Đọc truyện Tùy Hứng – Mễ Nháo Nháo – Chương 42
Chương 42: Nhìn một cái cởi một cái
Từ sau lần cãi nhau lần trước, Cố Đồng đã hoàn toàn hiểu được tâm tư của tôi, em ấy hiểu những điều tôi để tâm, cũng vô cùng tinh ý mà nhẫn nại nói cho tôi những mối quan hệ xung quanh em ấy.
Chúng tôi cùng nhau xem những bộ phim cũ, cùng nhau xem ti-vi, cùng nhau chia sẻ những quyển sách em ấy thích, dần dần, cuộc sống của cũng tôi càng như gắn liền một thể.
Tôi thường xuyên nhìn thấy những chuyên mục cầu cứu trên mạng, về vấn đề bạn và đối phương không có cùng chủ đề nói chuyện.
Trước đây những chuyên mục này như thể đang vận vào người tôi, nhưng bây giờ nhìn lại, cảm thấy thật sự hoang đường.
Lúc đầu cảm thấy yêu thích, cảm thấy có thiện cảm mà ái muội mới ở bên nhau, tại sao lúc đó có thể cùng nhau chia sẻ, có chuyện hay không cũng đều nói với đối phương, tại sao sau khi ở bên nhau lại không còn chuyện gì nữa.
Lí do thì vô vàn, có thể bạn không thích cô ấy đến thế, có thể sự khiêu ngạo của bạn khiến bạn không thể buông bỏ vấn đề của bản thân để yêu một người, hoặc có thể cả hai cùng thiếu cảm giác.
Nhưng ai có thể giải thích rõ ràng được.
Mở miệng ra là muốn tìm sự giúp đỡ từ người bên cạnh, nhưng lại không chịu dành thời gian để suy nghĩ, để hiểu đối phương.
Tôi và Cố Đồng chưa từng trải qua cảm giác ái muội, tôi cũng không thể nói rõ vì sao mình lại từng chút từng chút một thích em ấy, nhưng trước đây, những vấn đề kia cũng từng tồn tại giữa chúng tôi.
Lúc đầu không nghĩ nhiều, cứ đi bước nào hay bước đấy, nếu không bước tiếp được, thì tách ra, nên vẫn luôn ném những điều không vui ra sau đầu, không thăm không hỏi tới.
Nhưng hôm nay chúng tôi khác rồi.
Nghĩ tới đây, tôi nhìn tới người đang ngồi trên đùi tôi ngủ mất.
Tản những sợi tóc đang che mặt em ấy, ánh nắng ban chiều khẽ luồn qua rèm cửa, chiếu lên người em ấy, điều hòa trong phòng khẽ phát ra tiếng gió thổi.
Tôi nhẹ nhàng đặt quyển sách trong tay em ấy xuống, lấy chăn đắp lên chân em ấy.
Mấy phút sau, em ấy bị chuông báo thức trên bàn đánh thức, tôi cũng bị tỉnh, em ấy mơ màng phát ra mấy tiếng ưm ưm, sau đó đứng lên khỏi người tôi.
Tôi dụi dụi mắt, ngáp dài một cái: “Ngủ mới độ chục phút thế thôi à?”
Em ấy ngẩng đầu xoa cổ: “Đủ rồi.”
Khoảng thời gian sau đó, em ấy lại bắt đầu bận rộn, tôi đi làm em ấy cũng đi làm, tôi tan làm em ấy vẫn hì hục ở nhà làm việc, đến chủ nhật cũng không có thời gian nghỉ ngơi.
Em ấy bật máy tính bắt đầu làm việc, ngày đầu hạ khiến người ta luôn có cảm giác buồn ngủ, tôi lướt weibo một lúc liền ngủ mất.
Không biết ngủ bao lâu, chỉ nhớ mang máng tôi và em ấy có nói mấy câu, nhưng nói gì tôi cũng không nhớ rõ.
Tỉnh lại, có chút cổ đau, gối đầu lên chân của em ấy, chân tôi còn được em ấy đắp chăn, tôi khẽ động, em ấy cảm nhận được, cúi đầu nhìn tôi.
“Tỉnh rồi à?”
Tôi ừ một tiếng, ánh mắt nhìn khắp nơi tìm điện thoại, tôi hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Em ấy tiếp tục bận rộn, trả lời tôi: “4:20.”
Tôi chống sô-pha ngồi dậy, đưa tay chống eo, cuối cùng nhìn thấy điện thoại đang đặt cạnh máy tính em ấy, mở khóa, ngoài tin nhắn từ nhóm bạn công ty, chẳng ai tìm tôi cả.
Tôi nhìn nửa mặt em ấy hỏi: “Em có mấy cặp kính?”
Em ấy nhẹ nhàng ừ một tiếng, suy nghĩ vẫn đang đặt vào công việc, rất lâu sau mới đáp lại, quay đầu nhìn tôi: “Mắt kính à, bên trái 1 độ, bên phải 1,5 độ.”
Tôi phì cười thành tiếng, tiếng cười lây lan, em ấy cũng cười, không rõ nguyên nhân hỏi: “Sao thế?”
Tôi từng câu từng chữ: “Tôi hỏi là, em có bao nhiêu đôi kính.”
Em ấy cười ồ một tiếng: “Bốn đôi, lúc không muốn đeo kính áp tròng, có thể kết hợp với trang phục được.” Em ấy quay đầu tiếp tục công việc: “Kính đeo tiện hơn so với kính áp tròng.”
Kính mắt là đồ vật hữu dụng, có người đeo kính để che bớt khuyến điểm trên mặt, có người đeo kính để che đi nét đẹp trên mặt, khi Cố Đồng bỏ kính xuống, ánh mắt sáng chói ấy, tôi tin rằng nó mê hoặc không ít người.
Huống hồ là khi em ấy cười với bạn.
Em ấy có thể cười dịu dàng khe khẽ, cũng có thể là cười điềm đạm lễ phép, còn có cười ác quỷ ranh mãnh, cũng có thể nhếch môi cười đến mê người.
“Em phát hiện lần này chị về rất thích nhìn em.” Cố Đồng không quay đầu đột nhiên nói.
Tôi vô thức đặt tay lên gối ôm, mạnh dạn nhìn em ấy: “Thật à, không cho nhìn sao?”
Em ấy khẽ cười: “Em có nói là không cho sao?” Nói xong tiếp tục: “Chính là, nhìn xong thì…”
Sau đó, không có sau đó nữa, tôi nhìn vào máy tính em ấy, quả nhiên nhìn thấy em ấy đã vẽ xong một phần, đang vẽ tới phần kế tiếp.
Tư duy của em ấy rất dễ bị gián đoạn, mà đa phần là bị chính bản thân mình gián đoạn, giống như lần trước, chúng tôi đang kịch liệt thảo luận về sự co nguyên sinh của thực vật, sau đó lấy điện thoại tra cứu, cuối cùng lại bị mấy chiếc tin tức mới cập nhật trên weibo hấp hẫn, sau đó cũng không có sau đó. Mãi đến bây giờ.
Mà sau khi bị gián đoạn, em ấy có thể nhớ lại hay không phải xem ý trời.
Tôi nhìn em ấy biến đổi sắc mặt, thất vọng, vui mừng, em ấy mím môi, tôi cũng hít thở theo nhịp, dường như chỉ một động tác nhỏ cũng có thể ảnh hưởng tới em ấy.
Mấy phút sau, em ấy thả lỏng, sau đó lại theo thói quen.
Uống ngụm nước, em ấy nói: “Chính là, xem xong có trả thù lao không?”
Tôi cười bất đắc dĩ.
“Muốn thù lao gì hả?”
Bộ dạng em ấy tùy ý đặt cốc xuống: “Nhìn một cái cởi một cái.”
Tôi: “…”
Em ấy hỏi: “Vừa nãy chị nhìn em mấy lần?”
Tôi đáp: “Một lần.”
Em ấy cười, ánh mắt chuyển tới quần áo trên người tôi, nháy mắt với tôi hai cái.
Tôi cắn môi, chậm rãi đưa tay xuống, đặt ở mép áo, nhưng đột nhiên cầm chiếc chăn ở trên, phủ lên đầu em ấy.
“A.” Em ấy gào lên.
Tôi nửa ngồi nửa quỳ, ôm chặt lấy vai em ấy, cười nói: “Sao bây giờ em lại trở nên lưu manh thế hả?”
Em ấy cười hô hô trong chăn: “Bỏ em ra.” Mấy giây sau, đột nhiên đưa tay ra, muốn bắt lấy tôi, tôi lùi về sau một bước, giữ khoảng cách cho em ấy không thể bắt được.
Em ấy đùa nghịch loạn lên, chiếc chăn trên đầu cũng rơi xuống, khiến tóc tai rối bời.
Tôi cười ha ha mấy tiếng, lùi sau mấy nước, nhấc chân lên rời đi.
Em ấy hét lên hỏi: “Đi đâu đấy?”
Tôi dừng lại, tỏ ý đi xuống bếp: “Nấu cơm cho Cố tiểu thư ăn.”
Em ấy chỉnh chu lại tóc tai, tiếp lời: “Nấu xong cơm rồi.”
Tôi kinh ngạc, quay đầu hứng thú nhìn em ấy, tâm trạng vui vẻ: “Ngoan thế sao?”
Em ấy xì một tiếng: “Tất nhiên.”
Tôi nhỏ tiếng cười, Cố Đồng quả thật đã thay đổi rất nhiều, từ tính cách đến cách sống. Trước đây tôi luôn theo sau dọn dẹp cho em ấy, bây giờ em ấy đã học được cách dọn dẹp phòng ốc, có thể tiện làm gì thì sẽ làm, trưởng thành hơn rất nhiều.
Nghĩ tới đây, tôi lại cười, cười bởi suy nghĩ như một bà mẹ đột ngột xuất hiện trong đầu tôi ban nãy.
Em ấy thích lúc làm việc có tôi ngồi bên cạnh, tôi cũng thích cảm giác này, thật khiến người ta an tâm.
Lại ngồi cạnh em ấy mấy phút nữa, sau đó đứng dậy đi làm cơm, chuyện bếp núc với tôi khá đơn giản, trước đây khi sức khỏe của mẹ không tốt, bố thường xuyên công tác xa nhà, dần dần tôi tự mình học được cách nấu nướng.
Mẹ Cố Đồng cũng thường xuyên lấy chuyện này ra dạy dỗ em ấy, bà nói Cố Đồng phải học tập tôi, sau này mới dễ tìm chồng.
Tôi vẫn nhớ lúc đó Cố Đồng trả lời, em ấy nói không cần, em ấy sẽ tìm một người biết nấu cơm.
Nguyện vọng của em ấy đã thành sự thật, nhưng có lẽ mẹ em ấy sẽ không thể ngờ đến việc, tôi chính là người giúp em ấy thực hiện ước nguyện ấy.
Vừa xào rau xong, cửa phòng bếp đột nhiên bị mở ra, tôi quay đầu nhìn Cố Đồng đang bước vào.
Tôi tiếp tục bận rộn với những thứ trong tay, em ấy từng bước từng bước nhích lại gần, đặt tay lên vai tôi hỏi: “Tối nay ăn gì thế?”
Tôi cầm dao, chỉ vào những thứ đã được cắt gọt trên bàn: “Cái này, cái này, cái này nữa.”
Em ấy nhỏ tiếng cười: “Cố Ninh, có ai nói với chị bộ dạng cầm dao của chị rất khí thế chưa?”
Tôi không ảnh hưởng, tiếp tục cắt gừng: “Chưa.”
Em ấy ừ một tiếng, đổi tư thế, tay ôm lấy eo tôi, khẽ nói: “Vậy có ai từng nói với chị, chị mặc sơ mi trắng nấu ăn, nhìn rất xinh đẹp chưa?”
Tôi bình tĩnh: “Có.”
Em ấy nghi hoặc: “Hả? Ai?”
Tôi cười: “Một kẻ ngốc.”
Em ấy cười ha ha, đột nhiên ôm chặt lấy tôi, nói: “Chị vẫn còn nợ em một bộ quần áo chưa cởi đấy.”
Tay tôi vẫn còn đang cắt cà rốt, còn em ấy lại dùng âm thanh khe khẽ ấy nói chuyện với tôi, thật sự rối rắm.
Càng rối rắm hơn, em ấy ngậm lấy cổ áo sơ mi của tôi, tách ra từng chút từng chút một.
“Này.” Tôi ngừng lại động tác tay, cúi đầu nhìn: “Em cởi cúc áo tôi lúc nào thế?”
Em ấy vẫn ngậm không buông, tôi quay đầu nhìn em ấy, mặt đối mặt, cho tôi một cái híp mắt, dùng sức thành công khiến vai tôi lộ ra ngoài.
Không chỉ có thế, sau khi cởi được áo tôi, em ấy thò tay vào, dùng ngón trỏ vẽ vòng vòng lên bụng tôi, sau đó không ngừng sờ trước sờ sau, một đường đến tận xương quai xanh của tôi.
Không có cách ngăn cản cũng không có sức lực ngăn cản.
Tôi bất đắc dĩ, làm bộ tức giận, cầm dao chém một nhát thật mạnh lên thớt, “bang” một tiếng.
Phòng bếp bỗng yên tĩnh kì lạ.
Vị khách không mời mà đến, Cố Đồng, đột nhiên cười to.
Em ấy lập tức chỉnh trang lại quần áo của tôi: “Gia, em sai rồi gia.”
Bộ dạng hòa hoãn, kéo cổ áo tôi về nguyên trạng, bước đến bên cạnh tôi, giúp tôi đóng từng cúc từng cúc áo một, cuối cùng còn cẩn thận vỗ vỗ lên áo tôi, bộ dạng rất chuyên nghiệp nhìn tôi.
Tôi bị em ấy chọc cười, thốt ra hai chữ: “Lưu manh.”
Em ấy cười hô hô.
Tôi nói: “Ra ngoài, chuẩn bị ăn cơm.”
Em ấy nhanh nhảu: “Vâng ạ.”
Đợi em ấy bước đến cửa, lại bị tôi gọi lại, em ấy quay đầu bộ dạng ngoan ngoãn: “Còn gì phân phó nữa ạ?”
Tôi cầm dao chỉ vào đĩa rau đã xào xong, giọng điệu hung ác nói: “Bưng ra ngoài.”
Em ấy vẫn nhanh nhảu đi tới: “Vâng ạ.”
Cố Đồng, người này thật là…
Lúc ăn cơm tôi mới biết, hôm nay em ấy đã làm xong việc rồi, chẳng trách lại có thời gian trêu đùa tôi.
Ăn xong em ấy chủ động đi rửa bát, tôi đứng đậy đi đến cửa phòng bếp, một bên nhàn hạ ăn trái cây, một bên nhìn em ấy rửa bát, cảm thấy cuộc sống vô cùng hoàn mỹ.
Cuối cùng em ấy úp bát lên, quay đầu nhìn tôi nói: “Tối nay chúng ta ra ngoài đi.”
Tôi nhướng mày, vứt hạt trái cây vào thùng rác: “Đi đâu?”
Em ấy cười cười, đi qua tôi, tay xiết lấy tay tôi, vẻ mặt côn đồ: “Nơi tràn ngập tình sắc.”
Tôi: “…”
Không đứng đắn.