Bạn đang đọc Tương Vọng Đào Hoa FULL – Chương 22
Vấn đề là ai đã thay y phục của nàng và người đó đã phát hiện gì trên thân thể của nàng rồi? Anh Ngọc nuốt khan một ngụm.
Người ấy có thể là ai, nhưng nàng hi vọng nhất sẽ không là Mộng Khuê chứ?
Nàng nghĩ xong liền tự cười mình nghĩ viễn vông.
Nhớ đến Mộng Khuê, ngày hôm ấy nàng ấy trong đội nghi trượng tiến cung.
E rằng lúc này nàng ấy hẳn là đã trở thành nữ nhân của hoàng thượng! Tâm tư Anh Ngọc chợt nghẹn ngào đắng chát.
Nàng ấy tiến cung, vậy là…nàng không thay đổi được số phận của nàng ấy rồi!
Trước phòng vang lên tiếng bước chân.
Anh Ngọc chợt sinh ra cảm giác bất an.
Nàng liền nằm xuống tiếp tục giả ngủ.
Tiếng cửa phòng được mở ra, sau đó còn đóng lại.
Bước chân xa lạ kia càng lúc càng tiến đến gần bên giường.
Anh Ngọc căng thẳng đến run lên.
Nhưng nếu phải đối diện với hoàn cảnh mình không thể thích ứng, cách tốt nhất là giả vờ hôn mê thôi.
Chỉ nghe ngay sau đó một tiếng chát.
Khuôn mặt Anh Ngọc bị một cái tát không chút thương tiếc va vào.
Anh Ngọc hít một ngụm thật sâu, cố nén đau, nhất quyết không mở mắt.
Thật sự người đến là một kẻ không tốt, đối với người hôn mê cũng ra tay cho được sao! Kẻ vô lương tâm! Đúng là đồ vô lương tâm, đáng ghét!
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của nàng do nàng chưa từng nghe được pháp lệnh trạng của Tông Nhân phủ lúc ở giữa đoàn nghi trượng thôi.
Nếu thật Anh Ngọc mà biết mình đã nhận án bị đưa vào cung tịnh thân để sung làm thái giám, chắc chắn nàng sẽ không bình tĩnh đến mức nằm yên trên giường thế này được.
Chỉ thấy ngay sau đó, một bàn tay rất không lễ phép đặt lên phần hông mình.
Anh Ngọc còn chưa dám tưởng tượng tình huống thì bàn tay kia thật quả quyết giật lấy dây thắt lưng của nàng kéo xuống.
Anh Ngọc muốn nhảy dựng lên, không thể giả vờ nổi nữa, lập tức chụp lấy bàn tay quái ác kia, bảo hộ thắt lưng của mình.
Khoảnh khắc nàng đối mắt với kẻ xâm phạm kia, nàng hết hồn tựa hồ suýt ngất.
Một khuôn mặt nam nhân trung niên nhìn nàng chằm chập.
Thật sự là một bộ mặt vô cùng thô bỉ, một khuôn mặt nham nhở đáng khiếp làm sao!
Trần Hòa Nghĩa, tổng quản công công phủ nội vụ nhếch môi cười giễu, ánh mắt mười phần quỉ dị nhìn Anh Ngọc:
– Ngươi chịu tỉnh rồi sao? Người thì nhỏ nhưng gan đúng to.
Thật không tin! Ngươi là kẻ đầu tiên có thể ở phủ Nội Vụ ngủ lâu đến như vậy.
Lão vừa nói vừa lắc đầu cười giễu.
Anh Ngọc vừa rồi thật sự bị lão làm khiếp đảm.
Bất quá, nghe lão lên tiếng xong, giọng nói kia thật đúng với câu âm dương quái khí, lại thêm cách ăn mặc và tác phong hành động, thật không khó để nàng đoán ra thân phận của lão.
Anh Ngọc ngồi dậy, tay vẫn giữ chặt thắt lưng của mình, nhìn người trước mặt hỏi:
– Ông là thái giám sao?
Trần Hòa Nghĩa trợn mắt, nổi sân gõ một cái cốc trên đầu nàng, gắt:
– Hỗn láo! Trước mặt bổn tổng quản, ngươi vẫn là nên lễ phép một chút, gọi ta là Trần Tổng quản.
Cách gọi thái giám nên là chỉ cho những kẻ thân phận thấp hèn như ngươi kia!
Anh Ngọc tròn mắt:
– Tôi là thái giám? Sao…
Nàng giật mình, nhìn lại một lượt căn phòng, nhìn lại vị tổng quản trước mặt rồi lại nghĩ đến tình cảnh lúc mình ngăn chặn nghi trượng của Mộng Khuê tiến cung.
Nàng cảm thấy vô cùng mơ hồ và quái lạ nhưng thật là không biết phải hình dung như thế nào.
Chỉ là…nhớ đến bộ y phục trên người mình, nàng giật thót:
– Ông…ai thay đồ cho tôi?
Trần tổng quản cười khiêu khích:
– Bây giờ ngươi mới nhận ra trọng điểm hay sao? Tiểu nữ quỷ, nói mau, ngươi là ai? Tại sao giả dạng thành Mạnh Kì Phong?
Anh Ngọc căng thẳng, hít vào một hơi.
Nói thế nào đây? Ở đây là cổ đại, hở ra một chút thật sự có thể sẽ bị chém đầu.
Đối với chuyện loại chuyện mạo nhận thân phận, quả thật trong phim cũng không ít cảnh bị chém.
Nhưng nói thật thế nào, nàng cũng không biết, không nghĩ ra phải nói làm sao.
Tuy vị trước mặt không đến nổi ác khí hiểm ý như mấy vị công công trong phim, nhưng nói sao nàng cũng cảm thấy bản thân đang ở tình huống nguy hiểm.
Bởi vậy suy nghĩ một lúc vẫn không dám tùy tiện phát ngôn.
Trần tổng quản ra vẻ am hiểu cảm thông, bước đến ghế ngồi xuống nhàn nhã rót trà vừa nhấp môi vừa nói:
– Vừa nghe tin con trai của cố thái y Mạnh Hiếu Khang ở ngoài cung ngăn cản nghi trượng tiến cung của Mỹ nhân cho nên bị xử cung hình xử phạt.
Ta thật vì cố nhân bận lòng khó chịu, vội vã đến phủ nội vụ xem ngươi.
Vừa may là ta đến kịp đó thôi.
– Lão vừa quay đầu nhìn lại Anh Ngọc nhếch môi – Nếu không, giờ khắc này ngươi đã không còn cái đầu trên cổ.
Anh Ngọc nghe rõ, lại thêm cách nói ôn hòa của Trần công công khi nhắc đến tên Mạnh thái y.
Hẳn là lão ta với Mạnh thái y có giao tình không nhạt.
Anh Ngọc liền ngồi dậy, miễn cưỡng thu lại vẻ phòng bị, lễ độ chắp tay, nói:
– Đại nhân, à không, đại tổng quản.
Ngài nói xem, ta nên…
Trần công công đập chén trà xuống bàn cắt ngang lời nàng:
– Là ta đang hỏi ngươi, chứ không phải ngươi hỏi ta!
Anh Ngọc hít một ngụm, ông già này trở mặt nhanh thật, vừa mới ôn hòa, liền nổi giận vậy sao? Nàng thở dài một hơi, đã bị người ta phát hiện, đành nói thật vậy:
– Ta đúng thật là nữ nhân không phải Mạnh Kì Phong.
Nhưng ta không phải tự ý mạo nhận mà là chính Mạnh thái y bảo ta giả làm con trai ông ta.
Ông ta vì muốn ta chăm sóc Mạnh phu nhân, cho nên mới phó thác cho ta!
Trần công công vẫn nhếch môi, vẻ mặt vô cùng quái gỡ thật không sao đoán ra tâm tình của ông ta, tiếp tục truy vấn Anh Ngọc:
– Thân phận ngươi bất minh như vậy, vì cớ gì không an phận ở lại quê nhà phụng dưỡng tốt Mạnh phu nhân đi, lại lên kinh làm gì? Còn nữa, ngươi là nữ nhân lại ngang nhiên chắn nghi trượng giữa đường lớn.
Ngươi không sợ chết, lại không nghĩ sẽ hại chết Mạnh phu nhân cùng cả vị Đinh Mỹ nhân sao?
Anh Ngọc thở dài:
– Là ta ngu dốt! Ta không nghĩ chuyện ta làm lại gây hậu quả lớn như vậy…Tổng quản đại nhân, như vậy Đinh…Đinh mỹ nhân bây giờ thế nào?
Thật là gấp quá hư chuyện.
Trăm ngàn lần nàng tự trách mình ngu ngốc, vô minh vô trí tại sao lại quên mất mình đang ở thời cổ đại, chuyện tuyệt đối không được làm chính là kháng chỉ.
Anh Ngọc không chút cân nhắc là xông đến chắn nghi trượng, nói năng như một kẻ điên.
Thật là báo hại Đinh Mộng Khuê rồi.
Trần công công quan sát biến đổi trên sắc mặt của Anh Ngọc, ông ta cười tà hỏi:
– Ngươi quan tâm Đinh mỹ nhân của hoàng thượng còn hơn cả mạng sống của mình hay sao? Ngươi thật…là nữ nhân chứ hả?
Gã vừa nói vừa liếc lên liếc xuống thân thể của Anh Ngọc khiến nàng bị nhìn đến chột dạ.
– Ngươi vẫn còn chưa trả lời ta, tại sao ngươi đến kinh thành?
Anh Ngọc thành thật đáp:
– Vì cái chết của phụ thân.
Ta và mẫu thân, Mạnh phu nhân cũng bị người ta truy sát.
Không còn cách nào, nếu không thể biết được hung thủ cũng không thể có ngày tháng bình an.
Trần công công vẫn thận trọng quan sát thật kĩ từng cử động của Anh Ngọc.
Nàng cũng không lộ ra yếu thế, nhìn vào mắt ông ta, chứng tỏ ta đây thành thật.
Dù sao nàng cũng không sợ vì cũng không phải chưa từng chết qua.
Mới vừa rồi còn tưởng đã chết rồi đấy thôi, bất quá bây giờ nàng nhẫn nhịn chỉ mong có thể lấy lòng Trần công công, được giúp đỡ.
Trần công công nhìn bộ dạng nghiêm chỉnh đó của nàng, cười ra:
– Cũng may ngươi thành thật với ta.
Ngươi cũng là một người biết điều đó.
Được rồi, nễ giao tình của bổn tổng quản và Mạnh thái y, ta giúp ngươi một lần.
Anh Ngọc nghe xong, mừng muốn khóc:
– Ngài thả ta sao?
Trần công công đang uống trà, bị nàng hỏi làm bị sặc suýt ngất.
Ông buông rơi chén trà, gõ một cái thật mạnh vào trán nàng:
– Ngươi điên rồi sao? Thả ngươi? Đây là hoàng cung.
Ngươi bây giờ là phạm nhân bị sung vào cung vào thái giám.
Ta nào có đến bản lĩnh thả ngươi đây?
Anh Ngọc mừng hụt, liền xuống sắc thở dài:
– Tôi làm thái giám sao? Tôi…ông biết tôi…không phải mà?
Trần công công cười nhếch mép:
– Cũng phải đấy! Ngươi là nữ nhân, so với thái giám thì có kém một chút.
Nhưng nhờ vậy, ta mới dám an bày cho ngươi.
“Dù sao một nữ nhân giả thái giám cũng tốt hơn một nam nhân giả thái giám, ít ra nếu bị lộ ra, ta cũng sẽ không vì ngươi mà bị liên lụy phải chém đầu.” – Trần công công đắc ý trong lòng.
Ném cái nhìn khinh thường về phía Anh Ngọc, Trần công công lại nói:
– Ta cũng vì nghĩ tình Mạnh thái y mà cứu ngươi.
Do ta đến kịp, thân phận của ngươi chỉ có một mình ta biết.
Ngươi cũng nên khôn ngoan một chút.
Đây là hoàng cung, mỗi lời ăn tiếng nói của ngươi hay bất cứ hành động nhỏ nào cũng dễ khiến ngươi bị mất đầu.
Đã rõ chưa? Bây giờ, ngoan ngoãn một chút đóng cho tốt thân phận một thái giám cho ta.
Nếu thật có cần thiết, hoàn cảnh thích hợp, bổn tổng quản sẽ giúp đỡ ngươi.
Nhớ, ngươi phải tin tưởng ta và tuyệt đối nghe lời ta.
Nếu không, chỉ dựa vào việc ngươi nữ cải nam trang, mạo nhận thân phận tôn tử của thái y, ngươi chết không nói, còn liên lụy cả những người từng giúp cho ngươi.
Cho nên ngươi nhớ liệu hồn đó!
Anh Ngọc còn muốn hỏi thêm nhưng Trần tổng quản đã rời đi, chỉ dặn dò nàng ngoan ngoãn ở lại trong phòng dưỡng thương thêm ít ngày nữa đợi ông ta quay lại.
Anh Ngọc cũng không có lí do nghi ngờ Trần công công này.
Ông ta vậy nhưng đối với nàng thật tốt, thật quan tâm.
Nghĩ đến hai chữ hoàng cung, Anh Ngọc liền lên tinh thần.
Nếu đã được vào cung, sao lại không nhân cơ hội này điều tra về cái chết của Mạnh thái y? Anh Ngọc phấn chấn niềm tin.
Quả thật may mắn nha! Nguyễn Chấn đại nhân trăm kế lần cũng không có cách giúp nàng vào cung điều tra được.
Vậy nhưng ông trời phù hộ, nàng lại vào được, còn được Trần công công giúp đỡ che chở cho.
Lần này phải chắp tay khấn nguyện Mạnh thái y trên trời linh thiêng để nàng tìm ra chân tướng.
Ở Nguyễn phủ, Nguyễn Chấn còn đang ngồi đánh cờ, nhàn nhã cùng Lê Tông đại nhân.
Nguyễn Thập Ngũ và Nguyễn Thập Lục hớt hơ hớt hãi chạy xộc vô gấp gáp gọi ông:
– Phụ thân! Lớn chuyện rồi! Mạnh Kì Phong hiền đệ xảy ra chuyện rồi!
Nguyễn Chấn kinh hãi liền đứng bật dậy, bước đến nắm tay Thập Lục hỏi:
– Ngươi nói sao? Kì Phong hiền điệt xảy ra chuyện gì?
Nguyễn Thập Lục cắn răng, thật sự không làm sao mở miệng nỗi.
Nguyễn Thập Ngũ thấy vậy mới lên tiếng:
– Hiền đệ đi chắn nghi trượng tiến cung của Đinh Mộng Khuê tiểu thư.
Làm náo loạn giữa đường lớn.
Sau đó thì bị người trong cung truyền khẩu dụ của Tông Nhân phủ, đệ ấy bị đưa vào cung tịnh thân sung làm thái giám!
Nguyễn Chấn nghe xong, chân tay run rẩy ngã ra phía sau.
Nguyễn Thập Lục đỡ ông, dìu ông ngồi xuống ghế.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của phụ thân, Thập Ngũ và Thập Lục hoảng sợ quì xuống, vô cùng lo lắng nhìn ông.
Nguyễn Chấn nghẹn thở một lúc mới hồi thần nhìn hai con trai rồi lại nhìn sang Lê Tông, ánh mắt đầy phức tạp.
Chỉ là không ngờ Lê Tông đại nhân rất bình thản ngồi nhìn bàn cờ, vừa nâng chung uống trà, cứ như hoàn toàn không nghe thấy tin tức vừa rồi.
Nguyễn Chấn có chút không hiểu, liền gọi Lê Tông:
– Lê Tông đại nhân, Mạnh Kì Phong là con trai của Mạnh Hiếu Khang hiền đệ.
Nó…
Lê Tông bỏ chung trà, mỉm cười:
– Nguyễn Chấn đại nhân.
Chuyện đó do Tông Nhân phủ ra mặt.
Mà Tông Nhân phủ là thuộc quản hạt của thái hậu.
Thái hậu đã nhúng tay vào, tôi và ông tuyệt đối không có khả năng tiếp tục quan tâm đến.
Số phận của Mạnh Kì Phong đó nên là để hắn tự mình gánh chịu.
Ông nhọc lòng làm gì?
Nguyễn Chấn thất thần thở dài.
Lê Tông đại nhân dường như đã đoán trước chuyện sẽ xảy ra.
Từ chuyện đưa Mạnh Kì Phong lên kinh, từ chuyện y bị phục kích trên đường, trong phủ, rồi lại bị ám toán trong rừng.
Bây giờ đến cả y đã bị bắt vào cung, Lê Tông đại nhân nghe xong đều rất bình tĩnh.
Nguyễn Chấn bắt đầu nảy sinh cảm giác lo sợ cùng căng thẳng.
Vị đại thần này quả thật có bất mãn với Mạnh thái y nhưng không nên đến mức vô cảm như thế này.
Huống hồ chi, ông ta cũng nhiều lần đưa lời khuyên cho Nguyễn Chấn giúp Nguyễn Chấn an bày cho mẫu tử Mạnh gia.
Bây giờ thái độ của ông ta như vậy, thật khiến Nguyễn Chấn bất an.
Có lẽ nào ông ta là khéo giả vờ tất cả, ý tứ thật sự của ông ta có thể liên quan đến cái chết của Mạnh thái y không?.