Bạn đang đọc Tương Vọng Đào Hoa FULL – Chương 36
Thái hậu bước ra nhìn Mã Kì lăm lăm nhìn vào bên trong cung của bà mà ái ngại.
Từ sau khi Vĩnh Thuận đế chính thức nắm quyền đã quá trọng dụng kẻ nịnh bợ này rồi.
Ngay cả quyền quản các ám vệ cũng giao cho họ Mã.
Thái hậu thật lòng lo lắng.
Bà tuyệt đối không tin Mã Kì có thể trung thành được giống như Trần Hòa Nghĩa.
Chí ít Trần Hòa Nghĩa là cựu thần của phụ thân bà, trung thành tuyệt đối nhưng bà vẫn không thể giao quyền nắm giữ ám vệ cho ông ta.
Không nghĩ được, đến lượt Vĩnh Thuận đế lại cả tin vào gã họ Mã này đến vậy.
Mã Kì bước đến trước thái hậu, cúi đầu hành lễ sau đó chắp tay với bà, ánh mắt vẫn liếc vào bên trong điện nói:
– Bẩm thái hậu, thần đến là phụng thánh dụ của hoàng thượng muốn thăm hỏi thương thế của Mạnh Kì Phong.
Nghe nói hắn bị thích khách trong cung tấn công.
Thích khách đó đến bây giờ cấm vệ quân vẫn chưa bắt được.
Hoàng thượng lo lắng luôn muốn điều tra rõ chuyện này.
Nghe nói Mạnh Kì Phong thọ thương nghiêm trọng, đến hôm nay cũng đã bảy ngày.
Hẳn là vết thương cũng đã đỡ nhiều.
Xin thái hậu cho phép thần vào gặp hắn hỏi chuyện một chút!
Thái hậu nhìn Mã Kì, trong lòng oán ghét vô cùng.
Kẻ nịnh bợ này dựa vào sủng tín của hoàng thượng, từ lúc nào cũng đã sinh ra thái độ ngông nghênh đến thế trước mặt bà?
Thái hậu lạnh nhạt bước lên một bước trước mặt Mã Kì, sau đó bà rũ tay áo, dứt khoát nói:
– Mạnh Kì Phong chỉ là một tiểu thái giám ở chỗ bổn cung, không ngờ lại được hoàng thượng quan tâm đến vậy.
Nhưng Mã tổng quản đến không phải lúc rồi.
Kì Phong hắn bị trọng thương tuy không chết nhưng mất máu quá nhiều, hôn mê đến nay chưa tỉnh.
Mã tổng quản hay là cứ về trước.
Đợi hắn tỉnh lại, bổn cung sẽ gọi người đến báo cho người biết sau!
Thái hậu nói xong liền muốn đi vào trong.
Mã Kì liền tiến lên, giơ ra kim bài của hoàng thượng nói:
– Hoàng thượng có chỉ, cấm vệ quân hôm nay bằng mọi giá phải đưa Mạnh Kì Phong đến Cung Chính cục.
Bất cứ ai ngăn cản chính là kháng chỉ.
Người đâu, còn không mau vào trong đưa Mạnh Kì Phong đi!
Thái hậu sững sờ quay lại trừng mắt chỉ tay vào mặt Mã Kì nghiến răng:
– Ngươi dám?
Mã Kì quay mặt sang một bên, giơ cao lệnh bài lên:
– Thái hậu, Mã Kì chỉ là phụng mệnh làm việc.
Từ bây giờ trở đi Mạnh Kì Phong phải đến cung chính cục tiếp nhận điều tra!
Cấm vệ quân theo lệnh Mã Kì tiến vào lục soát cung phòng ở cung thái hậu.
Tất cả cung nữ thái giám torng cung thái hậu đều bị khí thế của bọn họ làm hoảng sợ.
Thái hậu bất lực chỉ có thể căm giận trừng mắt nhìn Mã Kì.
“Duy Long, ngươi giỏi lắm! Với mẫu hậu của mình ngươi cũng ép đến bước đường này.
Được lắm, ngươi đã không chút tình nghĩa, không nghĩ đến bổn cung, vậy thì bổn cung mặc cho hai trăm ám vệ kia chết đi! Để xem ngươi có bản lĩnh tự mình giải quyết khó khăn của mình thế nào!”
Cấm vệ quân bước ra, bẩm với Mã Kì:
– Bẩm tổng quản, khắp nơi trong cung đều không tìm thấy Mạnh Kì Phong!
Mã Kì trợn mắt, nhìn lướt qua các thái giám cung nữ trong cung, sau đó nhìn đến thái hậu.
Ánh mắt gã nhìn thái hậu dịu đi một chút, khẽ chắp tay ra vẻ nhượng bộ hỏi:
– Thái hậu, người cũng biết hoàng thượng muốn đưa Mạnh Kì Phong đi chỉ là muốn điều tra, trả lại an toàn trong cung.
Xin thái hậu giao người ra, đừng khiến thần khó xử!
Thái hậu nhếch môi nhàn nhạt nói:
– Mạnh tổng quản đang uy hiếp bổn cung? Cả tẩm cung của bổn cung ngươi cũng dám đưa người vào lục soát.
Lại còn không vừa ý? Hay là ngươi cứ đưa bổn cung đến Cung Chính cục luôn đi
Mã Kì trợn mắt, sau đó gượng cười, nịnh nọt nói:
– Thái hậu nói vậy thật tổn thọ cho thần! Thần chỉ là phụng mệnh làm việc, dù có trăm ngàn lá gan cũng không dám đắc tội thái hậu.
Việc này…nếu như không thể đưa Mạnh Kì Phong đi, thần thật khó giao phó với hoàng thượng.
Vậy thì xin thái hậu đừng giận, thần phải theo đúng lệ, đưa hết cung nữ thái giám ở cung này về Cung Chính cục hỏi chuyện, sau đó sẽ thả người ngay! Người đâu, đưa tất cả bọn họ đi!
Thái hậu bất ngờ quay lại tát một cái thật mạnh vào mặt Mã Kì.
Bà thật không thể nhịn nổi.
Gã thái giám này ỷ vào sự tín nhiệm của hoàng thượng ngay cả thái hậu như bà hắn lại khinh thường quá mức! Đưa hết người ở cung thái hậu của bà đi.
Rõ ràng là xúc phạm bà! Bà là đương kim hoàng thái hậu, như thế nào để một thái giám tổng quản lộng hành vô pháp vô thiên như vậy được?
Mã Kì nhìn thấy thái hậu tức giận như vậy.
Gã nhất thời không dám manh động.
Thái hậu vẫn là thái hậu.
Bà đánh gã, gã tuyệt đối không dám phản kháng.
Nhưng hoàng thượng mới là người có thực quyền.
Hoàng thượng ban quyền cho gã, tất cả thị vệ, cấm vệ quân đều nghe theo gã.
Thái hậu có thể đánh gã, nhưng tuyệt đối sẽ không thể ra lệnh cho bất cứ ai làm gì gã.
Tất nhiên cũng chẳng có sức uy hiếp gì với gã.
Mã Kì đưa tay lau khóe miệng dính máu, khẽ nhếch môi cười rồi cao giọng nói:
– Đưa người đi mau cho ta!
Thái hậu trừng to mắt.
Bà không tin được Mã Kì ngang nhiên lộng quyền trước mặt bà như vậy.
Bà bất ngờ rút một thanh đao ở chỗ cấm vệ quân đặt lên cổ Mã Kì.
Mã Kì kinh ngạc trước hành động của thái hậu.
Nhưng gã không hề sợ hãi, còn cao giọng ra lệnh:
– Cấm vệ quân nghe đây! Chúng ta phụng mệnh hoàng thượng mà làm việc.
Nếu vì vậy mà bổn tổng quản đắc tội với thái hậu.Thái hậu xử chết bổn tổng quản thì tất cả những cung nữ thái giám của cung này cũng cùng chung số phận với ta!
Gã dứt lời, cấm vệ quân đồng loạt rút kiếm đặt lên cổ từng người trong cung thái hậu.
Thái hậu trừng mắt, tức giận đến trào nước mắt.
Chưa bao giờ bà lại bị dồn vào thế bất lực như thế này.
Càng là không ngờ mình ra như thế này là do chính hài nhi bảo bối của mình tạo ra.
Đang lúc không khí đang căng thẳng, giọng nói quen thuộc của Anh Ngọc vang lên khiến trái tim đang treo lơ lửng của thái hậu chợt bừng tỉnh lại:
– Mã tổng quản đến tìm ta? – Anh Ngọc một bộ dạng thái giám, sắc mặt còn tái nhợt, run rẩy chậm chạp lê bước đi vào.
Mã Kì nhìn nàng một lượt toàn thân, sau đó nhếch môi hỏi:
– Ngươi chẳng phải trọng thương hôn mê chưa tỉnh sao? Lí nào lại từ bên ngoài đi vào?
Ánh mắt Mã Kì đầy nghi hoặc, thận trọng quan sát từng cử chỉ của Anh Ngọc.
Anh Ngọc gượng cười, một tay đỡ ngực, chân bước thật nặng nề nói:
– Ta tỉnh lại lúc gần sáng, cảm thấy trong phòng ngột ngạt cho nên mới tự mình ra ngoài hít thở một chút.
Không nghĩ được, đi được một đoạn lại hôn mê, ngã vào bụi cây bên ngoài cung này.
Không ai phát hiện ta, đến khi ta tự mình tỉnh lại.
Mã Kì cười gian xảo, gã bước đến gần Anh Ngọc, tay gã bất ngờ ở sau lưng ấn mạnh vào vị trí từng trúng thương của Anh Ngọc.
Sắc mặt Anh Ngọc đột nhiên biến đổi.
Thái hậu cũng bị nàng dọa sợ.
Chỉ thấy Mã Kì giơ bàn tay lên, trên tay liền dính máu.
Lưng áo của Anh Ngọc cũng thấm máu.
Mã Kì cười nhẹ, phủi phủi bàn tay mình nói:
– Mạnh Kì Phong, xem ra thương thế của ngươi cũng không nhẹ.
Thôi được, tạm thời để ngươi tịnh dưỡng ít hôm.
Lần sau, bổn tổng quản sẽ đến đưa ngươi đi Cung Chính cục!
Mã Kì nói xong, liền kéo cấm vệ quân rút đi.
Mã Kì vừa rút đi, Anh Ngọc cũng ngã quị xuống.
Thái hậu liền vội đến đỡ lấy nàng.
Lo lắng nhìn vết thương sau lưng nàng, phân phó:
– Mau, dìu y vào tẩm cung của bổn cung! Liễu Thúy, mang dược liệu thương đến đây! Hải Quyên, mang nước ấm và vải đến!
Anh Ngọc được hai thái giám dìu vào bên trong tẩm cung của thái hậu.
Liễu Thúy và Hải Quyên cũng mang nước ấm và thuốc đến sau đó lui đi.
Còn lại thái hậu và nàng.
Thái hậu liền động thủ muốn cởi y phục nàng xem vết thương sau lưng của nàng.
Anh Ngọc chợt giơ tay ngăn bà lại, lạnh nhạt nói:
– Chỉ là vết thương ngoài da để qua mặt Mã tổng quản, không đến mức nghiêm trọng.
Thái hậu không cần bận tâm vì thần!
Thái hậu khá bất ngờ trước sự lạnh lùng của Anh Ngọc.
Bà đưa tay sờ nhẹ lên mặt nàng, thân thiết hỏi:
– Kì Phong, ngươi làm sao vậy? Có phải luyện thuốc không thành công? Hay là ngoài cung ngươi đã gặp chuyện gì? Mau, để bổn cung xem vết thương của ngươi!
Bà lại đưa tay muốn giải khai vải áo của nàng.
Anh Ngọc ngăn bà lại.
Nàng không giỏi che giấu cảm xúc.
Giữ trong lòng một nổi ấm ức, với nàng giống như cực hình vậy.
Nàng nhíu mày, nhìn thẳng thái hậu nói:
– Thái hậu, người có chuyện giấu giếm thần, có phải vậy không?
Thái hậu sững sờ nhìn nàng.
Bàn tay của bà đặt hờ trên vai Anh Ngọc vẫn không có ý muốn rút lại.
Bà hỏi:
– Ngươi sao lại hỏi vậy? Bổn cung còn giấu ngươi chuyện gì được?
Anh Ngọc lãnh đạm nói:
– Thân thế của hoàng thượng.
Thái hậu, người vẫn không nói thật với thần.
Người như vậy khiến thần cảm thấy phải nghi ngờ tất cả những gì người đã nói với thần có được mấy lời là nói thật!
“Chát” một tiếng, một cái tát giáng xuống mặt Anh Ngọc.
Thái hậu quay mặt đi, dằn xuống tức giận, gằn giọng nói:
– Mạnh Kì Phong, ngươi có biết nói những lời đó với bổn cung chính là tội chết!
Anh Ngọc lắc đầu:
– Thần cũng thà rằng là chết vẫn còn hơn là bị người khác lừa dối, lợi dụng.
Thái hậu quay lại, giơ cao tay thật sự muốn tát thêm một cái.
Anh Ngọc ngẩng cao đầu, hiên ngang đón đợi cơn giận dữ của bà.
Chỉ là không ngờ, bà lại rút tay, sau đó là bật khóc.
Anh Ngọc nhìn bà khóc, cũng không biết tại sao trong lòng tự nhiên trống rỗng.
Oán giận, nghi ngờ, bực tức hay lo lắng đều tan biến mất.
Tuy nhiên, có ấm ức không nói ra cũng không dễ chịu được.
Nàng nói:
– Ta thật lòng nhận Mạnh thái y làm phụ thân, không nghĩ được sẽ có ngày bị lôi kéo vào cục diện giao tranh thế này.
Ta thật lòng xem thái hậu là cô mẫu, lại bị thái hậu đùa bỡn.
Những gì bà nói với ta so với những gì ta biết được hoàn toàn không giống nhau.
Thái hậu, bà nói xem ai có thể hết lòng hết dạ bán mạng vì kẻ luôn lừa dối, không chịu nói sự thật với mình?
Thái hậu quay lại, bà nhìn Anh Ngọc một lúc, sau đó chợt nở một nụ cười rất khó hiểu.
Bà hỏi:
– Ngươi rốt cuộc đã biết những gì?
– Chỉ biết ta còn một vị đại ca.
Mà vị đại ca đó phải hay không chính là đương kim hoàng đế?
Nàng dừng lại một lúc, lại nói tiếp:
– Thái hậu, ta mong người nói thật.
Tính cách của ta người cũng đã rõ, ta thật không muốn bị người khác lừa dối, ta sẽ không cam tâm bị lợi dụng nếu như kẻ muốn lợi dụng ta luôn dối trá với ta!
Thái hậu ngẩn người một lúc sau đó quay đầu lại, gượng cười nói:
– Ngươi muốn tìm đại ca, sao lại tìm đến chỗ ta? Còn nữa, thân thế của hoàng thượng, không phải chuyện để ngươi nói bừa.
Bổn cung đối với ngươi đến như thế, ngươi vẫn cho rằng bổn cung lừa dối là để lợi dụng ngươi? Nếu như vậy, bổn cung không cần ngươi làm gì cả.
Bổn cung không giữ ngươi, ngươi có bản lĩnh, cứ việc rời đi! Với phương thuốc trong tay của ngươi, ngươi có thể sẽ được hoàng thượng trọng dụng.
Đi! Đi ngay cho ta!
Anh Ngọc đứng dậy, bước đến trước mặt thái hậu.
Nhìn thấy nước mắt của bà thấm đẫm khuôn mặt.
Lại nhớ vẻ mặt lo lắng của bà lúc nhìn thấy Mã Kì đả động vào vết thương trên lưng nàng.
Nàng thoáng cắn môi.
Lẽ nào, mình nghĩ oan thái hậu.
Thật ra thì mình chỉ muốn hỏi thái hậu thật rõ ràng về chuyện của vua Lê Duy Long.
Nhưng thái độ này của thái hậu thật ngoài suy nghĩ của mình.
Không lẽ những lời của mình khiến thái hậu tổn thương cho nên bà mới tức giận?
Nàng đứng trước mặt thái hậu nhìn bà một lúc, trong tâm liền mềm nhũn.
Nàng nhẹ giọng nói:
– Thần là kẻ không biết ăn nói.
Thần chính là muốn hỏi về cái chết của Mạnh Kì Phong thật sự.
Còn có, lí do tại sao phụ thân từ quan? Còn có mối quan hệ giữa phụ thân và hoàng thượng, thật sự không phải chỉ là cậu cháu như thái hậu từng nói.
Thái hậu, thần không phải không tin người.
Nhưng nếu việc gì người cũng không nói thật.
Ta tất nhiên suy đoán lung tung, vậy nên phải nảy sinh rất nhiều nghi vấn và bất an!
Anh Ngọc càng nói càng cúi đầu xuống thấp.
Trong lòng nàng cũng rất mâu thuẫn, không biết thật ra những gì mình nói có nên hay là không?
Trên đường trở lại cung, nàng đã suy nghĩ rất nhiều.
Nếu đúng như tiến trình lịch sử, chẳng lâu sau nữa Vĩnh Thuận đế Lê Duy Long cùng thái hậu sẽ bị Lê Duy Minh trong đêm binh biến gϊếŧ chết.
Như vậy thì nàng quan tâm làm gì chuyện thân thế của Lê Duy Long? Thậm chí vua có thật là con trai của Mạnh thái y, hay chính là kẻ chủ mưu đã gϊếŧ chết Mạnh thái y thì đã sao? Lịch sử là không thể thay đổi.
Huống chi, bản thân nàng cũng chẳng có năng lực gì phải bị cuốn vào trận giao tranh cung đấu phức tạp này.
Lần này trở lại hoàng cung, nàng chỉ muốn cứu Đinh Mộng Khuê.
Còn những chuyện của Mạnh thái y và thái hậu.
Nàng thật sự không còn muốn bận tâm đến.
Chẳng hiểu sao, từ khi đọc được bút tích của Mạnh thái y trên linh vị của Mạnh Kì Phong thật, biết được chuyện dan díu lσạи ɭυâи của Mạnh thái y và thái hậu, nàng liền cảm thấy thất vọng và chán nản.
Thậm chí nàng còn nghĩ không muốn gặp lại thái hậu.
Nhưng đến khi ở bên ngoài nhìn thấy thái hậu bị Mã Kì ngông cuồng bức bách, nàng lại không dằn lòng được phải bước ra.
Dù đã có dặn lòng đấy là chuyện riêng của thái hậu, nàng không cần thiết phải hỏi, phải biết, phải quan tâm nữa.
Thế nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được lại hỏi.
Mà còn hỏi bằng giọng điệu thật đáng giận.
Nàng cũng thầm nghĩ mình may mắn vì thái hậu đối với nàng là vô cùng tốt tính và bao dung.
Nếu không, dù nàng có một trăm cái đầu cũng không đủ bị chém.
Thái hậu đột nhiên ngồi sụp xuống.
Anh Ngọc thấy bà đột ngột đổ sụp, theo bản năng liền đưa tay đỡ lấy bà.
Thái hậu ngồi trên nền đất, lau lệ trên khóe mi, khóe môi nhếch nhẹ lên một nụ cười quỉ dị:
– Ngươi vốn đã không tin bổn cung.
Bổn cung có nói thật ngươi cũng không cho là thật.
Vậy ngươi còn hỏi làm gì? Bổn cung còn nghĩ sẽ dựa vào cọng rơm cứu mạng là ngươi.
Nhưng không ngờ…!Ngươi đi đi! Cút ngay đi cho ta!
-.