Bạn đang đọc Tường Vy Khống – Chương 42: Ngoại Truyện 7 Con Gái 1
Kể từ khi mang thai, Ôn Noãn tạm dừng sự nghiệp, nhiệm vụ hàng ngày là bồi dưỡng cơ thể.
Dưới sự che chở của những người xung quanh, mỗi ngày trôi qua rất thoải mái.
Vào giữa thai kỳ, cô cực kỳ buồn ngủ, thường ngủ đến 3-4 giờ chiều.
Một ngày tỉnh lại, bỗng nhiên nhìn thấy Kỷ Lâm Thâm đang ngồi ở đầu giường.
Không biết anh ngồi đây khi nào, nhưng anh không đánh thức cô, chỉ im lặng nhìn cô.
Cô kéo cánh tay anh ngồi dậy.
“Sao anh quay về?” Cô dụi dụi mắt.
“Anh dẫn em tới một chỗ.”
” Ở đâu? “
“Em thay quần áo đi”
Kỷ Lâm Thâm lái xe đưa cô đi
Ôn Noãn nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh quang non núi trải dài bao quanh, bước vào nơi yên tĩnh.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại ở một căn biệt thự kiểu châu u bốn tầng.
Không giống như biệt thự cũ Ôn gia nơi họ đang sống, nơi đây có bãi cỏ xanh tốt, một cái ao nước sạch, tất cả được bố trí theo phong cách bình dị, trên con đường mòn từ cổng vào bên trong là những viên sỏi và những bông hoa nhỏ rực rỡ.
Ôn Noãn khoác cánh tay anh xuống xe.
“Đây là…!Nhà anh?”
“Của chúng ta.” Kỷ Lâm Thâm sửa lại.
“Anh mua từ khi nào?” Cô chưa từng nghe anh nhắc tới.
“Nửa năm trước.
“
Kỷ Lâm Thâm nắm tay cô, đẩy cánh cửa điêu khắc màu trắng.
Ngôi nhà đã được tân trang
Phong cách Jane-Eu màu trắng, gọn gàng ngăn nắp.
Khác với căn hộ cao cấp của anh, nơi này anh tự mình tham gia thiết kế.
Tất nhiên là thiết kế đắt tiền
Ví dụ như tay cầm cửa tủ ở cửa là chất liệu da chồn.
|Câu này tui hỏng hiểu nên mấy bà tự tưởng tượng ii|
Ví dụ như ở cửa anh đặt một cái ghế vuông, phụ nữ mang thai không thể khom lưng nên cô ngồi đây thay giày.
Ví dụ như phòng ngủ chính, anh tạo cho cô một phòng thay đồ lớn, còn anh thì ở một góc nhỏ kế bên.
Ví dụ như trong phòng khách có một cái lò sưởi giống như biệt thự Ôn gia.
……
Ôn Noãn đi dạo một vòng sau đó trở về đại sảnh.
Đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn ra ngoài, diện tích sân lớn hơn gấp đôi so với Ôn gia.
Cỏ nhạt thưa thớt còn chưa mọc hết.
Xung quanh sân có vòng cây non chưa trưởng thành, trên ngọn cây là chồi non xanh tươi, hẳn là vừa mới được trồng
Cô không biết anh làm hết những thứ này lúc nào
Kỷ Lâm Thâm từ phía sau ôm lấy cô, tay đan chéo lên bụng cô: “Bây giờ em nghỉ ngơi thật tốt, chờ sinh con xong, phòng nào cần cải tiến thì nói anh”
Lòng bàn tay cô đặt lên mu bàn tay anh, hơi nghiêng đầu: “Vậy căn nhà hiện tại của chúng ta thì sao? “
“Trả lại cho cha mẹ em.” Sau đó, tầm mắt anh nhìn về phía sân “Anh hy vọng con bé lớn lên trong ngôi nhà riêng của chúng ta”
Mang thai 10 tháng, Ôn Noãn sinh con thuận lợi.
Hai mẹ con bình an.
Hạ sinh vào mùa đông, vạn vật điêu linh, bông tuyết rơi xuống, tuyết trắng bao trùm cành hoa tường vy, chờ đợi lần nở rộ tiếp theo.
Cho nên hai người đặt tên cho con là Kỷ Bối Vy.
Đêm sinh nở, một đêm Kỷ Lâm Thâm không chợp mắt, nhìn chằm chằm vào nôi.
Rõ ràng không làm được gì, nhưng vẫn ngồi ở đó.
Ôn Noãn không ngờ, chuyện lúc trước anh đáp ứng với cô, anh thật sự đã làm được.
Tuy rằng đã thuê hai bảo mẫu, nhưng những chuyện chăm con anh đều tự mình làm.
Bình sữa, anh rửa.
Tã, anh thay.
Thậm chí thuần thục ẵm con, con gái luôn ngủ say trong vòng tay anh.
Mười lần có tám lần cô tỉnh lại, đều nhìn thấy Kỷ Lâm Thâm ôm con gái rón rén đi tới đi lui trong phòng.
Cô thường kêu anh đặt xuống, nói rằng con gái có thể ngủ một mình.
Nhưng anh không đồng ý, nhất định phải ôm dỗ con bé ngủ.
Con gái lớn lên từng ngày, cánh tay nho nhỏ và đôi chân ngắn ngủn.
Con bé bắt đầu biết chạy, bắt đầu đòi hỏi ba mẹ.
Ôn Noãn cũng không ngờ, Kỷ Lâm Thâm lại là một người ba cưng chiều con gái.
Kỷ tổng ở bên ngoài nghiêm túc, đối với con gái thì muốn sao cho sao, muốn mặt trăng cho mặt trăng.
Con gái quấn lấy Ôn Noãn đòi đồng hồ thiên tài nhưng cô không mua, Kỷ Lâm Thâm liền mua cho con gái.
Con bé ôm cổ ba, cố ý hôn hôn trước mặt cô.
Còn vẻ mặt anh đầy hưởng thụ.
Lúc trước con bé nói với cô, cô cảm thấy không cần thiết.
Ra ngoài có tài xế đưa đón, ở nhà có cô chăm, muốn mua đồng hồ làm gì.
Cô hỏi Kỷ Lâm Thâm, anh nói con gái bảo mình là thiên tài, mà thiên tài thì phải đeo đồng hồ
Ôn Noãn nói không nên lời, lý do gượng ép như vậy cũng thuyết phục được anh.
Tiểu Bối Vy rất dính ba, ngày ngày quấn lấy ba cùng chơi đồ chơi với con bé
Trước khi con gái đi nhà trẻ, Kỷ Lâm Thâm từ chối hết công việc công tác, chỉ cần có thời gian luôn ở nhà cùng con gái.
Ngược lại Ôn Noãn đối xử với con gái nghiêm khắc hơn, mỗi lần chơi đồ chơi xong cô dạy con bé phải tự thu dọn.
Cho nên dù Tiểu Bối Vy không muốn chơi nữa, cũng phải chờ Kỷ Lâm Thâm đi làm về nhà, đem đống rối rắm của mình giao cho ba thu dọn.
Dần dần, Tiểu Bối Vy thân với ba hơn mẹ.
Một ngày nọ, Ôn Noãn đến trường mẫu giáo đón con gái.
Đứng trước cửa trường, từ xa nhìn thấy Tiểu Bối Vy được thầy giáo dắt ra.
Buổi sáng lúc ra khỏi cửa, quần áo của con bé là do Kỷ Lâm Thâm mặc cho.
Anh sợ con gái mình bị lạnh, nên mặc cho con bé một chiếc áo len dày lông vũ.
Cả người Tiểu Bối Vy được bao thành một đoàn nhỏ, chỉ còn lại hai cái chân ngắn ngủn, lạch cạch đi về phía này.
Ôn Noãn đứng lên, giang hai tay, cười gọi tên con gái.
Tiểu Bối Vy ngửa đầu nhìn mẹ, lắc lắc cái đầu nhìn phía sau cô.
Không nhìn thấy ba, con bé toát ra biểu tình thất vọng, bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rũ.
Ôn Noãn nhìn biểu tình của con gái, trong lòng như bị đánh một cái.
Cô ngồi xổm xuống, lấy cặp sách nhỏ của con, vuốt lại mái tóc vụn trên khuôn mặt của con bé: “Con có nhớ mẹ không?” “
Tiểu Bối Vy xoắn góc áo, một lúc lâu mới đáp: “Ahh, mẹ nói gì thế ạ? “
“Hỏi con có nhớ ba không? “
Nhớ”
“……”
Ôn Noãn có chút không vui.
Con gái không còn là áo bông nhỏ của cô nữa rồii.
Ôn Noãn ôm con gái lên xe, khóa dây an toàn cho con sau đó lái xe về nhà.
Lúc về đến nhà, Tiểu Bối Vy vẫn nằm sấp trên cửa sổ xe đột nhiên kêu lên: “Baaaa”
Ôn Noãn nhìn theo, thấy Kỷ Lâm Thâm đứng ở ven đường.
Một thân màu đen, bên trong là âu phục, anh vừa từ công ty trở về không lâu, đứng ở chỗ này chờ hai mẹ con về.
Vẻ mặt Tiểu Bối Vy hưng phấn, giơ tay lên không ngừng vẫy vẫy với ba.
Xe vừa dừng lại, Kỷ Lâm Thâm mở cửa xe, con bé lập tức nhào vào lòng anh, ôm cổ anh vừa kêu vừa cười.
Kỷ Lâm Thâm ôm con bé, đi vào nhà, vừa đi vừa hỏi hôm nay ở trường mẫu giáo có vui hay không.
Tiểu Bối Vy ríu rít không ngừng.
Ôn Noãn đi theo phía sau, rầu rĩ không vui.
Kỷ Lâm Thâm lơ đãng nhìn thoáng qua phía sau, thấy vẻ mặt của cô, buông con gái xuống, vỗ lưng con bé: “Mau dẫn mẹ tới đây.
“
Tiểu Bối Vy nghe lời đi tới kéo tay cô: “Mẹ ơi đi thôi “
Ôn Noãn bật cười.
Thật ra cô không có ghen tị
Một người chồng, một cô con gái.
Cô mãn nguyện lắm rồi.
Nhưng Tiểu Bối Vy có chút hư hỏng.
Vào cuối tuần, Ôn Noãn đưa con bé đến công viên chơi.
Nhưng đến lúc về nhà, con bé không chịu về.
Sau đó Ôn Noãn đề ra chơi oẳn tù tì, mẹ thắng phải về, bảo bối thắng thì chơi thêm nửa tiếng nữa.
Kết quả Tiểu Bối Vy thua.
Nhưng cũng không chịu về, con bé đứng tại chỗ bĩu môi, một mực chơi xấu.
Ôn Noãn cũng đứng đó.
Mãi đến hoàng hôn cô kiệt sức, rốt cuộc dùng hết cách, suýt chút nữa đánh con bé, cuối cùng mới đưa con bé về nhà.
Sau khi về nhà, cô phàn nàn với anh: “Con gái của anh không giữ lời hứa, em mắng cũng không chịu về nhà “
Kỷ Lâm Thâm: “Con bé kiên nhẫn thật.”
“…”
Cô tức giận đến mức không nói chuyện với anh.
Chiều hôm sau, khi cô trở về từ phòng dịch thuật của mình, bỗng nghe thấy giọng nói nho nhỏ ở sân sau.
Cô bước đến, thấy anh ôm con gái mình vào lòng, vẻ mặt nghiêm túc “Sau này ra ngoài phải nghe lời mẹ, đến đúng giờ phải về nhà.”
“Nhưng con chơi chưa đủ, con muốn chơi cầu trượt.”
“Ở nhà không phải có cầu trượt sao?”
Vì con gái thích nên Kỷ Lâm kêu người xây một khu vui chơi nhỏ trong sân.
“Nhưng cái ở nhà không cao bằng cái ở ngoài…”
“Vậy ngày mai ba kêu người xây một cái cao hơn.” Anh nói ngay lập tức.
Máu Ôn Noãn trào lên, đây là phương pháp giáo dục gì vậy?!
Vừa định chạy tới răn đe thì nghe anh nói: “Nhưng con phải hứa với ba một chuyện.
Con phải nghe lời mẹ “
“Dạ.”
“Xin lỗi mẹ đi.”
“Dạ.”
–
Buổi tối Ôn Noãn bận rộn làm việc, ban ngày cô có chút việc chưa hoàn thành.
Bây giờ sự nghiệp của cô rất thịnh vượng, đã tuyển được bảy tám người, nhưng vẫn còn quá nhiều việc phải làm, nên cô phải tăng ca vào ban đêm.
Đột nhiên, có tiếng gõ nhẹ.
Một lúc sau, cánh cửa từ từ được đẩy ra.
Ôn Noãn nhìn thấy một bóng dáng bé bé bước vào.
Tiểu Bối Vy cầm mảnh giấy trong tay, từng bước đi về phía cô.
Giọng nói như sữa non ngọt ngào cất lên:
“Mẹ.”
“Sao thế bảo bối?.” Ôn Noãn vội vàng đứng dậy, ngồi xổm xuống trước mặt con bé.
Tiểu Bối Vy đưa mảnh giấy cho cô.
“Mẹ, quà cho mẹ.”
Cô ngạc nhiên, vui vẻ nhìn bức tranh.
Có một ngôi nhà, bãi cỏ và cái cây, có ba người ở dưới gốc cây.
Người bên trái là cao nhất và lớn nhất, người bên phải nhỏ hơn và người ở giữa là nhỏ nhất.
Người bên trái và người ở giữa cầm bông hoa đỏ đưa cho người bên phải.
Một dòng chữ được viết ở phía dưới
Bối Vy và ba yêu mẹ nhất..