Đọc truyện Tùy Hứng – Mễ Nháo Nháo – Chương 54
Chương 54: Câu chuyện của Cố Đồng III
Những ngày đầu bên nhau, giấc ngủ của tôi không tốt, rất khó ngủ, nửa đêm lại tỉnh, nghĩ đến chị, lại không thể nào ngủ nổi.
Dường như cảm thấy đây là bước ngoặt đầu tiên trong cuộc đời mình, tôi và chị lại yêu nhau?
Nhưng dường như cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, chúng tôi thích người kia, lẽ nào không nên ở bên nhau?
Đúng thế, tôi thích chị, tôi đã thích chị rồi.
Chú và mẹ thường không ở nhà, chúng tôi người tầng trên người tầng dưới rất tiện, nhưng đa phần là tôi xuống nhà tìm chị, chúng tôi cùng xem ti vi, cùng xem phim.
Ngày có kết quả thi, chúng tôi cùng nhau tra điểm, điểm của chị cao hơn tôi đến 200 điểm.
Thực ra tôi vốn không quan tâm tới điểm số cho lắm, tôi biết học lực của mình thế nào, lúc đó vốn muốn chúc mừng cho thành tích của chị, nhưng lại nhìn thấy chị lơ đãng.
Tôi nuốt nước bọt, chị vẫn chưa thỏa mản về thành tích này?
Tôi nghĩ nghĩ, còn chưa kịp mở miệng an ủi lại nghe chị ấy nói: “Em vẫn ổn chứ?”
Tôi: “Hả?”
Chị liếm liếm môi, nhìn điểm số của tôi trên máy tính: “Thật ra điểm số không quan trọng, cô chủ nhiệm cũng nói, tương lai của mỗi người phải dựa vào người đó, chị…” Chị ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Không sao đâu.”
Tôi phì cười thành tiếng: “Chị đang an ủi em à?”
Ánh mắt chị quét qua quét lại nhìn tôi.
Tôi nhích qua, dụi mặt lên vai chị ấy, cười nói: “Ngu ngốc, em không quan tâm.”
Chị nhỏ giọng ừ một tiếng, đưa tay ra xoa đầu tôi.
Từ nụ hôn đầu như chuồn chuồn đạp nước, chúng tôi rất ít khi thân mật, thật ra tôi rất thích được gần gũi chị, nhưng lại không biết phải bắt đầu thế nào.
Từ khi xác định quan hệ, đến hôm nay làm gì cũng cảm thấy rất lúng túng.
Thế nên nhân cơ hội này, để tôi có thể gần chị thêm một chút.
Chị ôm ghì lấy tôi, tôi không nhìn được biểu cảm của chị, nhưng dường như tôi cảm nhận được trái tim đang loạn nhịp, có thể là của tôi, có thể là của chị.
Thôi miễn đi.
Thế là tôi cắn răng, ngẩng đầu lên, giữ lấy vai chị.
Chị ngẩn người nhìn tôi, còn chưa kịp nói gì, tôi liền hôn lên môi chị.
Thật khác so với lần trước.
Hoàn toàn khác nhau.
Lần đầu tiên tôi hôn người khác, dừng như mang theo kĩ năng bẩm sinh, liếm mút môi chị, nhưng vẫn không thấy đủ, tôi đưa lưỡi vào trong, nghe chị ấy hừ một tiếng, lưỡi tôi bắt đầu dây dưa cùng chị.
Cằm Cố Ninh như khẽ run, chúng tôi cùng thở hổn hển, sau đó chị ấy đáp lại tôi, môi lưỡi chúng tôi quấn lấy nhau, nó khiến tôi thấy hưng phấn không thôi.
Thì ra đây là mùi vị của nụ hôn, thì ra đây là mùi vị của Cố Ninh.
Tối hôm đó, cửa sổ phòng chị đóng thật chặt, thậm chí chúng tôi còn không biết phải đặt tay vào đâu.
Ngây thơ, ngại ngùng nhưng lại hưng phấn.
Tiếng chuông điện thoại của chị làm chúng tôi ngắt quãng.
Lúc tách ra, tôi nhìn đôi má ửng hồng của chị, môi vừa ướt vừa sưng.
Tôi nghĩ, mình chắc cũng không khá hơn.
“Bố chị.” Chị suỵt một tiếng với tôi, sau đó bắt máy: “Alo, bố ạ.”
Tôi nghiêng người dựa vào ghế nhìn chị ấy nghe điện thoại, nhìn chị ấy nghiêm túc trả lời chú, mặt không cảm xúc nói cảm ơn với người ở đầu dây bên kia sau đó cúp điện thoại.
Hôn môi, có lần thứ nhất, sẽ có lần thứ hai thứ ba, mới bên nhau được mấy ngày, tôi thật sự nghiện Cố Ninh mất rồi, thậm chí chỉ gặp thôi là tôi muốn hôn chị ấy.
Sau khi điền nguyện vọng, chúng tôi còn xảy ra chút mâu thuẫn, sau đó nghĩ lại, lại thấy lời chị ấy cũng có lí, nên không tiếp tục dây dưa nữa.
Sau đó, chúng tôi trở thành sinh viên, mỗi người một thành phố.
Những ngày bên nhau ấy, chị cũng không giống như trong ấn tượng của tôi, chị sẽ cười, sẽ vui, sẽ tức giận, sẽ sợ hãi, sẽ ngại ngùng, không phải là Cố Ninh chỉ biết trưng ra bộ mặt lạnh lùng ngày trước.
Chị như thế khiến cuộc sống của chúng tôi bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn.
Cãi nhau, làm hòa, chiến tranh lạnh.
Đến hôm nay tỉ mỉ nghĩ lại, thậm chí tôi cũng không rõ, khi đó tại sao có nhiều chuyện xảy ra giữa quan hệ của chúng tôi đến thế.
Thật ra chị ấy vẫn rất hiền hòa, còn mâu thuẫn giữa chúng tôi, chỉ cần tôi không tính toán, chị vẫn sẽ coi như không có gì.
Tôi nhìn không thấu chị, lúc nào cũng thăm dò chị, nhỏ nhen tức giận với chị, nhưng chị vẫn nhẫn nại với tôi, lùi một bước, lại lùi một bước.
Lùi đến mức tôi cảm thấy thực ra chị vốn không quan tâm mình, thực ra chị không hề để tâm tới tôi.
Tôi còn nhớ vào một ngày, chúng tôi vì chuyện gì đó mà chiến tranh lạnh, buổi tối chị lấy sách vở ra ôn bài, còn tôi trốn vào một góc chơi điện tử.
Lúc chơi xong cảm thấy vừa vô vị vừa trống rỗng.
Cả ngày chúng tôi chẳng nói với nhau một lời.
Thế là tôi đi đến, ngồi cạnh chị ấy, nhìn đến khi chị ấy cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu nhìn tôi, chỉ nhìn một cái, sau đó giọng điệu nhàn nhạt hỏi: “Sao thế?”
Tôi không đáp, cứ ngồi như thế, nhìn chị ấy đang tính toán này nọ trên nháp, rất yên tĩnh rất chăm chỉ.
Tôi nghĩ, Cố Ninh rốt cuộc là người như thế nào.
Tôi quen biết chị ấy từ nhỏ, đến giờ, đã hơn mười năm.
Nghĩ về chúng tôi năm tháng cấp một, nghĩ về chúng tôi năm tháng cấp hai, nghĩ về chúng tôi năm tháng cấp ba.
Cấp ba của chúng tôi.
Tôi sững người lại, đột nhiên mở miệng nói: “Hồi cấp ba, em đối xử với chị như thế, cô lập chị, cướp đồ của chị, đối đầu với chị, chị sẽ không thù em chứ?”
Nghe xong chị đột nhiên cười, gõ bút lên đầu tôi: “Nghĩ gì thế hả.”
Tôi liếm liếm môi, nhích lại gần, ôm chặt lấy eo chị: “Cố Ninh, tại sao chị lại tốt như thế.”
Cố Ninh tại sao lại tốt đến thế, dù tôi làm gì với chị chị cũng sẽ tha thứ cho tôi, vẫn chăm sóc tôi thật tốt.
Cố Ninh tại sao lại tốt đến thế, thành tích vượt trội, là người vừa điềm tĩnh vừa lễ phép, bộ dạng xinh đẹp, mỗi khi cười đều có thể làm tan chảy tuyết đêm đông lạnh giá.
Cố Ninh tại sao lại tốt đến thế.
Tôi ôm chị thật chặt, chặt đến nỗi chị ấy hít thở khó khăn.
Chị lại gõ lên đầu tôi, đặt tay lên tay tôi, tỏ ý bảo tôi buông ra, nhìn tôi cười: “Đừng nghịch nữa, đến giờ bệnh điên tái phát à.”
Đúng thế, tôi vốn bị điên.
Cuối cùng người ép chị rời đi cũng là tôi.
Con người, lúc kích động, thích làm một số chuyện vô nghĩa.
Tôi đem chuyện của tôi và chị nói cho chú, làm ra chuyện vô nghĩa nhất cuộc đời mình, cũng là chuyện tôi hối hận nhất.
Tôi cũng không biết vì sao, giây trước nói với tôi ngàn vạn lần không thể để chú biết, giây sau tôi lại nhắn tin cho chú.
Nội dung tin nhắn, bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ.
“Chú, cháu và Cố Ninh yêu nhau, là loại yêu thích giữa hai người, hi vọng chú chúc phúc cho bọn cháu.”
Tôi nghĩ nhất định là tôi bị điên rồi.
Giây phút tin nhắn gửi đi, tôi lại cảm thấy hối hận.
Tin nhắn gửi đi nhưng mọi thứ lại lặng thinh khiến tôi cảm thấy may mắn.
Ngày hôm sau Cố Ninh đến tìm tôi, vẫn giống như mọi ngày, không hề có thay đổi gì, lúc đó tôi mới thở phào một hơi, tôi nghĩ có lẽ chú không đọc được.
Sau đó tôi vô tâm vô phế* vất chuyện này sau đầu, vẫn chiến tranh lạnh cùng Cố Ninh.
(Vô tâm vô phế: không quan tâm, không nghĩ nhiều)
Cuộc chiến tranh lạnh của chúng tôi, kéo dài tới ba năm.
Chị đi rồi.
Chỉ gửi cho tôi một tin nhắn.
Sau đó, bạt vô âm tín.