Tùy Hứng - Mễ Nháo Nháo

Chương 48


Đọc truyện Tùy Hứng – Mễ Nháo Nháo – Chương 48

Chương 48: Vết thương vừa liền sẹo
Không khí vô cùng quái dị, suốt chặng đường chúng tôi không nói câu nào, thẳng một đường lái xe về nhà, em ấy cũng không đợi tôi, xuống xe trực tiếp đi thẳng vào thang máy, tôi nhìn em ấy rảo bước, đi vào thang máy, ấn số tầng, cửa thang máy từ từ đóng lại.
Còn tôi vẫn đứng trước cửa, không làm gì hết, chỉ lặng lẽ nhìn em ấy.
Cuối cùng em ấy ấn mở thang máy, tôi nhấc chân đi vào, sóng vai cùng em ấy.
Thang máy rất nhanh đã lên tới tầng bốn, em ấy vẫn nhanh chân ra ngoài trước, lục túi, tìm chìa khóa, lần này em ấy mở cửa cho tôi, lúc tôi đi vào, em ấy đang thay giày.
Vì đi giày thể thao, nên có phần tiện hơn, tôi nhanh chóng thay giày, lướt qua em ấy, vừa vào nhà, đi được mấy bước lại bị em ấy gọi lại.
“Này!”
Tôi quay người: “Gì?”
Em ấy nghiêng người dựa vào tường, mặt không cảm xúc: “Không có lời xin lỗi gì sao?”
Tôi hỏi: “Xin lỗi gì chứ?”
Em ấy tiến lên một bước, chậm rãi nói: “Không nghe mẹ em nói sao, em là bị mẹ bắt tới đấy.”
Tôi nhàn nhạt ừ một tiếng: “Chẳng phải em cũng đến rồi sao.”
Em ấy hừ lạnh một tiếng: “Vậy tại sao chị lại không cho em đi?”
Tôi nhìn em ấy: “Vậy tại sao em lại muốn đi?”
Câu hỏi vừa dứt, hai chúng tôi mặt đối mặt nhìn nhau, duy trì một lúc.
Mười mấy giây sau, em ấy lại hừ lạnh một tiếng đáp: “Chẳng phải em là con nuôi của chú sao, sinh nhật dì, em không nên đến sao?”
“Không nên.” Tôi không do dự tiếp lời em ấy, rồi bước tới, đứng trước mặt em ấy, xua tay: “Tôi thật sự không nghĩ ra, em đến đó chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của em, nhưng rõ ràng em biết, em đến đó, nó sẽ ảnh hưởng đến tôi như thế nào.”
Em ấy nhìn tôi, hai tay khoanh trước ngực, ngẩng đầu: “Vậy chị nói xem, ảnh hưởng thế nào?”
Ảnh hưởng thế nào ư, Cố Đồng, lẽ nào em lại không rõ sao? Tôi không tin em không biết điều tôi luôn sợ hãi.
Chuyện này đến cuối cùng vẫn không có kết quả, tôi cúi đầu, đưa tay lên vuốt tóc, lúc ngẩng đầu lên dù trong lòng có bao nhiêu phiền lo, cũng chỉ nhìn em ấy hỏi: “Em muốn lấy chuyện này để cãi nhau với tôi?”
Em ấy ha một tiếng: “Bây giờ là do em muốn cãi nhau ư?”

Có thể.
Tôi thở dài một hơi, không muốn tiếp tục đôi co với em ấy về chuyện này, quay người đi về phòng ngủ, em ấy không gọi tôi lại, tôi cũng không quay đầu lại.
“Bằng” một tiếng, tôi đóng cửa lại, tay định khóa trái nhưng lại do dự rất lâu, cuối cùng lại bỏ đi ý định khóa trái cửa.
Góc phòng ngủ có một chiếc ghế sô-pha đơn, một người thì hơi thừa, nhưng hai người lại hơi chật, Cố Đồng thích chen chúc với tôi trên chiếc sô-pha ấy, hai người nằm lên, chỉ một cử động khẽ cũng sẽ chạm phải đối phương, muốn đổi tư thế, phải rất kĩ năng để nhúc nhích.
Bên cạnh sô-pha là chiếc bàn nhỏ, trên bàn có vài tờ giấy, thỉnh thoảng Cố Đồng sẽ ngồi vẽ ở đó.
Lúc không có hứng vẽ vời, em ấy sẽ gọi tôi đến bên cạnh, ôm tôi, để tôi ngồi lên đùi em ấy, vẽ linh tinh vài nét trên tranh của em ấy.
Tay chân em ấy rất không thật thà, hơn nữa không gian khá hật hẹp, tôi cũng không muốn giãy giụa, đành tùy ý để em ấy đùa bỡn mình.
Tôi ngồi lên sô-pha, bật đèn, lại nhìn thấy một tờ giấy trên bàn, mấy nét bút tùy tiện, chỉ có thể nhìn ra hình dáng nhân vật.
Lần trước em ấy nói muốn vẽ truyện tranh, lâu ngày như thế, cũng không có tiến triển gì, không biết là do lười hay là đã quên rồi.
Tôi sắp xếp lại đồ đạc trên bàn, quay đầu nhìn cửa phòng, nhưng không có bất kì động tĩnh nào.
Bỏ đi.
Nghĩ đến nhiều chuyện ngọt ngào lãng mạn như thế có ích gì chứ.
Nhưng thâm tâm vẫn cảm thấy khó chịu.
Ôm lấy gối ôm, ngồi chết dí trên sô-pha, vùi mặt xuống gối, thời gian chậm rãi trôi, đợi đến khi tôi ý thức được bản thân phải hít thở, đợi đến khi hô hấp của tôi không được bình thường, mới đành buông gối ôm ra.
Thở dài một hơi, lấy điện thoại trong túi ra, tìm được số Tiểu Nhu gọi điện thoại cho cô ấy.
Dường như cô ấy bắt máy ngay sau khi tôi gọi, khiến tôi có chút ngẩn người.
“Alo.” Giọng nói của Tiểu Nhu rất nhỏ.
“Alo.” Tôi phát hiện giọng cô ấy không chỉ nhỏ mà còn có rất khàn.
Cô ấy ho ho nói: “Cãi nhau với nhị tiểu thư rồi à?”
Tôi nhỏ tiếng cười.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Tiểu Nhu gọi chúng tôi Cố đại tiểu thư, Cố nhị tiểu như, nhưng lần này nghe được lại thấy có chút buồn cười.
Tôi ừ một tiếng.
Tôi hỏi: “Em ấy tìm cậu à?”
Tiểu Nhu thở dài: “Có nói chuyện trên wechat.” Cô ấy nói xong chẹp một tiếng rồi thở dài.
Tôi hỏi: “Sao thế?”
Cô ấy cười: “Rất lâu rồi không được trải nghiệm cảm giác này, hai người các cậu ở cùng một chỗ rồi cãi nhau, sau đó đều tìm đến mình, mình lại bất đắc dĩ trở thành người giảng hòa cho hai người.” Cô ấy ừ ừ mấy tiếng: “Lần trước, có lẽ là vào thời đại học của chúng ta, chà, lâu thật đấy.”
Đúng là rất lâu rồi.
Tôi cũng đột nhiên nghĩ ra, lúc mới cãi nhau xong, Cố Đồng bắt đầu có thói quen tìm Tiểu Nhu, cũng bắt đầu nghe ngóng tin tức từ chỗ Tiểu Nhu.
Tuy Tiểu Nhu rất giữ kín bí mật cho mỗi người chúng tôi, nhưng những thứ moi được từ miệng cô ấy lại khiến chúng tôi an tâm.
Hai người chúng tôi không nói chuyện, Tiểu Nhu đeo tai nghe nói chuyện với tôi, không khó để nghe được, tiếng gõ chữ truyền tới qua tai nghe.
Đợi đến lúc cô ấy dừng lại, tôi hỏi: “Có phải em ấy đang chửi mình?”
Tiểu Nhu cười ha ha: “Không có, lúc đầu có nhắc đến cậu vài câu, sau đó mình nói lại mấy câu với cậu ta, rồi cậu ta bắt đầu giảo biện, a, Cố Ninh cũng không phải như ngươi nói, a, Cố Ninh rất tốt, a, vân vân mây mây.” Tôi tin rằng, lúc này ở đầu bên kia, Tiểu Nhu đang trợn ngược mắt.
Sau đó nghe cô ấy nói: “Bây giờ mình đang chửi cậu ta.”
Tôi nghi ngờ: “Cậu?”
Tiểu Nhu nức nở: “Đúng thế, chửi cậu ta vết thương vừa liền sẹo đã quên mất cơn đau.”
Tôi sựng người.
Tiểu Nhu cười, lại nói: “Ban nãy mình nói với cậu ta, chúng ta đang nói chuyện, chà, cậu nói xem bây giờ cậu ta có đang đứng trước cửa nghe lén không?”
Đứng trước cửa nghe lén, tôi cảm thấy chuyện này giống chuyện Cố Đồng có thể làm, tuy không có khả năng, nhưng tưởng tượng mà xem, thú vị đấy chứ.
Tôi hít một hơi, nói: “Cậu với em ấy nói chuyện đi, mình đi ngủ đã.”

Tiểu Nhu nghe xong cười to: “Cậu còn ngủ được?”
Tôi cúi đầu: “Có chút mệt.” Tôi dụi dụi mắt: “Cơn tức của Cố Đồng lên đỉnh đầu rồi, giờ mình có nói gì với em ấy cũng vô dụng, qua một lúc, đợi mình tỉnh lại, sẽ ổn thôi.”
“Chà.” Tiểu Nhu: “Tự tin thế sao?”
Tôi cười cười: “Cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nghiêm túc nói chuyện rồi sẽ ổn.”
Tiểu Nhu hỏi: “Có đơn giản thế không, nói như thể cậu ta dễ dỗ lắm ấy.”
Tôi nhàn nhạt: “Phải xem ai dỗ nữa.”
Đầu dây bên kia ngừng mấy giây, sau đó nghiến răng nghiến lợi: “Hai người các ngươi dám cho ta ăn cẩu lương, mau đi ngủ đi.”
Tôi nhỏ giọng cười, ừ một tiếng, nghe thấy cô ấy cúp điện thoại.
Tôi thường nói cơn giận của Cố Đồng đi rất nhanh, dường như cơn giận của tôi còn đi nhanh hơn em ấy, tính kĩ ra, ngoài chuyện chia tay năm đó, bao nhiêu năm qua em ấy cũng không thực sự làm gì chọc giận tôi.
Không muốn động đậy, tôi lại cảm thấy buồn ngủ, vừa cúp điện thoại không lâu liền ngủ mất.
Giấc ngủ này khá sâu, cũng không nằm mơ, lúc tỉnh lại vẫn đang trên sô-pha, vẫn giữ tư thế y như trước khi ngủ.
Cổ có cảm giác đau nhức, không biết điều hòa trong phòng đã được bật lên lúc nào, trên người tôi còn được đắp một chiếc chăn.
Tôi cười cười, lười nhác đứng dậy.
Mở cửa ra, bộ dạng Cố Đồng lười biếng ngồi trên sô-pha, không quay đầu nhìn tôi, hàm trên cắn lấy môi dưới, chăm chú chơi điện tử.
Tôi bước đến, ngồi cách em ấy một khoảng, bật ti vi.
Mấy phút sau, nghe tiếng trò chơi kết thúc, nhìn thấy em ấy cất điện thoại đi, tùy tiện vơ lấy chiếc gối ôm dựa vào.
Chúng tôi không có bất kì giao tiếp nào, cùng ngồi xem ti vi, ngây ngốc ngồi xem hết thời gian quảng cáo, đợi đến lúc vào chương trình, tôi bất thình lình đứng dậy.
Em ấy khẽ ngẩng đầu nhìn tôi: “Đi đâu?”
Tôi nhàn nhạt: “Nấu cơm.”
Nói xong tôi nhấc chân rời khỏi, nhưng lại bị em ấy kéo tay lại.
Tôi quay đầu nhìn em ấy, em ấy mím môi nhìn tôi.
Tôi cười, thuận theo lực tiến về phía em ấy, hai tay em ấy ôm lấy eo tôi, tôi quỳ xuống sô-pha trước mặt, hai tay giữ vai em ấy.
Giọng điệu nhịn cười của em ấy: “Làm gì thế?”

Tôi dựa gần lại, ngồi lên đùi em ấy: “Không cãi nữa?”
Em ấy xì một tiếng: “Ai cãi nhau với nhà chị.”
Tôi cười cười: “Không cãi nhau nữa.”
Em ấy nghiến răng, đột nhiên lật người qua, đem tôi ép xuống sô-pha, ngồi lên đùi tôi, đưa tay ra bắt đầu cởi cúc áo của tôi.
Tôi không phản kháng, giương mắt nhìn em ấy cởi hai nút áo thì ngừng lại, sau đó em ấy vén áo tôi ra, hung hăng cắn lên xương quai xanh của tôi một vết.
“Xì.” Tôi bị đau.
Đầu đang vùi trên vai tôi ngẩng lên, chớp chớp mắt nhìn tôi.
Tôi nghiêng đầu hỏi: “Bớt giận chưa?”
Em ấy ừ một tiếng, sau đó nhích lại gần tôi, nắm lấy vạt áo tôi kéo xuống: “Giải cơn giận cho chị.”
Tôi khẽ cười, nhích lên, không cắn, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, ngẩng đầu nhìn em ấy: “Được rồi.”
Em ấy chống nạnh nhìn tôi: “Chị thế này làm em như kẻ giận dỗi vô cớ.”
Nói xong, dường như em ấy cảm thấy câu nói này rất quen thuộc, ngẩng đầu nhìn đèn trần, nghĩ một lúc, mấy giây sau, không biết lại nghĩ ra thứ gì, cúi đầu nhìn tôi, ho ho nói: “Được rồi, sau này không được chị cho phép, em sẽ không tới nhà chị.”
Tôi ồ một tiếng dài nghi ngờ, nhìn em ấy hỏi: “Nếu mẹ em bắt em đến thì sao?”
Em ấy nhìn tôi lắc đầu: “Không đi, không có sự cho phép của Cố gia, em sẽ không đi.”
Tôi đưa tay xoa mặt em ấy: “Ngoan.”
Em ấy nghiêng đầu cười, mang theo ánh mắt thăm dò nhìn tôi: “Chị thì sao?”
Tôi hỏi: “Tôi cái gì?”
Em ấy nhăn mày: “Biết rồi còn hỏi.”
Tôi cười: “Để sau đi, bây giờ không nói tới chuyện này nữa.
Em ấy ừ một tiếng, xuống khỏi người tôi, ngồi sang một bên, tiếp tục cầm điện thoại.
Tôi cho rằng chuyện này đã giải quyết xong, chuẩn bị đi vào bếp, nhưng lại nghe em ấy khẽ nói: “Vừa muốn họ biết, lại vừa không muốn họ biết, thật là mâu thuẫn.”
Em ấy không nhìn tôi, tôi không đưa ra bất kì ý kiến nào với lời của em ấy, đi thẳng vào bếp.
Trước đây vốn rất kiên định, nhưng nhìn em ấy thất vọng như thế, dường như tôi, cảm thấy đau lòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.