Đọc truyện Túy Hồng Y – Chương 46: Tha thứ điều kiện
Không bao lâu, trên lưng Thiên Gia đã rịn một tầng mồ hôi lấm tấm, Đường Tử Ngạo rốt cuộc hầu như không nỡ khiến hắn đau đớn hơn nữa, đành dọn qua loa cả đi.
Giờ những vệt hồng ngân chồng chéo khắp nơi qua một lượt thoa thuốc cùng day bóp cũng không còn hiện rõ như trước, nhưng cả khoảng hông hắn đã sưng thũng, đỏ tấy lên, Đường Tử Ngạo mắt nhìn mà không khỏi xót xa, hắn rửa tay sạch sẽ rồi mới nhúng chiếc khăn lông vào nước ấm, bắt đầu nhẹ nhàng lau cơ thể vì đau đớn mà đã rịn đẫm một tầng mồ hôi lạnh của Thiên Gia.
Tỉ mỉ hồi lâu, từ trên gáy tới cổ chân, ngoài những nơi có thoa thuốc, cả sau lưng hắn đều lau qua mấy lượt, xong xuôi rồi mới gọi người đưa cơm trưa vào.
“Ăn chút gì đi, nào.” Đường Tử Ngạo biết hắn đang giận lẫy, không chịu nói gì, đành chủ động nắm hai tay hắn kéo dậy, để hắn nằm sấp trên ngực mình.
Thiên Gia ngoảnh đầu qua một bên, mặc kệ Đường Tử Ngạo tùy ý sắp đặt, hắn vẫn quyết không hé răng.
“Nào, đồ ăn vừa mới làm, là ngó sen ngươi thích ăn đấy.” Đường Tử Ngạo xúc một thìa cơm đưa đến miệng Thiên Gia, lại bị hắn khẽ nghiêng đầu, tránh qua một bên.
Cứ như vậy mấy lần, Đường Tử Ngạo biết hắn đã quyết ý, đành bỏ thìa xuống, kéo hắn lại để nằm ấp đầu vào hõm vai mình, tựa cằm lên mái tóc dài để xõa của hắn, dỗ dành: “Ban nãy cha nổi nóng, hạ thủ nặng tay, Gia Gia đừng giận nữa, ăn một chút đi.”
Thiên Gia vẫn không đáp lời, chỉ hơi nhúc nhích cổ, chỉnh lại tư thế cho thoải mái.
“Coi như cha sai rồi, không, là cha sai rồi, ăn đi được không?”
Đường Tử Ngạo một tay vòng qua thắt lưng ôm hắn, tay kia dịu dàng chải vuốt mớ tóc đen rối tán sau lưng, kiên trì dỗ hắn.
“Gia Gia?”
Dùng dằng một hồi lâu, Đường Tử Ngạo tự biết bao nhiêu câu xin lỗi hắn đều nói ra hết rồi, mà vẫn tịnh không được đáp một tiếng, hắn thở dài, bất đắc dĩ nói: “Gia Gia muốn thế nào mới bằng lòng ăn cơm, nói chuyện?”
Lần này rốt cuộc cũng có phản ứng, Thiên Gia hừ một tiếng, uất ức mở miệng: “Ngươi đánh ta rất đau!”
“Ừm, cha không nên đánh ngươi.”
“Đau vô cùng.”
“Xin lỗi.”
“Trong lòng ta khó chịu.”
“Là cha không tốt, để ngươi chịu khổ.”
“Na, ngươi muốn ta tha thứ, phải có điều kiện mới được.”
Đường Tử Ngạo thở hắt một hơi, hễ đòi điều kiện là được rồi, hắn đáp: “Hảo, Gia Gia nói đi.”
“Ngươi đáp ứng ta trước, không đáp ứng ta không nói.”
“Hảo, đáp ứng ngươi.”
“Không đổi ý?”
“Không đổi ý.”
Nghe được Đường Tử Ngạo đảm bảo rồi, một hồi lâu sau, hắn mới ấp úng nói: “Ta muốn ngươi… khi ta tròn mười sáu tuổi… cùng ta… thân cận da thịt..” Nói đến lời cuối cùng, thanh âm đã thấp đến hầu như nghe không ra, Thiên Gia lúc này chỉ cảm thấy mặt mình nóng đến muốn bốc khói, đầu càng cúi gằm xuống, tịnh không dám ngẩng lên.
Đợi một hồi, không nghe thấy cha trả lời, tâm trạng hắn bỗng chốc ủy khuất dâng đầy, hai mắt ầng ậc nước, chực khóc òa lên rồi, đột nhiên Đường Tử Ngạo cất lời: “Ngươi đang nói cái gì?”, hỏi không phải vì nghe không rõ, mà là lòng miễn cưỡng không muốn tin, không muốn thừa nhận.
Hắn vừa nói một câu như vậy, bao nhiêu tâm tình ngượng ngùng xấu hổ của Thiên Gia đã bay biến không ít, hắn sẵng giọng: “Ngươi biết, ngươi biết là ý gì, chính là ý ấy, ngươi rốt cuộc có đáp ứng hay không?!” Như còn sợ không được vừa lòng, tiếp tục sấn tới uy hiếp thêm: “Ngươi không đáp ứng thì thôi, sau này mặc kệ ta.”
Hắn nói xong một chặp chỉ còn thấp thỏm bất an chờ đợi, vậy mà Đường Tử Ngạo rốt cuộc căn bản đâu e sợ gì hắn, còn nhẹ nhàng đẩy hắn ra, cẩn cẩn dực dực đặt hắn nằm sấp xuống giường, thanh âm trầm thấp ngưng trọng vang lên: “Không được, đổi điều khác.”
Thiên Gia vừa nghe xong, nước mắt hai hàng lập tức trào ra, nghẹn ngào tấm tức khóc: “Không đáp ứng thì không đáp ứng, ta không thèm… ngươi ta cũng không thèm. Ta biết, đường nào ngươi cũng coi thường ta, hức hức… đường nào ta cũng chỉ là đứa nhỏ sinh ra đã không có ai thương, đường nào ta cả một nữ hài cũng không thể thành thân, muốn sinh hài tử cũng không được… đường nào cũng chẳng có ai thật tâm thương yêu ta… không bằng ta… hức… không bằng ta đi tìm chết…”
Thiên Gia nằm một chỗ khóc la bậy bạ, Đường Tử Ngạo ngồi bên nghe rõ mồn một, sắc mặt hắn càng lúc càng xám xịt không hơn đáy nồi, nghe cho đến câu cuối cùng, một tay đã muốn vung lên, hận không thể một chưởng đánh tiếp, nhưng cánh tay run run ngừng giữa không trung hồi lâu, rốt cuộc vẫn thu trở lại.
“Hảo, ta đáp ứng ngươi. Mau dậy ăn cơm đi.”
Những lời hồ ngôn loạn ngữ này nghĩ cho cùng cũng vì ủy khuất giận dỗi mà ra, Đường Tử Ngạo nghĩ hắn dù sao vẫn là một hài tử, nửa năm nữa mới tới sinh nhật, hẵng còn rất xa, đến lúc ấy, không chừng hắn đã quên mất hoặc biết đâu lại thích một người khác rồi.
Giờ khó khăn nhất là khiến hắn chịu dậy ăn rồi đừng để ấm ức nghẹn mãi trong lòng.
“Ngươi thực sự đáp ứng?” Thiên Gia ngẩng đầu, hai mắt vẫn đọng lệ, chóp mũi đỏ hồng, ngơ ngác nhìn Đường Tử Ngạo.
“Ừm, phải.” Đường Tử Ngạo rút khăn tay để sát cạnh mũi hắn: “Xì ra.”
Thiên Gia sụt sịt xì mũi rồi, nơm nớp hỏi lại lần nữa, Đường Tử Ngạo lại gật đầu đáp ứng hắn.
Tựa hồ không thể tin điều này là thực, Thiên Gia ngây người một hồi mới bừng tỉnh, hưng phấn cười rộ lên, chống hai tay trên người Đường Tử Ngạo, cả người còn run run không vững đã chực nhảy xuống giường.
“Ngươi muốn cái gì, ta lấy cho ngươi, đừng vội bước xuống.”
“Ta muốn giấy bút.”
Đường Tử Ngạo hiểu ngay ý tứ của hắn, thực có chút buồn cười với mấy tờ Tuyên chỉ đặt lên giường, bên dưới lót mấy lần khăn mỏng, rồi mới nhúng bút đưa cho hắn.
Thiên Gia cầm bút lông, ngẫm nghĩ một hồi mới viết.
“Cho ngươi, ký tên, in vân tay vào.” Viết xong rồi, Thiên Gia đưa một tờ cho Đường Tử Ngạo rồi tiếp tục viết thêm một tờ nữa.
Đường Tử Ngạo cầm tờ giấy, đọc chữ viết bên trên: Nay, Đường Tử Ngạo đáp ứng Đường Thiên Gia đêm sinh nhật mười sáu tuổi sẽ cùng nhau thân cận da thịt, tức, giữa phu thê Chu công chi lễ*, lấy đây làm bằng, không được trái lời.
Bên dưới Thiên Gia đã ký tên hắn, mé phải còn chừa lại một khoảng, chờ Đường Tử Ngạo điền tên vào.
“Cha, lấy mực in dấu lại đây, phải in vân tay nữa.”
“Hảo.”
Ấn ngón trỏ vào khay mực in, in dấu tay bên trên chữ ký, hai tờ giấy đều làm giống như nhau thật chỉn chu rồi, Đường Thiên Gia mới vuốt thẳng thớm cả hai trên giường, sung sướng đến hai mắt híp lại như mảnh trăng khuyết.
“Sau này nếu ngươi dám đổi ý, ta sẽ…” Thiên Gia ngẫm nghĩ một hồi, lại thấy nói gì cũng không phải, rốt cuộc trọng trọng uy hiếp: “Ngươi nếu dám đổi ý, ta sẽ không tha cho ngươi. Lúc đó cho ngươi biết sự lợi hại của ta.”
“Hảo hảo, vậy giờ ăn cơm đi.”
“Dạ, cha xúc.”
Thiên Gia chia hai tờ giấy ra, một tờ đưa cho Đường Tử Ngạo, một tờ đặt dưới gối đầu, định bụng chiều nay chừng nào Đường Tử Ngạo không ở trong phòng sẽ tìm chỗ giấu kĩ.
“Ăn cái kia, không ăn ngó sen.”
“Thịt ba chỉ?”
“Dạ.”
“Không thể chỉ ăn thịt, phải ăn nhiều rau.”
Xúc đến miếng cuối cùng, Đường Thiên Gia nắm vạt áo Đường Tử Ngạo kéo hắn chúi đầu xuống, thuận thế rướn cổ in môi lên đôi môi mỏng của hắn, đầu lưỡi lớn mật còn tìm đường thâm nhập vào trong, khuấy đảo trong khoang miệng, một phen hòa trộn nước bọt cả hai, thẳng đến khi khóe miệng không kìm được nhễu nhễu một chút nước, hắn mới phụng phịu nhả ra, cái cằm hếch lên đắc ý, đôi con mắt trong suốt lấp lánh nhìn Đường Tử Ngạo.
Trong miệng Đường Tử Ngạo còn vương lại xúc cảm trơn mềm từ đầu lưỡi nho nhỏ nhàn nhạt vị thức ăn, tuy hắn không phải là một kẻ quá nặng dục, nhưng đối với nụ hôn hoàn toàn không có một chút kỹ xảo của hài tử này, trong thoáng chốc thậm chí hắn đã nảy sinh ý niệm phản ứng, muốn làm sao hảo hảo dạy cho hài tử này, phải hôn như thế nào mới có thể khiến người ta thỏa mãn đến huân huân dục túy, để hắn hiểu được một nụ hôn đích thực là… nhưng rất nhanh, hắn bị chính suy tưởng quái dị của mình làm cho hoảng hốt, hai mắt mở trừng nhìn bờ môi sáng bóng màu phấn hồng mê hoặc trước mặt, hắn chỉ cảm thấy có chút phiền táo, đành dời đường nhìn, vờ như lãnh đạm buông một tiếng quở trách.
Nằm trên giường một buổi chiều, cả hông Thiên Gia đều tê tê nóng, mấy lần nhịn không được muốn đưa tay đụng đụng một chút, mà vừa nhúc nhích đã bị Đường Tử Ngạo cản lại. Tuy vẫn phải nằm sấp, cả trở mình cũng không được, thực có phần khó chịu, nhưng Thiên Gia vẫn nghĩ bị đánh đau, bị khổ sở như vậy rất đáng giá, vì giờ đã chiếm được lời hứa của cha, hễ nghĩ đến chuyện ấy, hắn lại len lén cười trộm không ngớt.
Đường Tử Ngạo đẩy hé phân nửa cửa sổ, để không khí trong lành tràn vào phòng, hắn ngồi xuống đầu giường đọc sách, bất quá hầu như toàn bộ tâm trí đều đặt trên người Thiên Gia, chỉ e hắn nằm một chỗ không cẩn thận đưa tay quờ vào vết thương, ngộ nhỡ để toác da còn đau hơn nhiều.
Có Đường Tử Ngạo ở cạnh, Thiên Gia cũng không thấy buồn chán, hai người ở trong phòng cả một buổi chiều, không trò chuyện được mấy câu, đại để toàn là Đường Thiên Gia nói, Đường Tử Ngạo nghe, thi thoảng ậm ừ đáp vài lời.
“Cha, ngươi và nương kết hôn có phải liên quan đến chuyện Hoàng thượng muốn lợi dụng ngươi không a?”
Đường Tử Ngạo không đáp, hắn cũng mặc kệ, tiếp tục tùy ý suy đoán: “Na, không phải nói kiếm phổ gì đó đã bị thiêu hủy từ lâu rồi sao? Mà qua bao nhiêu năm như vậy, sao bỗng dưng Hoàng thượng lại tìm được nhà chúng ta, còn để ngươi và nương ở cùng một chỗ thế?”
“Đừng hỏi nhiều như vậy.” Đường Tử Ngạo vỗ vỗ đầu hắn.
“Nói cho ta nghe a, ta đâu phải không hiểu chứ.” Thiên Gia lừ mắt, đương nghĩ cha coi thường mình.
“Ừm, người của Hoàng gia cũng không biết chắc thứ đó đã thất tích thật hay chưa, dù sao những chuyện truyền miệng không hẳn đều đúng.”
“Na, nhưng Hoàng gia đã bỏ mặc Đường gia nhiều năm như vậy, vì sao tới đời này bỗng nhiên lại muốn dùng tới? Hay là thiên hạ lại muốn loạn lạc rồi?” Thiên Gia hoang mang hỏi.
“Không có chuyện ấy, chỉ là…”
“Làm sao? Nói a, ta không nói cho ai mà~”
Đường Tử Ngạo cười cười: “Thiên hạ vô cùng hưng thịnh, nội ngoại đều không có gì bất ổn, bởi vậy người trong Hoàng thất chỉ biết tập trung nhắm tới một vị trí, khó tránh được sẽ xảy ra một phen tinh phong huyết vũ*.”
“Là có người muốn tranh chấp với Thái tử ca ca hả?”
Đường Tử Ngạo không đáp.
“Chớ vì sao Hoàng thượng đã không rõ chúng ta có kiếm phổ hay không mà vẫn muốn tác hợp cho ngươi và nương a?”
Đường Tử Ngạo khẽ nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt phảng phất lộ ra vài phần thê lương, nuối tiếc, rốt cuộc hắn chầm chậm nhắm mắt lại, im lặng tựa đầu vào thành giường.
Thiên Gia thấy vậy cũng không hỏi thêm nữa, mau mau buông mấy lọn tóc của cha hắn vẫn nghịch ngợm quấn quấn nãy giờ ra, thực săn sóc nhỏm dậy nhích sát lại bên hắn, an tĩnh dựa vào hắn, vô thanh an ủi hắn… phảng phất như đang nói cho hắn biết, ngươi còn có ta.
————–
Xoắn xuýt tiểu kịch trường màn hai:
Đường Tử Ngạo nâng hai đùi Gia Gia vòng qua hông hắn rồi khẽ rướn thắt lưng, chực phát động thế tiến công.
“Đợi.. đợi…” Thiên Gia khó nhọc mở miệng.
Đường Tử Ngạo vội ngừng lại, vì nhẫn nại mà trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Gia Gia nhúc nhắc xoay người, rút một vật dưới gối lên đưa cho hắn.
“Đừng quên Durex!”
————-
*Chu công chi lễ: giải thích ra thì dài dòng, nói ngắn gọn dễ hiểu một câu như nầy, cụm này có ý chỉ việc “phu phụ đồng phòng” =))~ thế ấy thế ấy =))))~~~~
*tinh phong huyết vũ: gió tanh mưa máu (hự *A* ~)
*=)) Durex: (nếu ta hêm nhầm) nó là nhãn hiệu toàn cầu đó nha =))~ phủ sóng cả VN nha =))~ và nó sản xuất cái j` thì các bợn chẻ hãy tự do đi hỏi gu gồ =))~
*