Đọc truyện Túy Hồng Y – Chương 74: Phiên ngoại 5
Đường Tử Ngạo đưa mắt quét qua tiểu cô nương đã sợ đến tái nhợt mặt mày, lại cảm giác được thân thể trong lòng vì nhịn cười mà run từng chặp, hắn khẽ thở dài, đứng dậy, trong khi tiểu cô nương còn đang cuống quýt thủ thế đề phòng hắn đã quay lưng đi xuống đuôi thuyền, chắp tay sau lưng, đứng ngắm phong cảnh tuy chưa đến mức huyền diệu nhưng cũng bao la tĩnh mịch, xa rời thành trấn ồn ào.
Nhị Nha thở phào, ngồi xuống cạnh Thiên Gia, ngượng ngùng một hồi rồi lại tiếp tục châu đầu ghé miệng thì thào với hắn.
Phối hợp với ánh mắt nghịch ngợm giảo hoạt, giọng điệu giả bộ nghiêm trang của Thiên Gia, lâu lâu lại nghe thấy tiếng Nhị Nha trầm trồ xuýt xoa gì đó, cứ như vậy, bốn người trên con thuyền nhỏ, lênh đênh về phương xa.
Trên thuyền có bếp lò và đồ khô, rau củ, Nhị Nha tuổi còn nhỏ nhưng trù nghệ không tệ, món ăn chế biến thơm phưng phức, thành ra Thiên Gia ăn còn nhiều hơn mọi khi, đến khi thấy trời dần tối sụp, nhà thuyền mới hỏi Đường Tử Ngạo: “Khách quan, hôm nay tới đây thôi, ven bờ có một thôn trang nhỏ, chúng ta ghé vào nghỉ một đêm đi, ở trên thuyền e lạnh lắm.”
Đường Tử Ngạo gật đầu, khom lưng đi ra mũi thuyền nhìn lão nhân chống mái chèo: “Còn xa không?”
“Không xa, non nửa canh giờ là tới nơi.”
“Để ta.”
Lão nhân nhất thời chưa rõ ý hắn, tới khi Đường Tử Ngạo vươn tay định tiếp mái chèo hắn mới chợt hiểu ra, vội vàng lắc đầu: “Không cần không cần, vừa ăn cơm rồi nghỉ bao lâu, sức phừng phừng cả người chẳng biết trút vô đâu đây, không cần phiền khách quan đâu.”
Đường Tử Ngạo cũng không khách khí với hắn, thấy lão nhân da dẻ hồng hào tráng kiện, hắn gật đầu, đưa mắt nhìn xung quanh.
Giờ đi xa khỏi địa phận thành trấn rồi, đồng ruộng, nhà dân bốn phía đều đã đổi thành những dải núi trập trùng xen lẫn rừng cây rậm rì bất tận, mà Thiên Gia mới đầu còn ồn ào đòi ngắm cảnh giờ đã sớm ngồi chuyện trò mê mải cùng Nhị Nha, mặc kệ Đường Tử Ngạo gọi nửa ngày cũng không chịu nhúc nhích đứng dậy.
Đi được chừng bằng thời gian uống một chén trà, đồi núi dần trôi lại phía sau, thay vào đó là một vùng đồng bằng hoàng thổ hai bên bờ.
“Sắp tới rồi hả?”
“Ừm, sắp tới, đi một chốc nữa thôi.” Lão nhân gia đáp, hai tay vẫn không ngừng chống thuyền.
“Ừm.” Đường Tử Ngạo chăm chú nhìn phía trước, đầu mày thoáng nhíu lại.
Không bao lâu, điều hắn lo lắng đã xảy ra, những cụm sương mù mới vừa mỏng mảnh lập lờ xung quanh bắt đầu đan dày thêm, thoáng chốc, như thể có sinh mệnh, chúng thi nhau vây bọc quanh thuyền, bất quá chỉ một hồi, xung quanh đã mờ mịt không thấy rõ cảnh vật gì nữa.
“Gia gia, sao thế này?” Nhị Nha hoảng sợ chạy ra, Thiên Gia cũng theo sau, hắn tới bên cạnh Đường Tử Ngạo, nắm tay hắn, bất quá Thiên Gia chẳng có gì phải lo lắng, gương mặt vẫn tràn đầy tiếu ý nhìn Đường Tử Ngạo.
“Không sao đâu, thời tiết thế này thi thoảng cũng có gặp, đừng lo lắng a, gia gia ở đây thôi.” Lão nhân vỗ vỗ đầu tôn nữ, lên tiếng trấn an nàng ta.
“Ưm, ta không sợ.” Nhị Nha nắm chặt tay gia gia, nhìn xung quanh một mảnh trắng xóa, lại nhịn không được phát run, vội dụi đầu nấp sau tay áo lão nhân.
Vừa cúi đầu thì nghe thấy tiếng cười khúc khích đằng sau, nàng đỏ bừng mặt, quả nhiên quay lại đã thấy Thiên Gia đang cười nhìn mình.
“Ngươi không… không sợ à?” Nhị Nha hỏi.
“Không sợ a, đâu có gì đâu, chỉ là sương mù bay lên mà thôi, đâu phải gió nổi thổi ta té xuống nước, hơn nữa, ta còn có Đường Đường nè, không phải ngươi cũng có gia gia ngươi đó sao?” Thiên Gia hạ giọng nói, tiện thể giơ ngón tay búng búng mũi nàng.
Nhị Nha giỡn với hắn một hồi, cũng quên cả sợ, lại bắt đầu thì thầm nhỏ to, để kệ hai người lớn đứng cảnh giới quan sát xung quanh.
Lão nhân rất lo lắng, vì hắn đi thuyền nhiều năm như vậy, sóng to gió cả ít nhiều đều đã gặp qua, nhưng cảnh tượng kỳ dị thế này thực sự là lần đầu tiên chứng kiến, từng đám sương mù như có ý thức, chỉ chăm chăm vây kín quanh thuyền bọn họ, hơn nữa hắn còn có thể cảm giác được, dòng nước bên dưới vốn lặng sóng im lìm giờ lại bắt đầu chầm chậm chảy xuôi, đưa thuyền bọn họ trôi về phía trước, nghĩ đến những câu chuyện huyền bí thường nghe kể, mặt mày lão càng thêm chật vật vô cùng.
Lão nhân còn nhận ra, thì Đường Tử Ngạo với giác quan tinh nhạy hơn hẳn thường nhân đương nhiên cũng biết, hắn thậm chí cảm giác được bên dưới như có vật gì đang nâng thuyền bọn họ vút lên phía trước, hơn nữa, mơ hồ nhận thấy không hề có sát khí hay ý đồ bất hảo, mà vừa ôn hòa, vừa pha chút hiếu kỳ hưng phấn.
Chẳng bao lâu sau, sương mù bắt đầu tan dần, lập lờ để lộ ra ánh lửa, Nhị Nha hoảng hồn vội núp sau lưng gia gia nàng ta, hai tay bưng mắt, chỉ hé chút xíu lén nhìn bên ngoài, mà Thiên Gia rõ ràng hào hứng cực kỳ, hai mắt mở tròn, nắm chặt tay Đường Tử Ngạo, chỉ hận không thể rảo chân chạy lại gần, mau mau xem trước mắt là thứ gì.
Lão nhân cũng tạm trấn định lại, dù sao có người đáng tin cậy như Đường Tử Ngạo ở đây, hắn không phản ứng gì, lão nhân tự nhiên cũng nghĩ không sao hết, Đường Tử Ngạo tuy không tỏ vẻ khoa trương, nhưng khí thế cao cao tại thượng, thâu tóm toàn cục nơi hắn đủ khiến người ta bất giác nảy sinh lòng tín phục.
Cho đến khi sương mù tan hết, cảnh sắc trước mắt thật đáng kinh ngạc, đến cả Đường Tử Ngạo cũng nhịn không được lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Hưng phấn nhất đích thị là Thiên Gia, hắn lôi kéo cánh tay Đường Tử Ngạo, rối rít chỉ về phía bờ: “Cha, mau mau, nhảy lên thôi!”
Đường Tử Ngạo vỗ vỗ đầu hắn: “Không vội, hẵng đợi đã.”
“Dạ.” Thiên Gia ngẩng lên, hiểu ý cha hắn, ngoan ngoãn gật đầu.
Trời đã sụp tối, vùng đất trên bờ vẫn sáng rỡ cùng ánh đuốc và ***g đèn treo rợp, thậm chí so ra còn rộn rã hơn ban ngày nhiều, mà nhờ ánh nến chiếu rọi, có thể thấy rõ cả nhà cửa công trình quanh đây, xem chừng rất khác với lối kiến trúc Trung Nguyên, gây cho người ta cảm giác vừa thô sơ vừa thuần phác.
Mà kỳ lạ nhất phải nói là đám người đông đúc đang đứng ven bờ, nam nhân thân hình cường tráng, nửa thân trên ở trần, nhất cử nhất động nổi bật dưới ánh đuốc, phản xạ thành lớp lớp dư ảnh, còn thân dưới chỉ mặc một cái quần bó ống đơn giản, hoạt động dễ dàng. Những nữ nhân bên cạnh bọn họ cũng ăn vận lạ lùng không kém, phía trên là bố y bó thân, cổ áo thực thấp, nhiều thiếu nữ trưởng thành khuôn ngực hầu như muốn chật căng lần vải áo vốn đã không mấy dày dặn, thân dưới cũng chỉ bận một chân váy dài chưa tới đầu gối, hầu hết y phục của bọn họ làm từ da thú hay tơ lụa bóng láng tinh tế, đương nhiên cũng có một vài nữ nhân mặc chất vải sa mỏng manh, khiến tất thảy như ẩn như hiện, mê hoặc vô cùng.
Trang phục như vậy, nếu nói ở Trung Nguyên căn bản là không thể có, đến cả các cô nương trong kỹ viên cũng vẫn còn bản chất e dè tối thiểu, bốn người bọn họ thẳng tới khi nghe tiếng mũi thuyền va đụng cạnh bờ mới sực tỉnh, lão gia tử và Nhị Nha cùng há hốc miệng, bàng hoàng nhìn trân trối cảnh tượng trước mắt, ngay tức thì, một nữ tử xinh đẹp bước tới, khóe miệng còn mang ý cười: “Bốn vị khách nhân, hoan nghênh tới thăm, đêm nay là lễ Nghênh Nguyệt của chúng ta, các vị cùng chung vui nhé!”
“Lễ Nghênh Nguyệt là gì?” Thiên Gia nhảy xuống thuyền, ngẩng đầu hỏi nàng.
Nữ nhân nọ nhìn Thiên Gia, tiếu ý trên môi càng đậm, đang định chìa tay bẹo má hắn thì bị Đường Tử Ngạo giơ tay cản lại, nàng che miệng cười: “Lễ Nghênh Nguyệt là lễ nghênh nguyệt a, ngày Nguyệt thần vĩ đại nhất của chúng ta giáng thế chính là hôm nay.”
Mấy người đều nghe không hiểu lắm, bất quá trông vẻ hưng phấn trên gương mặt cư dân cùng không khí náo nhiệt, xem ra còn tưng bừng hơn lễ mừng năm mới.
“Nào nào, lão nhân và hài tử qua bên kia ăn uống đi, có rất nhiều món ngon nha, điểm tâm đủ loại này, trái cây tươi này, còn cả thịt thú rừng mới săn, rượu ngon say lòng người nữa.” Nữ tử túm cánh tay Nhị Nha và lão nhân, chỉ chỉ qua bên phải, đằng đó có rất đông tiểu hài tử và lão nhân cao tuổi đang ngồi, cùng đám trung niên qua lại bưng bê đồ ăn như con thoi.
“Còn hai vị khách nhân này.” Nữ nhân quan sát bọn họ một chút, hai tay chống hông, cười tươi như hoa, rồi quay lại chỉ phía đám đông náo nhiệt, cất giọng thanh thanh nói: “Nào, thay y phục rồi cùng chúng ta khiêu vũ a.”
Nói rồi, liền nắm tay hai người kéo đi.
Đường Tử Ngạo trông Thiên Gia hào hứng đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, hắn đành bước theo nữ nhân nọ. Trước khi đi còn quay lại trầm giọng nói với lão nhân: “Cứ đi đi, không sao, chờ hết buổi lễ, chúng ta hẹn ở đây, cùng xuất phát.”
Đi xuyên qua đám đông, rất nhiều người ngóng lên nhìn bọn họ rồi tự giác dạt ra thành một con đường ở giữa, vẫn không ngừng hiếu kỳ quan sát đánh giá, vài nam tử thân hình cường tráng, da ngăm ngăm đen lớn tiếng hô: “Liễu, khách nhân bữa nay đó a, hài tử này coi bộ đẹp thiệt, so ra còn xinh đẹp hơn đệ nhất cô nương của chúng ta ở đây a, trang điểm cho hắn rực rỡ một chút, không chừng còn giành được cả ngôi nữ vương ngày hôm nay nha.”
“Phải a, Liễu!”
“Liễu, lát nữa ngươi phải qua với ta à, ta muốn nhảy với ngươi một điệu~”
“Liễu, thắt lưng ngươi đưa đẩy thật đẹp mắt a, ca ca ta trông mà nóng cả ngươi nè!”
“Ha ha ha!”
Đám đàn ông càng nói càng trắng trợn, Thiên Gia nhìn bọn họ, cũng hơi mỉm cười, những người này nói mấy câu như vậy lại chẳng khiến hắn thấy chán ghét chút nào, ngược lại, còn có cảm giác thật chân chất, không hề hạ lưu. Vừa nhìn bọn họ, Thiên Gia cười cười, mở miệng hỏi: “Đại ca, ngươi tên là gì a?”
“Gì? Ngươi hỏi ta à?” Một nam nhân trong bọn tự chỉ mũi mình, ngạc nhiên hỏi lại.
“Phải a.”
“Nga, ta là…”
Đường Tử Ngạo đột nhiên mạnh tay kéo Thiên Gia bước nhanh thêm một chút, hầu như kéo cả hắn lẫn nữ tử tên Liễu kia vào trong. Thoáng cái tiếng reo hò ồn ào cùng tiếng cười suồng sã sang sảng đã bị bỏ lại sau lưng.
Thiên Gia ngẩng đầu, le lưỡi: “Đường Đường đừng giận mà.”
“Không có.” Đường Tử Ngạo thấp giọng đáp.
“Tới rồi, chỗ này đây, ta đưa bọn ngươi vào thay y phục.” Chỉ gian nhà dựng bằng đá phía trước, Liễu kéo kéo áo Đường Tử Ngạo.
Ba người bước vào trong, không gian bên trong rất rộng, chăng mấy lớp mành bố ngăn cách, nghe được cả tiếng nữ hài tử đang thay đồ cười nói khúc khích. Kéo hai người bọn họ ngồi xuống ghế đẩu rồi, Liễu rót hai chén nước: “Uống miếng nước thấm giọng đã, đi cả buổi rồi.”
Đường Tử Ngạo nhìn cái chén một lát rồi nhận lấy, đưa lên miệng nhấp một ngụm, lúc ấy mới gật đầu đưa chén cho Thiên Gia, ý bảo hắn có thể uống được. Liễu trông một màn như vậy cũng chẳng cảm thấy mích lòng, nàng ta vẫn giữ nụ cười ngọt ngào: “Hai vị khách nhân thực là hay.”
Thấy Đường Tử Ngạo nhướn mày nhìn lại, Liễu nâng má lười biếng nói: “Trước đây a, khách nhân thỉnh tới nhiều người đều sợ quá nói không nên lời hay làm bộ đạo mạo ngụy quân tử a, toàn bảo chúng ta cái gì mà man di, rồi mọi rợ chi chi đó, hứ, rõ thật một đám người chán chết.” Gương mặt vẫn ôn hòa của Liễu lộ ra một nụ cười nhạt miệt thị, Đường Tử Ngạo nhịp nhịp ngón trỏ trên mặt bàn: “Từ đây trở về được không?”
“Được chớ, khách nhân an tâm, tới mai sẽ tiễn mọi người về. Thật tình a, chúng ta vốn rất mến khách bên ngoài tới thăm, thú thiệt, các vị là những người thứ hai tới đây mà vẫn bình tĩnh tự nhiên vậy đó, phải kẻ khác a, toàn chẳng biết tốt xấu, không vui chút nào. Năm nay mời được các ngươi, thực là bắt được bảo bối a~ Nào nào nào, thay đồ thôi, xong chúng ta cùng ra vui chơi nha~”
Liễu đứng bật dậy, đi lục tìm y phục.
Rất nhanh chóng, nàng lấy ra được hai bộ đồ, Thiên Gia hưng phấn nhảy tới ôm lấy liền, vừa giở ra đã tròn mắt choáng váng. Coi kiểu cách hai bộ này, lại so với lối nam nữ ăn vận mới thấy ở đây, rõ ràng là một bộ nam trang, một bộ nữ trang a!
Liễu tủm tỉm cười vuốt tóc Thiên Gia: “Hài tử xinh đẹp thế này, mặc nữ trang nhất định sẽ mê đảo bao người đó, nào vô đây đi.”
“Ta không đâu~” Thiên Gia rõ ràng không vừa ý, chìa môi lắc đầu.
“Na, vậy ngươi muốn mặc nam trang, để trần nửa thân trên, lộ hết cả ngực sao?” Liễu rất tinh ranh, mấy lời này, nàng ta đều quay qua nói với Đường Tử Ngạo.
Quả nhiên, Đường Tử Ngạo lập tức gật đầu: “Mặc bộ này đi.”
*