Đọc truyện Tùy Hứng – Mễ Nháo Nháo – Chương 18
Chương 18: Em còn biết làm gì khác nữa?
Kết quả này nằm trong dự liệu của tôi, nhưng hiện thực vẫn làm tôi thấy có thứ gì đó không thực tế.
Ngồi trên xe của em ấy, nhìn những ngón tay thon dài của em ấy, trên tay còn đeo một chiếc đồng hồ, em ấy mặc trên mình một chiếc áo khoác màu xám nhạt, một chiếc váy dài, trang điểm nhàn nhạt, lông mi dài cùng lọn tóc xoăn xoăn trên mặt, trông rất tự nhiên.
Cố Đồng từ nhỏ tới giờ vẫn là một cô gái xinh đẹp, ở cạnh em ấy nhiều năm như vậy, năm nào cũng nghe thấy có người thích em ấy, yêu thầm em ấy, thậm chí là theo đuổi em ấy.
Tính cách của em ấy, khó tránh được kiêu ngạo, có đôi khi toàn thân đều là gai nhọn.
Hồi cấp ba, từng vô tình nghe thấy những lời chua ngoa của Cố Đồng với cô bạn luôn chống đối em ấy, chỉ nghe thấy một câu: “Mày nghĩ mày là ai.” Giọng điệu ấy vô cùng kiêu ngạo và xem thường người khác được thốt ra từ miệng em ấy.
Lái xe rất lâu, tôi cũng nhìn em ấy thật lâu, sau những suy nghĩ linh tinh, em ấy đột nhiên đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt tôi, dọa tôi một trận.
Tôi lùi về sau, em ấy quay đầu lại nhìn tôi, lại nhìn về phía trước, cúi đầu cười, hỏi: “Từ lúc ra ngoài đều nhìn em như vậy, chị nhìn ra được gì rồi?”
Tôi thu tầm mắt của mình lại, đáp: “Nhìn thấy em là đồ yêu tinh.”
Ý cười trên mặt em ấy càng sâu, đáp trả: “Yêu tinh quyến rũ người, là loại yêu tinh đó hả?”
Tôi bị em ấy trêu đùa, lắc đầu trả lời: “Không phải, chỉ đơn thuần nghĩ em không phải người thôi.”
Em ấy không tức giận cười.
Không trưng cầu ý kiến tôi, em ấy lái xe đến trước cửa một nhà hàng, xuống xe ngẩng đầu lên nhìn, nhà hàng được trang trí đậm chất xưa cũ với màu đỏ chủ đạo, hai cây trúc trước cửa được chạm khắc hoa văn, liền mạch với biển hiệu.
Lúc đi vào, nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu xanh lập tức chào hỏi, hỏi chúng tôi đi mấy người.
Tìm một vị trí thích hợp, Cố Đồng nhìn thực đơn trong tay người phục vụ, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Đưa chị ấy đi, để chị ấy thưởng thức đồ ăn Trung Quốc.”
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, rồi cúi xuống chọn món ăn.
Trong lúc đợi đồ ăn lên, hai người chúng tôi không nói gì với nhau, tôi muốn lấy điện thoại ra chơi nhưng cảm thấy không hay cho lắm, nên chỉ ngồi đó, có lẽ em ấy cũng nghĩ như vậy, nên cứ đùa nghịch cùng tờ giấy ăn, một lúc lại uống nước.
Tôi có rất nhiều thứ muốn hỏi em ấy, nghĩ thật lâu, chọn ra một câu, mở miệng hỏi.
Tôi hỏi: “Em đổi chuyên ngành khi nào vậy?”
Câu hỏi rất bình thường, nhưng em ấy khựng lại, tôi cũng khựng lại, không hiểu sao tôi lại chọn câu hỏi này mở đầu cho sự hòa hảo của chúng tôi.
Em ấy nghĩ nghĩ: “Năm hai Đại học.”
Tôi kinh ngạc, hồi năm hai em ấy vẫn ở cạnh tôi: “Tại sao tôi không biết?”
Em ấy thở dài: “Em từng nói với chị, do chị quên thôi.”
Tôi nghi hoặc, nhíu mày, cố gắng nghĩ lại, nhưng lại không nghĩ ra cái gì.
Tôi hỏi: “Lúc em nói với tôi, tôi đang làm gì?”
Em ấy cười: “Chị à, chị đang tắm.”
Tôi: “…”
Tôi bất đắc dĩ: “Em xác định là tôi nghe thấy sao?”
Em ấy cười: “Có thể không nghe thấy.” Nói xong còn bổ sung: “Em nghĩ là chuyện nhỏ thôi, hơn nữa em học gì cũng như nhau, lúc đó em cảm thấy chị không quan tâm em, nên cũng không thành thật nói với chị.” Em ấy nói xong thì nhún vai: “Là vậy đó.”
Lời giải thích này tôi hiểu được.
Con người luôn cố chấp với cách nghĩ của mình, Cố Đồng là người như vậy, khi đó em ấy cảm thấy tôi không quan tâm em ấy, cũng không muốn quan tâm, cho nên em ấy sẽ không làm ra bộ dạng khiến tôi quan tâm, tránh cho chính mình thất vọng, em ấy cảm thấy, những chuyện xảy ra với em ấy, có nói với tôi hay không, tôi cũng không quan tâm.
Em ấy cứ khư khư giữ cho mình cách nghĩ này, tôi cũng nhớ, khoảng thời gian đó chúng tôi tuy gần mà xa, chúng tôi thường ăn cơm cùng nhau, đi ngủ cùng nhau, nhưng giữa chúng tôi lại có sự thay đổi.
Trước đây tôi luôn không biết em ấy nghĩ thế nào, cho đến một ngày, em ấy đột nhiên bộc phát.
Đó cũng là lần duy nhất, tôi nhìn thấy em ấy khóc.
Ngày đó, sau khi chúng tôi cùng đi dạo phố trở về, xếp đồ xong tôi mới phát hiện em ấy mua băng vệ sinh, tôi thuận mồm hỏi có phải em ấy sắp đến kì.
Giọng điệu em ấy đột nhiên khác thường trả lời tôi: “Không cần chị quan tâm.”
Em ấy cứng miệng như thế tôi cũng có quen, chỉ là tôi không hỏi nữa, không quan tâm em ấy nữa, đi thu dọn lại đồ đạc, tôi lại hỏi em ấy: “Em thật sự sắp đến tháng rồi à?”
Em ấy chuyển ánh mắt từ màn hình ipad sang mặt tôi, hỏi ngược lại: “Lẽ nào chị không nhớ ngày đến tháng của em?”
Tôi nghiêng đầu nhìn em ấy.
Nhưng động tác này của tôi lại làm em ấy suy nghĩ, miệng lẩm bẩm còn cúi đầu, em ấy còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi nhìn em ấy như vậy, thấy chán nản, định rời đi liền bị em ấy gọi lại.
Tôi cúi đầu nhìn em ấy, em ấy cũng nhìn tôi, hai chúng tôi không nói gì, mấy giây sau em ấy tức giận đáp ipad lên giường, đột nhiên đứng dậy, nói em ấy phải về trường.
Nói xong liền thu dọn đồ đạc.
Tôi đứng bên cạnh nhìn em ấy, cũng không tiến tới cản lại, giọng điệu bình thường hỏi: “Gấp vậy sao?”
Tôi còn định nói gì nữa, nhưng nghĩ nghĩ rồi lại thôi.
Tôi đứng một bên nhìn em ấy thu dọn xong, nhìn em ấy đeo balo trên lưng, lúc em ấy chuẩn bị rời đi tôi mới kéo tay em ấy lại, em ấy quay đầu nhìn tôi, nói: “Bỏ em ra.”
Tôi mềm lòng, nhỏ tiếng nói: “Đừng giỡn nữa.”
Em ấy nói: “Em không giỡn.”
Tôi vẫn như cũ nói: “Đừng giỡn nữa, chị nhớ ngày đó của em, chị biết còn cách mấy ngày nữa, nên thấy em mua sớm vậy chị mới hỏi.”
Em ấy cắn môi, cuối cùng không đi, cúi đầu nhìn đất, nhỏ tiếng nói: “Không phải chuyện đó.”
Tôi hỏi em ấy: “Vậy thì chuyện gì?”
Em ấy nhíu mày nhìn tôi, nhỏ giọng nói: “Chị vốn không quan tâm em.”
Em ấy nói xong, tôi thở dài, nhỏ giọng trả lời: “Em cảm thấy chị không quan tâm em?”
Em ấy nghe xong quay đầu nhìn tôi, giống như đứa trẻ bị bắt thóp, đột nhiên uất ức.
Lời này của tôi khiến em ấy khóc rồi.
Khi đó, nhìn em ấy như vậy, cả người đều là sự sợ hãi, muốn tiến tới an ủi em ấy, nói không phải như thế, những chuyện em ấy nói tôi đều nhớ, thói quen gì của em ấy tôi cũng nhớ, chỉ là tôi không giỏi biểu đạt thôi.
Nhưng tôi vẫn không mở miệng, em ấy hất tay tôi ra, tay vứt balo ra một góc, “bang” một tiếng, vào phòng đóng chặt cửa.
Em ấy không chốt cửa, nhưng lúc tôi vào phòng, em ấy vô cùng uất ức, vừa khóc vừa đuổi tôi ra ngoài, tức giận ném gối và đồ chơi lên người tôi, miệng còn lẩm bẩm gì đó mà tôi không nghe rõ, em ấy nói không muốn nhìn thấy tôi.
Hôm đó em ấy khóc rất lâu, giống như bao nhiêu ân oán những năm qua đều dồn lại mà khóc.
Một mình tôi ngoài phòng khách, không có động tĩnh gì, khi đó tôi vừa hoảng sợ vừa không biết làm sao, tôi nghĩ đó đều là lỗi do mình gây nên, tại sao chúng tôi lại trở thành như vậy.
Mấy tiếng sau em ấy bước ra, nước mắt cũng đã khô, nhưng mắt lại sưng lên, tôi lập tức đứng dậy từ sô-pha, em ấy sụt sịt, dùng âm thanh khàn khàn nói: “Nấu cháo cho em.”
Chuyện này không tiếp tục nữa, em ấy không nói với tôi vì sao lại như vậy, tôi cũng không hứa hẹn về sau, sẽ không có lần sau.
Buổi tối lúc đi ngủ, em ấy quay lưng về phía tôi, tôi ôm em ấy từ phía sau, cằm vùi vào vai em ấy.
Tôi gọi tên em ấy: “Cố Đồng.”
Còn chưa nói tiếp, em ấy ngắt lời tôi, nắm chặt lấy bàn tay đang ôm eo em ấy, nói: “Bây giờ chị đừng nói chuyện với em, chị mà nói là em khóc đó.”
Từ những lời sau, tôi có thể nghe thấy âm thanh như sắp khóc của em ấy.
Em ấy chỉ kìm lại, rất khó chịu, tôi cũng khó chịu như thế.
Tôi chỉ có thể ôm em ấy thật chặt.
Em ấy nói: “Ngủ đi.”
Bữa ăn này của tôi và Cố Đồng rất yên lặng, ăn cơm xong em ấy cũng không quên trêu chọc tôi, hỏi tôi có phải đồ ăn Trung Quốc rất ngon.
Tôi chỉ cười không trả lời.
Ăn xong chúng tôi không về nhà ngay, em ấy lái xe đến ven sông rồi dừng lại, chúng tôi đi lên cầu đi bộ.
Tôi lần lục kí ức của mình về cảnh vật xung quanh, quay đầu nhìn em ấy: “Ở đây mới xây à?”
Em ấy nói: “Ừ.” Nói xong thuận thế nắm lấy tay tôi: “Trung Quốc đã thay đổi thật nhiều rồi Cố Ninh à.”
Tôi cúi đầu cười, lấy ngón trỏ chọc vào eo của em ấy, em ấy bị ngứa liền nhanh chóng tránh khỏi, chăm chăm nhìn tôi.
Tôi nói: “Ngoài việc gây phiền nhiễu tôi, em còn biết làm gì nữa?”
Em ấy nhướng mày: “Còn biết làm rất nhiều việc.”
Hai bên thành cầu lắp rất nhiều đèn điện, dưới cầu còn có nhiều hòn đá lớn, nước không quá sâu, những ai dũng cảm thì có thể đi bộ trên những hòn đá ấy, tôi nghĩ đến mùa hè, chỗ này sẽ rất náo nhiệt.
Có lẽ là vừa qua giờ ăn tối, trên cầu có rất nhiều người, bọn trẻ con cười đùa hi ha, người lớn thì thong thả dạo bước, người già đang tập thể dục.
Tất cả đều rất vui vẻ, làm tôi cảm thấy bản thân thư thái hơn nhiều.
Đi bộ nửa tiếng, tôi hỏi em ấy: “Nghe Tiểu Nhu nói, em rất nổi tiếng trong nghề.”
Em ấy cười cười: “Phóng đại vậy sao, em mới vào nghề chưa lâu mà.”
Tôi nói: “Cô ấy còn nói em giành được giải thưởng, mở triển lãm ở Paris.”
Lời vừa nói ra, Cố Đồng liền quay đầu nhìn tôi, nhướng mày nói: “Nghe nói?”
Tôi gật đầu.
Em ấy cười nhỏ một tiếng: “Cố Ninh, chị có biết góc phải bên cặp chị đang đựng thứ gì không?”
Tôi vẫn chưa kịp phản ứng, hỏi: “Gì cơ, nước à, hay là khăn giấy?”
Em ấy trả lời: “Là cuốn tạp chí có đăng hình tác phẩm của em, cuộn lại giấu ở kia kìa.”
Tôi: “…”
Em ấy nhìn thấy dáng điệu ngại ngùng của tôi, ý cười càng sâu: “Chị biết rõ mà còn hỏi, lộ rồi nhé.”
Tôi lại ấy tay chọc chọc eo em ấy.
Em ấy phì phì: “Ngoài chuyện này, chị còn biết gì nữa?”
Tôi trả lời: “Còn biết rất nhiều chuyện nữa.”
Em ấy làm bộ: “Được rồi được rồi.”
Đi hết một vòng cầu, em ấy định đi thêm một lần nữa, di động của em ấy đột nhiên vang lên, là Tiểu Nhu gọi tới.
Cố Đồng nghe máy, còn bật loa ngoài.
Tiểu Nhu lên tiếng hỏi: “Có phải Cố Ninh đến tìm nhà ngươi hay không?”
Cố Đồng đáp: “Không, về nhà không thấy ai cả.”
Tôi cúi đầu cười.
Tiểu Nhu nghi ngời hỏi: “Không phải chứ, cậu ấy hỏi địa chỉ nhà ngươi, không phải tìm ngươi thì làm gì, hơn nữa cậy ấy còn gọi bằng số điện thoại trong nước, chắc chắn là về rồi.”
Cố Đồng nhìn tôi cười, giọng điệu nhàn nhạt: “Tôi không biết.”
Tiểu Nhu: “Ái chà, ta vẫn nghĩ hai ngươi làm hòa rồi nên không gọi điện sợ phiền tới các ngươi.”
Tôi nhìn Cố Đồng một cái, nói vào mic: “Không phải bây giờ đang làm phiền bọn mình sao?”
Tiểu Nhu ngừng lại vài giây, giọng điệu trở nên phấn khích: “Cậu, hai người, hai người này thật là…”
Nói xong câu này, cô ấy bắt đầu cười, cười đúng ba chục giây, tôi và Cố Đồng kiên nhẫn chờ đợi, đợi cô ấy cười xong, Cố Đồng hỏi: “Còn chuyện gì nữa sao?”
Tiểu Nhu cười hắc hắc: “Hết rồi.”
Cố Đồng đáp: “Vậy cúp đây, ngày mai cùng ăn cơm đi.”
Tiểu Nhu rất nghe lời: “Cúp đi cúp đi.”
Lời vừa nói ra, chỉ nghe tiếng tút tút truyền tới từ điện thoại.