Tường Vi Ngược Lối

Chương 20


Bạn đang đọc Tường Vi Ngược Lối – Chương 20


Hẳn hai cô nàng nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới, chính chủ bọn họ bàn tán lại đang ngồi trước mặt mình.

Mà câu hỏi kia của Lộ Tri Nghi càng khiến Trình Tố không biết nên làm biểu cảm gì mới được.

Sao vậy, anh còn không xứng có bạn gái sao?
Trong mắt cô rốt cuộc anh là người như thế nào?
Sau khi Lộ Tri Nghi đặt câu hỏi, Dư Đồng liếc mắt nhìn cô một cái, dùng loại ánh mắt nhìn người chưa hiểu việc đời cười cô, “Cậu thì biết cái gì, nếu không có nhiều người muốn làm bạn gái anh Tố đã tốt, đằng này trong chợ của mẹ tớ ấy, cứ mười cô thì mười cô đều muốn làm chị dâu, trước kia còn có nhóm đến Toản Hào vung tiền, chỉ là vì có thể nhận được một cái liếc mắt của anh ta.”
Lộ Tri Nghi: “…”
Lộ Tri Nghi lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu.

Dư Đồng không biết nghe được tin đồn từ đâu ra, thêm mắm dặm muối nói cho Lộ Tri Nghi: “Tớ nghe nói bạn gái lần này của anh ta còn đẹp hơn mấy người trước, cho nên anh ta mới lo lắng như vậy đấy.”
Trình Tố: “?”
Lộ Tri Nghi càng nhăn mày hơn, “Anh ta còn có rất nhiều bạn gái sao?”
Dư Đồng: “Đương nhiên, đại ca sao có thể không có phụ nữ.”
Trình Tố mất bình tĩnh đổi tư thế, dừng một chút, nhưng vẫn nhịn không được hỏi Dư Đồng: “Việc riêng tư như vậy sao em lại biết rõ như thế?”
Dư Đồng chớp chớp mắt, “Bố mẹ em mở một sạp hàng ở chợ Thành Đông, thầy Trình có từng đi qua chưa? Bên cạnh đó không xa chính là phố quán bar, bên đó loại người nào cũng có, có tin tức gì thì đều là một truyền mười mười truyền trăm, chỉ cần nửa ngày là cả tòa nhà ai cũng biết hết.”
“…”
Trình Tố cạn lời, muốn thay mình giải thích một chút, nhưng lại không thể mở miệng.

Một thầy giáo dạy học như anh sao có thể quen biết anh Tố tiếng tăm lừng lẫy ở Thành Đông được, còn biết người ta chưa từng có bạn gái.

Chuyện này căn bản là không nói được.

Trình Tố chỉ có thể ngậm bồ hòn, nuốt hết lời nói đã đến miệng trở ngược vào trong.

Hình như Lộ Tri Nghi cũng không muốn nói về đề tài anh Tố, gắp một miếng đồ ăn cho Dư Đồng, khuyên cô: “Cậu đó, lần sau đừng có tới Toản Hào nữa, lần trước suýt chút thì bị hù chết.”
Giọng nói cô mềm mại, còn mang theo ý cười.

Không biết sau khi cô biết được người ngồi bên cạnh mình chính là anh Tố suýt chút nữa hù chết cô, thì có còn cười nổi không.

Nửa tiếng sau, nồi lớn đã ăn gần hết, Lộ Tri Nghi chủ động thu dọn chén đũa đã dùng, Trình Tố lại cầm hết chén đũa lên, nói: “Để tôi làm.”
Tới nhà người ta ăn, không thể để con gái nhà người ta dọn dẹp tàn cuộc luôn được.

Trình Tố vào phòng bếp, Dư Đồng lặng lẽ trêu ghẹo Lộ Tri Nghi: “Nhìn xem, là người đàn ông tốt của gia đình đó!”
Lộ Tri Nghi ngượng ngùng mím môi, cũng đi theo vào phòng bếp.

Vòi nước đã mở, cô đi đến cạnh Trình Tố, nhìn thấy có vệt nước bắn lên cánh tay anh, theo bản năng duỗi tay qua định giúp anh vén tay áo lên.

Ai ngờ vừa đụng tới cánh tay Trình Tố, anh lập tức trốn ra sau.

Phản ứng đề phòng mạnh mẽ này dọa Lộ Tri Nghi nhảy dựng.

Cô có chút không biết làm sao, vội nói: “Ngại quá, em, chỉ là em thấy anh sắp bị nước làm ướt, muốn giúp anh ––––”
“Không sao.” Suýt chút nữa bị lộ hình xăm, Trình Tố dừng một chút, giọng nói hòa hoãn mà giải thích: “Vết thương trên tay em còn chưa lành, đừng đụng vào nước.”
… Là như vậy sao.

Lộ Tri Nghi khẽ gật đầu, trong lòng không hiểu sao lại xuất hiện cảm xúc kì quặc.


Thu dọn sạch sẽ xong, Trình Tố và Lộ Tri Nghi đi ra từ phòng bếp, nhìn thấy Dư Đồng đang ngồi trên sô pha, trong tay cầm cuốn lưu bút bìa màu xanh lam, vừa đọc vừa lẩm nhẩm:
“Lộ Tri Nghi, được quen biết cậu rất vui, mong rằng sau khi tốt nghiệp sẽ thường xuyên liên lạc.”
“Lộ Tri Nghi, chúc cậu sau này được vui vẻ mỗi ngày.”
“Cục cưng Tri Nghi…” Dư Đồng phát ra một tiếng ọe: “Thật buồn nôn, đây là ai vậy trời.”
Lộ Tri Nghi nhanh chóng đi lên muốn lấy lưu bút lại, Dư Đồng lại chuồn sang bên khác: “Làm gì thế, cho tớ đọc lưu bút thì có gì phải xấu hổ, chẳng lẽ…”
Dư Đồng liếc nhìn Trình Tố, cố tình tỏ ra thâm thúy bảo, “Có người nào đó rất đặc biệt để lại lưu bút cho cậu?”
Lúc ấy Lộ Tri Nghi đang đưa lưng về phía Trình Tố, tuy biết đối phương không nhìn thấy mặt mình, nhưng cô đã bắt đầu xấu hổ.

“Không có, đều là bạn học của tớ.”
Thật ra Dư Đồng đang ghẹo Lộ Tri Nghi thôi, cô nàng lấy một cây bút từ trên bàn, “Vừa rồi tớ nhìn thấy chỉ còn một tờ cuối cùng còn trống, hai ta tuy không học cùng trường, nhưng nói thế nào vẫn là bạn học thời tiểu học, tớ ghi một câu không sao chứ nhỉ?”
Cô ấy nói xong đã định đặt bút viết luôn, Lộ Tri Nghi nhanh chóng cướp lấy, “Không được.”
Dư Đồng: “Vì sao?”
“… Chỉ là không được thôi.”
“Vậy trang này cậu muốn đưa cho ai viết vậy? Địa vị còn cao hơn tớ? Có phải cậu có người chị em nào khác không, cậu…” Nói tới đây, Dư Đồng bỗng từ sắc mặt của Lộ Tri Nghi mà biết được điều gì đó, vỗ trán mình, “Ai da, đã hiểu đã hiểu.”
Đừng nói là Dư Đồng, ngay cả Trình Tố cũng đã hiểu.

Lúc anh sắp tốt nghiệp lớp mười hai, cũng có không ít nữ sinh tới mời anh viết lưu bút, nhưng người lạnh nhạt như anh lại cảm thấy hành vi viết mấy câu chúc phúc như vậy cực kỳ trẻ con, nên anh không viết cho ai cả.

Nhưng anh vẫn loáng thoáng nhớ dáng vẻ của một cô gái yêu thầm Trì Duệ, thật cẩn thật để lại tờ cuối cùng tới mời cậu chàng viết.

Cực kỳ giống Lộ Tri Nghi hiện giờ.

Đại để là tâm tư của con gái đều không khác nhau lắm.

Trình Tố im lặng không lên tiếng nhìn về phía Lộ Tri Nghi, nhìn quyển lưu bút cô ôm trong lòng.

Nhận ra được tầm nhìn của anh, trái tim của Lộ Tri Nghi hồi hộp đến nỗi sắp nhảy ra.

Vốn là muốn tìm một cơ hội tốt để nói với Trình Tố chuyện giúp viết lời chúc, hiện giờ lại bị Dư Đồng nhúng tay vào như vậy, ngược lại lại trở nên mờ ám xấu hổ, nói không nên lời.

“Không có ai cả, chỉ là dư một tờ thôi.” Lộ Tri Nghi nhanh chóng nhét cuốn lưu bút vào cái đệm dưới sô pha, “Đừng nói chuyện này nữa, hai người muốn uống chút đồ uống không?”
Cô cố ý bỏ đề tài này đi.

Trong lòng Trình Tố vi diệu, nhưng trên mặt vẫn không bộc lộ như cũ.

Anh nhìn đồng hồ, “Không còn sớm nữa, các em nghỉ ngơi sớm một chút nhé.”
“Dạ.” Lộ Tri Nghi vội gật đầu, vừa nói vừa giúp anh mở cửa, “Vậy ngủ ngon.”
Trình Tố: “…”
Chờ khi người đàn ông nọ đi ra, đóng cửa lại, sự xấu hổ cuốn lấy Lộ Tri Nghi mới buông tha cô.

Cô ngồi trên sô pha, duỗi tay đánh Dư Đồng: “Cậu thật là, khiến tớ ngay cả nhìn anh ấy cũng ngại.”
“Tớ đây không phải đang giúp cậu ám chỉ sao, nhìn cậu đỏ mặt kìa.” Dư Đồng cười không ngớt, lết đến bên cạnh Lộ Tri Nghi hỏi, “Cho nên hiện giờ rốt cuộc hai người có quan hệ gì vậy?”
Lộ Tri Nghi nghiêm túc suy nghĩ vài giây, “Bạn bè khá tốt đi.”
“Mới là lạ.” Dư Đồng hoàn toàn không tin, “Không phải cậu nói thầy ấy từ chức rồi sao, từ chức sao còn chưa dọn đi, chắc chắn là có suy nghĩ đặc biệt với cậu.”
Lộ Tri Nghi ngược lại không nghĩ tới tầng quan hệ này, cô chớp mắt, “Nói không chừng là còn chưa tới hạn trả tiền thuê nhà.”
“Vậy mỗi ngày đưa đón cậu phải nói thế nào.”
“…”

Về điểm này, thật ra Lộ Tri Nghi cũng không biết vì sao Trình Tố muốn làm như vậy.

Lúc đầu là sáng tối chạy bộ, dần dần liền ăn ý mà trở thành thói quen, đúng giờ ở địa điểm cố định đón đưa cô.

Nhưng bất luận thế nào, cô đều chưa từng nghĩ về hướng kia.

“Trước đó hình như là anh ấy có người mình thích, cho nên hẳn là không như cậu nghĩ đâu.”
“Trước đó là trước đó, bây giờ là bây giờ, cậu còn không cho người ta lựa chọn lại à?”
Thật ra Lộ Tri Nghi có hơi cảm nhận được chuyện Trình Tố đối xử đặc biệt với mình, dù sao những chi tiết được anh săn sóc là thật, sẽ không gạt người.

Chỉ là…
Cô gục đầu xuống thật nhẹ, “Không biết có phải là ảo giác của tớ hay không, tớ luôn cảm thấy giữa tớ và anh ấy có chút khoảng cách, tớ không nói được đó là gì, ví dụ như… ví dụ như vừa rồi anh ấy đang rửa chén, tớ chỉ muốn giúp anh ấy kéo tay áo lên một chút, anh ấy lại né tránh rất nhanh.”
Nói đến chuyện này, Lộ Tri Nghi liền nhớ tới hình ảnh đó ngay, phần nhiều là kinh ngạc, nhưng ít nhiều vẫn có chút mất mát.

Cảm giác là trong tiềm thức của anh, hình như kháng cự tiếp xúc với cô.

Lộ Tri Nghi nói không rõ được nỗi lòng phức tạp này, cho dù sau đó Trình Tố có giải thích, nhưng trực giác của con gái nói cho cô biết rằng không hoàn toàn là như vậy.

Cô thở dài, nhìn về hướng Trình Tố vừa rời đi, tự nói an ủi mình: “Thật ra như vậy không tệ, con người không thể chuyện gì cũng như ý, có thể làm bạn với một thầy giáo ưu tú như vậy đã là rất tốt rồi.”
Cô không có, cũng không dám hy vọng quá xa vời.


Về đến nhà rất lâu, Trình Tố còn chưa tiêu tan suy nghĩ về tờ lưu bút cuối cùng kia.

Anh không biết rốt cuộc Lộ Tri Nghi để lại tờ đó cho ai.

Tuy rằng cô nói chỉ là dư một tờ, nhưng vẻ mặt căng thẳng cùng hành động theo bản năng đã sớm bán đứng cô.

Suy nghĩ xong, Trình Tố bỗng không nói gì mà cười.

Anh đang làm gì vậy, sao cũng trở nên trẻ con như vậy, vì một tờ giấy mà ở đây suy nghĩ miên man.

Chỉnh lại cảm xúc, đang định đi tắm rửa, điện thoại lại vang lên.

Nhìn thấy thông báo người gọi quen thuộc, Trình Tố biết việc của mình đã tới.

Điều chỉnh hạ giọng xuống, anh ấn nhận cuộc gọi:
“Chào thầy, thầy Ngô.”
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói khách sáo: “Chào anh, anh trai của Lương Triển Triển, ngày mai phiền anh tới trường một chuyến, tôi có chút chuyện về chuyện học hành của Triển Triển muốn nói chuyện với anh.”
Trình Tố: “…”
Mới qua mấy ngày gió êm sóng lặng ngắn ngủi, còn tưởng rằng đã tu thân dưỡng tính trong trường rồi, không ngờ tới khâu mời phụ huynh mỗi tháng một lần tuy rằng tới trễ, nhưng tuyệt đối không vắng mặt.

Không hổ là Lương Triển Triển.

Ngày hôm sau, người làm phụ huynh tạm thời như Trình Tố không thể không vào trường một lần nữa.


Thời gian hẹn với thầy giáo là 10 giờ rưỡi sáng, Trình Tố quen thuộc tìm được văn phòng của chủ nhiệm lớp, ngồi rồi mới biết, lần này Lương Triển Triển bị mời phụ huynh không phải là vì đã gây họa.

“Thực ra Triển Triển rất thông minh, mấy hôm trước dàn hợp xướng trường tuyển chọn đoàn viên, thầy giáo phát hiện cô bé cực kỳ có thiên phúc về âm nhạc, chúng tôi muốn đề xuất với anh hãy để cô bé chuyển đến lớp nghệ thuật, để được huấn luyện nghệ thuật có bài bản.”
Từ nhỏ Lương Triển Triển đã thích ca hát nhảy múa, có thiên phú này cũng không lạ, chỉ là Lương Mỹ Lam bên kia hình như không nghĩ tới việc phát triển con gái theo phương diện nghệ thuật này.

Việc này Trình Tố không làm chủ được, cũng chỉ có thể tạm đồng ý, nói sẽ về suy nghĩ.

Sau khi rời khỏi văn phòng, Trình Tố vốn định trực tiếp trở về, nhưng đi được nửa đường lại ngừng lại, trong lòng không hiểu sao lại nảy ra một ý nghĩ hoang đường.

Mỗi ngày anh đều nhìn thấy là Lộ Tri Nghi ở nhà, còn chưa từng thấy qua dáng vẻ lúc cô ở trường như thế nào.

Đến cũng đã đến rồi…
Trình Tố dừng một chút, từ từ quay đầu lại, tiện tay tìm một người qua đường, “Xin hỏi lớp 12 quốc tế ở tòa nhà nào?”
Mười phút sau, Trình Tố đến khu dạy học của lớp quốc tế.

Thời gian không đúng lúc lắm, vốn anh muốn nhìn dáng vẻ khi đi học của cô gái nhỏ một chút, ai ngờ anh vừa đến đã đánh chuông tan học, một đám học sinh chen chúc đi ra ngoài lớp học.

Rất nhanh Trình Tố đã thấy Lộ Tri Nghi ra ngoài.

Bên cạnh cô còn có một bạn nữ, hai người thân mật đi chung với nhau, không biết muốn đi đâu.

Trình Tố nhìn bóng dáng ngoan ngoãn của cô, khóe miệng cong cong, đang định chỉ nhìn một cái như vậy rồi đi, không ngờ tới tầm mắt chợt chững lại.

Một bạn nam đi tới trước mặt Lộ Tri Nghi.

Anh không biết cậu ta đang nói gì với Lộ Tri Nghi, bạn học nữ kia một mình rời khỏi, chỉ còn lại hai người bọn họ tìm một chiếc ghế dưới bóng cây để ngồi xuống nói chuyện.

Hai người nói liên tục rất lâu, đại khái bạn học nam kia cũng khá dí dỏm hài hước, giữa chừng Lộ Tri Nghi còn mím môi cười hai lần.

Nói rồi lại nói, bạn nam đó đưa chai nước có ga qua, còn rất chu đáo mà vặn nắp chai.

Lộ Tri Nghi nhận lấy.

Dưới ánh mặt trời ấm áp, hai người trẻ tuổi mặc đồng phục nói cười khanh khách, nhìn qua rất ăn ý.

Trình Tố nhăn mày, không nhìn nữa, xoay người rời khỏi trường học.


Bởi vì hôm qua bị Dư Đồng quấy rối làm loạn, cả ngày hôm nay Lộ Tri Nghi đều suy nghĩ phải đề cập đến chuyện lưu bút như thế nào với Trình Tố.

Cô không muốn giữa chừng bỏ dở, tờ giấy kia nếu đã để lại cho Trình Tố, thì dù sao cũng phải tìm một cơ hội, đổi phương thức khác để nói với anh một lần nữa mới được.

Sau khi tan học buổi tối, lớp trưởng lặng lẽ gọi cô lại: “Chuyện tớ nói buổi sáng đành phiền cậu phối hợp cùng tớ.”
Sắp đến sinh nhật chủ nhiệm lớp là lão Trương, lớp trưởng muốn cho thầy ấy một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ trước khi thi đại học, cảm thấy cô gái nhỏ cẩn thận, cho nên tìm Lộ Tri Nghi bàn cách.

Lộ Tri Nghi gật đầu, “Yên tâm, bánh kem và thiệp tớ sẽ chuẩn bị.”
“Ừm.”
Ra khỏi trường, Lộ Tri Nghi liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng hình quen thuộc dưới tàng cây.

Bất kể khi nào cô nhìn thấy người đó, đều sẽ khiến trống ngực cô tăng nhịp trong thầm lặng.

Chuyện người khác thì có thể đưa ra rất nhiều ý kiến, nhưng tới việc của mình, cô lại không biết đường xoay xở, không biết mở miệng như thế nào.

Thở dài, Lộ Tri Nghi đi về phía Trình Tố, cười cười, “Anh chạy bộ tối xong rồi ạ?”
Trình Tố: “Ừ.”

Cũng là cuộc đối thoại như bình thường, nhưng hôm nay hai bên đều ôm tâm sự.

Đường trở về yên tĩnh đến lạ, Lộ Tri Nghi đang đắm chìm trong thế giới nhỏ của mình, không chú ý tới ánh mắt liên tiếp nhìn qua của Trình Tố.

Trước nay cô chưa từng im lặng như vậy.

Cô đang suy nghĩ điều gì?
Tự nhiên, hình ảnh ban ngày anh nhìn thấy ở trường học cứ như vậy mà hiện trong đầu.

Trình Tố im lặng không lên tiếng, nhìn về phía Lộ Tri Nghi.

Ra khỏi thang máy, khi hai người ai về cửa nhà nấy, Lộ Tri Nghi chậm bước lại, dừng một chút, cuối cùng lấy hết can đảm mở miệng:
“Hôm nay thầy giáo có phát bài thi, có vài câu rất khó.”
Trình Tố quay đầu nhìn cô.

Lộ Tri Nghi cố gắng khiến cho giọng điệu của mình thật tự nhiên, “Em không biết làm.”
“… Anh có thể giảng cho em một chút không?”
Giọng của cô gái nhỏ mềm mại, lại mang theo vài phần cẩn trọng.

Trình Tố không còn cách gì khác, nhất là khi cô như vậy.

Cánh tay đã lấy chìa khóa cửa lại thu về, “Được.”
Khóe môi của Lộ Tri Nghi lặng lẽ vạch ra một đường cong, lập tức xoay người mở cửa nhà mình.

Cách mà Lộ Tri Nghi suy nghĩ suốt quãng đường là…!
Trước tiên tạo dựng không khí phụ đạo bài tập, khiến mình như một học sinh, khiến anh giống như thầy giáo, chờ đến khi giảng bài xong, mình lại lấy lưu bút ra, xin anh viết một câu chúc, như vậy sẽ xóa tan sự mờ ám Dư Đồng tạo ra ngày hôm qua, trở thành một chuyện tiện tay.

Đi vào phòng, Lộ Tri Nghi cầm một chai nước cam có ga cho Trình Tố, lại kéo ghế dựa cho anh, “Anh uống cái này được không?”
Trình Tố nhận lấy, nhưng không mở ra.

Lộ Tri Nghi không chú ý tới chi tiết này, cô tùy tiện tìm một bài thi hóa còn chưa làm xong lấy ra khỏi cặp, ngồi xuống bên cạnh Trình Tố.

Trình Tố lại đang nhìn chai nước có ga kia.

Hình như chai bạn nam kia đưa cho cô vào buổi sáng cũng là nhãn hiệu này, vị này.

Trình Tố không biến sắc mà đặt chai nước có ga kia qua một bên, “Chỗ nào không biết làm?”
“Chỗ này ạ.” Lộ Tri Nghi tùy tiện chỉ một câu.

Trình Tố lại không nhìn vào bài, tầm mắt dừng trên khuôn mặt cô, trực diện.

Lộ Tri Nghi bị nhìn đến mờ mịt: “Sao vậy ạ?”
Trình Tố không nói, dừng một chút, cảm xúc nhỏ nhoi đến mức khó mà phát hiện bị đè xu0ng, cầm giấy bút qua.

Anh vừa viết phương trình, vừa phân tích dạng bài:
“Thứ nhất là Na+ cân bằng, dựa vào Cl- có thể biết được lượng Na+.”
“Thứ hai là hai bước sau trong phản ứng có lượng OH-… Cuối cùng thêm axit clohiđric trung hòa OH-, còn dư chính là Na+…”
“Tất cả quá trình phân tích phản ứng hóa học có nghĩa là… Lộ Tri Nghi.”
Lộ Tri Nghi đang hết sức chăm chú nghe anh giải bài, lại bất thình lình nghe thấy tên của mình.

Cô sửng sốt, ngước mắt, “Dạ?”
Ngòi bút đè trên giấy, Trình Tố khẽ hít vào một hơi, quay đầu nhìn về phía cô:
“Học sinh cấp 3 không được phép yêu sớm có biết không?”
– ——————-.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.