Đọc truyện Tùy Hứng – Mễ Nháo Nháo – Chương 2
Chương 2: Có phải vì biết tôi sắp đính hôn?
Nếu nụ hôn ban nãy để thể hiện sự nhớ nhung dành cho tôi thì nó làm tôi kinh hãi tột độ.
Tay em ấy như đã buông ra nhưng thật ra tôi vẫn không thể cử động được, tư thế này, tôi là người chịu thiệt nha.
“Để tôi ngồi dậy.” Ngữ khí chẳng hiền hòa gì nói với em ấy.
Em ấy nghe xong liền cúi đầu, khoảng cách giữa môi tôi và em ấy dường như chỉ đúng 1cm, rất lâu mới ngẩng đầu lên, tỉ mỉ nhìn ngắm môi tôi, sau đó đưa tay ra sờ lấy đường viền quanh miệng tôi, tiếp đến là sờ luôn những đường nét trên khuôn mặt tôi, rồi khẽ cười: “Sống bên kia đại dương cũng không khiến tính khí của chị thay đổi gì nhỉ.”
Tôi cực kì khó chịu, cứ cảm thấy eo mình không được thoải mái, tôi nghĩ tư thế kia của em ấy, cũng như tôi chẳng dễ chịu chút nào.
Nhưng em ấy thích dày vò tôi như vậy, và cũng chẳng ngần ngại dày vò thêm cả bản thân.
Qua một hồi lâu, có lẽ em ấy cũng biết cứ như vậy cũng không có kết quả gì liền đổi tư thế, tôi nhanh chóng lùi sau mấy bước nhưng do tư thế vừa rồi duy trì khá lâu khiến chân tê, làm tôi không chú ý mà ngã xuống ghế ngồi.
Em ấy cúi đầu nhìn tôi, ánh mặt ngập tràn sự cười nhạo, cái kiểu cười nhạo này tôi thực sự rất quen với nó.
Tôi phủi phủi quần rồi ngồi lên ghế, lại phát hiện ra lòng bàn tay mình toàn là mồ hôi.
Giữa mùa đông lạnh giá thì quả là hiếm gặp.
Em ấy nói: “Cũng chịu quay về rồi sao?”
Tôi chỉ “ừ” một tiếng.
Em ấy tự giễu: “Phải chăng biết tôi sắp đính hôn.”
Em ấy nhíu mày nhìn tôi.
Quả thực tôi không biết, trước khi ra nước ngoài tôi đã cắt đứt mọi liên lạc, chỉ để lại số điện thoại và một địa chỉ email mới, những chuyện ở nơi này, tất nhiên không muốn quan tâm tới nữa.
Phải chăng em ấy, hay có người nào đó thông báo cho tôi, nhưng quả thật, tôi không biết.
Tôi hỏi: “Khi nào thì đính hôn.”
Nghe xong em ấy cười, thật thà trả lời tôi: “Ngày 15 tháng 1, nhà Vĩ Đông nói là ngày tốt.”
Nghe xong tôi nhướng mày, dùng âm thanh tiếc nuối nói: “Chắc tôi sẽ không tham dự được, tôi…”
Em ấy ngắt lời tôi, quay người nhích lại gần nhìn tôi, nói: “Chị vẫn muốn đi.”
Tôi cười khổ: “Ừ, nhưng tôi sẽ gửi phong bao lì xì cho em.”
Em ấy cau mày, bắt lấy bàn tay tôi, ánh mắt như thể giết người, “Cố Ninh.”
Tôi quay đầu đối mặt với em ấy, muốn so khí thế, tôi chưa chắc thua.
Em ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi nhưng không nghiến răng nghiến lợi như trước kia, chỉ còn lại sự lạnh lùng, nếu là trước kia, tôi nghĩ em ấy sẽ đập nát bàn tay tôi rồi.
Ba năm, người thay đổi nhiều nhất chính là em ấy.
Em ấy nói: “Vẫn là chị có bản lĩnh.”
Nói xong em ấy cười, rút tay lại mở cửa xe, điều chỉnh lại tâm tình rồi hỏi tôi: “Đi đâu, tôi đưa chị đi.”
Tôi kiên quyết không nói điểm đến cho em ấy, giống như em ấy kiên quyết bắt tôi ngồi ở ghế cạnh lái xe. Tôi không hiểu vì sao người ta lại nghĩ mình sẽ trở thành tài xế đích thực nếu để trống ghế phụ.
Tôi thích mọi người ngồi ở phía sau, như thế mọi người sẽ không nhân tiện nói vài ba câu chuyện với tôi, mà tôi cũng không muốn qua quýt trả lời họ.
Vốn muốn là khi nào tới trạm đỗ xe thì tôi xuống, nhưng đã mấy phút lái xe trên đường lớn, em ấy không có ý dừng, tôi không có ý xuống.
Thật ra, tôi muốn cho tôi và em ấy có nhiều thêm một khoảng thời gian, đặc biệt là bộ dạng yên lặng không nói một câu của em ấy hiện tại, không chọc tôi, tôi cũng không châm chọc em ấy.
Cảnh tượng này khiến tôi hoài niệm, tôi nhớ em ấy từng nói với mình, Cố Ninh, tuy bề ngoài có vẻ nhạt nhẽo nhưng em rất thích ở cạnh chị, không nói chuyện cũng chẳng sao.
Tôi thở dài.
Cố Đồng của ngày ấy miệng toàn dối trá, rất hay lừa gạt tôi, nhưng nghĩ lại, trái tim tôi lại chưa từng nghĩ như vậy.
Thời gian thổn thức, đã cách xa ba năm, nhưng khoảng thời gian này như thể trống không, như thể chúng tôi vừa cãi nhau ngày hôm qua.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, năm đó trước khi cách xa, chúng tôi đang chiến tranh lạnh, một cuộc chiến dài tận ba năm, quả không vui vẻ gì.
Tôi ngắm từng chiếc cây lướt qua, những toàn nhà cao tầng ngoài cửa xe, suy nghĩ lung tung, nhưng lại chẳng biết đang nghĩ về cái gì.
Em ấy lái xe không nhanh không chậm, ngắm nhìn những thay đổi của em ấy qua hình ảnh phản chiếu trên cửa xe, đã trưởng thành hơn, nhưng trưởng thành ở điểm nào thì tôi cũng không thể nói rõ.
Em vẫn là em, cách nói chuyện vẫn như năm đó.
Lần này về nước, tôi đã từng tưởng tượng rất nhiều cảnh tượng khi gặp lại em ấy, nhưng dù có tưởng tượng thế nào, chúng tôi vẫn nên đối diện nhau bằng một nụ cười, vài câu hỏi thăm giống như gặp lại người bạn cũ sau nhiều năm, rồi mỗi người một ngả.
Cuộc gặp mặt như thế sẽ che đậy được tình cảm cất giấu nhiều năm, giống như việc người ấy có tồn tại hay không cũng không quan trọng.
Nhưng Cố Đồng vẫn là Cố Đồng, em ấy đối với tôi như vậy rõ ràng là không muốn để tôi được thoải mái.
Hoặc có thể muốn để tôi nghĩ rằng, em ấy vẫn muốn cùng tôi dây dưa, hoặc cũng có thể em ấy chỉ muốn đùa bỡn tôi.
Hai giả thiết này, tôi chẳng hề thích chúng.
Tôi nghĩ nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, chiếc xe này sẽ chạy đến chân trời mất, bởi tính cách của chúng tôi, sẽ không ai chủ động mở lời trước.
Mới chỉ là giả thiết nhưng chuyện ngoài ý muốn thực sự xảy ra.
Điện thoại của tôi kêu lên.
Tôi nhìn màn hình, chẳng suy nghĩ gì mà tiếp máy, chiếc đi động này dùng từ ba năm trước đến giờ vẫn chưa đổi, nếu nói tôi lưu luyến tình cũ thì hơi bất thường rồi, thực sự tôi cũng đã từng định mua một chiếc mới, nhưng lại thấy không đẹp bằng chiếc này.
Cũng bởi vậy nên có thể âm thanh của di động không tốt cho lắm.
“Chào em, Cố Ninh.”
Eden dùng vốn tiếng Trung bập bõm của mình chào hỏi tôi, tôi nghĩ nếu không phải tôi thì người khác chưa chắc đã nghe ra anh chàng này đang nói gì.
Còn tôi dùng tiếng Anh để hỏi lại anh ấy.
Đầu dây bên kia là ngữ khí oán trách, trách tôi không giúp anh ấy luyện tiếng Trung, sau đó mới hỏi tôi khi nào quay lại, anh ấy muốn ăn sủi cảo.
Cúp điện thoại, tôi mới phát hiện Cố Đồng đã lái xe đến đường ven đô, ba năm quả là thay đổi không ít, những tòa nhà cao tầng mọc san sát, những kiến trúc xanh cũng khiến tôi không còn nhận ra nữa.
Em ấy hỏi: “Điện thoại của ai vậy?”
Sự tò mò của em ấy khiến tôi có chút không thích ứng được, nhưng tôi vẫn trả lời: “Bạn trai.”
Em ấy phanh gấp, khiến tôi không kịp chuẩn bị nhào người về phía trước, tóc tai cũng do đó mà tán loạn trên mặt.
Đưa tay lên vén tóc ra sau, lại nghe thấy tiếng cười lạnh của em ấy: “Thật là thú vị.”
Tôi thì ngược lại, chẳng thấy thú vị chỗ nào.
Vén tóc qua vành tai, tôi lại nghe thấy em ấy nói: “Xuống xe.”
Tay tôi thuận theo mà tháo dây an toàn, mở cửa xe đi xuống, một giây sau khi tôi đóng cửa, chiếc xe đã vô tình mà lướt qua.
Đút hai tay vào túi áo, tầm mắt tôi nhìn theo chiếc xe đã biến mất cùng em ấy.
Tôi biết em ấy sẽ không quay lại, cảm giác này rất quen thuộc, tôi hừ lạnh một tiếng, bởi giữ tư thế ngồi quá lâu, khiến vai có chút nhức, xoa xoa vài cái, lấy chiếc di động trong tay, tiếc là điện thoại hết pin rồi.
Trước đây, dùng ứng dụng thì bị buộc thoát, bây giờ nghe điện thoại thì sập nguồn, rốt cuộc tôi đang cố chấp điều gì.
Vuốt vuốt màn hình vài lần, lật qua lật lại, cô bé trên màn hình ngốc nghếch cười hi ha với tôi, mà tôi cũng cười với nó, như là cười trong đau khổ, rất nhanh, tôi thu lại nụ cười.
Có thể thời gian tiếp xúc hôm nay của tôi và Cố Đồng quá dài, dài hơn mấy năm trong quá khứ, giờ phút này tôi có chút đau đầu, ánh nắng chiếu vào khiến huyệt thái dương không ngừng phản kháng.
Tôi mà có bản lĩnh gì chứ, người có bản lĩnh chính là em ấy.