Bạn đang đọc Tường Vy Khống – Chương 1: Gặp Mặt
Trước mặt là chùm hoa tường vi đang nở, đung đưa trong gió như một đám khói màu hồng nhạt, tụ lại rồi tản vào không gian.
Phía sau là dòng người mặc đồng phục công sở.
Ôn Noãn không nhìn lại, một mình cô đứng đó.
Dáng người gầy, thân hình mảnh khảnh uyển chuyển, mái tóc khẽ uốn đi theo gió.
Lúc này, một người đàn ông đi tới: “Cô Ôn, tất cả đồ đạc trong biệt thự đều đã thanh lý xong, đại diện bên mua đã xác nhận.
Thủ tục cần chữ ký của người bán nữa là xong.”
Ôn Noãn quay đầu lại, vén những lọn tóc xõa ra sau tai, cầm lấy tài liệu.
Cô nhìn chằm chằm vào phía trên, lật lại một vài trang, ký tên của mình ở phía dưới.
Sau khi ký tên cô trả lại.
Anh nhân viên cầm lấy, bỏ vào túi hồ sơ, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trước mặt.
Có lẽ phụ nữ xinh đẹp có ma lực kỳ lạ, dù anh làm việc công bằng nhưng cũng không khỏi cảm thương: “Cô Ôn, vạn vật vô thường, hãy sống một cuộc sống tốt “
Ôn Noãn cười nhẹ, gật đầu.
Khi người đàn ông chuẩn bị quay đi, Ôn Noãn đột nhiên ngăn lại: “Kiểm sát trưởng.”
“Cô Ôn, còn chuyện gì không?”
“Tôi…!anh có thể nói với chủ nhân của biệt thự giữ lại hoa trong sân được không?” Khi Ôn Noãn nói ra yêu cầu này, cô cũng cảm thấy hơi quá đáng.
Người đàn ông ho khan cười: “Xin lỗi, đây là chuyện do gia chủ quyết định.
Nhân viên tòa án chúng tôi không thể can thiệp.”
Ôn Noãn cũng cười nhẹ.
Quên đi, cô đang nghĩ gì.
“Tôi hiểu.”
Người đàn ông chào cô một lần nữa liền rời đi.
Ôn Noãn đứng một hồi, quay lại liếc nhìn mái hiên cao của biệt thự, xoay người chậm rãi đi về phía cổng sân.
Trước khi ra đến cửa, cô chợt nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đang đậu bên ngoài cánh cổng sắt.
Cô liếc nhìn, cửa sổ phía sau đang dần khép lại.
Sau đó, chiếc xe khởi động, biến mất khỏi tầm nhìn.
Ôn Noãn bị sốc, đột ngột đứng lại.
Chưa kịp suy nghĩ thì từ trong túi phát ra tiếng điện thoại rung.
“Noãn Noãn.”
“Mẹ.” cô vừa nói vừa bước ra ngoài, “Xong rồi…!Vâng, con đi tàu điện ngầm về ngay.
À, con đã vượt qua cuộc phỏng vấn, công ty phiên dịch Văn Tinh thông báo cho con tuần sau đến báo cáo sau đó sẽ chính thức làm việc.
“
“Vậy là được rồi.
Con phải chăm sóc bản thân thật tốt.
Mẹ ở đây không phải lo lắng gì, ăn uống cũng không tốn nhiều tiền.
Con không cần phải tiết kiệm.” Mẹ Ôn dong dài ở đầu dây bên kia.
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Noãn đi đến vỉa hè bên ngoài cánh cổng, dừng lại nhìn trái phải.
Khu biệt thự yên tĩnh.
Bên đường chỉ có hai chiếc xe công vụ của toà án
——
Ngày thứ hai, Ôn Noãn đến công ty làm thủ tục nhậm chức.
Cô tốt nghiệp khoa tiếng Pháp của Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh vào tháng 6 với bằng thạc sĩ, chuyên ngành phiên dịch.
Cách đây một thời gian, cô đến phỏng vấn Văn Tinh, một công ty dịch thuật quy mô vừa ở địa phương, trở thành thành viên của nhóm Châu Âu.
Tiếp theo là thời hạn thử việc ba tháng, sau đó dựa vào thành tích để được chuyển thành chính thức.
Vào ngày thứ hai, cô được giao nhiệm vụ đầu tiên.
Cùng Tần Lâm, trưởng nhóm Châu Âu, và một thành viên khác, Chu Du, làm việc đã ba năm.
Lần này việc không khó, không phải là một hội nghị đa quốc gia có quy mô lớn mà chỉ là một cuộc thảo luận nội bộ trong công ty.
Vì việc chung nên nhân sự Châu Âu phải cùng nhau phiên dịch.
Công ty Văn Tinh rất coi trọng việc này, bởi vì đối tượng hợp tác là một doanh nghiệp đa quốc gia lớn, có chi nhánh ở Châu Âu và Bắc Mỹ, vị trí rất quan trọng trong ngành.
Lần này là một cuộc họp nhỏ, nếu suôn sẻ có thể ký hợp tác lâu dài, khi đó lợi nhuận thu về gấp đôi.
Hơn nữa, công ty kia cũng khá hào phóng, giá phiên dịch đưa ra liền đáp ứng, chỉ đưa ra một yêu cầu, nhất định phải hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Đặc biệt dặn dò buổi họp này có sếp tổng tham gia
Trong thang máy, Tần Lâm và Chu Du đứng trước mặt Ôn Noãn trò chuyện.
“Anh Khưu sáng nay đặc biệt gọi điện thoại cho tôi nói chuyện, lần này tổng bộ yêu cầu chúng ta phải giành được mối làm ăn lâu dài.” Tần Lâm dừng lại nói “Kỳ thực, nhiệm vụ này không khó, họ sẽ tiếp tục hợp tác với chúng ta trong tương lai.
Vị sếp kia là người có năng lực, rất coi trọng tính chuyên nghiệp.
Chúng ta nên tận dụng lợi thế để giành chiến thắng.
“
“Ôi, con nhà khoa học.” Chu Du tặc lưỡi, “Hồi học đại học tôi sợ nhất tiếp xúc với môn này, vừa cứng nhắc vừa khô khan”.
Tần Lâm cười: “Ai muốn làm? Muốn kiếm tiền đương nhiên phải gãi đúng chỗ ngứa.”
Ôn Noãn biết tuy rằng đối phương vui vẻ trả tiền, nhưng nếu bọn họ không hài lòng, sẽ đối phó một phát.
Miếng bánh thơm phức này có ăn được hay không là tùy thuộc vào màn trình diễn của họ hôm nay.
Không biết vì sao, cô lo lắng, khẩn trương không thể giải thích được.
Sau khi xuống thang máy, có người đã đợi sẵn ở cửa để chào đón họ, hướng dẫn đi về phía phòng họp.
Trên hành lang, Tần Lâm và nhân viên đi cạnh nhau ở phía trước, thỉnh thoảng tán gẫu.
Chu Du và Ôn Noãn ở phía sau
Đột nhiên, Chu Du bước từng bước nhỏ về phía cô, nói nhỏ: “Tiểu Ôn, lần này cô làm đi.”
Ôn Noãn sửng sốt: “Tôi?”
Vốn dĩ cô cho rằng mình chỉ là nhân viên mới thử việc, lần này đi theo để học hỏi quan sát
“Đúng vậy, đây là cơ hội tốt để rèn luyện, đừng bỏ lỡ.” Chu Du nháy mắt với cô.
Chu Du đã làm việc ở Văn Tinh được ba năm, nếu mọi việc thuận lợi, Tần Lâm sẽ được chuyển sang làm giám đốc và cô ấy sẽ được đề bạt làm trưởng nhóm Châu Âu.
Hiệu suất làm việc của cô ấy về cơ bản đã đạt tiêu chuẩn, thứ cô ấy thiếu chính là hội nghị cấp cao để trang trí lý lịch, vì vậy hiện tại, bất kỳ nhiệm vụ chung nào không thể thêm màu sắc vào sơ yếu lý lịch của cô ấy đều được đẩy mạnh.
Ôn Noãn không có phản đối, cô là người mới, có cơ hội là tốt rồi.
Cuộc họp nhỏ như vậy nằm trong khả năng của mình nên cô đồng ý.
Chu Du tràn đầy vui mừng, dùng sức đụng vào cánh tay cô: “Cô đừng đổi ý.”
Cả ba tạm thời được sắp xếp trong một sảnh nhỏ bên ngoài phòng họp.
Tranh thủ thời gian rảnh rỗi, Ôn Noãn lên mạng tìm kiếm vị sếp của công ty này.
Trong khoảng thời gian trước khi họp có thể trò chuyện với khách hàng một lúc, nếu trên mạng lộ ra vị sếp này có sở thích linh tinh gì đó thì phải hiểu biết một chút để nói đúng chỗ, còn có thể lưu lại ấn tượng tốt
Khoa học kỹ thuật Trí Viễn.
Cô mở Baidu thì thấy không có phần giới thiệu nào về người sáng lập, chỉ giới thiệu khái quát về hoạt động kinh doanh và quy mô của công ty.
Cô thoáng nhìn lướt qua, quả thực đây là một công ty công nghệ có phạm vi rộng khắp nơi, tập trung vào việc lập kế hoạch, khởi động, thiết kế, thử nghiệm, duy trì nghiên cứu và phát triển phần mềm Internet.
Ngoài chuỗi công nghiệp của riêng mình, còn có vốn đầu tư nước ngoài, và các cơ sở kinh doanh trong và ngoài nước.
Cô thoát ra lưu xuống các mục tin tức liên quan.
Đột nhiên, cô thấy một bình luận dưới bản tin tức về việc mở rộng lĩnh vực của công ty “Chúa ơi, ông chủ của Trí Viễn quá…”
Bởi vì giới hạn ký tự, từ tiếp theo không được hiển thị trên trang web, cô nhấp vào.
Cô không thể kết nối wifi ở đây nên sử dụng dữ liệu của riêng mình, tốc độ hơi chậm.
Trang web đang tải…
Lúc này, tay nắm cửa phòng họp vặn xuống, cửa mở ra một kẽ hở.
Trong tầm mắt, một nhân viên bước tới, anh ta đẩy cánh cửa gỗ màu nâu sẫm, mở ra hai bên.
Ôn Noãn, Tần Lâm đứng lên, hai tay buông thõng bên hông, màn hình điện thoại di động còn đang load…
Sau đó cô nhìn thấy người đứng đó, cánh cửa dần dần mở ra, khuôn mặt và dòng chữ trên điện thoại đồng thời trở nên rõ ràng
Kỷ Lâm Thâm.
Ôn Noãn sững sờ.
“Đây là Kỷ tổng của Trí Viễn.” Trợ lý giới thiệu.
Tần Lâm vội vàng bước tới, lễ phép chào hỏi.
Sau đó quay đầu lại, giới thiệu: “Đây là hai phiên dịch viên của công ty chúng tôi, Chu Du và Ôn Noãn.
Ôn Noãn sẽ là người phiên dịch cho cuộc họp này.”
Khi mọi người nghe xong, ánh mắt họ tự nhiên hướng về phía cô.
Nhưng Ôn Noãn vẫn sững sờ tại chỗ, từ đầu đến chân đều cứng đờ, cô khẽ mở môi, nhưng không nói ra được.
Chỉ có ánh mắt máy móc nhìn tới khuôn mặt của người trước mặt in sâu vào tâm trí.
Xác thật, rất nhiều điều đã thay đổi.
Từ dáng người gầy gò thành dáng vẻ trưởng thành, mặt mày sắc nét.
Khí chất đã khác so với sự kiêu ngạo của thời trẻ, trải qua năm tháng mà thâm tàng bất lộ, vẻ tàn khốc đều được đè nén.
Cô nhìn chằm vào anh.
Con ngươi đen như mực, bình tĩnh vô cùng, không nhìn ra được cảm xúc kỳ quái.
Nhưng ánh mắt của anh khiến cô cảm thấy hoảng sợ không thể giải thích được.
Dưới sự chênh lệch địa vị của hai bên, cảm giác này biến thành cảm giác vô lực, lập tức tràn ngập toàn thân.
Tần Lâm ở bên cạnh nhìn cô, rất bất mãn.
Đây là khách hàng lớn mà công ty rất coi trọng nên đặc biệt dẫn dắt đội của mình.
Đưa Ôn Noãn đến vì lý lịch tốt, dẫn cô đến rèn luyện.
Vừa rồi Chu Du đã giới thiệu kế hoạch này cho cô, cô đã đồng ý rồi.
Rốt cục gặp phải đại nhân vật, ngây ngốc đứng ở đó.
Tần Lâm cau mày, đưa tay chạm cô.
Nhưng Ôn Noãn không hề phản ứng lại, cô vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Kỷ Lâm Thâm, người này, cái tên này, khuôn mặt này đã lâu không xuất hiện trong cuộc đời cô.
Đang trong vực sâu ký ức, cô chợt bừng tỉnh.
Anh sẽ cảm thấy thế nào khi nhìn thấy cô, anh không còn nhận ra cô, hay nói cách khác, anh đã quên mất nhà họ Ôn rồi sao?
Có hàng ngàn suy nghĩ trong đầu, vô số suy đoán vụt qua trong chốc lát.
Căn phòng yên tĩnh, vì sự im lặng của Ôn Noãn.
Kỷ Lâm Thâm đứng trước mặt cô, anh không nhúc nhích, những người khác cũng không dám nhúc nhích.
Lúc này, đôi mày anh giãn ra, chủ động đưa tay ra trước mặt cô, phá vỡ cục diện:
“Xin chào, cô Ôn.”
~~~~~~~~~~~.