Tường Vy Khống

Chương 28: Đánh Giá


Bạn đang đọc Tường Vy Khống – Chương 28: Đánh Giá


Tính cách Kỷ Lâm Thâm lạnh lùng, ngay cả đôi môi cũng lạnh, thậm chí lạnh băng.
Bởi vì bên ngoài khô nóng, nhiệt độ đôi môi Ôn Noãn cao hơn ngày thường.
Lạnh băng và ấm nóng hoà quyện vào nhau.
Anh như muốn nghiền nát cánh môi cô.

Cô không ngờ tới hành động của anh, hai tay ngơ ngác buông xuống đầu gối, mặc cho anh đòi hỏi, không chút kháng chút nào.
Dù sao những chuyện thân mật hơn cũng đã làm.

Nhưng dù vậy, tâm trí cô không kiểm soát được bị anh làm dao động.
Có lẽ hơi thở của anh quá mức mê người, cảm xúc của cô cũng bị ảnh hưởng.

Cô dứt khoát nhắm mắt lại
Trần Lượng ngồi ghế phụ phía trước thoáng liếc nhìn gương chiếu hậu, rồi nhanh chóng dời đi.

Anh ta ãi gãi đầu, không bảo tài xế lái xe, chỉ ngồi yên một chỗ.

Từ khi đi làm tới nay, đây là giờ phút khó khăn nhất.
Kỷ Lâm Thâm buông cô ra.
Nhưng tầm mắt vẫn dừng trên cánh môi cô, màu hồng mềm mại, ửng hồng quyến rũ.
Ánh mắt anh không còn mê đắm mất khống chế nữa.

Anh dựa lưng vào ghế, nói với tài xế: “Đưa cô Ôn về nhà.


Ôn Noãn không nói gì, hai má đỏ hồng, cô không được tự nhiên, theo bản năng giơ tay phải lên, dùng ngón trỏ xoa xoa môi.
Thoáng thấy anh đang nhìn về phía cô, vẻ mặt có chút không vui, giống như cảm thấy cô đang ghét bỏ anh.
Cô rút tay về, giả vờ tự nhiên lấy điện thoại ra.
Nhưng không có tin nhắn gì để trả lời, cô tra hộp thư cũng trống rỗng.
Từ khóe mắt thấy anh còn đang nhìn cô, cô bỗng nhiên có chút xấu hổ.
Trong không gian nhỏ hẹp này, cô như bị trói vào ghế ngồi, không khí cũng trở nên lúng túng.
Rõ ràng giữa họ không có khoảng cách mà giống như xa xôi, giống như người xa lạ không có gì để nói với nhau
Cô trượt qua trượt lại màn hình, bỗng thấy một trò chơi điền từ, cô dứt khoát bấm vào, định chơi cho đến khi tới nhà, tránh ngượng ngùng xấu hổ.
Lúc mở giao diện trò chơi ra, nghe thấy anh khẽ cười nhàn nhạt.
Cô mím môi, giả vờ không nghe thấy
Trò chơi không phức tạp, có 9 ô vuông có sẵn chữ cái để đánh thành từ tương ứng, quy tắc là các chữ cái không thể lặp lại
Đến cấp độ cao hơn độ khó sẽ tăng lên.


Các từ trở nên phức tạp, khó vượt qua ải.
Đây là trò chơi yêu thích của cô khi còn là học sinh.

Bởi vì học tập mệt mỏi, nên vừa chơi vừa kiểm tra vốn từ vựng, học hành kết hợp với nghỉ ngơi
Vốn chỉ muốn lãng phí thời gian, nhưng chơi một hồi không dứt ra được, chậm rãi thăng lên hơn mười cấp độ.
Độ khó tăng lên, tốc độ của cô cũng dần chậm lại, giằng co hai chữ, hàng ngang đã tạo thành từ, nhưng hàng dọc không tương ứng.
Ánh mắt cô đảo qua đảo lại, mu bàn tay nâng cằm, cắn môi suy nghĩ.
Ánh đèn bên trong xe yếu ớt, không thể ngăn cản bóng đêm từ ngoài cửa sổ xuyên vào.

Ánh sáng trên màn hình điện thoại trở thành nguồn sáng mạnh nhất trong xe, chiếu thẳng vào mặt Ôn Noãn.
Ánh sáng màu trắng ấm áp rọi vào chóp mũi nhỏ nhắn của cô, chiếu sáng đường nét nhu hòa, nửa đôi môi bị cắn có chút trắng bệch như khối tuyết tan chảy trên nước dâu.
Thời gian từng giây trôi qua, cô không nhúc nhích suy nghĩ bỗng khựng lại.
Một bàn tay từ bên cạnh duỗi đến.

Cô bất ngờ không kịp đề phòng, theo bản năng run lên.
Kỷ Lâm Thâm không lấy điện thoại cô đi mà trực tiếp thao tác trên màn hình.
Ngón tay thon dài gõ mạnh hai cái, đem ba chữ a, e, u đảo ngược thành từng cặp, kéo chữ cái xuống ô khác.
Sau đó thu tay về, không mở miệng giải thích cái gì.
Ôn Noãn không để ý hỏi anh làm gì vì kinh ngạc khi thấy màn hình hiển thị Félicitations lấp lánh!.
|Félicitations *tiếng Pháp*: chúc mừng|
Hoàn thành?
Cô nhìn kỹ, quả thật các chữ cái được đặt vào vị trí tương ứng, thứ tự từ ngữ chính xác.
Người này làm sao…
Đang lúc cô ngây người, giọng nói của anh truyền đến: “Đừng chơi nữa.


“Tại sao?”.
“Trong xe ánh sáng không tốt, đường không bằng phẳng, đừng nhìn điện thoại.”
Cô à một tiếng, khóa điện thoại lại rồi bỏ vào trong túi.
Cô không phải ngoan ngoãn nghe lời, mà mắt cô có chút mờ mờ, dạ dày cũng không thoải mái lắm.

Sợ là say xe rồi.
Cô dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn ánh sáng bên ngoài cửa sổ.
Không có việc gì phải làm, cả người chán nãn.

Biểu cảm như tiếc nuối vì không được chơi tiếp nữa
Anh chậc một tiếng “Đã nghiện còn ngại.”

——
Ngày hôm sau, Kỷ Lâm Thâm đến công ty, theo thói quen cởi áo vest treo lên giá ở cửa.
Vừa định rút tay về, anh chợt khựng lại, cầm áo lên ngửi.
Sau khi giặt sạch, mùi hương đã rất nhạt, nhưng vẫn như có như không quanh quẩn xung quanh, khắc vào sợi vải.
Anh buông xuống, quay lại bàn làm việc.
Dù sao cũng không muốn đem mùi hương của cô xóa đi.
Cánh cửa vang lên
Cửa mở ra, Trần Lượng dẫn Chu Du tiến vào, giới thiệu phiên dịch viên cho cuộc họp lần này.
Tần Lâm đang bận rộn phân công nhiệm vụ cho tuần mới.

Trong đó có nhiệm vụ phiên dịch cuộc họp nội bộ của Khoa Học Kỹ Thuật Trí Viễn.
Trước đây nhiệm vụ phiên dịch liên quan đến Trí Viễn luôn được Ôn Noãn tiếp nhận.
Nhưng bởi vì lần trước đến khách sạn nói chuyện hợp tác, thấy Chu tổng có vẻ coi trọng Ôn Noãn, nên Tần Lâm dứt khoát sắp xếp cô phụ trách việc này.
Gần đây cô bận rộn việc thỏa thuận gia công phần mềm của khách sạn, nhất thời không thể rút lui mà đến phiên dịch cho Trí Viễn, nên Tần Lâm phái người khác tới.
Tần Lâm chọn khoảng ba phiên dịch viên đưa vào danh sách chờ, đính kèm sơ yếu lý lịch của bọn họ, sau đó gửi đến phòng tuyên truyền Trí Viễn cho công ty lựa chọn.
Trùng hợp Chu Du nằm trong danh sách này, cô ta lại có quan hệ không tồi với nữ nhân viên công tác bên Trí Viễn, vì vậy cô ta tặng một ít đồ để nhân viên chọn mình.

Trí Viễn cùng Văn Tinh hợp tác lâu dài, nên khi phái người tới đương nhiên đủ tư cách, chọn ai cũng không phải việc gì lớn, nên nhân viên đó báo cáo lên cấp trên mọi việc đã giải quyết xong.
Trong lòng Chu Du nghĩ lần đầu gặp mặt, cô ta không nắm bắt được cơ hội nên mới rơi vào tay Ôn Noãn nên cô ta muốn lấy lại tất cả mọi thứ thuộc về mình
Đến ngày làm nhiệm vụ, cô ta tỉ mỉ trang điểm, chọn một bộ váy bó sát, trang sức bông tai đầy đủ
Sau khi Trần Lượng báo cáo cho anh xong, cô ta nhiệt tình chào hỏi, cười rạng rỡ: “Xin chào Kỷ tổng, tôi là Chu Du, thành viên của nhóm dịch thuật Châu u của Văn Tinh.

Tôi rất vinh dự được làm phiên dịch viên cho công ty.


Kỷ Lâm Thâm gật đầu với cô ta, rồi xoay người đi vào phòng họp.
Anh đã sớm biết được lần này Ôn Noãn không tới, cho nên là ai cũng không quan trọng.

Yêu cầu của anh chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, không ảnh hưởng đến công ty.
Chu Du thấy anh không tỏ thái độ gì, trong lòng có chút khó chịu nhưng không dám lỗ mãng, đi vào phòng họp.
Nhân viên đã sắp xếp thỏa đáng, những người tham gia đã ngồi vào chỗ, đường truyền phía châu u đã được kết nối.
Chu Du ngồi ở phía sau Kỷ Lâm Thâm, lấy quyển sổ tay ra, nghiêng người về phía trước bắt đầu phiên dịch.
Giữa lúc phiên dịch, cô ta lén ngắm anh, muốn nhìn biểu tình của anh có để ý đến cô ta không nhưng vẻ mặt anh âm trầm, chuyên chú vào công việc.
Có lẽ người quyền cao chức trọng đều trải qua sóng to gió lớn, cho nên hỉ nộ ái ố không thể hiện ra.
Cô ta tự an ủi không có biểu tình gì chính là tán thưởng tốt nhất

Một giờ sau, cuộc họp kết thúc.

Các giám đốc điều hành chào hỏi anh, rồi rời khỏi phòng họp.
Chu Du không rời đi, cười khanh khách nghiêng người chủ động tán gẫu với anh.
“Kỷ tổng, ngài cảm thấy tôi phiên dịch thế nào?” sau đó giả vờ chột dạ, “Tôi…!Tôi chỉ hỏi theo thông lệ, ý kiến của ngài sẽ giúp tôi cải thiện trình độ của mình.


Kỷ Lâm Thâm đang xem văn kiện, thản nhiên liếc cô ta một cái, không nói gì.
“Vậy…Ngài đánh giá cho tôi xuất sắc chứ? “Chu Du thấy anh không có ý kiến, nói thẳng ra thỉnh cầu.
Đây là thói quen của cô ta, vì đánh giá hiệu suất, mỗi lần cô ta đều xin khách hàng đánh giá xuất sắc, mặc kệ lệnh công ty không cho phép.
Cô ta vốn tưởng người như Kỷ Lâm Thâm sẽ không làm khó cô ta, tùy tiện gật đầu đáp ứng.
Ai ngờ, vừa dứt lời, anh dứt khoát cự tuyệt: “Không thể.


Nụ cười cô ta cứng đờ “Cái gì…”
Sắc mặt anh tối sầm “Trong bản dịch vừa rồi, cô đã dịch độ dày con chip từ 0,005mm sang 0,5mm, dịch tính khả thi sản xuất hàng hoá cuối năm 2023 sang tiêu cực, ngay cả chức vị của đối phương cũng không nói đúng…”
Cuối cùng không nể tình đánh giá một câu: “Sai trăm phần trăm.”
Chu Du đứng sững tại chỗ, một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân cô ta, từng chút từng chút thẩm thấu vào da.
Cô ta không nhận ra mình đã phạm sai lầm, nhưng càng khiếp sợ chuyện anh hiểu tiếng Pháp? Anh hoàn toàn hiểu được đối phương nói cái gì?!.

Tì???? đọc ????hê???? ????ại { T ???? ???? ???? T ???? ???? ???? e n.????n }
Vậy…
Cô ta không tin Ôn Noãn cũng không mắc sai lầm gì.
Chu Du rối rắm một hồi, nghĩ dù sao cũng đã đắc tội nên bất chấp nói: “Bản dịch trước kia của Ôn Noãn chẳng lẽ không có sai lầm sao? “
Cô ta dựa vào cái gì có thể đạt được xếp hạng xuất sắc?
Nghe vậy vẻ mặt Kỷ Lâm Thâm có chút biến hóa, nói thẳng: “Bởi vì tôi nguyện ý.


“……”
——
Kết quả xếp hạng đưa ra, một người vẫn đạt xuất sắc, một người không đạt
Ôn Noãn dùng thực lực tát vào mặt những nữ đồng nghiệp xì xào bàn tán sau lưng, một số thanh âm bất hòa nhằm vào cô cũng dần biến mất.
Chờ sau khi Tần Lâm chuyển chức vụ, Ôn Noãn sẽ thăng chức lên làm tổ trưởng tổ Châu u.
Gió chuyển hướng rất nhanh, đồng nghiệp thỉnh thoảng đến lấy lòng, cô cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng có không kiêu ngạo, ứng phó tốt với mọi người.
Sau khi hợp đồng với khách sạn ký kết, Ôn Noãn tiếp tục phụ trách nhiệm vụ phiên dịch cho Trí Viễn.
Sáng thứ hai, Ôn Noãn đi tới tòa công ty, đi thẳng lên tầng văn phòng Kỷ Lâm Thâm.
Còn chưa tới cửa, đã nghe thấy trận ồn ào.
Điều này rất khó xảy ra trong công ty Trí Viễn.

Nhân viên ban thư ký vây quanh một người phụ nữ.
Người phụ nữ kia thoạt nhìn rất trẻ, mặc trang phục công sở, trông giống nhân viên công ty.

Nhưng có chút thất thố, cực lực tranh luận với người xung quanh.

Nhân viên không tiện kéo cô ta đi, chỉ dùng thân thể ngăn cô ta vào văn phòng tổng giám đốc hồ nháo.
Ôn Noãn không đi qua, đứng từ xa quan sát.
Nhân viên quản lý chạy tới, cùng nhau khuyên nhủ.

Thì ra ữ nhân viên này đem tài liệu tuyên truyền sắp xếp sai, đem tài liệu nội bộ trộn lẫn vào tài liệu công khai, thiếu chút nữa ra gây tổn thất lớn, may trợ lý Trần kịp thời phát hiện thu hồi.
Mọi người còn đang nói chuyện nên không để ý, nữ nhân viên mở cửa phòng làm việc của tổng giám đốc ra.
Cô ta không quản quy củ ngày thường, xông vào hô lớn: “Phần tài liệu tuyên truyền kia không phải do tôi sắp xếp, là tổ trưởng, là tổ trưởng! Là tổ trưởng nói với tôi như thế là được rồi.

Ngài không thể sa thải tôi…! Công ty phải bồi thường! “
Giọng cô ta bức xúc, điên đảo la hét.
Ôn Noãn thấy Kỷ Lâm Thâm ngồi sau bàn làm việc, tay cầm bút, chỉ hời hợt nhướng mi, rồi lật tài liệu ra phía sau ký tên.
Không bị ảnh hưởng gì cả, vẫn tiếp tục làm việc.
Cô ta còn muốn tiến lên xông tới chỗ anh, Trần Lượng kịp thời mang bảo vệ chạy tới, cưỡng ép cô ta ra ngoài.
Đợi đến khi đám người tản đi, Trần Lượng trở về chuẩn bị báo cáo việc tiếp theo.

Thấy Ôn Noãn đứng ở đó, nên dẫn cô vào.
Kỷ Lâm Thâm không nói một lời, tay cầm bút không nhanh không chậm gõ lên mặt bàn.
Trần Lượng không nói nhiều: “Bên nhân sự đã tiến hành xử lý, tôi sẽ thúc giục càng sớm càng tốt “
Anh gật đầu.
Trần Lượng chào cô rồi mở cửa rời đi.
Trong văn phòng chỉ còn lại hai người, Ôn Noãn đứng trước bàn làm việc, chờ sau khi Trần Lượng đóng cửa lại, quay đầu hỏi anh: “Người đó xử lý thế nào? “
Những người vừa rồi có nhắc tới, tài liệu kia đã được thu hồi nên không gây ra hậu quả xấu nào.
“Khai trừ, khởi tố, bồi thường.” anh trả lời ngắn gọn câu hỏi của cô, đóng tài liệu đã duyệt xong lại, đặt sang một bên.
“Bồi thường?! Đó không phải số tiền lớn sao? “
Ôn Noãn nghĩ, với quy mô dự án của công ty anh, cho dù chỉ bồi thường một phần mười cũng phải tới hàng triệu tệ
|1 triệu Nhân dân tệ khoảng 3.418.228.628,00 Đồng Việt Nam|
Kỷ Lâm Thâm nhìn lướt qua vẻ mặt kinh ngạc của cô, khẽ nhếch khóe môi.
Cái gì cũng không biết còn lo lắng cho người khác.
Nữ nhân viên kia chính là người lợi dụng quyền riêng sắp xếp cho Chu Du.

Chuyện đó anh nhận ra có gì đó không đúng nên sai người điều tra.
Anh không nói gì, chỉ lấy một văn kiện khác.
Ôn Noãn thấy sắc mặt âm trầm của anh, không dám nói tiếp.
Cô không biết lỗi của nữ nhân viên kia khiến anh không vui đến vậy, cũng không biết anh đối với cấp dưới có phải luôn hà khắc hay không.
Từ bụng ta suy bụng người, cô cũng khó tránh khỏi sai lầm trong công việc, nếu người quản lý Văn Tinh có phong cách làm việc như vậy, cô đã mất chức từ lâu.
Ôn Noãn nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh thật đúng là, tính tình một chút cũng không tốt.


Anh dừng bút, ngẩng đầu nhìn cô, lạnh lùng hừ một tiếng: “Tính tình tôi còn không tốt! “
Mọi kiên nhẫn của anh đều dành cho cô
Người khác có tư cách để nói ra lời này, nhưng cô không có tư cách.
Ôn Noãn: “…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.