yên lòng, mấy hôm trước thoải mái chơi đùa, cũng nói bản thân không nên nghĩ nhiều, nhưng vừa về nước, chuyện của bố cứ luôn xâm chiếm lấy trí óc tôi.
Ánh sáng đèn điện bên ngoài lọt vào, tôi ôm Cố Đồng vào lòng, dường như em ấy vừa vào giấc, bị tôi đánh động, khẽ động đậy một cái.
Tôi nhỏ tiếng hỏi: “Làm em tỉnh à?”
Em ấy ừ ừ mấy tiếng, đặt tay lên eo tôi, âm mũi nồng đậm hỏi tôi: “Không ngủ được à?”
Tôi xoa đầu em ấy, ôm em ấy chặt hơn, nhiệt độ cơ thể em ấy truyền qua cách một lớp quần áo, khiến người ta cảm thấy an tâm.
Tôi nói: “Ngày mai tôi muốn về nhà một chuyến.”
Em ấy ngẩng đầu, mơ mơ màng màng hỏi: “Không phải mẹ em bảo chị đừng về sao?”
Tôi lắc đầu: “Chỉ về để nói chuyện thẳng thắn với bố thôi.”
Lần trước rời đi như thế, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy không được hay cho lắm.
Mấy giây sau, Cố Đồng mới trả lời tôi, em ấy nói: “Em với chị cùng về.” Nói xong liền bổ sung: “Cả mẹ em đi cùng nữa.”
Tôi nhỏ tiếng cười.
Em ấy cũng cười theo tôi.
Nụ cười này cũng không kéo dài, em ấy ôm lấy đầu tôi từ từ đi vào giấc ngủ, tiếng hít thở nhàn nhạt phả lên xương quai xanh của tôi, tôi cúi đầu nương theo ánh sáng yếu ớt nhìn vẻ mặt lúc ngủ của em ấy, mặt em ấy đang gối lên tay tôi nên có chút biến dạng, miệng thì đang chu ra.
Thật sự rất xinh đẹp.
Tôi cúi đầu hôn lên trán em ấy, tìm một tư thế thoải mái, cũng từ từ tiến vào giấc ngủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.