Đọc truyện Tùy Hứng – Mễ Nháo Nháo – Chương 22
Chương 22: Bạn gái tôi
Vì chênh lệnh múi giờ nên thời gian sinh hoạt chưa đi vào nề nếp, nhưng đáng mừng sao, chưa đến mấy ngày tôi đã tìm thấy cảm giác gần gũi với Cố Đồng lúc trước.
Nhưng vẫn còn chút quay cuồng.
Khi đó em ấy thường trốn học để ở cạnh tôi, mỗi sáng tôi đều dậy trước em ấy, để lại tờ giấy nhắn và bữa sáng ngon lành, em ấy ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi về.
Bây giờ đến lượt tôi không nhìn thấy thân ảnh của em ấy trên giường, tin nhắn wechat chưa đọc nhắc tôi rằng, em ấy đã đi làm, còn bổ sung thêm một câu: “Chị chưa dậy nên em cũng chưa ăn sáng nữa”, kèm theo một biểu cảm đáng thương.
Lời nói của em ấy luôn nửa thật nửa giả như vậy, có lúc là lớn chuyện chỉ để nhìn thấy sự đồng tình hoặc một câu quan tâm từ tôi, vào một buổi sáng, tôi còn chưa đáng răng nữa, đã nhanh chóng gọi điện cho em ấy.
Chưa tới một giây đầu bên kia đã bắt máy, tôi alo một tiếng, liền nghe thấy em ấy nói: “Đừng hiểu lầm, em vừa nghịch điện thoại nên mới bắt máy nhanh vậy.”
Tôi cười: “Chị đã nói gì sao?”
Em ấy khụ khụ: “Sao vậy?”
Tôi hỏi: “Ăn sáng chưa?.”
Em ấy nghe xong liền hỏi ngược lại tôi: “Thế chị đã ăn sáng chưa?”
Tôi đáp: “Chưa nữa, vừa dậy, đọc được tin nhắn của em rồi.”
Em ấy ừ một tiếng: “Em ăn rồi, chị hâm lại bánh mì và sữa trong tủ lạnh, nếu không thích ở ngoài khu nhà có tiệm ăn, hình như chưa đóng cửa đâu.”
Thói quen này của em ấy vẫn không đổi, nhưng cũng không thể gọi là tật xấu, chỉ vì muốn tôi có nhiều lựa chọn hơn mà thôi, em ấy nhất định sẽ cho tôi cả một vườn hoa đào.
Tôi ừ một tiếng, lười nhác: “Trưa có về ăn cơm không?”
Em ấy không lập tức trả lời tôi, nói đợi chút, sau đó đưa điện thoại ra xa, nói mấy câu với đồng nghiệp, rồi lại đưa điện thoại đến bên tai.
Tôi nói: “Nếu em bận thì tôi cúp máy nhé.”
Em ấy không phản bác, dường như đang rất bận, tôi còn có thể nghe thấy những tiếng gọi tên em ấy thật to từ đầu dây bên kia.
Tắm rửa xong, em ấy đã trả lời tin nhắn wechat của tôi, nói trưa nay không về ăn cơm được, hơn nữa buổi tối cũng có thể sẽ về muộn, bảo tôi tự mình sắp xếp.
Tôi trả lời “ừ.”
Ban nãy nói chuyện điện thoại vốn muốn hỏi, trưa nay em có về ăn cơm không, nếu không về mình tôi nhàn hạ ở nhà có thể làm chút gì đó rồi mang qua cho em, nhưng không ngờ câu chuyện lại thành ra như vậy, thì không bằng biến chuyện này thành một điều bất ngờ nho nhỏ.
Cố Đồng trước đây luôn thích những điều bất ngờ, một ngày nọ em ấy bị bệnh, nếu tôi bỏ hết mọi chuyện để đến bên cạnh rót nước đút cháo cho em ấy, chắc chắn em ấy sẽ cảm động không thôi, còn tiện trưng ra sắc mặt vô cùng vui tươi với tôi mấy ngày nữa.
Không biết bây giờ em ấy còn mang trong mình tâm tình thiếu nữ này không.
Làm một bữa cơm đơn giản, đi siêu thị mua hộp đựng, còn hỏi Tiểu Nhu địa chỉ công ty Cố Đồng, còn phân phó cậu ấy không được hóng hớt với Cố Đồng.
Nơi làm việc của em ấy khá gần nhà, chỉ tốn mười mấy phút đi tắc-xi, hôm nay trời thật trong xanh, nhiệt kế ngoài cửa đo sai khiến tôi mặc hơi nhiều áo, vừa xuống xe, tôi liền cởi chiếc áo khoác ngoài vắt lên tay, đi vào cửa chính.
Quy mô công ty khá lớn, tôi cũng từng tìm hiểu qua, cả toà nhà này đều thuộc một công ty, trang trí, bày biện đều rất hợp mắt.
Nhìn cửa kính từ từ mở ra, tôi khựng lại, Cố Đồng từng nói với tôi, sau này em ấy sẽ mở một cửa hàng, làm ăn nho nhỏ, làm gì cũng được miễn là vừa có cái ăn vừa có thể chơi, mà bộ dạng hiện tại của em ấy, so với ý nghĩ trước kia, khiến tôi thực sự muốn biết, đâu mới là cuộc sống mà em ấy muốn.
Vào đến sảnh tôi mới thấy bối rối, tòa nhà cao như vậy khiến chuyện tìm Cố Đồng thực sự là việc tự làm khó mình, tôi vẫn giữ cho mình một tia hi vọng, bước tới quầy lễ tân.
Nhân viên lễ tân rất lễ phép đứng dậy, tôi nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Xin hỏi, ở đây có vị nào tên Cố Đồng không?”
Cô ấy cười với tôi: “Xin hỏi, cô ấy là người ở bộ phận nào?”
“Bộ phận thiết kế.” Tôi thở dài: “Thôi bỏ đi, xin lỗi nhé.”
Vốn định gọi điện cho em ấy, nhưng không ngờ, gọi ba cuộc mà không ai nghe máy, buông điện thoại xuống, nhìn tới hộp cơm, cầm tới áo khoác, nhìn đại sảnh rộng lớn, cảm thấy có chút buồn cười.
Quả nhiên những thứ bất ngờ không phải là cứ muốn là được.
Thấm thoát hơn nửa tiếng đồng hồ ngồi ở sô-pha tại đại sảnh, cuối cùng Cố Đồng cũng gọi điện lại, tôi mang một tâm tình vô cùng cảm động nghe điện thoại.
Em ấy hỏi tôi: “Sao thế?”
Tôi sờ hộp cơm vẫn còn ấm, liếm liếm môi hỏi: “Em ở đâu?”
Em ấy đáp: “Ở công ty, vừa nãy mới đi họp một lúc, sao thế, rảnh rỗi gọi điện thoại cho em?”
Tôi vuốt vuốt tóc: “Tôi đang ở sảnh tầng một công ty em.”
Em ấy nghi hoặc ừ một tiếng: “Sao lại đến đây, chị ở đó đợi em, em xuống ngay.”
Không nói gì tiếp, em ấy cúp điện thoại, không biết tại sao, một trước một sau khiến tôi có chút ngại ngùng, cất điện thoại đi, không bao lâu liền nhìn thấy Cố Đồng rảo bước tới.
“Cố Ninh.” Em ấy đứng trước mặt tôi: “Sao lại tới đây?”
Nói xong liền nhìn tới chiếc hộp đặt trên bàn, kinh ngạc hỏi tôi: “Gì vậy?”
Không đợi tôi mở ra, em ấy liền đưa tay ra xem xét: “Cơm à?” Trên mặt em ấy là một chút vui mừng, lấy chiếc hộp ra: “Chị làm cho em à?”
Tôi giả vờ: “Mua bên đường đó.”
Em ấy cười: “Đừng lừa em.”
Nói xong, em ấy định mở nắp hộp ra, nhưng bị tôi ngăn lại, tôi nhìn em ấy, có chút xấu hổ, nói: “Lên trên rồi xem.”
Đột nhiên xấu hổ, tôi biết Cố Đồng thực sự vui vẻ, cho dù tôi có tặng hay làm gì đó cho em ấy, em ấy cũng sẽ thực tâm đón nhận, ngược lại tôi lại có chút ngại ngùng, loại bất ngờ nho nhỏ thế này, chẳng qua là tôi tiện tay làm thôi mà.
Gặp Cố Đồng, tôi lại trở nên mâu thuẫn, thích nhìn em ấy vì tôi mà biến thành đứa trẻ mãi không buông tay, nhưng lại không muốn nhìn thấy em ấy chỉ vì một bất ngờ như vậy mà vui mừng khôn xiết.
Tôi hồi tưởng tháng ngày trước kia, phải chăng là do em ấy quá dễ dàng thỏa mãn, hay tôi đối xử với em ấy quá tệ.
Nhưng cả hai nguyên nhân đều không đúng.
Chuyện vặt vãnh này chỉ tốn ít thời gian tiêu hóa sẽ chẳng có gì to tát, tôi nhìn em ấy thu dọn xong đồ, nghe em ấy nói: “Sao tự nhiên lại muốn làm cơm cho em ăn?”
Tôi cười cười, tôi tiến lên trước bắt lấy ngón cái của em ấy nói: “Em có thể lí giải thành tôi muốn gặp em.”
Tôi chớp mi lặp lại một lần: “Chính vì tôi muốn gặp em.”
Biểu tình của em ấy có chút mơ hồ, sau đó lại chăm chú nhìn tôi.
Em ấy hỏi: “Mồm miệng ngọt thế, có gì muốn nhờ em sao?”
Tôi chớp mi: “Nếu thật sự có chuyện muốn em giúp thì sao?”
Giọng điệu em ấy bình ổn: “Vậy em sẽ vứt hộp cơm này đi.”
Tôi cười thành tiếng, tùy em ấy nắm lấy tay tôi: “Yên tâm đi.” Chúng tôi cùng rời khỏi đó, tôi tiếp tục nói: “Nếu thật sự có chuyện thì chính là nhờ em ban cho tôi chút đồ ăn, tôi đói chết rồi.”
Vì bận việc, Cố Đồng dẫn tôi cùng lên văn phòng, đến phòng trà của công ty mới nói rằng em ấy ăn rồi, nhưng em ấy vẫn cố ăn mấy miếng rau, đồ còn lại để tôi giải quyết hết.
Bàn làm việc của em ấy không bừa bộn như trong suy nghĩ của tôi, lúc đi qua, đèn trong phòng làm việc đã tắt, cửa sổ cũng đóng chặt, thấy rõ bây giờ là giờ nghỉ trưa, chúng tôi cẩn thận đi vào, em ấy kéo một chiếc ghế cho tôi ngồi cạnh em ấy.
Em ấy nhấp chuột, màn hình liền sáng lên, ánh sáng chiếu vào mặt có chút đột ngột nên em ấy nhắm mắt lại, lui ghế về phía sau.
Cố Đồng như vậy thật sự rất đáng yêu.
Có một khoảng thời gian, thái độ của tôi với em ấy rất dây dưa.
Khi đó chúng tôi chưa ở bên nhau, khi đó em ấy rất thích dính lấy tôi, khi đó có lúc tôi cũng thấy em ấy rất đáng yêu, muốn nhéo má em ấy, nhưng lại có lúc cảm thấy ghét em ấy, tốt nhất là cả đời này cũng đừng để tôi gặp lại em ấy.
Cảm giác lúc ấy dày vò tôi đến chết đi sống lại, nên tôi thường tìm những điểm đáng ghét trên người em ấy, tìm những quan điểm bất đồng trong câu nói của em ấy, sau đó tôi tự nói với chính mình, tôi và Cố Đồng không cùng một thế giới, nên cách nghĩ của chúng tôi cũng khác nhau.
Nhưng chuyện được giải quyết bằng cách không tốt đẹp chút nào, thích thì vẫn cứ thích thôi.
Ngoài dự liệu, trên bàn máy tính của Cố Đồng là bức hình chụp chung của tôi và Cố Đồng.
Bức hình này tôi cũng có, nó được đặt trên bàn trong phòng tôi, tôi đã định vứt đi nhưng không nỡ.
Dường như em ấy cũng không để ý đến chuyện này, đợi tôi chăm chú nhìn màn hình mấy giây em ấy mới có phản ứng, khụ vài tiếng, liền mở một tệp che đi.
Tôi xích lại gần em ấy, vừa chuẩn bị nói, em ấy lại cảnh giác ngồi xa ra, nhỏ tiếng hỏi tôi: “Làm gì thế?”
Tôi bật cười, vẫn nhích lại gần: “Không ngủ sao?”
Cuối cùng Cố Đồng vẫn đi ngủ, đè lên chân tôi ngủ giúp em ấy có một tư thế ngủ thật thoải mái.
Nhân lúc em ấy ngủ, tôi đem màn hình trở lại màn hình chính, nhìn hình ảnh của hai chúng tôi.
Tôi không nhớ bức ảnh này được chụp vào năm nào, lúc đó chúng tôi cùng nhau đi chơi đã nhờ người đi đường chụp giúp.
Khi đó tôi rất không thích chụp ảnh, tôi sợ mình trong ảnh không xinh đẹp, sợ cười không được tự nhiên, nhưng Cố Đồng chẳng thèm quan tâm đến những điều đó, giữ lấy cổ tôi, ép buộc tôi phải chụp ảnh cùng em ấy.
Ngược lại em ấy lại rất vui vẻ, cười đến híp hết cả mắt, còn tôi ở một bên với nụ cười ngốc nghếch.
Bên má em ấy có núm đồng tiền mờ mờ, bình thường không nhìn thấy, nhưng khi cười rộ, núm đồng tiền này lại hiện ra.
Tôi nhìn gần màn hình máy tính, má lúm đồng tiền vẫn còn đây.
Tắt màn hình, nhìn đồng hồ, theo lời Cố Đồng nói, chắc còn hơn mười phút nữa, các đồng nghiệp khác lần lượt tỉnh giấc, tôi từ từ thả lỏng cơ thể, cúi đầu nhìn em ấy.
Nhổ cọng lông thừa trên trán em ấy, ngón trỏ vuốt dọc theo một đường từ giữa trán đến mũi, đến đầu mũi, đến môi.
Miệng em ấy hơi hé, lộ ra mấy chiếc răng cửa, nhìn có chút buồn cười, tôi đang định chọt chọt, nhưng em ấy đột nhiên mở to miệng, cắn lấy đầu ngón trỏ của tôi.
Tôi xuýt xoa một hơi, nhìn thấy em ấy mở mắt, bộ dạng xấu xa nhìn tôi cười.
Không biết ánh sáng từ đâu chiếu tới mắt em ấy, giống như sao sáng giữa trời.
Rút tay lại, nhìn thấy em ấy đột nhiên lại đưa tay ra, còn tôi thì không kịp tránh đi đã bị em ấy kéo xuống, mạnh mẽ hôn lên môi tôi.
Đèn trong phòng làm việc đã sáng, tôi nhanh chóng ngồi thẳng dậy.
Phòng làm việc có rất ít người, căn phòng rộng lớn như vậy mà chỉ có bốn người, mọi người sắp xếp lại chăn và giường gấp, nhìn thấy tôi nhưng không hề ngạc nhiên.
Người đồng nghiệp gần nhất còn hỏi Cố Đồng: “Vị này là ai đây?”
Cố Đồng cười cười, đứng cạnh rồi ôm lấy đầu tôi, nói: “Bạn gái tôi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn em ấy.
Đồng nghiệp kia không nói gì, chỉ kéo dài tiếng ồ rồi rời đi.
Cố Đồng kéo ghế rồi ngồi xuống, nhìn tôi cười, nhún vai nói: “Dù vậy thì họ cũng không tin đâu.”
Tôi nhướng mày.
Nhưng đây lại là sự thật.