Tùy Ái Trầm Luân

Chương 9


Đọc truyện Tùy Ái Trầm Luân – Chương 9

Đối với những trải nghiệm của một bác sỹ thâm niên mà nói, giúp Lam Dược khâu lại mấy mũi kim cũng không có gì là quá khó cả, nhưng đối với hắn ngay phút này lại là ca giải phẫu gian nan và căng thẳng nhất mà hắn từng gặp. Căn bản là bởi vì nó không được đánh thuốc mê, thiếu niên đáng thương dưới giường đau đến không ngừng co rút, cơ thể kéo căng đến cực hạn, bị còng tay gắt gao khóa trụ ở đầu giường, hai tay cũng bởi vì điên cuồng vùng vẫy mà phạm vào thịt đến bong tróc chảy máu.

Vì để áp chế Lam Dược khỏi giãy dụa kháng cự, bác sỹ Điền không thể không bắt trợ tá gắt gao kiềm chặt thắt lưng nó. Mỗi một lần mũi kim đâm xuống hắn đều cảm thấy giống cắt bỏ nội tạng trong một ca giải phẫu quan trọng cực kì vất vả. Hơn thế, còn có tiếng thất thanh khàn giọng gào rên của Lam Dược hòa loạn nhịp với liên thanh đánh động còng tay, tiếng kim loại va đập vào nhau loạn thanh chói tai khiến tim hắn càng ngày càng đập dồn, cơ hồ muốn tắc nghẽn.

Cảnh tượng thảm thiết như vậy không khỏi khiến bác sỹ Điền cảm thấy như bản thân xuống tay như một đao phủ hung tàn. Vất vả lắm mới khâu xong hơn mười mũi kim, không riêng gì Lam Dược vì đau mà mồ hôi túa ra đầm đìa, mà cả bác sỹ Điền cũng vượt quá sự chịu đựng toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Vết thương ở bụng đã được khâu xong, kế tiếp cần xử lý các mảnh vỡ thủy tinh nằm lẫn lộn trong trực tràng. Từ đầu đến cuối, Lam Trạch ở một bên thưởng thức tư vị nhìn người thống khổ, lại bỗng nhiên đứng dậy đi đến bên giường, cúi người xuống kề gần mặt đệ đệ, thấp giọng nói: “Lam Dược, ngươi cảm thấy thế nào? Có phải là đau đến không thể chịu đựng nổi hay không? Từ giờ trở đi, để xem ngươi có còn dám bỏ trốn nữa không?” Lam Dược suy yếu, cố hết sức mở ra hai mắt, mờ mịt nhìn hắn, nhưng trong giây lát lại vô lực nhắm lại, chậm rãi quay mặt sang hướng khác.

“Shit…” Một tia mỉm cười đắc ý tụ lại bên khóe miệng Lam Trạch, rất nhanh chóng quay sang bác sỹ Điền thản nhiên lên tiếng: “Bác sỹ Điền, thế còn hạ thân nó, ngươi định xử lý như thế nào?”

Nhìn thấy trong tiểu huyệt non mềm vô cùng thê thảm đó dính đầy những mảnh thủy tinh vỡ vụn, trong lòng bác sỹ Điền một trận rét lạnh, âm thầm thở dài: thiếu niên này rốt cuộc đắc tội như thế nào với Lam đại thiếu gia, lại đưa tới thảm trạng ngược đãi tàn nhẫn như vậy. Khẽ lắc đầu, hắn bất đắc dĩ nói: “Bên trong trực tràng có rất nhiều những mảnh vỡ thủy tinh, hơn nữa lại còn rất nhỏ, bơm nước vào súc ruột chắc chắn là không được, chỉ có thể dùng tay thâm nhập gắp ra.”

“Nga, phải như vậy thôi! Vất vả cho ngươi rồi…” Lam Trạch cười rộ lên sung sướng, chậm rãi lùi ra sau, tựa lưng vào cửa sổ bên cạnh, ngay tại trong phòng nhàn nhã châm một điếu thuốc hút.

Bác sỹ Điền cùng trợ tá nhìn nhau một lúc rồi khẽ lắc đầu, e ngại địa vị của hắn nên chả có ai dám chạy đến ngăn cản hoặc làm trái ý kẻ đại diện cho tầng lớp thượng lưu.

Tất cả các công cụ cần thiết đều đã chuẩn bị xong, bác sỹ Điền dùng chăn lót dưới thắt lưng Lam Dược, càng khiến hai chân hắn bài khai thật lớn, hạ thân Lam Dược cứ như vậy không sót gì chỗ nào hoàn toàn hiện ra ở trước mặt mọi người.

Chỉ qua loa mấy động tác đơn giản cũng đã khiến Lam Dược đau rên the thé, hơn nữa loại tư thế khó chịu tủi nhục này khiến nó cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Nhận mệnh nhắm hai mắt lại, cắn chặt môi dưới.


Bác sỹ Điền biết nó rất đau, nên xuống tay cực kì cẩn thận. Sau khi đeo bao tay vào, hắn nhẹ nhàng quệt xuống những phần máu thừa rơi vụn như hoa điệp. Tuy rằng động tác hắn ôn nhu đến cực điểm, nhưng Lam Dược nằm trên giường vẫn đau đến nỗi liên tục nảy người co rút. Bác sỹ Điền không tự chủ được tức thì dừng tay, đợi đến khi thiếu niên thở dốc lại bình thường, mới lấy ra một cây nhíp đơn, bấm bụng đưa vào trong hậu huyệt tiến hành gắp những mảnh vỡ lớn nhất ra trước.

Máu tươi cứ thế thi nhau trào ra, từng đợt ngân thanh của kim loại va đập loạn hưởng với tiếng nức nở thờ dồn của người thiếu niên trước giường liên tục vang vọng bên tai người giải phẫu. Tim hắn càng bóp nghẽn co thắt, cơ hồ như muốn tung cửa chạy trốn, không muốn tiếp diễn loại tra tấn tàn nhẫn này nữa.

Những mảnh thủy tinh lớn hầu hết đều đã được lấy ra, bên trong trực tràng còn lưu lại không ít những mảnh vụn sắc nhọn. Vì muốn triệt để xử lý, bác sỹ Điền đành phải dùng tới công cụ khuếch trương hậu môn.

Khí cụ bằng kim loại lạnh lẽo chậm rãi đưa vào hạ thân Lam Dược, hắn lập tức cảm nhận được thân thể nhỏ gầy đó kịch liệt run rẩy. Tim hắn đập dồn càng nhanh hơn nữa, nhưng vì để chữa trị, hắn đành phải nhẫn tâm dụng lực lên công cụ khuếch trương mở lớn tâm động. Thiếu niên dưới thân liên thanh gào thét, huyệt khẩu rách toét bị khuếch trương tới một mức độ đáng sợ.

Máu chảy càng lúc càng nhiều, Lam Dược cũng đau đến hư thoát. Liền ngay cả khản giọng kêu rên cũng không sao kêu nổi.

Bác sỹ Điền nhẫn nại động thủ lần nữa, lau vội vài giọt mồ hôi toát ra trên trán, hắn khẽ cắn môi, đem nhíp một lần nữa chen vào vết thương ghê người giữa nơi bí huyệt.

Tuy rằng chỉ phải chờ đợi hai giờ ngắn ngủi, nhưng đối với Âu Dương Minh mà nói lại như phải chờ đợi cả hai năm. Cùng bị đuổi ra ngoài một lúc, Thường Chinh cũng lo lắng không kém, không ngừng qua lại dọc trên khuôn hành lang dài vắng lặng.

Vất vả lắm mới đợi được đến khi cửa mở, nhìn thấy bác sỹ Điền cùng trợ tá đi ra, Âu Dương Minh và Thường Chinh vội lao về phía họ, vừa nhìn thấy trên khay giải phẫu bày sẵn các y cụ cùng rất nhiều mảnh vụn thủy tinh nằm vương vãi nhuộm đỏ đầy khay, cả hai người đều không khỏi sững người hớp vội một ngụm khí lạnh, Âu Dương Minh liền cất tiếng hỏi: “Bác sỹ Điền, bệnh nhân thế nào rồi? Không nguy hiểm gì đến tính mạng chứ?”

“Yên tâm đi, các miệng vết thương đều đã xử lý xong rồi, chỉ cần bình an tĩnh dưỡng vài ngày sẽ chóng lành.” Bác sỹ Điền mệt nhọc trả lời. Cũng như bệnh nhân, ca giải phẫu khủng bố này đã ngốn đi không ít sức lực của hắn.

Nghe xong lời này, Âu Dương Minh cùng Thường Chinh cũng không hẹn mà gặp cùng thở ra nhẹ nhõm.


Đúng lúc này Lam Trạch cũng đi ra, vừa thấy Âu Dương Minh vẫn túc trực ngoài cửa không rời, lập tức trừng mắt liếc nhìn người kia khinh thường. Âu Dương Minh cũng không muốn yếu thế trừng mắt lại đứng đối diện hắn.

Thường Chinh thấy thế, cuống quít chen vào giữa hai người, hướng Lam Trạch cố nhỏ nhẹ nói: “Thiếu gia, đến giờ ngươi phải trở về rồi.”

“Ta biết khi nào nên về thì về, không cần ngươi nhắc nhở!” Lam Trạch sắc lạnh liếc mắt sang Thường Chinh trừng lớn, rồi quay người lại sải bước ra cửa.

Thường Chinh cười khổ một tiếng, rồi quay sang Âu Dương Minh thành khẩn nói: “Bác sỹ Âu Dương, hiện tại Lam Dược xin phiền ngươi chăm sóc, ta đi trước đây.”

Âu Dương Minh cũng không yên lòng, vội gật đầu rồi lập tức chạy vọt vào phòng bệnh.

Trong căn phòng ngổn ngang hỗn độn, Lam Dược nhắm chặt hai mắt suy yếu nằm trên giường bệnh, khuôn mặt không chút huyết sắc so ra còn trắng bệch hơn cả tấm chăn bông đắp trên người nó. Mày liễu nhíu chặt, chứng tỏ trong nó đang thống khổ đến không sao chịu nổi.

Âu Dương Minh lặng lẽ đi đến gần, đau xót nhìn người thiếu niên với gương mặt đáng thương nhợt nhạt nằm trên giường bệnh, đáy lòng chua xót nói không nên lời, mà nếu có nói cũng không biết nên nói như thế nào. Tựa hồ bị nhiễu tỉnh, Lam Dược nhẹ nhàng mở mắt, vừa nhìn thấy Âu Dương Minh liền nhìn mãi hắn không rời, trong con ngươi vẩn đục đen láy tản ra phản chiếu lại vẻ mặt bi ai tuyệt vọng.

Âu Dương Minh nhìn thấy đau lòng, khom người đến bên giường ngồi xuống, nắm chặt tay nó ôn nhu nói: “Lam Dược, đừng nên cử động, trước tiên cứ yên ổn ngủ một giấc thật sâu đi.”

Lam Dược vẫn mở lớn mắt nhìn hắn, khóe miệng khẽ động tựa hồ như muốn mỉm cười với Âu Dương Minh, nhưng nó bị thương quả thật rất nặng, đầu môi tái nhợt cố gắng nhếch lên còn không được, chứ đừng nói là nhoẻn miệng cười.

Dưới đáy mắt Âu Dương Minh cay xẻ khô khốc, miễn cưỡng mỉm cười lại với nó: “Thôi, mau ngủ đi, ta sẽ ở lại đây với ngươi mà, ngươi cứ yên tâm ngủ đi.”


Sự cảm kích hiện lên trên gương mặt Lam Dược, trong ánh mắt trống rỗng của nó thản nhiên dâng lên một tia xao động, kiếp nạn này qua đi nó cuối cùng cũng vơi đi một ít lo lắng luôn túc trực trong lòng. Chậm rãi nhắm hai mắt lại, thể xác và tinh thần hoàn toàn mệt mỏi, rốt cục cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Trong căn biệt thự xa hoa tại Yến Nam trang, một bước tiến nhanh vào phòng khách, Lam Trạch liền nhìn thấy phụ thân hắn – Lam Bình Trung đương ngồi ngay ngắn trên chiếc sô pha chờ đợi. Lam Bình Trung sắc mặt âm trầm biểu tình nghiêm túc, nhìn qua là biết vừa qua cơn thịnh nộ. Thường Chinh cùng vài tên hộ vệ trong lòng căng thẳng đứng lặng một bên không ai dám hé răng.

Lam Trạch lại xem như không hề nhìn thấy bất cứ điều gỉ, ngang nhiên ngồi xuống trên chiếc ghế sô pha êm ái, vờ hồ đồ tùy ý hỏi một câu: “Ba, đã trễ thế này sao còn chưa đi ngủ?”

Lam Bình Trung cau mày khó chịu, đối hắn lạnh lùng nói: “Lam Trạch, có phải ngươi muốn gây họa chết người rồi mới cam tâm không?!”

“Ba, không phải ba không muốn để ý tới nó hay sao?” Lam Trạch cười khẽ chậm rãi nói tiếp: “Sao bây giờ lại bắt đầu quan tâm tới chuyện sống chết của nó?”

“Ta không muốn nhìn thấy mặt nó, nhưng chưa bao giờ nghĩ muốn giết chết nó cả!” Lam Bình Trung căm giận đáp trả.

“Thì ta cũng có giết nó đâu!” Lam Trạch không chút sợ hãi cùng phụ thân đôi co gay gắt, “Ta chỉ là không muốn để nó dễ dàng trốn thoát khỏi tay ta mà thôi!”

“Ngươi nói cái gì!” Lam Bình Trung giật mình, trừng mắt nhìn con mình, lờ mờ cảm thấy sau những lời nói của hắn càng ngày càng hư hỏng.

Lam Trạch biết phụ thân nhất định đang củng cố tư tưởng, từ từ nở nụ cười, thản nhiên nói tiếp: “Yên tâm đi phụ thân, sự tình cũng không phải tồi tệ như người nghĩ đâu. Ta đối với cái tên đê tiện đó làm gì có chút hứng thú nào!” Nói xong dừng lại một lúc, rồi đối diện phụ thân không chút nể dè, châm chọc nói: “Ta sẽ không giống với người đâu, ngay cả đứa em mình cũng…”

“Ngươi câm mồm lại cho ta!” Lam Bình Trung phẫn nộ gào lớn chận ngay lời Lam Trạch, từ trên sô pha nhảy dựng lên, lớn tiếng quát mắng: “Ngươi thật sự là vô pháp vô thiên! Nếu không dạy dỗ ngươi thật tốt tránh sau này ngươi sẽ càng làm xằng làm bậy!”

Thường Chinh cùng cả đám người đứng bên, cũng thấy rằng những lời nói đó của Lam Trạch thật sự rất quá đáng, không khỏi thay hắn toát mồ hôi lạnh, con khuyên hắn nói vài lời dễ nghe, để cơn tức giận của lão gia dịu đi một chút.


Ai ngờ Lam Trạch đã không hối cãi, ngược lại còn tiếp tục cười khẽ tiếp lời: “Ba à, người nổi giận như vậy để làm gì, chẳng lẽ ta nói không đúng sao?”

Sắc mặt Lam Bình Trung càng thêm u ám, hung hăng trừng mắt nhìn Lam Trạch một lúc lâu, bỗng nhiên quay đầu đối Thường Chinh cùng đám người bên cạnh phân phó nói: “Thường Chinh, mang thiếu gia về phòng, ta hiện tại không muốn nhìn thấy mặt hắn, không có lệnh ta không ai được phép thả hắn ra!”

Thường Chinh cúi đầu không nói, cùng bọn hộ vệ yên lặng bước lại gần thiếu gia. Lam Trạch hừ lạnh một tiếng rồi quay lại nhìn chằm chằm phụ thân, khinh mạn nói: “Ba à, ba tốt nhất nên giữ ta cho thật kĩ một chút, bằng không chỉ cần một có cơ hội thì ta sẽ lập tức chạy ngay tới bệnh viện!” Nói xong ung dung đứng lên, cùng cả đám hộ vệ vây quanh kiêu ngạo đi lên lầu hai.

Lam Bình Trung vẫn không tin vào mắt mình, nhìn bóng lưng của đứa con trai rời đi xa dần, hơn nửa ngày sững người tại chỗ vẫn chưa định thần được. Bất quá chỉ mới mấy tháng trôi qua, mà hắn cảm thấy Lam Trạch giống như hoàn toàn thay đổi thành một con người khác, trở nên điên cuồng, cố chấp, ngạo mạn đến đáng sợ, cơ hồ làm cho hắn không sao thích ứng kịp.

Tại bệnh viện Huy Sơn, mặc dù những tháng cuối đông chưa thực sự qua đi, nhưng hơi thở của mùa xuân đã ve vãng tràn về khắp nơi, không bao lâu nữa, sức xuân sẽ dạt dào nương theo những mầm non đâm chồi nảy lộc.

Ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tình của Lam Dược vẫn như trước buổi đông tàn giá rét, u ám lạnh băng không hề vương mang chút sinh khí. Từ sau cái đêm tàn khốc ấy cũng đã trôi qua hơn gần mười ngày. Lam Trạch không thấy xuất hiện lần nào, mà Thường Chinh cũng không hề lui tới, chỉ âm thầm gọi điện thoại đến, bảo bọn họ yên tâm, rằng Lam Trạch sẽ không chạy đến bệnh viện quấy rối nữa.

Nhưng thần kinh của Lam Dược vẫn căng thẳng khủng hoảng, từ đầu đến cuối không thể nào trầm tĩnh như ban đầu, bất cứ lúc nào hễ cứ nhắm mắt lại, thì hình ảnh Lam Trạch với khuôn mặt hung tợn bừng bừng sát khí luôn hiện ra trong mỗi giấc mộng của nó, liên tục quấy phá nó khiến nó không sao ngủ yên. Sau những lúc đó, nó gần như phải nhờ vào thuốc ngủ mới có thể yên ổn ngủ được.

Mười mấy ngày này, người làm nó cảm động nhất chính là Âu Dương Minh vẫn luôn túc trực ở bên chăm sóc nó, giúp nó thay thuốc, đổi băng, đút cơm. Cho dù là những lúc bận việc phải đi thực tập, cũng cố nhín chút ít thời gian đến thăm nó, giúp đỡ nó, có thể nói là quan tâm nó từng li từng tí. Từ nhỏ đến lớn Lam Dược sống trong cảnh cơ khổ tủi nhục chưa bao giờ từng được người nào ôn nhu săn sóc che chở mọi bề như vậy, điều này đối với một con người chịu đủ mọi tàn phá như nó là một ân huệ lớn nhất, song song với tấm lòng cảm kích và hâm mộ Âu Dương Minh, tận đáy lòng còn ẩn tàn một loại tình cảm sâu sắc khó tả.

Hôm nay, sau khi Âu Dương Minh thực tập xong lại lật đật chạy đến thăm Lam Dược, vừa mới được bạn học tặng hai trái dưa hấu, hắn đã ba chân bốn cẳng vội vàng xách tới cho Lam Dược ăn thử.

Dưa hấu vào mùa đông ở phương bắc là loại hoa quả rất hiếm thấy, Lam Dược lần đầu tiên được ăn thật sự rất vui, vẻ tái nhợt tiều tụy trên mặt rốt cục cũng nở rộ nụ cười hưng phấn đến đỏ ửng, khuôn mặt thanh tú càng toát lên nét hồn nhiên động lòng. Âu Dương Minh một lần nhìn qua không khỏi ngây người, tận đáy lòng có một cái gì đó xao động dậy lên.

Lam Dược bắt gặp Âu Dương Minh chăm chú nhìn mình ăn dưa, vội vàng từ trên bàn lấy một miếng dưa nhỏ khác đưa lên trước mặt hắn, ngượng ngùng ý bảo hắn cũng cùng ăn. Âu Dương Minh mỉm cười nhận lấy, cho vào trong miệng, rồi phảng phất cảm thấy đây là miếng dưa hấu ngọt ngào nhất trong cuộc đời của hắn.

Đợi cho đến khi Âu Dương Minh ăn xong, Lam Dược lại cầm lên một miếng dưa khác đưa lên cho hắn, Âu Dương Minh cười cười, cúi đầu cắn một miếng, sau đó cũng với tay lấy một miếng khác đưa đến bên miệng nó, Lam Dược cũng học theo hắn cắn một miếng. Hai người cứ như vậy đút nhau cùng ăn, trong nháy mắt đã đem một mâm đầy dưa hấu ăn thật sạch sẽ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.