Bạn đang đọc Tường Vi Ngược Lối – Chương 6
Lộ Tri Nghi căn bản không dám tin rằng cô lại gặp được thầy Thành mới đến ở đây.
Nhận ra ánh mắt của người đàn ông cũng hướng về phía này, tim Lộ Tri Nghi bỗng đập điên cuồng, theo bản năng, cô nghiêng người, trốn sau chậu tường vi hơi cao một chút trong góc tối.
Chuyện gì thế này, sao anh lại xuất hiện ở đây.
Nơi này gần trường, chẳng lẽ anh cũng thuê phòng ở đây?
Nhưng mà vậy thì trùng hợp quá, phòng ngủ của cô đối diện với phòng khách của anh… Bọn họ lại còn ở cùng một tầng!
Lúc cô đang mải suy đoán, giọng của Lộ Hoằng từ trong phòng truyền đến, Lộ Tri Nghi kêu vâng, chậm rãi nhích người ra.
Ban công đối diện đã không một bóng người, rèm ban công kéo kín, chỉ nhìn thấy ánh đèn đang sáng bên trong chứ không nhìn thấy gì khác.
Lộ Tri Nghi thở phào, cô quay về phòng ngủ.
Lộ Hoằng hỏi cô: “Sao, có bất ngờ không con?”
Lộ Tri Nghi nhớ đến người đàn ông khi nãy, cô bỗng không biết nên trả lời câu hỏi của Lộ Hoằng như thế nào.
Cô chỉ đành cười, “Cảm ơn bố.”
Sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Lộ Tri Nghi, Lộ Hoằng không ở lại lâu, dặn dò thêm vài câu rồi đi.
Chung cư bỗng trở nên an tĩnh, khiến người ta không biết nên làm gì.
Lộ Tri Nghi nhìn xung quanh, chợt nhớ đến mẹ.
Cô móc điện thoại ra, chủ động gọi điện thoại cho mẹ.
Nhưng chờ vài giây người nghe lại là chồng của mẹ, nói bọn họ đang bận có việc, không tiện nghe.
Lộ Tri Nghi vội nói làm phiền rồi, cúp điện thoại.
Cô thấy hơi mất mát, lần trước gọi điện cho mẹ cũng như thế này, vội vàng nói vài câu rồi tắt.
Vẫn may mà, tất cả mọi thứ tối nay đủ để xóa tan đi sự mất mát này.
Lộ Tri Nghi nhanh chóng vui trở lại, cô vào phòng ngủ mở tủ quần áo, bên trong treo mấy bộ đồ ngủ.
Cô cầm áo ngủ, lúc đi qua ban công, cô đứng lại, lặng lẽ kéo cửa, nhìn về phía đối diện.
Rèm vẫn đóng, không nhìn thấy gì.
Lộ Tri Nghi nghĩ, có lẽ nào, vừa nãy mình hoa mắt không…?
Nghĩ vậy, buổi tối đầu tiên, Lộ Tri Nghi ngủ không ngon, sáng hôm sau 5 giờ 40 đã dậy.
Lúc ra ngoài thì trời đã tờ mờ sáng.
Cửa phòng 902 đóng chặt, không có động tĩnh gì.
Lộ Tri Nghi nhìn mấy lần, nhẹ nhàng hít sâu vài hơi, xoay người đi xuống tầng.
Chung cư rất gần trường học, đi chưa đến mười phút, Lộ Tri Nghi mua bữa sáng ở cửa hàng tiện lợi ven đường, lúc đến phòng học, Sở Nghiên đã tới.
Vừa nhìn thấy Lộ Tri Nghi, cô ấy liền hăng hái sấn lại gần, bắt đầu kể chuyện bát quái hôm nay.
“Không ngờ đúng không, tin tức hôm nay mình muốn kể có liên quan đến cậu.”
Có lẽ là cuối cùng cũng có không gian một mình, tâm trạng Lộ Tri Nghi rất tốt, hiếm khi cô phối hợp với Sở Nghiên: “Mình làm sao, nổi tiếng rồi à?”
Sở Nghiên trợn mắt: “Sao cậu biết?”
Lộ Tri Nghi chậm rãi quay đầu: “?”
“Video diễn thuyết hôm qua của cậu được người ta đăng lên QQZone, nghe nói trong đêm mà lượt chia sẻ đã hơn cả chục ngàn, bây giờ đừng nói là trường của chúng ta, gần như toàn bộ học sinh cấp ba của An Ninh đều biết đến tên tuổi cậu.”
“…”
Nói xong, Sở Nghiên nhìn xung quanh, lấy điện thoại trộm giấu từ trong túi ra, “Mình đọc mấy bình luận cho cậu nghe.”
“Học sinh như thế này mới được xưng là nữ thần.”
“Bây giờ chăm chỉ còn kịp trở thành bạn cùng trường với người đẹp không?”
“Tức thật, muốn yêu đương với một em gái như thế này.”
“…!Làm gì có ai không muốn đâu, ai ở đây cũng muốn được chưa?”
Sở Nghiên vừa đọc vừa chậc chậc cảm khái, “Tri Nghi, bây giờ cậu là nữ thần của toàn bộ học sinh nam khối 12 An Ninh đấy.”
Lộ Tri Nghi mở một quyển sách, không nói gì.
“Cậu không vui à?” Sở Nghiên tò mò: “Cậu hot rồi mà!”
Lộ Tri Nghi cúi thấp đầu, qua một lúc lâu cô mới thốt ra một câu: “Trường của chúng ta có ký túc xá giáo viên không?”
Sở Nghiên ngạc nhiên, “Cậu hỏi cái này làm gì?”
Nhưng cô ấy cũng không nghĩ nhiều, trả lời ngay: “Đương nhiên là có ký túc xá rồi, nhưng mà có vài thầy cô có nhà riêng, hoặc là chê điều kiện ký túc xá không tốt nên thuê nhà ở bên ngoài.”
Sở Nghiên vẫn còn đang đắm chìm trong việc bạn cùng bàn nổi tiếng chưa thoát ra được, nói xong câu kia lại lẩm bẩm: “Mình đoán chắc chắn khoảng thời gian này cậu sẽ nhận được rất nhiều thư tình, nếu cậu không đọc hết thì mình sẽ giúp.”
Lộ Tri Nghi như đang suy tư gì đó, cô gật đầu: “Chẳng trách.”
Mấy ngày tiếp theo, Lộ Tri Nghi không hề nhìn thấy bóng dáng “thầy Thành”.
Hàng ngày cô học xong tiết tự học buổi tối về nhà, phòng khách căn 902 tối thui, như một căn nhà trống không có người ở.
Điều này càng khiến Lộ Tri Nghi hoài nghi rằng người mình nhìn thấy ở ban công hôm đó chỉ là ảo giác hoa mắt nhất thời của mình.
Quả thực trên đời không có chuyện trùng hợp như vậy.
–
Sở dĩ Lộ Tri Nghi không nhìn thấy Trình Tố vì từ mỗi tối đến rạng sáng mới là thời gian đi làm của anh.
Hôm nay câu lạc bộ Danh Trăn khai trương, hiếm có dịp Lương Mỹ Lam lộ diện như hôm nay, bà trò chuyện cạn ly với một đám lão đại thần bí, mà Trình Tố và Trì Duệ cũng đi theo hai bên bà, cùng đi xã giao.
Các nhân vật nổi tiếng ở Thành Nam đều tụ tập ở đây, xung quanh đều là người hiển hách có tiền tài và địa vị, so với KTV thương mại ngưỡng cửa thấp như Toản Hào, chìa khóa vào cửa Danh Trăn khó lấy hơn nhiều.
Từ Thành Đông, Lương Mỹ Lam từng bước phát triển, đi đến hôm nay, cuối cùng cũng mở được quan hệ ở Thành Nam.
Ở nơi mà quyền lợi và tiền tài tối thượng, rất nhiều chuyện đều có quy tắc của nó.
Xã giao xong một vòng, Lương Mỹ Lam và mấy lão đại vào phòng, Trình Tố và Trì Duệ được rảnh tay, ngồi xuống quầy bar.
Trì Duệ ngậm một điếu thuốc, tiện tay ném cho Trình Tố một điếu: “Sao, ở nhà mới đã quen chưa.”
Trình Tố đang định mò bật lửa thì người phục vụ bên cạnh nhanh tay lẹ mắt bước lên châm lửa cho anh, cung kính nói: “Anh Tố.”
Trì Duệ nhướng mày cười, “Thằng nhóc này rất có mắt đấy.”
Người phục vụ liên tục cúi đầu: “Nên làm, nên làm ạ.”
Lúc thử kinh doanh, nhóm người này đã nghe nói bà chủ có một đứa con nuôi rất lợi hại, quản lý KTV loạn nhất Thành Đông, sự tích truyền kì mười đầu ngón tay không đếm hết.
Gì mà vụ tên ngáo đá, trừng trị tên côn đồ vị thành niên, lúc bị trả thù đuổi theo xe thì một cân năm vân vân.
Ban đầu còn hơi nghi ngờ, khi chính thức gặp được Trình Tố, bọn họ mới nhận ra quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy.
Anh giống như viên ngọc lạnh được rèn luyện bởi ngọn lửa bừng bừng, trẻ tuổi điển trai, mang theo sự trầm ổn không hợp với lứa tuổi, chỉ đứng thôi cũng có một khí chất áp bức tuyệt đối.
Trình Tố nghiêng đầu nhận lửa từ người phục vụ, hít một hơi, sau đó mới nhàn nhạt trả lời Trì Duệ: “Một chỗ để ngủ thôi, ở đâu cũng như nhau.”
“Tìm một người ngủ cùng thì khác ngay.” Trì Duệ vừa nói vừa gật đầu chào hỏi xã giao một người đẹp trong câu lạc bộ, sau đó một vài thanh âm đè thấp bật ra từ giữa kẽ môi, “Em này thế nào, chân dài nóng bỏng.”
Trình Tố mặc kệ anh ta, vừa vặn người đẹp kia đi đến, õng ẹo nói với Trì Duệ: “Anh à, hôm qua nhắn tin cho anh sao anh không trả lời em thế.”
“Có à?” Trì Duệ cười lưu manh: “Không nhìn thấy.”
Người đẹp không hài lòng cầm túi đập anh ta, “Anh xấu lắm.”
Vừa nói xong, một giọng nói âm dương quái khí vang lên, “Ồ, anh Duệ lại có thêm cô em nữa rồi.”
Không biết Lương Triển Triển đứng đối diện quầy bar từ khi nào, chậm rãi bước đến trước mặt ba người, khoanh tay liếc người phụ nữ kia từ trên xuống dưới, “Nhưng mà mắt nhìn chẳng ra làm sao.”
Biết đại tiểu thư của câu lạc bộ đến, người đẹp ngại ngùng rời đi, Trì Duệ ngậm miệng, nghiêm trang hỏi Trình Tố: “Anh làm phụ huynh kiểu gì vậy, giờ đang là thời gian đi học mà, sao trẻ con nhà anh lại trốn học?”
Trình Tố không giận mà lại cười, thâm thúy vỗ vai Trì Duệ, “Phúc đức báo ứng của cậu đấy.”
Trì Duệ: “…”
Rời khỏi quầy bar, Trình Tố đến phòng thay quần áo.
Tối nay cửa hàng mới khai trương, toàn những người có máu mặt đến, Trình Tố và Trì Duệ đều mặc quần áo trang trọng.
Nhưng anh không quen mặc mấy đồ như tây trang giày da, mới vừa cởi áo khoác chuẩn bị cho vào trong ngăn tủ thì điện thoại trong túi kêu lên.
Là thông báo tin nhắn mới.
Trình Tố liếc nhìn:
[Thẻ số đuôi 9903 của bạn mới được chuyển 3000.00 nhân dân tệ.]
Tin nhắn như vậy, từ 18 tuổi, sau khi rời khỏi viện phúc lợi, mỗi tháng Trình Tố đều nhận được một lần, cho đến bây giờ đã là bốn năm liên tục.
Ban đầu còn thấy lạ, Trình Tố cũng đã đến ngân hàng hỏi, biết đối phương gửi tiền thông qua ATM không thẻ, không biết được thông tin cụ thể.
Về sau Trình Tố đã lờ mờ đoán được là ai, anh không hỏi nữa.
Số tiền này, anh chưa từng đụng đến dù chỉ một đồng.
Trình Tố đứng dựa vào cửa sổ phòng thay quần áo nhìn ra ngoài, Thành Nam tấc đất tấc vàng, cảnh đêm rất xa hoa hào nhoáng, thế giới mà quyền quý tụ tập, tất cả đều là trò chơi của người tầng lớp trên.
Lúc này Trì Duệ tìm đến, “A Tố?”
Trình Tố quay đầu nhìn anh ta: “Giải quyết rồi à?”
“Đừng nhắc đến nữa.” Trì Duệ bất đắc dĩ xua tay, “Anh nghĩ cách gì đó nhốt tổ tông này trong trường đừng để em ấy chạy loạn nữa được không.”
Trình Tố: “…”
“Dì Lam bảo anh đưa em ấy về trường, làm việc mấy ngày liên tục rồi, tối nay anh nghỉ ngơi đi, chỗ này em trông cho.”
–
8 giờ 40 phút, Lương Triển Triển bị Trình Tố nhấc lên xe.
Đại tiểu thư vẫn còn nhớ chuyện vừa nãy, cả đường đi cứ bực tức mãi.
“Thấy gái đẹp là gọi em ngay, đúng là không biết xấu hổ.”
“Em mà để ý đến anh ấy nữa thì em không tên là Lương Triển Triển!”
Trình Tố bất lực nhíu mày, “Em không đi học hành cho tử tế mà quan tâm cậu ta làm gì.”
Bị anh mắng, Lương Triển Triển nhìn Trình Tố: “Hai anh cùng nhau lớn lên, chắc chắn anh sẽ giúp anh ấy, chỉ biết ức hiếp em thôi.”
“?” Trình Tố khó hiểu: “Anh giúp cậu ấy cái gì.”
“Anh ấy nhận nhiều em gái như thế mà anh cũng không quản! Anh biết em muốn cưới anh ấy mà!”
“…”
Trình Tố chỉ coi như là lời trẻ con không suy nghĩ, xe vừa đến trường anh liền mở cửa: “Đi về học hành tử tế cho anh.”
Lương Triển Triển thở phì phò: “Đi thì đi.”
Chỉ là cô bé vừa mới bước chân ra đã lập tức rụt chân lại, ngồi nghiêm chỉnh như chim cút: “Mẹ nó, giáo viên chủ nhiệm của em!!”
Trình Tố ngây ra, nhìn theo hướng cô bé chỉ.
Quả nhiên có một người đàn ông trung niên đứng ở cổng trường, hơn nữa rất không may, thầy đã nhìn thấy Trình Tố và Lương Triển Triển, đang bước đến đây.
“Kính, kính!! Tay áo mau thả xuống!” Lương Triển Triển đè khẩu hình môi nói chuyện.
Trình Tố vuốt phẳng ống tay áo che đi hình xăm mà mặt không đổi sắc, anh cầm kính trong hộp đựng đồ, đeo lên, đúng lúc này giáo viên chủ nhiệm bước đến, gõ cửa sổ xe:
“Lương Triển Triển, hôm nay em lại trốn tiết tự học buổi tối??”
Trình Tố giải thích: “Triển Triển hơi mệt, tôi đưa em ấy đi khám, không kịp xin nghỉ với thầy, xin lỗi thầy.”
“Thế à.” Cuối cùng sắc mặt của giáo viên chủ nhiệm cũng dịu đi một chút, “Lần sau phải nhớ thông báo cho tôi nhé.”
Lương Triển Triển rất thức thời phối hợp diễn kịch với Trình Tố: “Anh về đi, em về ký túc xá đây, bye bye.”
–
Đưa Lương Triển Triển về xong, lần đầu tiên Trình Tố về nhà trước mười giờ tối.
Lúc anh lái xe vào bãi đỗ xe, Lộ Tri Nghi cũng về đến tiểu khu.
Hàng ngày học xong tiết tự học, tài xế trong nhà sẽ chờ Lộ Tri Nghi ở cổng trường, đưa cô đến chỗ gác cổng dưới nhà một cách an toàn rồi mới đi.
Lộ Tri Nghi ôm mấy quyển sách lên tầng, lúc lấy chìa khóa mở cửa, cô không cẩn thận làm rơi túi trên tay xuống đất, hoa quả trong túi rơi ra nhanh như chớp.
Chỗ hoa quả này là Lộ Hoằng bảo tài xế mang đến, nói là mùi thơm của hoa quả có ích cho giấc ngủ, xách một túi to đến.
Thấy đồ rơi đầy đất, Lộ Tri Nghi vội ngồi xổm xuống nhặt, cô không chú ý đến tiếng cửa thang máy mở, cho đến lúc nhặt quả lăn xa nhất, cô giơ tay, ánh sáng trước mắt đột nhiên bị chắn lại bởi một bóng người.
Chân của người nọ dừng lại bên tay mình.
Lộ Tri Nghi hơi giật mình, theo bản năng, cô ngẩng đầu.
Động tác đột nhiên khựng lại.
Trình Tố mặc áo trắng quần đen, tay vắt một chiếc áo vest, vẫn đeo chiếc kính văn nhã đó, cổ áo sơ mi nới lỏng, trên người anh như vương vấn mùi hương của phố phường buổi đêm.
Vừa trong veo vừa dịu dàng.
Đột nhiên gặp nhau ở lối đi, Lộ Tri Nghi ngơ ngẩn vài giây.
Không dám tin, không biết làm sao.
Cô há miệng, nhanh chóng cúi đầu, nhặt quả táo lăn đến bên chân người đàn ông rồi đứng dậy lùi lại một bước.
“Ngại quá thầy Thành.”
Nét mặt Trình Tố khá hờ hững, anh liếc cô gái, bước đi thẳng như không muốn trả lời.
Nhưng bước được vài bước anh lại đứng lại.
Anh đứng yên, quay đầu nhìn Lộ Tri Nghi:
“Chúng ta quen nhau sao.”
Lộ Tri Nghi ngây người.
Cô không nghĩ trí nhớ của một giáo viên lại kém như thế, “Thầy không nhớ em ạ? Em chỉ đường cho thầy hai lần, lần trước…”
“Ý của tôi là.” Trình Tố ngắt lời cô, “Tôi không phải giáo viên của em.”
“…”
Ngẫm nghĩ một lát, hình như Lộ Tri Nghi đã hiểu sự bối rối của anh.
Đúng là cô không phải học sinh của anh.
“Em biết ạ,” Lộ Tri Nghi giải thích, “Em học khối 12, lớp quốc tế, thầy chưa gặp em cũng bình thường ạ.”
Trình Tố: “…?”
Mấy năm nay anh đã ở vô số nơi, Trình Tố chưa từng chủ động nói chuyện với hàng xóm, Lộ Tri Nghi là người đầu tiên.
Vốn dĩ anh không muốn giải thích vấn đề bị nhận nhầm, vừa nãy cũng là cảm xúc thúc đẩy nhất thời, không ngờ hình như cô đã nhận định mình, căn bản không nghe hiểu ý của mình.
Thôi vậy.
Trình Tố không định nói gì nữa, anh đi tiếp, cô gái phía sau cũng cầm túi bước đến trước cửa phòng mình.
Trong mấy giây ngắn ngủi đó, hai người đứng đưa lưng về phía nhau, lối đi yên tĩnh không có tiếng động gì.
Nhưng có thứ gì đó lại chậm rãi chảy xuôi.
Bỗng nhiên.
“Thầy Thành.”
Giọng nói nhẹ nhàng phá vỡ sự yên tĩnh.
Chìa khóa của Trình Tố khựng lại ở ổ khóa.
Anh dừng lại, xoay người.
Mặt cô hướng về phía anh, cô đưa cho anh một quả táo đo đỏ.
Ánh trăng dần chìm trong màn đêm, mắt cô sáng ngời.
“Em tên là Lộ Tri Nghi.”.