Tương Vọng Đào Hoa

Chương 7


Bạn đang đọc Tương Vọng Đào Hoa FULL – Chương 7


Hôm nay, sau khi sang thư phòng ở Đông viện bàn giao sổ sách cho Nguyễn Thập Ngũ, Anh Ngọc đi ngang hậu viện, đúng lúc nhìn thấy Cửu tiểu thư Diễm Yên đang luyện roi ở đó.

Nhìn cách nàng mạnh bạo quất roi xuống bia hình nhân thật sự đủ làm cho người ta khiếp sợ.

Còn nhớ trận roi mấy ngày trước đến giờ vẫn còn đau âm ỉ, Anh Ngọc nhận thấy tránh xa nàng ta đi vẫn là hơn.

Nhưng thật không ngờ, nàng đã cố ý đi vòng đường để tránh vẫn không tránh được pháp nhãn của Diễm Yên.
Diễm Yên thoáng nhìn thấy bóng Anh Ngọc, trong lòng đã nảy ra ý đồ.

Thấy nàng chưa đến đã vội đảo vòng sang hướng khác, Diễm Yên liền bọc hậu, vọt lên chặn trước Anh Ngọc.

Sau đó nàng ta vung roi như điên cuồng múa lượn quanh chính mình nhưng cốt yếu mỗi lần đảo ngang chỗ Anh Ngọc đều quất trúng cho nàng một nhát thật tàn bạo.

Anh Ngọc cố sức né đến tận chân tường.

Nhưng người ta đã cố ý đánh, nàng có thể né được bao nhiêu? Chỉ nghe chát chát hai tiếng.

Hai ngọn roi đã lướt qua thân người nàng.

Xem ra lần này đùi và hông thương tích không nhẹ rồi.

Anh Ngọc cố nén đau, tay che mặt nói to lên với Diễm Yên:
– Cửu tiểu thư! Nếu muốn đánh Kì Phong, xin cứ ra tay nhưng xin đừng làm tổn thương ở mặt! Ta không muốn mẫu thân của ta lại nhìn thấy.
Diễm Yên dừng roi, nhếch môi khoái trá nhưng lại chối bẵng:
– Ta sao lại đánh ngươi? Ta luyện roi chuyện của ta, ngươi đi đường là chuyện của ngươi.

Là do ngươi nhiều chuyện dừng lại xem ta luyện roi nên mới bị roi quất trúng.
Anh Ngọc nghe xong không nói gì vội xoay người bước đi.

Liền ngay sau đó, một nhát roi quất xuống kéo dài từ lưng đến tận mông nàng, vô tình lại trúng vào vết thương lần trước, đau đến thấu xương.

Nàng cong lưng nén nhịn không được, phải xoay người lại quát:
– Ngươi đánh đủ chưa?
Diễm Yên vẫn tỉnh tỉnh cười:
– Nếu ngươi còn thái độ đó với ta thì đừng trách ta.

Trong đời ta chưa bao giờ gặp phải kẻ nào lớn lối như ngươi.

Dám dùng ánh mắt đó nhìn ta sao? Ta còn muốn móc mắt ngươi xuống.
Anh Ngọc tức giận cùng cực, liền nắm chặt tay thành đấm muốn vung lên tát cho Diễm Yên một cái.

Không ngờ Diễm Yên lại nhanh tay hơn, một roi giật lấy cổ tay nàng, kéo nàng ngã xuống đất.

Chân nàng ta còn đạp lên vai Anh Ngọc, mỉa mai cười nói:
– Gà bệnh! Ngươi nghĩ bổn tiểu thư sợ ngươi sao? Đừng nghĩ ngươi có thể dựa hơi cha và các ca ca của ta mà ăn bám nhà này.

Ngày nào còn có bổn tiểu thư, ngươi sẽ rất khó sống!
Anh Ngọc giận đến cực độ.

Nữ nhân này thật sự đã ép nàng đến cùng cực rồi.

Một con người đáng giận, đáng hận đáng khinh bỉ mà! Chỉ tiếc nàng như vậy mà lại yếu đuối, nhu nhược quá.

Cổ tay bị roi của nàng quấn chặt còn không thoát ra được, thân thể lại bị nàng giẫm lên.

Nếu nàng thật sự là một nam nhân, làm sao còn có thể chịu nỗi sự sỉ nhục này sao?
– Thật quá đáng! Dừng tay lại cho ta!
Người đến là Mạnh phu nhân.

Anh Ngọc hoảng hốt.

Nếu mẫu thân mà nhìn thấy mình bị nữ nhân kia ức hiếp thế này bà sẽ đau lòng chết mất.

Nàng vùng vằng muốn ngồi dậy.

Diễm Yên vẫn chưa muốn để nàng ngồi lên, nhưng nhìn ra Mạnh phu nhân đang đến gần.

Tuy nàng chưa gặp bà lần nào nhưng vị phu nhân duy nhất đến phủ lúc này ngoài bà ra thì còn ai? Đang ức hiếp người ta, mẹ người ta đến còn không chịu buông tay sao được.

Nàng nhấc chân lên, vẻ mặt vẫn rất vênh vênh, không có vẻ gì là nể mặt Mạnh phu nhân cả.

Mạnh phu nhân đau xót đỡ Anh Ngọc ngồi dậy.

Nàng cũng lật đật gượng đứng dậy, làm ra vẻ không bị gì, mỉm cười với bà nói:
– Mẫu thân, người sang Đông Viện có việc gì sao?
Mạnh phu nhân không trả lời mà liền vạch ống tay áo của nàng lên kiểm tra vết thương.

Nhìn vết roi hằn tím rướm máu trên cổ tay Anh Ngọc, bà rơm rớm nước mắt vuốt tay nàng rồi lại trừng mắt oán hận nhìn sang Diễm Yên:
– Nguyễn tiểu thư, Kì Phong nhà ta đắc tội gì với nàng, nàng sao lại ra tay tàn độc với nó như vậy được chứ? Nếu Nguyễn tiểu thư cảm thấy mẫu tử chúng ta là kẻ ăn bám, làm phiền các người sao không qua Tây viện nói thẳng một tiếng.

Bọn ta lập tức đi ngay.

Đến mức phải ra tay vũ lực với một thư sinh như Phong nhi, đạo đãi khách của Nguyễn tiểu thư quả nhiên là độc ác!
Diễm Yên phùng má đang muốn cãi lại bà.

Anh Ngọc liền nịnh nọt vuốt ve bà, đồng thời giải thích:
– Mẫu thân, người nói đi đâu vậy? Kì Phong và cửu tiểu thư chỉ là đang luyện công.

Là do Phong nhi sức yếu không bằng người nên mới bị nàng ta quật ngã.


Thật không có chuyện cửu tiểu thư đánh con đâu!
Vốn là Diễm Yên còn muốn nói ngang.

Mặc kệ bà là khách quí gì, phụ thân ta không có ở đây, ta thấy mẹ con bà chướng mắt thì đuổi đi đấy rồi sao? Nhưng sau khi nghe “bị hại” kia giải thích thay mình, nàng khẽ cười nhạt nói:
– Đúng vậy.

Ta và Mạnh công tử chỉ là luyện công.

Mạnh phu nhân, y cũng là một thân nam nhân nhưng lại yếu đuối như vậy, bà nên để cho y luyện tập thêm mới phải.

Ta đây vốn chỉ có lòng tốt, không ngờ lại còn bị hiểm nhầm.

Thật đáng tiếc!
– Phải đó mẫu thân, chúng con không có đánh nhau.

Kì Phong đâu có lỗi gì, sao nàng ta lại đánh con được? Mẫu thân đừng nghĩ lung tung mà!
Anh Ngọc lo lắng, vẫn cố gắng giải thích thêm.

Mạnh Phu nhân nhìn nàng, lại nhìn sang thái độ bất cần của Diễm Yên.

Bà bực mình, vội bước về Tây Viện, ném lại một câu:
– Phong nhi, chúng ta đi thôi! Nguyễn phủ này đối đãi với bạn cũ như thế, ta không có phần phước ở lại làm khách ở đây đâu!
Anh Ngọc hốt hoảng chạy theo:
– Mẫu thân!
Nhìn theo bóng mẫu tử của họ Mạnh đi rồi, Diễm Yên hững hờ vung roi lên cao, vô tình ngọn rơi xuống quất nhẹ vào cánh tay mình.

Nàng giật mình, vội nhăn mặt xoa xoa vào chỗ trúng roi.

Đau đến như vậy sao? Y bị mình đánh đến như vậy cũng không nghe y kêu đau? Sực nhớ lại lời của người kia.

Nàng khẽ cau mày.

Quả thật y đâu có làm lỗi gì với mình.

Không hiểu sao vừa nhìn thấy y mình lại liền thấy ghét muốn đánh? Là do mình hay sao?
Chương 8: Vết thương trong tâm
Ở tây viện, Mạnh phu nhân ngồi khóc.

Anh Ngọc quì bên cạnh bà.

Yến Nhi thì theo lời bà đang thu dọn hành trang.

Bên ngoài cửa hai huynh đệ Nguyễn Thập Ngũ, Nguyễn Thập Lục đang quì xuống cầu xin bà tha tội vô lễ của tiểu muội nhà mình.
– Phong nhi, phụ thân con không còn, nhà chúng ta đã sa sút.

Mẫu thân cũng không cần phải được ở nhà lớn, ăn cao lương mỹ vị gì.

Dù là một mái tranh che đầu, một bát cơm rau cũng qua ngày đoạn tháng được.

Con sao phải ép mình chịu thiệt, để nữ nhân đó làm nhục? Tại sao chúng ta phải cần phải ở lại đây để rồi mang tiếng là ăn nhờ ở đậu, bám víu vào đại quan hộ nhà người ta? Mẫu thân đã quyết ý rồi! Con không cần nói thêm nữa! Yến Nhi, thu dọn nhanh lên, chúng ta lập tức lên đường.

Dù là trời có tối, chúng ta có ngủ ở ngoài đường, ta cũng sẽ không ở lại đây thêm!
Anh Ngọc hoảng hốt vội nắm tay bà cầu xin:
– Mẫu thân à, không đi được đâu.

Người đừng nổi giận như vậy mà.

Chúng ta phải đến nương nhờ ở đây là do di lệnh của phụ thân căn dặn.

Mẫu thân, phụ thân người có nỗi khổ.

Xin mẫu thân bình tĩnh, chịu đựng một chút! Phụ thân an bày như vậy, ắt là có nguyên do.

Những sự việc ấy, Phong nhi thật sự không hiểu.

Nhưng con tin với giao tình của phụ thân và Nguyễn đại nhân, ông ấy đã hiểu cho mới căn dặn hai vị hiền huynh chăm sóc chu đáo cho chúng ta.

Mẫu thân, xin người cố gắng chịu thêm một thời gian nữa.

Đợi Nguyễn đại nhân điều tra được mọi chuyện.

Phong nhi sẽ tìm gặp ông ấy cảm tạ rồi sẽ đưa mẫu thân rời đi có được không?
Nước mắt của Mạnh phu nhân chảy dài.

Bà vuốt tóc của Anh Ngọc nói:
– Phụ thân của con an bày thế nào? Đã biết trước là sẽ có chuyện, đã an bày còn khiến con chịu nhục nhã khổ sở thế này? Phong nhi, mẫu thân chuyện gì cũng có thể chịu đựng, chỉ là không thể chịu được nếu con bị người ta bức hiếp như thế!
Nàng ôm chân bà, gục đầu vào lòng bà nói:
– Mẫu thân, Phong nhi không thấy thiệt thòi, cũng không bị bức hiếp gì cả.

Thật sự cửu tiểu thư đó tính tình có hơi trẻ con.

Nàng ấy cũng vì muốn đùa với con mà thôi.

Mẫu thân đừng nghĩ nhiều.

Xin mẫu thân cố chịu một chút.

Đợi chuyện bên ngoài ổn rồi, Phong nhi nhất định sẽ đưa người đi ngay mà!

Nàng khẽ thở dài.

Quả thật nếu không phải lo lắng sợ có người truy sát sẽ không bảo vệ được bà thì nàng đâu có ép mình ở lại Nguyễn phủ này làm chi? Cửu tiểu thư kia cũng chính là người mà đời này nàng không muốn gặp nhất, ngay cả nhìn mà nàng còn không muốn, huống chi là còn bị nàng ta thường xuyên sinh sự.
“Mẫu thân, mong người sẽ hiểu được nỗi lòng của phụ thân nơi chín suối mà cố gượng thêm một chút!”
Hai huynh đệ họ Nguyễn thấy Anh Ngọc mở cửa đi ra đều mừng rỡ, hỏi thăm nàng.

Nàng khẽ gật đầu, hai người mới vội vã chạy vào quì xuống xin lỗi Mạnh phu nhân.

Phụ thân của họ đã căn dặn bọn họ phải đối đãi thật tốt với mẫu tử họ Mạnh này.

Nếu thật sự mẫu tử Mạnh gia vì giận tiểu muội mà bỏ đi, hai huynh đệ này dù không phải là người trực tiếp gây chuyện cũng sợ không biết làm sao dám đối mặt với phụ thân.
Trong khi mấy người họ đang năn nỉ ỉ oi với Mạnh phu nhân, Anh Ngọc liền đi ra nhà bếp tự tay mình nấu một mâm cơm bốn món cho mẫu thân.

Đám nha hoàn nhìn thấy nàng một thân nam nhân vào bếp mà không hề lúng túng đều tỏ ra kinh ngạc.

Nàng cũng không nhìn đến họ.

Nấu xong, liền bưng cơm đi.

Lúc đi ngang hành lang.

Diễm Yên cũng nhìn thấy.

Nàng ta thoáng ngạc nhiên khi thấy nàng tự tay bưng mâm cơm canh đi về Tây Viện.

Dù là nàng ta không thích mẹ con họ Mạnh này là thật nhưng ở Nguyễn phủ này, gia nô nha hoàn cả trăm người, lại để khách tự tay làm việc nặng nhọc đó, Nguyễn phủ còn mặt mũi gì?
Diễm Yên không đi theo Anh Ngọc mà đi đến nhà bếp, định tìm mấy nha hoàn lười biếng mắng cho.

Không ngờ còn chưa đến nơi liền nghe bên trong các nha hoàn trò chuyện với nhau vọng ra ngoài:
– Không tin được trên đời lại có một nam nhân như thế! Vừa tuấn tú, nho nhã, lại rất hiền lành, hiếu thuận với mẫu thân nữa.

Nhìn vẻ mặt của công tử ấy lúc tự làm thức ăn cho mẫu thân mình quả thật là vô cùng thành tâm.

Một người như vậy nhất định về sau sẽ rất tốt với thê tử!
Một nha hoàn khác thì nói:
– Tuy rằng là như vậy nhưng người ta cũng nói quân tử không vào bếp.

Công tử ấy là nam nhân mà chịu xuống bếp, sau này còn có tiền đồ gì nữa?
Nha hoàn kia cãi lại:
– Ta thì không thấy vậy.

Ta thấy Mạnh công tử chẳng những là một nhân tài mà còn là một người tâm địa rất tốt.

Chàng ấy hiếu thuận đến như vậy, ngay cả nha hoàn chúng ta chàng ấy cũng rất kính cẩn giữ phép.

Như thế mà không quân tử à? Chàng ấy giải quyết sổ sách giúp Thập Ngũ thiếu gia rất nhanh và chính xác.

Sao lại nói là người không làm được việc gì?
Diễm Yên nghe xong, cũng quên mất ý định ban đầu của mình mà lững thững trở về phòng.

Nàng ngồi bên bàn, nhìn lại ngọn roi da của mình thì giật thót.

Trên thân roi có dính vết máu.

Vết máu này….còn có thể của ai ngoài Mạnh Kì Phong kia? Y bị mình đánh thương tích đến như vậy, vẫn chịu lên tiếng nói thay cho mình, còn đích thân xuống bếp làm cơm cho mẫu thân để lấy lòng, xin lỗi thay mình.

Y như vậy là do quá hiếu thảo hay quá hiền đến mức ngu ngốc đây?
Huynh đệ họ Nguyễn về rồi, Anh Ngọc mới mang cơm đến.

Mới đầu, Mạnh phu nhân không định ăn, nhưng sau khi nghe Yến nhi nói thức ăn là do chính tay thiếu gia làm, Mạnh phu nhân thở dài, nắm chặt tay nàng nói:
– Phong nhi, là mẫu thân làm khổ con nhiều.

Thân con là một nam nhân lại phải chịu khổ, chịu nhục vì muốn bảo toàn cho mẫu thân.

Con lại còn vì mẫu thân….mà hạ mình xuống bếp…
Bà nói đến đây liền khóc, nước mắt rơi cả xuống chén cơm.

Anh Ngọc gượng cười, lau nước mắt cho bà, gắp thêm một miếng thức ăn cho bà, khẽ cười nói:
– Mẫu thân, người lại khóc rồi? Phong nhi đã khi nào là khổ đâu? Phong nhi hiếu thuận với người là bởi vì người chính là mẫu thân, là người thân nhất của Phong nhi.

Còn nữa, con là con của người, xuống bếp nấu ăn cho người cũng gọi là hạ mình hay sao? Vậy mỗi khi mẫu thân nấu cơm cho con, người chẳng phải cũng là hạ mình đó sao?
Anh Ngọc vừa nói vừa cười, chọc cho Mạnh phu nhân cười theo.

Bữa cơm dần trôi qua, tâm trạng của Mạnh phu nhân cũng đỡ dần.

Bà là một nữ nhân yếu đuối, mất con đã khiến bà trở nên điện loạn.

Giờ đến cả phu quân cũng mất.

Nếu Anh Ngọc không chăm sóc được tốt cho bà, nàng làm sao có thể đối mặt với vong linh của Mạnh thái y ở trên trời?
Sau bữa cơm, Anh Ngọc vốn muốn ra ngoài dạo một vòng.

Đến Nghi Lộc này cũng đã hơn mười mấy ngày, nàng vẫn chỉ có ra khỏi Nguyễn phủ một lần lúc ngồi kiệu đến tiệm vải.


Nàng cũng không phải dạng người thích ngồi một chỗ cho nên nhân khi rãnh rỗi phải đi một vòng xem thử.
Lúc nàng bước ra khỏi hành lang dẫn vào giữa Tây Viện và Đông viện, vô tình nhìn thấy Diễm Yên đang đứng đó.

Nàng bất giác lại đưa tay sờ lên cái lưng của mình, cảm giác dường như da thịt vẫn còn đang run rẩy.

Trận roi vừa rồi, vết thương nặng nhất là ở trên lưng và mông của nàng.

Nhưng thân phận nàng như vậy, có thể nhờ ai thoa thuốc cho bây giờ? Cho nên đành chịu đựng, chỉ thay vào một bộ y phục mới, giấu luôn bộ dính máu kia đi rồi mới ra ngoài.
Vừa nhác thấy Anh Ngọc lại định tránh mặt mình, Diễm Yên gọi lớn:
– Mạnh Kì Phong!
Bị điểm đúng tên, xem ra là tránh không khỏi.

Nàng thở dài, chết thì chết.

Cùng lắm thì cho nàng đánh thêm mấy roi.

Anh Ngọc quay đầu lại, bước lên, mặt nhìn ra xa vẻ lơ đễnh hỏi:
– Không biết cửu tiểu thư có việc gì?
Diễm Yên từ phía sau lưng đưa đến một hộp cao thuốc:
– Ngươi cầm lấy!
Anh Ngọc kinh ngạc:
– Ý gì?
Diễm Yên bất đắc dĩ nói:
– Ta lỡ tay đánh ngươi bị thương, cho ngươi cao thuốc để tan máu bầm thôi.

Thuốc thì ta đưa rồi, dùng hay không là việc của ngươi.
Nàng nói xong, giúi thuốc vào tay Anh Ngọc rồi bỏ đi.

Anh Ngọc ngơ ngác nhìn theo, cũng không nghĩ ngợi gì, bỏ hộp thuốc vào trong người rồi tiếp tục đi ra.
Trên đường phố, Anh Ngọc ngơ ngẩn nhìn những cửa hiệu, sạp buôn hai bên đường.

Nơi này chỉ là một trấn nhỏ ở huyện Nghi Lộc nhưng cũng sầm uất thế này.

Nếu đổi lại là kinh thành, hẳn là còn náo nhiệt hơn nữa.

Nàng hứng thú đến xem những cửa hàng bán nón, bán quạt, rồi những bức tranh chữ, những bức vải thêu hoa…Cả nhưng tấm lụa tự dệt đơn sơ nhưng thủ công tinh tế được bày bán rất nhiều.

Anh Ngọc thích thú lắm.

Những thứ thủ công như thế này mấy trăm năm sau dù có tiền cũng không mua được.

Nàng thận trọng chọn hai tấm lụa gói lại, sau đó lại sang sạp hàng bán trâm cài tóc chọn lấy hai chiếc trâm phù hợp với Mạnh phu nhân và Yến nhi nhất rồi tính tiền.

Nàng mang theo gói đồ đi lang thang khắp phố phường.

Món nào nhìn cũng muốn mua nhưng một là cũng không cần dùng đến, hai là bây giờ nàng cũng không có nhiều tiền.

Nàng cứ cầm lên rồi lại bỏ xuống lại không biết rằng phía sau luôn có một người âm thầm theo dõi để ý hành động của nàng.

Đi đến xế chiều, chân mỏi cũng rất khát nước, nàng liền tạt vào một quán nhỏ ven đường gọi một ấm trà giải khát.

Uống liền một hơi ba bát, nàng há miệng thật to thở mạnh cho thoải mái.

Chợt nhiên lại có linh tính dường như phía sau có người theo dõi mình.

Nàng ngoái nhìn, lại không phát hiện ai.

Nàng cũng không bận tâm nữa, tính tiền rồi đi về.

Trên đường về nàng mới phát hiện mình đánh rơi một cây trâm vừa mua nên đã quay trở lại tìm.

Lúc đến một con hẻm vắng, vô tình lại nghe một âm thanh quen thuộc:
– Các ngươi là ai? Thật to gan! Ban ngày ban mặt dám cản đường bổn tiểu thư, có muốn sống hay không?
Giọng nói ấy, khí thế đại tiểu thư ấy còn ai ngoài Nguyễn Diễm Yên tiểu thư.

Nàng thở dài.
“Thật sự là một con người phiền phức!”
Đang định quay đi, chợt nghe tiếng nam nhân nói:
– Ả thối này dám dùng roi da quất ông sao? Được lắm, ông mày hôm nay sẽ cho mày biết thế là “roi gân”.

Để xem sau này còn lớn lối nữa hay không?
Liền sau đó là tiếng hét của Nguyễn Diễm Yên:
– Á! Ngươi muốn làm gì? Cứu ta với! Người đâu….ưʍ…
Tiếng la bị một bàn tay to lớn bịt lại.

Ngay sau đó là một tràng cười của mấy nam nhân.
– Đại ca, huynh hưởng thụ xong rồi đến lượt bọn đệ đấy nhé! Một tiểu mỹ nhân như thế này thật mấy khi tìm được!
Tiếng cười dâʍ đãиɠ toát ra khiến Diễm Yên sợ đến muốn khóc.

Nàng ngang ngược, hoành hành bá đạo thì cũng chỉ ở trong Nguyễn phủ với sự hỗ trợ của sợi roi da.

Bây giờ ở hẻm nhỏ trong phố, nàng bị bốn tên nam nhân vây bắt, roi da cũng bị chúng đoạt đi.

Nàng còn có thể làm được gì?
Anh Ngọc giật mình.

“Nguy! Nàng ta bị nhiều người phục kích như vậy…”
Không kịp nghĩ nhiều, nàng liền thò đầu nhìn vào hẻm, hét to lên:
– Các vị quan sai đại ca, nhanh lên! Ở đây có ác bá đánh người đấy!
Đám người kia nghe tiếng quan sai liền đâm đầu bỏ chạy.

Diễm Yên được buông tha nhưng vẫn hoảng hốt, ngồi thụp xuống ôm lấy gối.

Anh Ngọc bước đến gần, thấy nàng ta áo ngoài đã bị xé rách, đầu tóc cũng bị kẻ kia ấn vào tường làm cho mái tóc bị méo lệch một bên.

Biết nàng ta đang rất sợ hãi, nàng cởϊ áσ ngoài của mình đưa đến trước mặt Diễm Yên.

Không ngờ Diễm Yên còn chưa nhìn đã chụp lấy ngọn roi da quất một phát thật mạnh xẹt ngang qua mặt bên trái của Anh Ngọc.

Anh Ngọc hít hà một hơi, không thể tin được, chỉ biết đứng sững đưa tay ôm mặt mình.

Diễm Yên lúc này mới nhìn lại, nhận ra mình lại vừa mới quất nhầm một nhát vào mặt người này.


Nàng ta thu ngọn roi lại, gạt nước mắt đứng dậy.

Anh Ngọc cũng không nói gì, đưa chiếc áo của mình đến trước mặt nàng ta.

Diễm Yên không cầm lấy nhưng lại đứng im, giống như đang chờ Anh Ngọc tự tay khoác vào cho nàng.

Anh Ngọc cũng không phải ngốc, liền khoác lên cho nàng ta rồi nói:
– Chúng ta cùng đi về chứ?
Diễm Yên cũng không nói lời nào, nhẹ bước đi song đôi với Anh Ngọc.

Anh Ngọc một tay ôm đống đồ mình mua, một tay để hờ trước ngực, giống như là tư thế muốn để cho ai đó tựa nhưng lại không nói ra.

Đi được mấy mươi bước, nàng chợt nhiên cảm giác phía trước tối sầm.

Một cái thúng chụp lấy phía trên đầu của nàng, sau đó là một trận mưa gậy giáng xuống.

Nàng hốt hoảng nhưng lúc này lại không nghĩ lo cho bản thân chỉ hét to với Diễm Yên:
– Cửu tiểu thư, chạy mau đi! Chạy đi!
Chỉ nghe sau đó liên hồi những tiếng chát chát của roi da quất.

Anh Ngọc ở trong cái thúng, cũng không biết là Diễm Yên quất người ta hay người ta là đang quất nàng ấy.

Nàng cố sức đẩy cái thúng ra khỏi đầu mình, nhìn lại thì xung quanh bốn tên nam nhân nằm la liệt.

Anh Ngọc nhìn sang Diễm Yên, đưa một ngón tay lên tán thưởng, nhưng lại hỏi:
– Cửu tiểu thư, rõ ràng nàng có thể đánh họ nhưng tại sao lúc nãy lại không ra tay?
Diễm Yên hung hăng bước qua thân thể của kẻ lúc nãy đã có ý đồ xấu với nàng, tiện chân còn đạp vào ngực hắn một cái, trả lời với nàng:
– Lúc nãy bọn họ lừa ta vào đây, nhân ta không để ý đoạt mất roi da của ta mới bắt được ta.

Nếu ta đã có roi da trong tay, bọn này có thể tính kể là gì?
Anh Ngọc cũng không nói nhiều, tay xoa xoa trán rồi đi theo Diễm Yên về phủ.

Trên đường đi, Diễm Yên vô tình nhìn sang Anh Ngọc.

Nàng khẽ nhíu mày rồi nói:
– Đi, phía trước là y quán.

Ta đưa ngươi vào xem vết thương?
– Vết thương?
Anh Ngọc nhíu mày.

Vết thương nào đây, ở dưới hay ở trên đầu? Nàng khẽ lắc đầu:
– Không cần đâu.

Ta đã có thuốc.

Hơn nữa thuốc của nàng cho ta còn chưa dùng, đang để bên mình đây này!
– Đưa cho ta – Diễm Yên chợt nói.
Anh Ngọc lấy lọ thuốc đưa cho nàng.

Nàng mở thuốc sau đó lại trực tiếp xoa lên trán và mặt của Anh Ngọc:
– Xem ra lần này mẫu thân của ngươi không khỏi lo lắng rồi!
Anh Ngọc cười nhẹ:
– Nhưng không liên quan đến tiểu thư, chắc là mẫu thân cũng không đến nỗi ấm ức.
Ngón tay của Diễm Yên nhẹ nhàng xoa đến chỗ vết roi trên mặt của Anh Ngọc.

Vết roi khá dài, nàng cố ý xoa thật chậm.

Trong lúc bàn tay chạm sát vào da mặt của Anh Ngọc, chợt nhiên nàng cảm thấy trong lòng có một cảm xúc rất lạ kì.

Dường như là rất nóng nhưng bàn tay lại không tự chủ cứ càng lúc càng muốn chạm thật nhiều hơn vào khuôn mặt kia.

Lúc vô tình, Anh Ngọc nhìn ngang vẻ mặt của Diễm Yên.

Khuôn mặt kia, cảm xúc kia, nàng đã từng thấy qua bao nhiêu lần…!Đã từng rất gần gũi, rất thân mật.

Đến cuối cùng thì sao, vẫn là nàng ta vứt bỏ mình mà đi tuyệt đối không nhìn lại!
Anh Ngọc đột nhiên gạt tay Diễm Yên ra:
– Không cần thoa nữa!
Diễm Yên kinh ngạc, vẫn cố quệt thêm một ít thuốc đưa tay muốn trét lên thêm vào mặt nàng.

Anh Ngọc chợt nắm giữ tay nàng cười nhạt nói:
– Vết thương này đáng là gì? Vết thương nặng hơn ở trong tâm.

Dù có thuốc nào, thoa thế nào cũng không khỏi được đâu!
Diễm Yên ngơ ngác nhìn Anh Ngọc.

Nàng ta lấy lại vẻ mặt ngạo mạn của ngày thường nói:
– Là vì ngươi lúc nãy cứu ta, còn vì ta mới chịu đòn cho nên ta mới tội nghiệp thoa thuốc cho ngươi.

Ngươi đừng tưởng bổn tiểu thư mềm lòng mà làm tới.

Ngươi đau đớn thế nào, đó là chuyện của ngươi!
Anh Ngọc cũng không thèm chấp, bước đi trước.

Diễm Yên không ngờ tên kia lại không thèm trả lời nàng.

Nàng liền đuổi theo, đưa lọ thuốc cho Anh Ngọc nói:
– Ngươi giữ lấy lọ thuốc này mà bôi!
Anh Ngọc lắc đầu, không hề dừng lại nói:
– Không cần.

Vết thương nặng nhất của ta lại ở chỗ ta không thể nào tự bôi được.

Vậy thì lấy thuốc để làm gì?
Diễm Yên nhíu mày:
– Ngươi lại muốn nói gì nữa đây?
Anh Ngọc nhếch môi muốn nói gì đó nhưng lại đổi ý, chuyển sang ý khác:
– Ngươi đánh ta tứa máu ở mông.

Ta có thể nào tự mình thoa thuốc được hay sao?
– Ngươi….Ta mặc kệ ngươi! Ngươi bị đau ở đâu cũng chẳng liên quan gì ta!- Diễm Yên tức giận vùng vằng bỏ đi trước..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.