Tương Vọng Đào Hoa

Chương 109


Bạn đang đọc Tương Vọng Đào Hoa FULL – Chương 109


– Ngươi gấp như vậy là đi đâu? Mau, theo tỉ đến đây một lúc!
Anh Ngọc nhìn Trần Thị Oanh sửng sốt một lúc, vốn là muốn cự tuyệt nhưng bất chợt nhớ lại một chuyện.

Nàng không kháng nghị, đi theo Trần Thị Oanh vào ngõ vắng.

Trần Thị Oanh buông tay nàng ra, nhìn lại vẻ mặt nàng nhất thời giật mình, quan tâm hỏi:
– Ngươi làm sao vậy? Khí sắc tệ quá! Ngươi lại có chuyện gì sao?
Trần Thị Oanh thật sự lo lắng cho người này.

Chỉ vừa cách mặt mấy hôm, đang tốt đẹp nàng lại suy nhược thành ra như vậy.

Nữ nhân này không rõ đến cùng phạm phải cái vận gì gặp toàn những chuyện éo le, không ngừng vướng vào những chuyện thiên long địa lở, đáng sợ kinh người.

Sắc mặt Anh Ngọc hôm nay thật kém, vầng trán tối đi, khuôn mặt tuấn mỹ nay lại nhợt nhạt xanh xao, đôi mắt cũng như mất hồn, bờ môi cũng tái lại, hơi thở lúc mạnh lúc yếu, trông y hệt như một người mắc bệnh nặng.

Nhưng nàng vẫn có thể đi đứng bình thường.

Trần Thị Oanh khó hiểu, bất chợt nàng đưa tay sờ lên trán Anh Ngọc rồi hỏi:
– Kì Phong, ngươi không khỏe sao?
Anh Ngọc lắc đầu, không đáp lời Trần Thị Oanh mà nhìn lại nàng hỏi:
– Trần tỉ tỉ, tỉ như thế nào ở tại kinh thành lại ăn mặc thành ra như vậy? Tỉ…Người ở đây đa phần đều là đại quan quí nhân.

Lỡ như có người nhận ra tỉ thì làm sao?
Trần Thị Oanh nghe vậy, cũng cảm thấy thoải mái trong lòng.

Nàng mỉm cười, khiêu mi nhìn Anh Ngọc hỏi:
– Thì ra ngươi vẫn còn biết quan tâm ta sao? Bổn tỉ tỉ còn tưởng trong đầu ngươi chỉ biết mỗi có Đinh Mộng Khuê mà thôi!
Vừa nhắc đến Mộng Khuê, Anh Ngọc liền nhớ lại chuyện chính, nàng khẽ lắc đầu nói với Trần Thị Oanh:
– Tỉ tỉ, ta đang vội! Lúc khác sẽ nói chuyện với tỉ.

Sau này, tỉ không nên ngang nhiên lộ liễu như vậy ra ngoài.

Tỉ đừng quên, thân phận thái hậu trước đây của tỉ đã gieo oan trái không ít với rất nhiều người.

Nói sao đi nữa, cẩn thận vẫn hơn.

Ta đi trước!
Nàng nói xong không đợi Trần Thị Oanh đáp lời đã xoay người bỏ đi.

Trần Thị Oanh vốn có ý đồ khác, làm sao để nàng bỏ đi dễ dàng như vậy liền chạy theo kéo tay nàng giữ lại:
– Gượng đã! Ngươi, cái đồ vô tâm! Đã bấy lâu tỉ không gặp ngươi.

Còn chưa nói với ngươi được ba câu đã muốn chạy đi? Mạnh Kì Phong, cái loại nữ nhân vô tâm vô phổi như ngươi.

Ta thật điên rồ sao trước đây lại nghĩ thích ngươi nhỉ?
Anh Ngọc không thể hiểu nổi vị thái hậu tỉ tỉ này đột nhiên dây dưa là muốn nói cái gì.

Nàng thật nóng lòng muốn đi tìm Mộng Khuê, liền mặc kệ Trần tỉ tỉ nói gì, nàng cau mày gắt:
– Trần tỉ tỉ! Ta đang rất vội.

Tỉ để ta đi trước.

Ta sẽ đến Vọng phong lầu tìm tỉ sau!
Nàng vừa dứt lời liền muốn thoát khỏi Trần Thị Oanh đi ngay.

Trần Thị Oanh đoán trước, liền chặn nàng lại, ấn nàng lùi lại đến bờ tường, vừa túm áo nàng vừa hỏi:
– Khoan đã! Nữ quái ngươi! Ta hỏi ngươi này.

Trước khi ngươi gặp được đại ca ta, nghe theo huynh ấy giả làm Mạnh Kì Phong ngươi tên gọi là gì, phụ mẫu ngươi là ai?
Anh Ngọc giật mình, nhìn Trần Thị Oanh, ánh mắt hoang mang hỏi lại:
– Tỉ hỏi chuyện này làm gì?
Trần Thị Oanh nhướn mi, cẩn trọng đánh giá từng đường nét ngũ quan trên khuôn mặt của Anh Ngọc, rồi gật gù nói:
– Tiểu quái quỉ nhà ngươi cũng không phải loại người vô tình vô nghĩa.

Nhưng tại sao ngươi còn có một mẫu thân khổ sở tìm kiếm ngươi bao lâu nay, ngươi lại không chịu nhìn nhận người? Hửm?

Anh Ngọc trợn to mắt, đẩy tay Trần Thị Oanh ra, khó chịu nói:
– Tỉ nói linh tinh gì đây? Ta không còn mẫu thân gì cả.

Từ lúc ta tỉnh lại, chỉ có một thân một mình.

Mạnh phu nhân chính là mẫu thân của ta.

Ngoài bà ấy ra, ta không còn mẫu thân nào cả!
Trần Thị Oanh rướn lên nhéo lỗ tai Anh Ngọc, nghiến răng nói:
– Ngươi đó! Ở đây chỉ có ta với ngươi.

Ngươi còn không thành thật với ta? Sư cô Diệu Ân trên Phổ Minh tự và ngươi dáng dấp khuôn mặt giống nhau đến sáu bảy phần.

Nàng ta từ ngàn dặm tìm con.

Từ trấn Tây Bình lặn lội khắp cả Thiên Nam quốc này, đến tận đây mới gặp lại ngươi.

Ngươi nói ngươi không nhận ra nàng ta? Nhưng nàng ta nói nữ nhi nàng ta nuôi lớn mười mấy năm trời khuôn mặt dáng dấp đều trông hệt ngươi.

Ngươi cũng từ trấn Tây Bình mà đến.

Hai người như thế, đứng gần nhau cả người mù cũng nhận thấy là mẫu tử huyết thống.

Ngươi sao lại không nhận ra nàng ta nhỉ? Ngươi cũng không phải người vong ân phụ nghĩa, ngươi lại lo nghĩ điều gì?
Anh Ngọc nhất thời ngây ngốc.

Nàng thoáng một chút bâng khuâng, nhớ lại vẻ mặt của sư cô Diệu Ân khi gặp nàng.

Nàng ấy biểu tình chân thật như vậy, đúng là vẻ mặt người mẹ vui mừng khi nhìn thấy đứa con thất lạc của mình.

Nếu nàng ấy nói đúng là sự thật, lại cũng cùng nàng đều là từ Tây Bình đến, lẽ nào nàng ấy thật là mẫu thân của…của cổ thi thể nàng đang mang? Anh Ngọc không ngờ tới ra mọi chuyện lại còn đến thế này? Nàng tuy chỉ là một linh hồn mượn thể xác của cổ thi thể kia trọng sinh.

Nhưng nếu cổ thi thể kia còn có thân nhân thì thân nhân ấy cũng chính là thân nhân của nàng.

Nhưng bây giờ, nàng có Mạnh phu nhân là mẫu thân, còn có chuyện của nàng và Mộng Khuê chưa ổn.

Rất nhiều chuyện nàng chưa thể giải quyết tốt được, nàng rất rối rắm.

Thật không biết nên nói làm sao với Trần Thị Oanh.

Nghĩ nghĩ, Anh Ngọc thở dài nói:
– Ta nói rồi, ta sẽ tìm tỉ nói chuyện sau.

Ta phải đi đây.
Anh Ngọc dứt câu, liền thật nhanh bước hướng ra đường lớn.

Trần Thị Oanh đuổi theo.

Đúng lúc, hai nàng vừa đi đến đường lớn, trùng hợp Đinh Tung đại nhân dẫn theo mấy mươi vệ quân Thần Vũ.

Anh Ngọc đối mắt với Đinh Tung đại nhân, còn chưa kịp lên tiếng.

Đinh Tung đại nhân cũng chưa nói gì với nàng, ông lại chú ý hơn với vị nữ nhân đi liền sau nàng.

Trần Thị Oanh nhìn Đinh Tung liền trợn mắt, biến sắc.

Anh Ngọc cũng chưa kịp nhìn ra sự khác thường của hai người kia.

Đinh Tung đã trừng mắt, oán hận chỉ tay vào Trần Thị Oanh quát:
– Là ngươi! Ông trời có mắt! Ngươi không ngờ vẫn chưa chết? Là ông trời cho ta cơ hội.

Cho ta cơ hội…! Người đâu, bắt ả tiện phụ đó lại cho ta!
Anh Ngọc trợn tròn mắt.

Lí nào Đinh Tung vừa gặp đã muốn bắt người? Nàng nhìn sang Trần Thị Oanh, thấy nàng kia căng thẳng, tái xanh sắc mặt, tầm mắt rối loạn, hẳn là đang lo sợ.


Anh Ngọc nhíu mày.

Đinh Tung theo như nàng biết là một hiền thần.

Từ thời Vĩnh Thuận đế, Lê Duy Minh, Đinh Tung vẫn biểu hiện tận tâm trung thành.

Như thế nào Lê Duy Minh, Thành đế ngoài mặt đều tôn táng cung kính với tiền triều Lý thái hậu, Đinh Tung ông lại đột nhiên trở mặt bất kính muốn bắt người?
Anh Ngọc bước lên ngáng trước mặt Trần Thị Oanh, lườm lườm nhìn về phía đám người Thần Vũ quân và Đinh Tung nói:
– Đinh đại nhân, không rõ vị tỉ tỉ này có tội tình gì, ngài lại muốn động thủ bắt người?
Đinh Tung lạnh lùng nhìn nàng:
– Hừ! Mạnh Kì Phong, ngươi đừng làm bộ làm tịch ở đây? Nữ nhân này là ai, ngươi và ta đều rõ? Ngươi rốt cuộc tâm tư thế nào, lại lưu nữ nhân này bên mình? Ngươi có biết, nếu hoàng thượng biết được, ngươi phải giải thích làm sao đây?
Anh Ngọc bình thản đáp:
– Nữ nhân này là biểu tỉ của ta! Đinh đại nhân, thỉnh cầu ngài thủ hạ nương tình! Xin đừng làm khó biểu tỉ của ta! Tỉ ấy chỉ là một nữ lưu vô danh, vô hại.

Đại nhân, ngài rộng lượng khoan hồng, xin hãy để cho tỉ ấy rời đi!
Đinh Tung gắt lên:
– Mạnh Kì Phong! Ta mặc kệ ngươi có mục đích gì.

Nhưng nữ nhân này, ta phải đưa đi! Đây là chuyện riêng của ta và ả! Ngươi tốt nhất đừng xen vào! Ngươi nên xác định, có phải thật muốn trở mặt với ta?
Anh Ngọc nhìn sang Trần Thị Oanh.

Tỉ tỉ này trước đây đối mặt với kẻ địch cũng không thấy run sợ thế này.

Chẳng lẽ Trần tỉ tỉ lại có ân oán gì đó với Đinh Tung đại nhân? Anh Ngọc sực nhớ lại một chuyện.

Trước đây Mộng Khuê đã từng kể qua, cả nhà nàng từng bị thái hậu giam lỏng trong biệt cung hơn mười mấy năm trời.

Mẫu thân và hai ca ca nàng cũng vì khổ cảnh trong biệt cung mà mắc bệnh thân vong.

Nói như vậy, chính Lý thái hậu là hung thủ gián tiếp khiến cả nhà Đinh Tung tan nát phân li, khổ sở bấy lâu?
Đôi mắt Đinh Tung nhìn Trần Thị Oanh như muốn phanh thây xẻ thịt! Quả này, Đinh đại nhân nhất định là sẽ cắn chặt không buông, quyết bắt lấy nàng để trả thù đây.

Anh Ngọc khổ sở.

Trần tỉ tỉ không thể không cứu, nhưng Đinh Tung là nhạc phụ tương lai, nàng tuyệt đối không muốn đắc tội.

Thế nhưng tình huống này…
Đinh Tung sừng sững tiến tới, chỉ tay thẳng vào Trần Thị Oanh ra lệnh:
– Lập tức động thủ, bắt tiện nhân đó cho ta! Bất cứ ai ngăn cản, không cần nễ mặt!
Anh Ngọc vẫn chắn trước bảo hộ cho Trần Thị Oanh, kiên cường đối mắt với Đinh Tung nói:
– Đinh đại nhân! Xin ngài đừng ép người quá đáng! Ta nói lần nữa.

Đây là biểu tỉ của ta.

Ta còn ở đây.

Ngài đừng hòng bắt người!
Đinh Tung giận đến đỏ mặt, rút thanh kiếm bên hông của một vệ quân gần đó hướng chỉ Anh Ngọc nói:
– Đây là chuyện ân oán cá nhân của ta và ả! Mạnh Kì Phong, ngươi đừng cản trở ta! Nếu không, ngay cả ngươi ta cũng không khách khí!
Anh Ngọc cũng không lùi lại, nàng một tay nắm chặt tay của Trần Thị Oanh, đứng áng trước thân nàng ấy, giơ chiếc nỏ đặc hữu đeo trên cổ tay của mình lên bảo Đinh Tung:
– Đinh đại nhân, ta không muốn động chạm với ngài.

Nhưng người này ta không thể để ngài đưa đi.

Ngài là mệnh quan triều đình, sao có thể công báo tư thù? Nếu ngài nhất định muốn bắt người.

Ta có thể cùng ngài vào cung gặp hoàng thượng.

Biểu tỉ của ta, ta tuyệt đối không để cho ngài đưa đi!
Đinh Tung tức giận đến tột độ.


Đôi mắt hằn lên đỏ rực, thanh kiếm trong tay bị ông nắm chặt, rung lên những âm thanh sát khí.

Anh Ngọc nhìn lại đám người Thần Vũ quân đi theo Đinh Tung cũng có hơn hai mươi người.

Đánh nhau thì nàng hẳn là không thể đánh.

Trước nay, nàng bảo bối cứu nguy của nàng đều là lọ nước hoa tử tinh.

Thế nhưng lần trước trong cơn cuồng nộ ở Loan Thúy phường, nàng đã dùng hết cả lọ nước hoa mê hương ấy.

Lúc này trong tay nàng chỉ có chiếc nỏ.

Nhưng tên trên nỏ chỉ có mười chiếc, không thể nào địch nổi với hai mươi mấy vệ quân tinh nhuệ của Thần Vũ quân.

Huống hồ chi, Đinh Tung còn là một võ tướng.

Chỉ một mình ông ta, nàng cũng không phải là đối thủ.

Anh Ngọc nghĩ nghĩ, xem ra nàng chỉ có thể tìm cách ngáng cản, để cho Trần Thị Oanh chạy trước.
Nàng che trước bảo hộ cho Trần Thị Oanh lùi lại trong đường nhỏ.

Đinh Tung và Thần vũ quân cũng ráo riết theo sát hai nàng.

Thần Vũ quân cũng biết vị quận công Mạnh Kì Phong đương tại cũng rất được lòng Thành đế, bọn họ cũng không dám mạnh dạn manh động, chỉ chần chừ ở phía sau Đinh Tung.
Anh Ngọc vừa lùi, vừa nói nhỏ với Trần Thị Oanh:
– Phía trước một chút có lối rẽ.

Tỉ cứ chạy trước, ta cản ông ta!
Sau khi lui đến vị trí thích hợp, Anh Ngọc đứng dang rộng tay ngáng cản.

Trần Thị Oanh hiểu ý, liền xoay lưng bỏ chạy thật nhanh.

Đinh Tung nhìn thấy Trần Thị Oanh muốn chạy liền không do dự nhảy một phát bay ngang đầu Anh Ngọc, vọt tới túm được vai Trần Thị Oanh.

Thanh kiếm ông ta đưa tới phía trước, thật sự muốn đoạt mạng Trần Thị Oanh.

Anh Ngọc hốt hoảng, vội giơ nỏ, bắn một phát.

Mũi tên cắm thẳng vào lưng Đinh Tung, xuyên thủng đến trước ngực.

Ông ta trợn mắt quay đầu lại nhìn Anh Ngọc rồi lập tức ngã quị xuống.
Đám người Thần Vũ quân hốt hoảng.

Trần Thị Oanh cũng hốt hoảng, vội chạy trở lại nép sát vào phía sau Anh Ngọc.

Anh Ngọc cũng kinh hoàng không dám tin nhìn vào tay mình.

Nàng thế nhưng vừa ra tay sát thủ với phụ thân của Mộng Khuê! Ông ấy là phụ thân người mà nàng yêu nhất, là nhạc phụ của nàng! Anh Ngọc chết sững nhìn máu trên người Đinh Tung chảy ùn từ vết thương trào ra.

Đám người Thần Vũ quân oán hận nhìn Anh Ngọc rồi cũng vội vã chạy đến bên Đinh Tung đỡ ông ấy đưa đi.
Anh Ngọc nhìn theo đám người vừa đi, lại nhìn vũng máu còn lưu lại trên đất sau đó lại nhìn trên bàn tay của chính mình.

Một cổ hỗn loạn lại bắt đầu ùa đến trong đầu nàng.

Nàng vừa choáng váng, vừa mệt mỏi, vừa buồn nôn lại vừa thấy rất nặng ngực.

Bên tai lại luôn nghe được những âm thanh rất kì quái, cứ như những tiếng ma chú dị ngôn thần bí khiến đầu óc nàng hoang mang bấn loạn.

Nàng cảm thấy đau đầu đến mức quằn quại quì sụp xuống đất run rẩy.

Trần Thị Oanh ôm vai nàng lay gọi:
– Kì Phong! Kì Phong! Ngươi làm sao rồi? Ngươi thấy sao rồi?
Anh Ngọc đau đớn đến không chịu nổi.

Nàng ngã nhào trên mặt đất, hay tay ôm đầu, lăn lộn cuồng loạn, cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.

Trần Thị Oanh sợ hãi, vừa ôm giữ nàng, vừa réo gọi liên tục.

Diệu Ân từ trong một góc khuất chạy ra, cùng với Trần Thị Oanh kéo giữ Anh Ngọc bình tĩnh.

Nhìn Anh Ngọc vì đau đớn mà xanh xao, hoảng loạn như thế, Diệu Ân chịu không nổi phải bật khóc, ôm lấy nàng mà nỉ non gọi:
– An nhi! An nhi ngoan của mẫu thân! Con làm sao rồi? Con đau thế nào? Mẫu thân ở đây, ta ở đây, con đừng sợ!
Nàng vừa nói, vừa ôm đầu Anh Ngọc vào lòng mà vuốt ve lưng nàng.

Thật kì lạ, ở trong vòng tay Diệu Ân, cơn đau của Anh Ngọc lập tức dịu đi.


Nàng nhìn lên, thấy Diệu Ân nước mắt ngắn dài, nhìn nàng âu yếm đến như thế.

Hơn nữa, trong vòng tay của Diệu Ân, nàng cảm nhận được hơi ấm của người kia dường như rất quen thuộc.

Nàng nhắm mắt nghĩ thầm trong lòng.

Bà ấy thật sự là mẫu thân của cổ thân thể này rồi? Như vậy, mình nên nhận hay không nhận bà ấy là mẹ đây?
Nàng vừa khởi lên suy nghĩ, đầu óc lại bắt đầu choáng lên đau đớn.

Anh Ngọc cuống lên cắn chặt răng nén lại cảm giác thống đau khó chịu muốn bức người.

Diệu Ân thế nhưng cảm nhận được phản ứng tâm tư của Anh Ngọc, nàng ôm riết con ngoan vào trong lòng, vừa vỗ về đầu nàng, vừa âu yếm hát ru:
– À ơi,…trời đất mênh mông…cánh chim không mỏi, nghìn dặm trùng khơi, cưỡi gió bay về…
Anh Ngọc vừa nghe hát ru lập tức trấn tỉnh.

Nàng nắm chặt tay Diệu Ân, đôi mắt tròn xoe nhìn nàng ấy.

Diệu Ân vẫn như thế dịu dàng thương yêu vuốt ve tóc nàng cứ như nàng vẫn còn là một đứa trẻ trong tay.

Cái cảm giác thân tình này thật không thể giả.

Môi Anh Ngọc mấp máy mấy lần.

Một tiếng mẫu thân, nàng thật sự muốn gọi.

Thế nhưng nghĩ lại, nàng lại vừa gây ra một chuyện không vừa.

Nàng hạ thủ sát thương với Đinh Tung.

Ông ấy vừa là cố mệnh đại thần, là ân sư của hoàng đế, đắc lực đương triều, lại còn là phụ thân của Mộng Khuê.

Nàng liên tục gây ra chuyện lớn như thế, trước mắt họa phúc của nàng khó lường.

Nhìn lại Diệu Ân, một nữ nhân hiền lành đáng thương xót.

Nếu như vì nàng mà liên lụy.

Nàng thật sự không sao đành lòng.
Anh Ngọc nén lòng quyết định.

Nàng hết đau, liền thoát khỏi vòng tay Diệu Ân, quay lại nhìn Trần Thị Oanh và Diệu Ân rồi nói:
– Đa tạ sư cô vừa rồi cứu giúp! Trần tỉ tỉ, tỉ đã không sao, như vậy ta đi trước!
Nàng nói xong liền đứng dậy, chắp tay vái Diệu Ân rồi xoay lưng ngay.

Diệu Ân liền gọi lại:
– An nhi!
Anh Ngọc dừng bước, nhất thời do dự mâu thuẫn, vừa có chút mềm lòng vừa lại muốn lạnh lùng một chút, tỏ ra xa lạ vô tình.

Trần Thị Oanh nhìn Diệu Ân đang khóc, lên tiếng thay:
– Kì Phong, ngươi vốn là nữ nhi của nàng ấy.

Tại sao không nhận người?
Anh Ngọc im lặng một lúc lâu, bất chợt quay đầu lại nhìn Diệu Ân, mỉm cười nhẹ nhàng nói:
– Sư cô, xin gọi ta là Kì Phong!
Trần Thị Oanh bất mãn:
– Kì Phong! Ngươi…
Diệu Ân ngăn Trần Thị Oanh lại.

Nàng nhìn Anh Ngọc, mắt đối mắt.

Nàng hiểu ý của nữ nhi mình, khẽ gật đầu nàng nói:
– A di đà phật! Như vậy, Mạnh thí chủ…bảo trọng!
Diệu Ân chắp tay hướng Anh Ngọc vái nhẹ.

Anh Ngọc cũng cúi đầu vái lại nàng rồi quay lưng đi thẳng.

Trần Thị Oanh nhìn theo Anh Ngọc rồi lại nhìn sang Diệu Ân.

Chỉ thấy Diệu Ân nước mắt chảy dài, nhưng khóe môi lại mỉm cười mãn nguyện.

Trần Thị Oanh tròn mắt.

Đôi mẫu tử này thật ra là sao đây?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.