Đọc truyện Túy Hồng Y – Chương 30: Sơn trung ngoạn nháo
Ngủ một đêm chập chờn, trời vừa tảng sáng, Đường Tử Ngạo đã tỉnh dậy, nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy ánh dương mờ mịt, xám trầm yếu ớt, cả căn phòng tựa hồ cũng bị nhuộm một tầng ảm đạm, khiến lòng người không khỏi phiền muộn.
Qua một hồi lâu, màn xám đạm phía chân trời mới dần tan, phòng cũng từ từ hửng sáng, Đường Tử Ngạo cũng không nhìn mãi ngoài cửa sổ nữa, nhúc nhắc ngồi dậy chuẩn bị rời giường. Hắn vừa khẽ động, đã nghe Hồng Y khụt khịt mấy tiếng, cũng cựa mình theo, một tay quờ quờ nắm áo hắn, chân cục cựa mấy bận, lại dụi đầu xuống nệm ngủ tiếp.
“Gia Gia.” Đường Tử Ngạo nhẹ giọng gọi.
“Ưm?” Hồng Y hé mắt, mơ mơ màng màng nhìn phía Đường Tử Ngạo, ý thức hắn còn chưa rõ ràng, vẫn lâng lâng ngái ngủ, hai mắt hé hé rồi nhắm lại, nhắm rồi lại hấp háy mở, cứ như vậy mấy bận, mới nhìn rõ được Đường Tử Ngạo: “Cha, ngươi dậy na?”
“Ừm, dậy chưa?” Đường Tử Ngạo giữ thắt lưng hắn, kéo cả người hắn lên, nằm đối mặt với mình.
Hồng Y cong môi, cười khẽ, cổ họng ậm ừ mấy tiếng.
Hắn cười thực rất nhẹ, chỉ là khóe miệng hơi câu lên, cong cong thành một đường nhu hòa, đôi môi mềm mọng như cánh hoa, thoáng óng ánh giữa màu ban mai nhàn nhạt, mi mắt khép hờ tựa hồ còn phiếm một tầng lệ sớm, lấp lánh lộ ra đôi con ngươi trong vắt như hai hạt đá hắc diệu mới ngâm nước suối… vừa chớp mắt lại vô thức toát ra một chút thơ ngây, hắn vuốt mấy sợi tóc xòa trên mặt, dụi vào lòng Đường Tử Ngạo, cọ qua cọ lại: “Không muốn dậy.”
“Còn mệt?”
“Phư phư… phư…” Hồng Y làm bộ phù phù ngáy, hai chân lại không yên, leo lên gác trên đùi Đường Tử Ngạo, hăm hở quắp lấy hắn, không cho hắn rời giường.
“Hồng Y.” Ngủ mơ màng còn chưa được bao lâu, tiếng đập cửa cùng giọng Lưu Ly đã vang lên bên ngoài.
“Nga, chờ chút xíu.” Hồng Y không muốn cũng phải dậy, hắn mắt nhắm mắt mở mò tay xuống cuối giường, lôi y phục ra quàng lên người.
“Để ta.” Đường Tử Ngạo thấy hắn tròng đằng trước ra đằng sau, lại phải cởi ra, người còn mặc tiết y đã nhảy xuống giường, đứng mặc lại đồ cho hắn.
“Tay… giơ tay… ngẩng đầu lên…”
Hồng Y quỳ trên giường, xiêu đông vẹo tây, cuối cùng cũng mặc xong được áo, Đường Tử Ngạo lại xốc nách hắn, ôm khỏi giường, đặt xuống đứng trên đôi giày. Hồng Y cúi đầu, híp mắt nhìn đôi giày cứng quèo mình đang giẫm lên, nhíu nhíu mày, đoạn ôm thắt lưng Đường Tử Ngạo, kiễng ngón chân giẫm lên mu bàn chân hắn, rồi tiện thể bám víu đu lên người hắn, lười biếng dựa vào ngực hắn, cảm nhận lớp tiết y mềm mại tỏa ra khí tức ấm áp quen thuộc của Đường Tử Ngạo.
Hắn cứ dựa dẫm như vậy, Đường Tử Ngạo rốt cuộc chỉ có thể quờ tay lấy đai lưng thắt cho hắn, chỉnh trang lại vạt áo rồi nói: “Mặc quần.”
Hồng Y ừm một tiếng, vẫn không chịu rời ra, hai tay cùng ôm chặt, chẳng cần biết có chỗ nào khiến hắn khó chịu, miệng rầm rì mấy tiếng, lại cố sức dính miết vào Đường Tử Ngạo, dụi lấy dụi để: “Không muốn dậy, không muốn dậy, không muốn dậy.” Hồng Y vừa nói, hai chân bên dưới đã nhích ra, tựa như dây leo, quấn lấy chân Đường Tử Ngạo, hăm hở đu người lên, vừa vặn đến giữa hai chân, hắn thở phì phì, xem bộ leo không lên được nữa, lại bám nguyên như vậy mà ngọ nguậy.
Loại hành vi này của hắn hẳn nhiên khiến Đường Tử Ngạo tái mét mặt mày, cả người run rẩy… chỗ kia, đừng nói là một thân thể mềm mại ấm áp không ngừng cọ qua xát lại, chỉ cần một chút vải áo, hay thứ gì khác thô ráp đụng chạm, giữa sáng sớm hỏa nhiệt tích đầy thế này… đã dễ dàng đẩy hắn đến mép vực bùng nổ.
Cảm nhận được nơi ấy đang từ từ trướng đại dưới những cái cựa quậy không ngừng của Hồng Y, hắn húng hắng hừ một tiếng, mạnh bạo chụp lấy cánh tay Hồng Y, gỡ cả hai chân hắn ra, đẩy hắn xuống rồi cứng nhắc bỏ ra ngoài, nhằm thẳng hướng căn phòng không người bên cạnh.
Từ đầu tới cuối, cả một tiếng quát nạt cũng không bật ra.
Hồng Y bị đẩy ngã ngồi trên giường, Lưu Ly đã hiếu kỳ đi vào, mắt vẫn không ngừng nhìn về hướng Đường Tử Ngạo vừa đi ra: “Hồng Y, cha ngươi làm sao vậy?”
“Chắc muốn đi nhà cầu.” Hồng Y mở tròn hai mắt, nào có một chút uể oải, thanh âm hơi khàn khàn đáp.
“Nhưng bên đó đâu phải hướng nhà cầu a.” Lưu Ly do dự nghĩ không biết có nên sang phòng bên nói cho hắn một tiếng cầu tiêu ở đâu không, vừa lúc, Hồng Y kéo tay hắn cùng nằm xuống giường, tựa như ngày nào hai người cùng nằm trên cỏ dưới ánh mặt trời ở Thất Nhã lâu.
“Lưu Ly, ngươi có phải thích cái người tên Sở Hy kia không?”
Lưu Ly thoáng cái đã ngồi bật dậy, mặt đỏ bừng, vội vàng né ánh nhìn của Hồng Y, cuống quýt mở miệng… khổ nỗi nửa ngày vẫn không nói ra được câu gì.
“Thích đúng không!” Hồng Y hỏi như khẳng định.
“Đừng nói vậy, ta… ta chỉ muốn hảo hảo học tập, hơn nữa hắn đã hơn hai mươi rồi, chắc chắn đã thành thân. Ta sau này…” Lưu Ly cúi đầu, có chút cô đơn nói tiếp: “Ta sau này kiếm được chút tiền, không chừng cũng sẽ thành thân…”
“Ta không thành thân.”
“Vì sao a?” Lưu Ly quay lại, thấy Hồng Y vẻ mặt kiên định nhìn chăm chú màn sa trên đầu, hắn cũng nhịn không được ngước đầu nhìn theo.
“Ta có người ta thích rồi.”
“Ai cơ?”
“Ngươi đoán đi.”
Lưu Ly lắc đầu, hắn đâu đã gặp ai, chỉ mới biết mình cha Hồng Y thôi.
“Ta nói cho ngươi, là…” Hồng Y kề tai Lưu Ly, nhỏ giọng thì thào, đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân, ngay sau đó Đường Tử Ngạo xuất hiện, đứng cạnh cửa, nhìn hai người bọn họ.
“Đi thôi, hôm nay đưa các ngươi ra ngoài chơi.”
Ngày thứ hai tới đây, trước tiên dẹp công việc qua một bên, Đường Tử Ngạo và Sở Hy quyết định đưa hai người bọn họ ra ngoài du ngoạn.
Đường đi cũng không có gì mới mẻ, ngoài quán hàng lặt vặt, tửu lâu tửu ***, cũng chỉ còn người dân đi đường, mà trong thành thời gian này cũng không có sự kiện hay ngày lễ gì, thành ra đường xá cũng không tính là náo nhiệt, Đường Tử Ngạo quyết định đưa hai hài tử lên núi chơi.
Ngoài thành có một ngọn núi cũng tên gọi Duyên Chí, sừng sững hùng vĩ, hơn nữa lại hiểm trở vô cùng, người bình thường nếu chỉ dựa vào sức hai chân, căn bản leo không được phân nửa, lên được đến đỉnh núi, phải là kẻ nội lực cao thâm. Có người nói đỉnh núi mây gió cuộn quanh, đứng trên mỏm đá tựa như đứng nơi chân trời, phóng mắt nhìn phù vân phiến phiến, cảm giác như sắp được mọc cánh thăng thiên. Đường Tử Ngạo dĩ nhiên không để ý đến những lời tô vẽ thổi phồng kia, hắn đã lên đó, đích thực cảnh sắc tuyệt hảo, hơn nữa không khí mát lạnh, thả bước dạo bộ tự nhiên khiến tinh thần thư thái, hắn nghĩ công việc để ngày mai xử lý, hôm nay trước hết đưa bọn hắn đi thăm thú đã.
Tới chân núi đã cảm thấy mùi hạt thông trong trẻo dễ chịu, Hồng Y lần đầu leo núi, vô cùng phấn khích nắm tay Đường Tử Ngạo, ra sức kéo đi, chạy được hai bước hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với Sở Hy: “Lưu Ly không biết công phu, ngươi nắm tay hắn đi, kẻo không té ngã na.”
Lưu Ly đỏ ửng mặt, nhưng trước mặt Sở Hy hắn đâu thể nói gì Hồng Y, chỉ còn biết bặm môi đi tiếp, vừa lúc một bàn tay to lớn đã lần xuống nắm lấy tay hắn, thân thể không thường tiếp xúc nhưng vạn phần quen thuộc áp tới gần, thanh âm trầm khàn đầy nam tính vang lên: “Khó chịu thì nói ta biết, ta ôm ngươi đi.”
Lưu Ly cố sức gật đầu, vẫn không dám nói câu nào.
“Cha, ngươi xem chỗ kia!” Hồng Y kinh ngạc kêu toáng lên.
“Hồng Y, ngươi nhìn kìa.” Lưu Ly cũng thích thú thốt lên khe khẽ.
Thanh âm non nớt của hai hài tử còn chưa vỡ giọng thỉnh thoảng vang vọng giữa rừng núi vắng lặng, dọa đám chim chóc quanh đó kinh hãi vỗ cánh rờm rợp bay lên, mà sương sớm đậu trên cành lá cũng thi nhau tích tích rơi xuống.
Hai người đã sớm thả tay người bên cạnh, hăm hở cùng nhau chạy trước, thấy thứ gì mới lạ cũng sà vào ngắm nghía.
Ngó đông ngó tây suốt dọc đường, thỉnh thoảng còn thấy được vài con vật nhỏ, nào thỏ, nào nai con, còn cả hồ ly… cũng như Hồng Y, Lưu Ly lần đầu tiên lên núi, giờ tận mắt thấy mấy con thú sinh động chạy qua trước mặt mình, cả hai cùng tròn mắt há hốc miệng, nhất tề hít hít hơi rồi à ồ thốt lên kinh ngạc.
Ven đường lại gặp một lạch suối chảy từ đỉnh núi xuống, nước suối trong vắt, lác đác mới thấy vài con cá nhỏ, dưới đáy nước chỉ có thật nhiều đá cuội nằm lớp lớp, mặt đá lóng lánh trơn nhẵn sau bao năm được nước suối mài cọ, ánh ánh đủ màu sắc.
Hai hài tử ngồi thụp xuống bên bờ suối, thò tay vọc lên không biết bao nhiêu viên đá, so xem viên nào đẹp hơn, viên nào sáng hơn. Náo loạn tưng bừng một hồi mới chịu đứng dậy, quay lại vẫy vẫy hai người vẫn đứng sau trò chuyện nhưng không quên mỗi chút mỗi để mắt tới bọn hắn; Hồng Y lựa lấy hai viên đá hình dạng thực giống nhau, hắn cất một viên, dúi cho Đường Tử Ngạo một viên. Còn Lưu Ly trăm triệu lần không dám tặng cho Sở Hy, chỉ đem hai viên đá của hắn lau cho khô, ngước mắt nhìn Sở Hy mấy bận, thấy hắn đứng nghiêng nghiêng phóng mắt nhìn những dãy núi phía xa, rốt cuộc lại buồn bã cúi đầu, cẩn thận cất cả hai vào tay áo.
Chừng đi đến sườn núi rồi, cả hai đã leo hết nổi, đôi chân nhỏ bắt đầu run run, không muốn bước nữa. Đường Tử Ngạo cùng Sở Hy mỗi người ôm một hài tử, nghĩ cảnh sắc trên đường đã xem nhiều rồi, bọn hắn cũng coi như chơi đùa đủ rồi, cả hai mới vận cước lực một chút, vun vút phóng lên đỉnh núi.
Lên đến đỉnh núi, có lẽ vì hôm nay khí trời quang đãng, mây mù không nhiều, chỉ thấy một tầng lâng lâng quẩn quanh, tuy không được tráng lệ như trước nhưng đại khái vẫn đủ khiến hai hài tử lại một phen hưng phấn.
Cứ như vậy, chơi đùa náo loạn trên núi cả một ngày, đến khi trời chạng vạng thì cả hai đều mệt nhoài buồn ngủ, cùng yên vị trong lòng Đường Tử Ngạo và Sở Hy, để bọn họ ôm trở về.
Ngày hôm sau, Đường Tử Ngạo và Sở Hy có việc phải làm, vì chuyện lần trước, lần này Đường Tử Ngạo dặn Hồng Y hảo hảo ăn ngủ, hắn hứa ngày nào cũng sẽ trở về. Có được lời đảm bảo của Đường Tử Ngạo cùng kinh nhiệm từ lần trước, hơn nữa giờ bên cạnh còn có Lưu Ly, Hồng Y lập tức đồng ý.
Lưu Ly kéo Hồng Y cùng hắn đi đến phòng thảo dược, lão đại phu phụ trách dược vật nhìn Hồng Y một chút rồi cũng không có ý kiến gì, mỗi ngày lúc hắn dạy Lưu Ly học, cũng để Hồng Y tùy ý đứng bên cạnh nghe. Hồng Y nhìn mấy món dược thảo khô queo, mà toát ra mùi hương thật thơm mát, lại nghĩ chúng sắc lên thành thứ thuốc khiến hắn hễ đưa tới miệng đã muốn ói ra, tự nhiên thấy rất thần kỳ. Cũng chẳng có gì làm, hắn cùng Lưu Ly học nhận biết thảo dược, có lúc lại vì phân biệt hai món thảo dược tương tự mà tranh luận cả buổi… qua vài ngày, hứng thú của hắn với thảo dược không những không giảm mà còn nhiệt tình thêm mấy phần.
Thường thấy hai hài tử ngồi xúm một chỗ, chăm chú nhìn mấy cái lá cây có răng cưa trên tay, nhãn châu linh lợi đảo qua đảo lại, mãi không nghĩ ra thuốc tên gọi là gì.
Cứ thế hơn nửa tháng trôi qua, Đường Tử Ngạo giải quyết xong công việc, đến lúc trở về nhà, Hồng Y đương lúc thích thú cực kỳ, một bên không muốn Đường Tử Ngạo về trước một mình, một bên cũng không muốn rời khỏi đây, không được học nữa, hắn dùng dằng nửa ngày, đến khi Đường Tử Ngạo đáp ứng trở về rồi sẽ tìm một lão sư dạy cho hắn, hắn mới chịu quyết định, ngày mai lên đường về nhà.
Đêm cuối cùng, hai hài tử cùng nằm ngủ một phòng, hàn huyên cả đêm, thỉnh thoảng lại nghe tiêng à ồ kinh ngạc cùng tiếng cười thích thú vang lên, thẳng đến khi trời sắp sáng, thanh âm mới từ từ im ắng.
Tảng sáng, Đường Tử Ngạo vào phòng, cẩn cẩn dực dực ôm Hồng Y đang ngủ say sưa lên, kéo lại chăn cho Lưu Ly, rồi khẽ khàng đi ra.
Hắn ngủ ở ngay sát vách, tự nhiên biết hai hài tử mới ngủ chưa bao lâu; cứ như vậy, trên xe ngựa, cuộn mình trong lòng Đường Tử Ngạo, Hồng Y lên đường về nhà.