Đọc truyện Tương Vong Giang Hồ FULL – Chương 85
Sáng sớm hôm sau, Lý Tuyên chỉ mang theo một gã sai vặt, chạy đến Bình Tấn Vương phủ.
Đi đến nửa đường, người đi đường đã dần dần nhiều lên, chỉ nghe bên đường có người ồn ào, xe dần dần chậm, tiếng ồn ào càng đi càng gần, cư nhiên có một thanh âm quen thuộc xen kẽ ở giữa, hắn vén lên bức màn nhìn, ở bên đường có một người bán hàng rong đang theo một hồng y nữ tử ở cãi nhau, dẫn theo vô số người nhìn xem.
Nàng kia đưa lưng về phía đại lộ, chính quát lên, “Ngươi tính thứ gì! Đụng phải sạp của ngươi thì thế nào! Ta không có đủ tiền để đền, muốn mạng liền có một cái!!”
Người bán hàng rong xem ra là cái người thành thật, tuổi còn trẻ, bị lời này của nàng chèn ép đến đầy mặt đỏ bừng, “Ngươi, ngươi như thế nào không nói đạo lý!” Người đứng xem cũng từng người nghị luận sôi nổi.
Nàng kia “Hừ” một tiếng, hướng xung quanh đám người nhìn nhìn, Lý Tuyên thấy rõ sườn mặt nàng, “A” một tiếng, đem rèm vải buông xuống, gọi gã sai vặt tới thì thầm vài câu, gã sai vặt nhảy xuống xe ngựa đi.
Lý Tuyên một lần một lần hất bức màn kia, cách một hồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thanh âm có vẻ là chửi nhau ầm ĩ, lại bất động thanh sắc, cũng không thấy bực bội.
Tranh cãi một hồi, nàng kia cuối cùng là không chịu bồi thường bạc cho người bán hàng rong, người bán hàng rong trẻ tuổi kia cũng không thể một ngày không buôn bán, chỉ có thể tự nhận đen đủi, trơ mắt nhìn nữ tử áo đỏ nghênh ngang mà đi, thấy hai người bọn họ không tranh cãi nữa, những người đứng xem cũng từng người giải tán.
Xe ngựa lúc này mới tiếp tục chuyển động.
Tới Bình Tấn Vương phủ, người gác cổng thấy là Lý Tuyên, vội vàng chạy đi thông báo, đem Lý Tuyên đón vào trà thính (phòng uống trà).
Lý Tuyên trước đây tới chổ này rất nhiều lần, chỉ là khi đó hai người thân thiết như một, làm sao so với giờ phút này tâm tư phức tạp.
Bên ngoài trà thính là cái tiểu viện, trồng mấy cây phong đỏ, lúc này toàn thân đều đã đỏ rực, gió thu thổi qua, lả tả rơi xuống đầy đất, nghe sau viện có tiếng quét lá không ngừng, Lý Tuyên nhìn một lát, một người từ sau hòn nam bộ bước ra, cười lớn nói: “Cửu đệ, biệt lai vô dạng a.” Lại là Lý Tự.
*Biệt lai vô dạng: “Biệt lai” nghĩa là từ lúc chia tay đến lúc gặp lại, “vô dạng” nghĩa là không bệnh tật, không lo âu, cả câu “biệt lai vô dạng” thường được dùng để hỏi thăm người lâu ngày không gặp lại.
Lý Tuyên ngưng mắt nhìn y một lát, thấy y trước sau mặt vô dị sắc, tươi cười không thay đổi, rốt cuộc hơi hơi mỉm cười, nói: “Làm Nhị ca lo lắng.”
************************
Hai người cầm tay ngồi xuống, một lát sau, có gã sai vặt dâng nước trà tới, trong lúc đó thanh âm sàn sạt kia trước sau không ngừng.
Hai người liền hàn huyên về thời tiết vài câu, Lý Tuyên rốt cuộc không kiên nhẫn, nói: “Nhị ca lần này phái người triệu tiểu đệ tới, không biết là vì chuyện gì?”
Lý Tự cười cười, cầm chung trà lên, nhẹ nhấp một ngụm, từ dưới mi mắt liếc hắn, “Cửu đệ nghĩ sao?”
Lý Tuyên cười lạnh, “Tiểu đệ không dám vọng tự phỏng đoán tâm tư nhị ca.”
Lý Tự mỉm cười, “Cửu đệ hà tất khiêm tốn, cũng không phải chưa từng phỏng đoán qua.”
Lý Tuyên nhìn y một lát, rũ xuống mi mắt, “Nhị ca nói cũng phải, vậy tiểu đệ liền nói thẳng, cũng vô tư không cố kỵ.
Ta nghe nói, nhị ca ngày trước bắt những người này, truyền tiểu đệ đến chẳng lẽ là để tiểu đệ đến nhìn bọn họ? Hoặc là nói không chừng, nhị ca vẫn cảm thấy tiểu đệ chướng mắt, hôm nay tới là muốn cho tiểu đệ lại nếm ly rượu độc?”
Nghe xong lời này, Lý Tự cư nhiên cũng sắc mặt bất biến, nhàn nhạt cười nói: “Cửu đệ nói quá lời.”
Lý Tuyên bỗng nhiên đứng lên, “Nhị ca, kỳ thật ngươi ta sớm đã trở mặt, hiện giờ hà tất khách khí! Hiện tại chỉ có hai người chúng ta, diễn trò này là làm cho ai xem.”
Lý Tự thu cười, giương mắt, bên trong diện mạo tuấn mỹ hàm chứa u ám, khi cười không xuất hiện, lúc không cười thật sự là sát khí bức người.
Lý Tuyên trong lòng thất kinh, trên mặt lại không lộ nửa phần.
Hai người nhìn nhau một lát, Lý Tự giương tay lên đầu vẫy vẫy, gã sai vặt phía sau đi lên trước, khép hờ cửa lại.
Lý Tuyên không biết ý gì, cảnh giác lui nửa bước, lãnh đạm nói: “Thái Tử điện hạ hôm nay ước hẹn cùng ta vào cung, ta đã báo cho hắn mình ở trong phủ nhị ca, nghĩ đến hắn tức khắc liền đến.
Nhị ca ngươi cho rằng cho tới bây giờ ta còn có thể không đề phòng ngươi sao?”
Lý Tự cũng không đáp lời, chỉ nghiêng tai lắng nghe.
Lý Tuyên nhìn động tác của y kỳ quái, không khỏi cũng im miệng, ngoài cửa làm gì có thanh âm nào, bất quá là tiếng động cái chổi quét lá cây càng lúc càng gần.
Lý Tuyên nghe một lát, trong lòng đột nhiên linh quang chợt lóe, mơ hồ phát giác ra dụng ý của y, bước nhanh đi đến trước cửa, từ kẹt cửa trông được đi ra ngoài.
Vừa nhìn thấy, cả người chợt lạnh.
Người ngoài cửa quét lá dáng người thon dài, một khuôn mặt tuấn lãng đoan chính, biểu tình lãnh đạm, đúng là người mình tìm đã lâu không thấy Mộ Dung thiên.
Lần này Lý Tuyên làm sao còn có thể bình tĩnh, duỗi tay liền muốn mở cửa, lại bị một bàn tay thình lình đè lại cánh cửa, quay đầu, đúng là Lý Tự chống ở trên cửa, nghiêng mắt liếc hắn.
Thấy hắn nhìn về phía mình, quay đầu lại, cười đem ngón trỏ dựng ở trước môi, một cái tay khác lại ở cần cổ làm ra đột tác cắt một cái, động tác lưu loát, dường như đao phách, làm xong sau đó nhìn nhìn ngoài cửa.
Lý Tuyên ngơ ngẩn, làm sao còn dám làm ra động tác nào, không khỏi rút tay về, hơi hơi nghiêng đầu, từ kẹt cửa thấy được Mộ Dung Thiên một chút một chút cúi đầu quét, thân ảnh kia hồn khiên mộng nhiễu*, giờ phút này chỉ cách có vài bước, cố tình lại là không thể đến.
*Hồn khiên mộng nhiễu: Hình dung nhớ nhung vạn phần, việc làm cho người ta ngày đêm không yên.
Si nhìn sau một lúc lâu, liền khớp hàm cũng cắn đến chảy máy.
Chỉ nghe Lý Tự ở bên tai nhẹ giọng nói: “Ta tìm ngươi tới, chính là kêu ngươi nhìn y một cái, thuận tiện khuyên cửu đệ hành sự thu liễm chút, đừng cùng lão Thái Tử nhất lưu trộn lẫn, nếu không đời này liền không có cơ hội nhìn thấy y.”
Lý Tuyên bỗng nhiên quay đầu lại, một đôi mắt tức giận khó át, Lý Tự cười ngâm ngâm tỉ mỉ nhìn hắn một lát, “Ta xem cửu đệ trong lòng thật sự không phục, hoặc là cũng để y nếm thử Tửu tán kia? Thật khó đảm bảo vận khí của y so với ngươi tốt hơn, cũng có thể vô cớ giải được kịch độc, cửu đệ nghĩ như thế nào?”
Lý Tuyên nghe vậy cả kinh, thu tầm mắt, cường định tâm thần, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói, “……!Nhị ca ngươi đa tâm, tiểu đệ sao dám không phục.”
Lý Tự cười khẽ không đáp, cũng nghiêng đầu từ trong khe hở kia nhìn thân ảnh bên ngoài, y càng là không nói lời nào nhìn Mộ Dung Thiên, Lý Tuyên trong lòng ngược lại càng là khiếp sợ kinh hoảng, cũng hiểu được chính mình càng có vẻ để ý, ngược lại càng đối Mộ Dung Thiên bất lợi, chỉ phải cắn răng không nói.
Thời khắc này, cư nhiên vô cùng vô tận, không thấy điểm cuối cùng.
Rốt cuộc tiếng động sàn sạt kia dần dần đi xa.
Lý Tự duỗi tay mở cửa, ánh mặt trời mạnh mẽ tiến vào.
Lý Tuyên nhìn đình viện đã được dọn dẹp sạch sẽ, đứng thẳng bất động tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, sau một lúc lâu không thể nhúc nhích.
“Thái Tử điện hạ cũng nên tới rồi, ngươi đi đi.
Nhớ kỹ lời nói của ta.
Đừng vọng tưởng hợp với Thái Tử tới lục soát người, ngươi cũng nên nghĩ được đến,” Lý Tuyên ngơ ngẩn mà đứng, Lý Tự ôm đầu vai hắn ôn nhu nói, “Ta nếu là có cái vạn nhất, đương nhiên là muốn lôi kéo người trong lòng ngươi lót lưng.” Dứt lời, đem hắn đẩy ra cửa phòng.
Lý Tuyên chưa chuẩn bị, bị ngạch cửa vướng, dưới chân lảo đảo vài bước, suýt nữa té ngã.
Cúi đầu chống đầu gối, sau một lúc lâu mới nâng thân dậy..