Đọc truyện Tường Vi Xinh Đẹp – Chương 20
Sau bữa cơm chiều, bốn người ngồi vây quanh ở phòng khách. Chúng tôi kịch liệt chọn một trong hai: “Về trường học hay ngủ lại Bạch Kỳ gia.”, đấu tranh kịch liệt cuối cùng tôi 1 phiếu bị 3 phiếu của bọn họ áp đảo, theo quy tắc số ít phục tùng số nhiều, đêm nay chúng tôi ở lại Bạch gia.
Tuy răng muốn ở cùng Bạch Kỳ tâm sự, ban ngày lại bị Bạch Ky trêu tuỳ ý đùa một phen trên đồi cỏ. Nhưng là đêm đó bị bắt buộc một phen vẫn tạo thành thương tổn không thể giải thích, làm cho tôi đối với biệt thự này sợ hãi, đặc biệt vào buổi tối.
Tôi kéo Thanh Oánh đi vào phòng, không thèm để ý vẻ mặt đen xì cứng ngắn của của Phượng Húc, “đông” một tiếng khoá cửa lại.
“Thanh Oánh, tôi muốn nói chuyện với bà một chút.” Rửa mặt xong, chúng tôi ngồi trên giường, bắt đầu nói chuyện phiếm. Thanh Oánh tò mò nhìn tôi. “Việc gì nha?”
Tôi lại cười nói. “Buổi chiều ngày hôm nay, dưới ánh nắng tươi sáng, phong cảnh đẹp đẽ. Rất xa tôi chợt nghe tiếng thét chói tai của tiểu bạch thỏ: không cần lại đây. Sói xám nhìn xung quanh bốn bề vắng lặng liền a ô một tiếng bổ nhào qua, đem tiểu bạch thỏ để ở trên cây, nhanh chóng ăn sạch sẽ.” Vừa dứt lời, mặt Thanh Oánh quét qua vài điểm đỏ.
Nàng nhào đến muốn bịt miệng tôi, lại bị tôi đặt tại trên giường, không ngừng cù, nàng không ngừng mà dãy giụa, lộ ra dấu vết đỏ hồng bên trong lớp áo ngủ, tôi cười bổ nhào lên đếm từng vết, nàng đỏ bừng mặt lấy gối đạp tôi.
Một trận vui cười náo loạn dừng lại trước tiếng chuông điện thoại, nàng bổ nhào qua nắm điện thoại, ngọt ngào nói hai câu, cắt đứt rồi hôn tôi một cái, hai tròng mắt sáng lấp lánh nhìn tôi nói. “Phượng Húc gọi tôi, tôi đi nha, đem bên kia giường lưu lại cho Bạch Kỳ học trưởng, be bye, không cần bà nhớ tôi đâu.” Nói xong, nhẹ nhàng chạy ra cửa phòng. Thật sự là gái lớn không có hiếu, người yêu gọi một tiếng liền chạy đi bỏ mặc bạn tốt!
Từ trên xuống dưới xem này như tiểu bạch thỏ vui mừng chạy đi, cửa cũng không chịu đóng, tôi hừ hừ một tiếng bước ra đóng cửa.
Đi đên cạnh cửa tôi vươn đầu ra, không khỏi chấn động, lắp bắp kinh hãi, Bạch Kỳ mặc một bộ màu đen,đứng ngoài hành lang nhìn tôi.
“Học trưởng, chào buổi tối.” Tôi nhu thuận chào, chỉ thấy Bạch Kỳ chậm rãi đi vào phòng, đem cửa khoá lại.
(sờ poi: chap sau có H cả nhà đợi tối nhé ^w^)