Đọc truyện Tùy Hứng – Mễ Nháo Nháo – Chương 25
Chương 25: Em có từng quen bạn gái?
Không biết đêm nay em ấy có ngủ ngon hay không, còn tôi thì lại mất ngủ.
Đêm qua giống như thể em ấy đang trừng phạt tôi, nói dăm ba câu lừa tôi uống rượu, bắt đầu cắn tôi, ra tay chẳng chút nhẹ nhàng, cứ dày vò tôi hết lần này tới lần khác trên sô-pha.
Điều đáng sợ là, tôi không hề có bất cứ phản kháng nào với hành vi của em ấy, một phần bởi cơn buồn ngủ ập tới sau khi uống rượu, một phần bởi tôi hi vọng em ấy có thể làm lâu hơn một chút, lâu hơn một chút.
Sau khi kết thúc, em ấy thở hắt một hơi nhìn vào mắt tôi, nhẹ nhàng đặt lên trán tôi một nụ hôn nói: “Sáng mai em phải dậy sớm, không muốn phiền tới chị, tối nay em ngủ ở phòng cho khách.”
Trong mắt em ấy là hình ảnh quen thuộc của tôi, không tồn tại bất cứ điều gì khác.
Tôi nói: “Ừ.”
Tắm xong, vào phòng ngủ chỉ còn lại một mình tôi, không biết men say của rượu đã bị dòng nước ấm trong phòng tắm xua tan đi hay do thời gian làm dịu bớt, lúc này tôi lại rất tỉnh táo, hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào.
Men theo chút ánh sáng yếu ớt đến phòng khách, dọn dẹp mọi thứ bừa bộn trên bàn và dưới sàn, đem quần áo vương vãi trên sô-pha bỏ vào máy giặt, nhìn lại đồng hồ thì đã hai giờ sáng. Cửa phòng khách đóng thật chặt, tôi đi qua đi lại trước cửa một lúc, nhưng cuối cùng lại không có can đảm để gõ cửa.
Em ấy vẫn vậy, thuận miệng tìm một cái cớ, lại luôn tìm một cái cớ ngờ nghệch như vậy.
Sau đó tôi cũng chẳng rõ mình đã ngủ từ lúc nào, hôm sau tỉnh lại đã là 10 giờ trưa, Cố Đồng đã đi làm rồi.
Ăn linh tinh thứ gì đó, gửi tin nhắn trên wechat cho em ấy rồi rời khỏi nhà.
Gần đây thời tiết thay đổi thất thường, trời âm u giống như sắp mưa, ban nãy lúc mới xuống nhà trời đã nổi lên trận gió thật to, nhìn đồng hồ, tôi vội vàng tới siêu thị gần đó mua ít quà, rồi lại vội vàng rời khỏi.
Vì đi quá nhanh, khiến tôi vừa ấn chuông cửa vừa thỏ phì phò, lúc đợi mở cửa, tôi cố gắng hô hấp lại bình thường.
Mấy giây sau, cửa mở ra, tôi cứ ngỡ người mở của sẽ là dì, nhưng không ngờ lại là bố tôi, mở miệng thăm hỏi vài câu, bố đã quay người đi vào nhà, ông còn đang cầm điện thoại nói chuyện.
Tôi chỉ có thể nuốt lại những lời định nói, lúc này dì cũng ra chào đón tôi, lấy một đôi dép trong nhà cho tôi, nhìn thấy túi đồ trong tay tôi khiến dì có chút do dự.
“Người một nhà sao lại quà cáp làm gì.”
Tôi nhanh chóng đưa đồ cho dì, nói: “Cháu tiện tay mua thôi.”
Dì thở dài một hơi, quay đầu nhìn bố đang cúp điện thoại, nhưng không nhận.
Tình cảnh bây giờ thật ngượng ngùng, may sao biểu tình của bố như không có chuyện gì, hất tay nói: “Tấm lòng của con gái, cứ nhận đi.”
Lúc này dì mới tươi cười nhận quà, tôi thuận thế đi vào nhà.
“Bố cháu nói hôm qua gặp cháu, còn nói hôm nay cháu sẽ vễ nhà ăn cơm, dì cũng rất vui, nhưng cũng muộn rồi mà cháu chưa về, chúng ta lại thấy hơi lo.” Dì vừa nói vừa kéo tôi ngồi vào bàn ăn: “Dì không có số điện thoại của cháu, nên bảo bố cháu gọi, nhưng ông ấy nói cháu nhất định sẽ về, nói dì đừng lo.”
Dì kéo ghế cho tôi: “Cố Ninh à, thật ra bố chấu rất muốn cháu về nhà, chỉ là ông ấy cứng mồm thôi.”
Tôi khựng lại, không dám nhìn biểu cảm của bố.
Thứ tình cảm này bị người khác nói ra miệng khiến tôi có chút ngượng ngùng, sau đó tôi đem nó biến thành cách dì tiếp đãi khách, điều đó khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Trước đây, kết thúc kì nghỉ tết là khoảng thời gian bố bận nhất, thường xuyên không ở nhà, thỉnh thoảng vào buổi tối hay cuối tuần tôi mới nhìn thấy ông, cảm giác thiếu vắng này khiến tôi có một suy nghĩ, nhưng dù sao đó cũng chỉ là suy đoán của tôi mà thôi.
Tính ra bố cũng sắp đến tuổi về hưu, tôi hỏi: “Bố, mấy năm nữa thì bố nghỉ hưu?”
Ông nghĩ nghĩ: “Cuối năm nay.”
Tôi gật đầu vâng một tiếng.
Bố còn bổ sung: “Hiện tại cũng không còn việc gì, phần lớn thời gian đều ở nhà. Con thì sao, đang làm gì, ở đâu rồi?”
Tôi kể lại khoảng thời gian sau khi về nước cũng như công ty tôi sắp đi làm cho bố, sau đó nói: “Con ở cùng Tiểu Nhu, chỗ của cô ấy rất gần công ty con.”
Ông gật đầu: “Có gì không hợp thì nói với bố, có mong muốn gì thì cứ nói ra.”
Tôi gật đầu: “Vâng.”
Lời vừa nói ra, dù đột nhiên thêm vào một câu: “Cố Ninh này, dì thấy hay là cháu về nhà đi, nhà mình vẫn hơn.”
Tôi lắc đầu: “Dì ạ, không cần đâu, từ chỗ Tiểu Nhu có thể đi bộ đi làm.” Tôi nghĩ nghĩ rồi bổ sung: “Về sau nếu có thời gian thì cuối tuần cháu sẽ về, cũng giống nhau cả mà dì.”
Dường như dì vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng vẫn nở nụ cười với tôi, lấy bát múc thêm canh cho tôi.
Ăn cơm xong, tôi không vội rời khỏi mà ngồi trên sô-pha phòng khách xem tivi, chỉ là hồn treo ngược cành cây, còn dì đang rửa bát trong bếp, nhìn bóng lưng dì qua lớp kính thủy tinh, khiến lòng tôi có chút tò mò.
Chuông cửa đột nhiên vang lên khiến tôi tỉnh táo đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa thật cao, lúc nhìn thấy tôi, cô nàng có chút ngẩn người, mấy giây sau mới mở miệng hỏi: “Chú có nhà không ạ?”
Tôi mở cửa, gọi với vào trong nhà một câu: “Bố, có người tìm bố.”
Bố quay đầu lại nhìn, cười cười: “Ngô Xuyến à, vào nhà đi.”
Cô gái này tên là Ngô Xuyến, có lẽ bằng tuổi tôi, trong tay còn cầm theo hộp quà màu đỏ. Trước đây tôi còn ở nhà, cuối tuần nhà cũng hay có khách tới chơi, nhưng cô gái trẻ tuổi thế này thì là lần đầu tiên tôi thấy.
Nhìn bóng dáng trong phòng khách, tôi nghĩ cô gái này cùng bố và dì quen biết đã lâu, khi họ nói chuyện cũng có nhắc tới tôi, nhưng cũng chỉ thế thôi.
Câu chuyện cũng chỉ xoay quanh nhà cửa các thứ, không bao lâu thì Ngô Xuyến ra về.
Sau khi cô ấy đi khỏi, tôi nghĩ mình cũng nên tìm đại một cái cớ rồi rời đi, còn chưa mở miệng, bố đột nhiên gọi tên tôi, hỏi: “Con và Cố Đồng còn liên hệ với nhau không?”
Tôi lập tức trả lời: “Không ạ.” Nói xong lại nghĩ có phải mình hơi vội vàng, sau đó bổ sung thêm: “Lần trước có gặp một lần ở buổi họp lớp.”
Bố ừ một tiếng, chuyển tới kênh thời sự, bộ dạng không để ý nói: “Nó với bạn trai chia tay rồi.”
Tôi nhướng mày: “Thật ạ?”
Bố tiếp tục: “Yêu nhau đến ba năm, bố còn tưởng chúng nó sẽ kết hôn, nhưng cuối cùng lại chia tay.” Bố vừa nói vừa điều chỉnh âm lượng tivi, cuối cùng điều chỉnh đến âm lượng vừa ý thì dừng lại: “Sau đó ta có hỏi mẹ con bé, bà ấy bảo cũng không rõ thế nào.”
Tôi vâng một tiếng, không biết phải tiếp lời thế nào.
Bố lại nói: “Mấy đứa trẻ bây giờ yêu đương thật tùy tiện, cô gái tên Tống Xuyến ban nãy, con bé cùng Cố Đồng từng yêu nhau một khoảng thời gian.”
Tôi ngẩn người, theo bản năng cau mày lại, nhưng lại sợ lộ ra điểm yếu, đành bóp chặt lấy lòng bàn tay.
“Khi đó Cố Đồng đưa Tống Xuyến về nhà, không ngượng mồm nói đó là bạn gái nó, ngày ngày từ sáng đến tối dính lấy nhau, thiếu chút nữa mẹ con bé phải nhập viện vì tức giận, sau đó nó còn đến tìm bố nói muốn bố giới thiệu cho Tống Xuyến một công việc, công việc hiện tại của Tống Xuyến chính là bố giới thiệu cho con bé.”
Giọng điệu bình ổn của bố lại khiến nội tâm tôi không ngừng tranh đấu.
“Cố Đồng con bé này cái gì cũng tốt, nhưng chuyện tình cảm của nó thì lại quá buông thả, toàn lựa chọn con đường sai lầm.”
Bố vừa nói câu này vừa nhìn tôi.
Ánh mắt này của bố khiến tôi hiểu rằng ông đang chúc mừng tôi, ông đang nói cho tôi biết, Cố Ninh à, may mà lúc đó con lựa chọn rời đi.
Làm sao có thể chứ, tôi có thể cảm nhận được cảm giác khác thường, hóa ra Cố Đồng đã trải qua một khoảng thời gian như thế, tuy nó đã là quá khứ, nhưng nó, nhưng nó…
Tôi không có cách nào không để ý.
Bố nói xong chuyện này, đột nhiên thở dài, còn tiện rót cho tôi một ly trà.
Bố nói: “Mấy năm con ở nước ngoài ta cũng đã suy nghĩ kĩ, trước kia là do bố quá nghiêm khắc với con, khiến quan hệ cha con chúng ta ngày càng xa cách, bố biết điều đó khó mà hàn gắn, nhưng một giọt máu đào hơn ao nước lã, từ giờ chăm về nhà thăm ta và dì con.”
Tôi uống ngụm trà, nói một tiếng vâng.
Sự tò mò của tôi lại dâng lên, không biết bố đã nói thế nào về quan hệ của cha con chúng tôi với dì, biểu cảm hôm nay của dì chính là muốn quan hệ cha con chúng tôi thân thiết hơn.
Nhưng tôi biết, điều đó là không thể.
Nếu không rời xa khủng hoảng thì trái tim tôi sẽ không chịu đựng được.
Trên đường trở về, tôi có chút ngẩn ngơ, cứ nghĩ tới chuyện của Cố Đồng và Tống Xuyến, lại nghĩ tới những lời xám hối cùng níu giữ tình cảm cha con của bố.
Trong nửa năm đầu khi mẹ vừa qua đời, tôi và bố không nói với nhau nổi một câu, tôi luôn cho rằng bệnh của mẹ xuất phát từ sự vô tình và vô trách nhiệm của bố.
Nhưng cuối cùng cũng không có kết quả gì, theo tôi thấy nửa năm ấy cũng chẳng tổn thất gì cho bố, nó chỉ khiến quan hệ sau này của tôi và bố ngày càng trở nên xa lạ hơn.
Hôm nay bố lại đột ngột như thế khiến tôi có chút đau đầu.
Thật sự tôi có chút mềm lòng, con người tôi từ trước tới nay luôn ăn mềm không ăn cứng*.
(*ăn mềm không ăn cứng: không chịu khuất phục trước sự ép buộc, nhưng dễ thuận theo lời hay ý đẹp)
Cố Đồng cũng biết hôm nay tôi về nhà, trong lúc ấy em ấy cũng không gửi tin nhắn cho tôi.
Về đến nhà nhìn bộ dạng thảnh thời của em ấy ngồi trên sàn ngoài phòng khách nghịch máy tính, trên bàn là cốc coca đã uống hết, gói khoai tây chiên cũng đã hết còn cánh cánh gà đang gặm dở.
Nghe thấy âm thanh từ phía tôi, em ấy ngẩng đầu nhìn tôi, đặt máy tính chạy tới, tay còn cầm cánh gà nói: “Về rồi à.”
Còn chưa đợi tôi trả lời, em ấy nhanh chóng chạy tới trước mặt tôi, ghì lấy cổ tôi, đem thịt gà bỏ vào trong miệng tôi.
Tôi phối hợp với em ấy ăn hết miếng thịt gà, khóe mắt em ấy cong cong nhìn tôi cười, còn hôn lên môi tôi.
Tôi ôm lấy eo em ấy nghiêng đầu nhìn em ấy nói: “Nhiệt tình ghê?”
Em ấy nhướng mày nhìn tôi.
Tôi học điệu bộ của em ấy, nhướng mày nhìn em ấy.
Em ấy nói: “Không muốn nói gì với em sao?”
Tôi hỏi lại: “Em muốn nghe tôi nói gì?”
Em ấy đảo mắt, nhìn thẳng vào mắt tôi, hai giây sau thì cười phá lên, nói: “Hôm nay đồng nghiệp trong văn phòng khoe khoang bạn gái anh ta, nghe tình chết mất.”
Tôi: “Rồi sao nữa.”
Em ấy cười: “Nhưng em thấy Cố Ninh của em vẫn là tốt nhất.”
Tôi làm bộ dạng đáng thương nhìn em ấy: “Có gì muốn nhờ vả tôi sao?”
Em ấy lắc đầu, hừ một tiếng phủ định.
Tôi lại hỏi: “Làm sai chuyện gì sao?”
Em ấy véo eo tôi nhưng tôi tránh được: “Chẳng lẽ không thể khen chị sao?”
Tôi nhún vai: “Có thể.”
Nói xong tôi lại nói: “Thật sự không làm sai chuyện gì chứ?”
Em ấy nghĩ nghĩ, thở dài: “Nếu có thật sự làm sai thì chính là chuyện tối qua quá hung dữ với chị.”
Tôi nghe xong mà cảm thấy ngại ngùng khựng lại bước chân, em ấy quay đầu nhìn tôi cả mặt đầy ý cười, nói: “Nghĩ gì thế hả, em muốn nói là tối qua em không nên tức giận với chị.” Em ấy chớp mắt nhìn tôi: “Nhưng những chuyện sau đó em tuyệt đối không cảm thấy tội lỗi.” Em ấy ôm ghì lấy cổ tôi: “Không phải chị cũng rất vui sao?”
Tôi khụ khụ, tìm lỗi sai trong câu nói của em ấy hỏi: “Cho nên tối qua em tức giận sao?”
Em ấy à một tiếng, buông tôi ra, đi qua đi lại, bộ dạng không quan tâm nói: “Không có.”
Tôi nhìn bóng lưng của em ấy, trong lòng nghĩ, khi Cố Đồng giả vờ ngốc nghếch thật sự rất đáng yêu.
Người ta nói hai người ở bên nhau trong thời gian dài, cách nói chuyện cũng sẽ có chút giống nhau, tôi nghĩ điều này cũng thật có lí.
Tôi ngồi cùng em ấy trên sô-pha, hôm nay Cố Đồng có chút gì đó khác lạ, không biết có phải để xin lỗi hành vi càn rỡ ngày hôm qua hay không mà cứ dính lấy tôi.
Khi chưa ở bên em ấy, thật sự tôi không hề nghĩ Cố Đồng lại có mặt này, không phải là bộ dạng nghiêm túc bày ra trước mặt người khác, hóa ra, em ấy cũng sẽ biết làm nũng, cũng sẽ giận hờn vu vơ.
Nhưng những thứ này…
Tôi quay đầu nhìn em ấy.
Phải chăng em ấy cũng từng làm vậy với người khác.
Nghĩ đến đây hình ảnh của Tống Xuyến lại hiện lên trong đầu tôi.
Thế nên tôi giả vờ không đứng đắng xoa cằm em ấy hỏi: “Ngoài tôi ra, em có từng quen bạn gái khác hay không?”
Em ấy nghe xong liền quay đầu nhìn tôi, mấy giây sau mới trả lời: “Không có.”
Tôi khựng lại, sau đó cười với em ấy, nghe em ấy hỏi ngược lại: “Chị thì sao? Ra nước ngoài có yêu đương gì không?”
Tôi lắc đầu: “Không có.”