Tùy Hứng - Mễ Nháo Nháo

Chương 37


Đọc truyện Tùy Hứng – Mễ Nháo Nháo – Chương 37

Chương 37: Cố Ninh chẳng đáng yêu chút nào
Chúng tôi lại trở về những ngày tháng có nhau bên cạnh mỗi ngày.
Tiệc mừng chiến thắng của Cố Đồng được lên lịch vào thứ bảy tuần này, tổ thiết kế của công ty em ấy vừa hay được lựa chọn lên tạp chí, coi như song hỉ lâm môn khiến bữa tiệc càng thêm náo nhiệt.
Mấy ngày nay, Cố Đồng cứ chốc chốc lát lát lại lầm bầm bên tai tôi chuyện này, nói có thể dẫn theo người nhà, nói tổ trưởng nọ không những mang người thân mà con mang con cái đi, còn nói đến người mới vào công ty cũng dẫn theo bạn thân tới.
Vì cố gắng không ngừng nghỉ, quyết không buông của em ấy, nên vào một sáng sớm nào đó, tôi nhàn nhạt nói với em ấy: “Thứ bảy cùng đi.”
“Thật à?” Sáng sớm vừa tỉnh dậy, bộ dạng chậm chạm đang kẻ lông mày của em ấy, nghe thấy tôi nói, đột nhiên quay đầu nhìn tôi.
Mấy ngày này, do em ấy cưỡng ép nên tôi thỉnh thoảng sẽ trang điểm nhẹ nhàng rồi ra ngoài.
Cầm bút kẻ lông mày, nhẹ nhàng kẻ vài đường, nhưng lại bị em ấy cướp mất, giữ lấy mặt tôi, giúp tôi hoàn thành nốt công trình mà tôi thường xuyên phải vật lộn này.
Tôi đem nguyên lời em ấy trả lại cho em ấy: “Dù sao thì bộ phận các em cũng thuê địa điểm lớn đến phô trương như thế, dù sao thì bộ phận các em ai cũng đều dẫn theo người thân đến, tôi không thể để em cô đơn lẻ bóng được.”
Em ấy ngừng động tác, nhìn tôi cười, sau đó tiếp tục kẻ.
“Chị không cần phải để ý tới họ, ăn cơm nghe tám chuyện là được rồi.” Em ấy đổi bên lông mày.
Tôi ừ một tiếng: “Dù gì một nửa bữa tiệc cũng thuộc về em thì tôi cũng nên có mặt.”
Bộ dạng thưởng thức của em ấy chớp mắt nhìn tôi, đặt một nụ hôn sâu lên môi tôi.
Tôi nhìn em ấy: “Trôi màu rồi.”
Em ấy cười, đặt bút xuống, lấy cây son trên bàn dặm lại môi, cũng tiện tay dặm lại đôi môi bị nhạt màu của tôi.
Em ấy cầm bút kẻ lông mi: “Nhắm mắt lại.”
Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt, cảm nhận được động tác dịu dàng trên viền mắt, mở miệng hỏi: “Vậy tôi nên lấy thân phận gì để xuất hiện đây?”
Động tác của em ấy dừng một dậy, sau đó lại tiếp tục uốn lượn.
Tôi mở mắt ra để nhìn biểu cảm của em ấy, nhưng lại bị em ấy chặn lại.
“Đừng động đậy.”
Tôi mím môi.
“Bạn bè nhé.” Tôi nói.
Tuy xã hội hiện đại đã thoải mái hơn rất nhiều với người đồng tính, nhưng không có nghĩa là chúng tôi có thể tùy tiện, môi trường làm việc của em ấy là thứ hoàn toàn xa lạ với tôi, tôi không biết liệu chuyện này có ảnh hưởng gì tới em ấy hay không, nếu ảnh hưởng thì sẽ ảnh hưởng tới cỡ nào.

Làm sao đây, tôi không bằng lòng mạo hiểm.
Lẽ nào tình yêu không công khai thì không xứng được gọi là yêu sao?
Nhưng Cố Đồng sẽ không nghĩ như thế.
Trước đây chúng tôi cũng từng cãi nhau, em ấy muốn để tất cả bạn bè người thân xung quanh biết tôi, và biết tôi là bạn gái em ấy.
Đây có lẽ là điểm khác biệt giữa tôi và em ấy.
Quả nhiên, nghe xong những lời này của tôi, em ấy không có bất kì phản ứng nào, chỉ lặng lẽ giúp tôi trang điểm mi mắt.
Tôi mở mắt ra, em ấy đã đứng dậy, đi xuống phòng bếp.
Tôi thở dài một tiếng, cũng đứng dậy đi theo em ấy.
Tôi ngồi cạnh em ấy, rót cho em ấy một cốc sữa đậu nành, dường như em ấy không nhìn thấy, cứ lướt điện thoại không quan tâm đến tôi.
Tôi đẩy cốc sữa về phía em ấy, nhìn một nửa mặt em ấy nói: “Đừng như thế, không phải chúng ta đã nói rồi sao, có chuyện gì thì cùng nhau giải quyết.”
Em ấy ngẩn ra mấy giây, sau đó khóa màn hình điện thoại.
Em ấy nói: “Chúng ta là bạn à?”
Tôi lắc đầu: “Là người yêu.”
Dường như câu trả lời của tôi làm em ấy có chút kích động, em ấy cúi đầu hung dữ nhìn tôi, tức giận nói: “Chị còn ý thức được.”
Ngay tức khắc, em ấy lại nói: “Nếu đã vậy thì tại sao lại dùng thân phận bạn bè để gọi tên?”
Nghe xong tôi nắm lấy bàn tay em ấy, nghiêng đầu giải thích: “Em cũng biết mà, tôi chỉ không muốn để em gặp phiền phức.”
“OK.” Em ấy phẩy tay với tôi: “Vậy em hỏi chị, nếu có người hỏi quan hệ của em và chị, chị nghĩ em và người ấy có quan hệ thế nào? Người lạ, người quen hay người thân thiết?”
Tôi tỉ mỉ suy nghĩ.
Nếu Cố Đồng đã dẫn tôi đi cùng, những người lạ, người quen kia tất nhiên sẽ mặc định tôi là bạn của Cố Đồng, còn những người thật sự mở miệng hỏi chắc chắn đã nhìn ra điểm khác thường.
Mà những người có thể nhìn ra điểm khác thường, tất nhiên là…
“Người thân thiết.” Tôi đáp.
Trả lời xong tôi mới phát hiện, mình đột nhiên bị tẩy não rồi.

Em ấy nhìn Tôi, rồi lại phẩy tay với tôi.
Tôi: “Nhưng tôi lo…”
“OK.” Em ấy đưa tay ra ngăn tôi lại: “Trong giới của bọn em không chỉ có mình em, hơn nữa, quan hệ này, em chẳng nghĩ được nó sẽ có ảnh hưởng gì đến việc của mình cả.” Em ấy nhìn tôi nói: “Nói thế này nhé, nếu một lúc nào đó tác phẩm của em không được công nhận, nguyên nhân chỉ vì em là người đồng tính, chị cảm thấy mạng xã hội phát triển như thế, thì liệu mọi người có nghĩ thế không?”
Nghĩ thế nào nhỉ, sẽ chỉ trích bên tổ chức, và ngược lại sẽ tung hô Cố Đồng.
Tôi ngẩn người nhìn em ấy.
Dường như tôi lại bị tẩy não rồi.
Em ấy nhìn tôi như vậy, nghiêng đầu cười với tôi, bắt lấy cằm tôi hỏi: “Vậy chị nên giới thiệu thế nào?”
Tôi máy móc trả lời em ấy: “Tôi là bạn gái Cố Đồng.”
Em ấy hài lòng xoa xoa đầu tôi, trên mặt viết đầy chữ “ngoan”, sau đó xé lấy một miếng bánh mì đút cho tôi, giống như là phần thưởng cho câu trả lời đúng.
Đợi ăn sáng xong tôi mới nhận thức được, rõ ràng thái độ và lập trường của tôi là muốn khuyên em ấy, muốn nói rằng chỉ là một bữa tiệc nhỏ, không cần quá để tâm, chúng tôi không nên quá kì kèo tính toán giữa quan hệ bạn hay bạn gái.
Nhưng kết quả tại sao lại…
Cố Đồng, em ấy lúc muốn thuyết phục người khác, sẽ dẫn người ta từng bước từng bước rơi xuống hố.
Tôi còn nhớ thời đại học, Cố Đồng và Tiểu Nhu chia nhau đi sưu tầm những đồng tiền xu giới hạn làm kỉ niệm, lượng hai người sưu tập được gần như bằng nhau, còn đồng xu cuối cùng là do cố gắng của hai người mới giành được.
Lúc đó tôi còn lo rằng họ sẽ vì đồng xu ấy mà cãi nhau một trận lanh tanh bành.
Nhưng kết quả là được Cố Đồng khuyên nhủ: “Công trình này là do cả hai ta cùng nhau cố gắng”, “Để tôi giữ sẽ tiện hơn.” Sau đó em ấy lại phân tích đến nhu cầu sử dụng của mỗi người, cuối cùng em ấy còn nói em ấy chỉ tạm thời bảo quản, Tiểu Nhu có thể tùy ý đến thưởng thức nhìn ngắm, thủ đoạn lừa bịp trẻ em này lại có thể lừa được đồng xu vàng từ tay Tiểu Nhu.
Khi đó tôi còn vì tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình lừa bịp của em ấy mà lương tấm cắn rứt rất lâu nữa.
Trong quan niệm của Cố Đồng dường như rất ít khi xuất hiện thứ gì đó gọi là khiêm tốn.
Nhưng sự thật là, từ nhỏ em ấy đã sống ở thành phố, được ông bà nội hết lòng chiều chuộng, khi đến đây còn kết bạn với một đám người lêu lổng chơi bời, khiến sự kiêu ngạo đã ngấm tận máu trong cơ thể.
Tiểu Nhu từng nói, ngoài tôi ra, cuộc sống của Cố Đồng dường như chưa từng đụng phải bức tường nào, cô ấy còn nói cảm ơn tôi, cảm ơn vì có thể thu liễm* tính cách khó chịu vốn có của em ấy.
(*thu liễm: làm giảm bớt, rút bớt)
Nhưng Tiểu Nhu lại biết một mà không biết hai, tính khí của Cố Đồng đối với tôi so với người khác càng thêm mù mịt khó nắm bắt.

Buổi tối chúng tôi hẹn nhau cùng đi xem bộ phim đang rất nổi dạo gần đây.
Xem phim có thể coi là cách giết thời gian hiệu quả nhất, khi mới yêu, còn hay nghĩ cách để tạo ra sự khác biệt mỗi lần gặp.
Khi đó Cố Đồng nói, phải đem việc giữa hai người yêu nhau làm hết một lượt cùng nhau.
Sau đó mới phát hiện, chuyện đó quả thật rất khó thực hiện, những chuyện giữa những người yêu nhau, nghĩ lại thì thấy ít đến đáng thương, sau đó qua nửa năm được tôi luyện, chúng tôi quyết định chỉ giữ lại việc cùng nhau đi xem phim.
Không có việc gì có thể thoải mái hơn việc này, hơn nữa cũng rất đơn giản.
Xem xong phim chúng tôi cùng đi dạo quanh trung tâm thương mại, lúc đến khu trò chơi thấy có người đang nhảy rất hăng liền dừng lại xem, thời gian cũng cứ thế mà nhanh chóng trôi đi.
Hôm nay chúng tôi chọn xem bộ phim được khán giả bình chọn nhiều nhất, em ấy mua bắp rang bơ và coca, em ấy còn trò chuyện cùng anh chàng bán bắp rang bơ mấy câu và được anh chàng tặng thêm nửa xúc bắp rang bơ nữa.
Tôi đứng xếp hàng phía sau chờ em ấy, bình thản quan sát tất cả.
Khi em ấy quay lại bên tôi liền đưa túi bắp rang bơ cho tôi, cười nói: “Được tặng đấy.”
Tôi lắc đầu bật cười, nhéo mặt em ấy: “Em đúng là mối họa hại người.”
Nhận lấy bắp rang bơ từ em ấy, còn cướp luôn cốc Coca trong tay em ấy, tôi hỏi: “Sao lại chỉ có một chiếc ống hút?”
Em ấy cho một viên bắp rang bơ vào trong miệng: “Chúng ta cần tới hai chiếc sao?”
Bộ phim được đánh giá cao, tất nhiên những vị trí giữa rạp đã được lấp đầy, chúng tôi không đặt mua vé trước nên chỉ mua được vé ngồi trong góc, khi bộ phim bắt đầu, Cố Đồng làm bộ lười biếng dựa vào ghế, nắm lấy bàn tay tôi, kéo tôi nhích lại gần, dựa lên vai tôi.
Em ấy nói: “Em ngủ một lát nhé.”
Tôi quay đầu nhìn em ấy: “Không xem à?”
Em ấy lắc đầu: “Nghe người khác kể chán rồi.”
Tôi bỏ viên bắp rang bơ vào trong miệng, em ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, cười nói: “Đồng nghiệp trong công ty.”
Tôi ừ một tiếng, tiện tay bỏ một viên vào miệng em ấy.
Em ấy nhắm mắt: “Chắc sợ mọi người không biết cô ấy được xem đầu tiên.”
Tôi đưa tay ra vuốt tóc mái của em ấy: “Thế sao còn chọn phim này, chúng ta có thể đổi phim khác được mà.”
“Nghe cũng thấy hay.” Em ấy khẽ động, đổi một tư thế dễ chịu hơn: “Cứ xem như lòng nhân ái của em bộc phát nên xem cùng chị đi.”
Tôi bật cười: “Vậy thì cảm ơn em.”
Em ấy bình thản ừ một tiếng.
Khoảng thời gian này để hoàn thành công việc của nhóm, em ấy đã thức thông đêm mấy hôm rồi, hôm nay lúc sắp tan làm lại đột nhiên bảo tôi, công việc hoàn thành rồi, tôi vốn nghĩ buổi tối sẽ ngủ bù một giấc thật ngon cùng em ấy, nhưng không ngờ em ấy lại mở lời, rủ tôi đi xem phim.
Ánh sáng yếu ớt của rạp chiếu phim, em ấy nhắm đôi mắt lại, dù có trang điểm, cũng có thể nhận ra vành mắt thâm đen nhàn nhạt trên khuôn mặt.
Tôi đột nhiên nghĩ tới mấy hôm trước em ấy oán thán với tôi, nói bản thân quá bận, không có thời gian cùng tôi hẹn hò.

Khi đó tôi còn cười trêu em ấy, tôi nói mỗi ngày chúng tôi ở bên nhau, chẳng phải là hẹn hò mỗi ngày sao.
Em ấy nhỏ giọng đáp không giống nhau, sau đó ôm laptop đi mất.
Nhưng dù có không giống nhau, hẹn hò mà em lại ngủ mất thì tính thế nào đây…
Một lúc sau, em ấy lại đổi tư thế, mười ngón tay chúng tôi đan vào nhau, ngón tay cái của em ấy còn xoa xoa lưng bàn tay tôi, sau đó động tác ấy cũng từ từ ngừng lại.
Em ấy làm một giấc hết cả phim, đợi khi kết thúc, đèn trong rạp sáng trở lại mới làm em ấy tỉnh giấc.
Tôi nhìn bộ dạng em ấy mơ màng quay trái quay phải nói: “Em chảy nước miếng kìa.”
Em ấy lập tức tỉnh táo, trước tiên lau lau khóe miệng, sau đó cúi đầu nhìn vai tôi, rồi lại ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi nhanh mắt lùi lại phía sau, vừa đúng lúc tránh được bàn tay em ấy đang đưa tới.
Tôi nói: “Nhưng em đã ngáy đấy.”
Em ấy làm bộ không tin tưởng, đổi tư thế, ôm chặt lấy eo tôi.
Tôi không tránh được, còn phát ra âm thanh làm người khác giật mình.
Từng người từng người đang rời khỏi rạp chiếu phim nghe thấy âm thanh ấy, quay đầu nhìn tôi tò mò, tôi ngại ngùng cười với họ, nhích lại gần Cố Đồng, nhỏ giọng nói với em ấy: “Tối nay em ngủ một mình nhé.”
Tiếng cười của em ấy cũng vì thế mà đột nhiên dừng lại, đưa tay ra bắt lấy tôi, động tác quá đột ngột khiến cho túi bắp rang bơ bên cạnh đổ xuống sàn.
Em ấy quay đầu nhìn hỏi: “Chị không ăn à?”
Tôi trả lời: “Ăn một ít.”
Em ấy ừ một tiếng: “Thế tối nay chị có ngủ cùng em không?”
Tôi trả lời: “Không.”
Em ấy nhỏ giọng cười, giữ lấy cằm tôi, thốt ra từng chữ từng chữ: “Cố Ninh chẳng đáng yêu chút nào.”
Tôi nói: “Đúng đấy.”
Nụ cười em ấy càng thêm vui vẻ.
Chúng tôi là người cuối cùng rời khỏi rạp, lúc rời đi, Cố Đồng vẫn nắm chặt lấy bàn tay tôi, không biết hài lòng chỗ nào mà lúc đến thang máy, em ấy đột nhiên cảm thán một câu: “Đây mới đúng là hẹn hò chứ.”
Tôi nhớ lại buổi hẹn hò hôm nay của chúng tôi, không thể cảm nhận được tâm tình của em ấy.
Dù sao em ấy nói giống thì là giống hẹn hò.
Hơn nữa bộ phim hôm nay quả thực cũng rất hay.
Hơn nữa hôm nay thực sự có ai đó bị tôi đuổi khỏi phòng ngủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.