Đọc truyện Tường Vi Xinh Đẹp – Chương 41
Tối hôm qua một đêm yên giấc, sáng nay tâm tình sảng khoái tôi đến trường sớm. mỉm cười đi vào phòng học.
“Cậu…” Tôi trợn mắt há hốc mồm khi thấy người ngồi cuối lớp, “Chiêu Quân?” tôi thật không thể tin vào mắt mình.
“Hi, Tường Vy!” Hắn đứng dậy, tự tiếu phi tiếu nhìn tôi, hơi cười cười, “Anh là giáo viên thực tập mới, tên Vương Chiêu Quân, mong em sau này giúp đỡ nhiều hơn.”
…
Những ngày sau, tựa như kiếp sồng trung học, hai chúng tôi mỗi ngày đều dính lấy nhau. Lúc đi học, hắn chuyên chú nhìn tôi giảng bài, tan học, hắn chăm chỉ chấm bài cho học sinh.
Buổi tối, hắn kéo tôi đi vào một phòng học trống, cất bước lên bục giảng, đôi mắt đẹp ẩn tình, khóe môi tao nhã tạo đường cong chu lên hé mở,” Tường Vy, thời điểm em lên làm chủ trì thì đứng giống anh, hai chân khép lại, đôi tay rủ xuống, đôi mắt nhìn phía vách tường không cần tập trung nhìn bất cứ ai,…”
Dưới sự chỉ đạo của hắn, tôi rất nhanh nắm được một ít bản lĩnh của người chủ trì.
“Giọng nói của em rất hay.”
Hai má có điểm nóng lên, nội tâm như nở hoa.
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên rất kì quái, tôi hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng mặt hắn.
“Tường Vy.” Âm thanh trầm thấp tiếp tục nói, “Kỳ thật…lần đầu tiên gặp em, anh đã nhất kiến chung tình…”
Tiếng chuông thanh thúy uyển chuyển vang lên, “Uy? Thanh Oánh?” Tôi tiếp điện thoại, “Trong trường học có việc gì sao?”
“Tường Vy, Phượng Húc bảo tôi nói bà một tiếng nhanh chút quay lại, đã nhiều ngày diễn tập không thể thiếu bà.” Thanh Oánh bên kia vui vẻ kêu la, “Nhanh chút trở về, tôi nhớ bà.”
“Tôi cũng nhớ bà.” Tôi mỉm cười, đã lâu không ăn hiếp cô gái nhỏ này.
“Tôi biết bà đang suy nghĩ cái gì, bà không bắt nạt được tôi đâu.” Nàng đắc ý dào dạt nói,”Tường Vy, tôi chuyển ra ngoài ở.”
“A?”
“Bởi vì Phượng Húc thuê một căn nhà gần trường ở, tôi muốn dọn qua đó.” Nàng vui sướng tuyên bố.
Tôi khẽ lắc đầu, một cái tiểu bạch thỏ thuần khiết đáng yêu cứ như vậy bị sói lớn tà ác phúc hắc ăn trọn.
“Được rồi, vậy phải thường xuyên về thăm tôi nha!” Làm cho tôi nhìn xem bà bị hắn ăn như thế nào.
“Hảo, vậy bye bye.”
Cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn mĩ nhân cười, “Cậu vừa rồi nói cái gì?”
“Anh..” Hắn vừa mở miệng, tôi liền phi thân đến bên cạnh hắn, “Mình phải trở về diễn tập a.”
“Nhưng là, luyện tập đã nhiều ngày, mình có chút lo” Đôi tay đặt trước ngực hắn, véo nhẹ, cố ý ăn đậu hũ. Lầm bầm lầm bầm không cho hắn nói.
“Nếu không, cậu đi cùng mình đi?” Ý nghĩ lạ đột nhiên hiện ra trong đầu.
“Hảo.” Hắn vui vẻ cười.
Tôi có chút hoảng hốt, nụ cười của hắn phong tình vạn chủng nở rộ như hoa, xinh đẹp động lòng người.