Tường Vi Đêm Đầu Tiên - Tập 3

Chương 4(2)


Đọc truyện Tường Vi Đêm Đầu Tiên – Tập 3 – Chương 4(2)

Sự hứng thú kích động của các phương tiện truyền thông đã bị đẩy đến cao trào, lần đầu tiên tất cả các phương tiện truyền thông đều rầm rộ gửi đến khán giả toàn quốc một tin tức giống nhau: Hôm nay, Diệp Anh chính thức khởi kiện Sâm Minh Mỹ sao chép!
Đối với sự việc sao chép trong cuộc thi thời trang nữ cao cấp châu Á, Diệp Anh rất kiên quyết, cô đã chính thức khởi kiện Sâm Minh Mỹ sao chép tác phẩm của mình! Sự kiện sao chép này dường như có ẩn tình, thái độ của Diệp Anh rất cứng rắn! Luật sư đại diện của Diệp Anh đã gửi đơn khởi kiện tới tòa án, tuyệt không tha thứ cho hành vi sao chép của Sâm Minh Mỹ!
Ting ting ting – điện thoại vang lên một loạt âm thanh liên tiếp, tất cả đều là loạt tin tức này truyền đến.
Ánh mặt trời giữa trưa gay gắt, trong phòng làm việc trên tầng cao nhất của tập đoàn Tạ thị, Việt Xán nhìn thấy những tin tức liên quan đến việc Diệp Anh khởi tổ Sâm Minh Mỹ sao chép tác phẩm, anh khẽ lắc đầu thở dài. Tường Vi à Tường Vi, quả nhiên em vẫn là đóa tường vi đầy gai nhọn, nhất định phải khiến mọi chuyện rầm rộ, phải khiến đối phương máu tươi đầm đìa.
Bầu trời xanh biếc, ánh mặt trời rực rỡ.
Con đường thẳng tắp như kéo dài tới tận chân trời.
“Nữ thần! Làm tốt lắm!”
Khổng Diễn Đình lái chiếc xe Maybach thể thao màu hồng đỏm dáng chở Diệp Anh, nhanh như chớp lao trên con đường quốc lộ ven biển. Ngồi bên ghế phụ, tiếng gió vi vu bên tai, chiếc khăn lụa màu cam phủ kín mái tóc, Diệp Anh đeo một cặp kính đen che kín gần nửa khuôn mặt, không nhìn ra cảm xúc gì trên mặt.
Khổng Diễn Đình nghiêng đầu, hào hứng nói với cô: “Sao chép là hành vi cực xấu hổ! Đối với loại người như Sâm Minh Mỹ, nhất định phải giáo huấn cho cô ta một trận khắc cốt ghi tâm! Đoàn luật sư Thương Hải là một trong những nhóm luật sư có năng lực trong nước, tôi đã thuê riêng bọn họ, bảo họ dừng hết tất cả các việc khác, chuyên tâm xử lý chuyện này! Mấy chỗ truyền thông tôi cũng đã hỏi thăm, tuyệt đối sẽ đứng về phía chúng ta!”
Khẽ cười, Diệp Anh nhìn về phía con đường kéo dài bất tận phía trước: “Cảm ơn sự tin tưởng của anh. Nhưng lẽ nào anh chưa từng nghĩ có thể là tôi đã sao chép cô ta?”
“Ha ha, nữ thần, cô tuyệt đối không nên sỉ nhục trí thông minh của tôi.” Nụ cười sáng lạn hiện rõ trên mặt Khổng Diễn Đình, anh ta cợt nhả bày tỏ: “Nói đến thiên phú, không phải nói có là có được. Sâm Minh Mỹ vẫn luôn nhạt nhẽo tầm thường, đột nhiên lại có thể bộc phát linh cảm, sáng tạo ra những thiết kế có tính cách mạng như thế sao? Đúng là lừa thằng ngu! Chỉ có cô, nữ thần của tôi, cả người tràn ngập linh khí! Lần đầu tiên nhìn thấy cô ở bữa tiệc của ông Tạ, cô mặc một chiếc váy dài xinh đẹp, mái tóc đen dài như ánh sáng trong đêm sâu, linh khí chuyển động trên từng đầu ngón tay cô, tràn ngập trong từng hơi thở của cô…”
Khổng Diễn Đình thao thao bất tuyệt như một nhà thơ.
Chiếc Maybach hồng lao như chớp trên con đường rộng lớn, dần dần đã có thể nhìn thấy đường chân trời màu xanh tiếp giáp giữa biển trời.
Không khí mang mùi vị mặn mòi của biển cả.
Vượt qua một hòn đảo nham thạch đầy những cánh chim hải âu, tiến vào một mảng rừng xanh biếc xinh đẹp, vòng qua một khúc uốn quanh, Khổng Diễn Đình lái xe tiến vào một khu chơi golf bí hiểm. Đây là một vịnh biển mát mẻ với những làn gió mềm mại, hương hoa thoang thoảng cùng tiếng chim vang vọng bầu trời, nền trời sáng trong, tựa như một chốn bồng lai tiên cảnh.
“Đây là một trong những nơi yêu thích nhất của tôi.”

Ném chìa khóa xe cho người giữ xe, Khổng Diễn Đình lải nhải dặn dò cậu thanh niên phải cẩn thận với chiếc xe yêu quí của anh ta, sau đó mới quay sang trưng ra vẻ mặt sáng lạn với Diệp Anh:
“Nữ thần, đi thôi, hôm nay tôi muốn tặng cô một món quà!”
Trong khu golf có một nhà hàng ngoài trời nằm trên một bãi cỏ bằng phẳng, cách đó không xa là bờ cát vàng thẳng tắp bên cạnh biển xanh mênh mông sâu thẳm, xa xa vọng đến tiếng kêu của hải âu. Nhân viên phục vụ đeo tạp dề trắng ân cần dẫn Khổng Diễn Đình và Diệp Anh tới khu vực có thể ngắm cảnh tốt nhất. Giờ đang giữa buổi trưa nên xung quanh đã có vài bàn khách. Khi ánh mắt Khổng Diễn Đình dừng ở một góc, sắc mặt anh bỗng biến hóa, anh xoay người chắn trước mặt Diệp Anh, nắm lấy tay cô: “A, đột nhiên tôi nghĩ ra có một nhà hàng khác cũng khá được, nghe nói nhà hàng đó mấy ngày nay có một đầu bếp Ý khá lợi hại mới tới, hay là hôm nay chúng ta đổi chỗ khác đi, cũng không xa chỗ này đâu.”
Nói xong, anh kéo Diệp Anh rời khỏi.
Nhưng Diệp Anh đã nhìn thấy…
Chiếc bàn ăn được phủ bởi một chiếc khăn trải bàn với những hoa văn màu lam trắng cùng những bộ đồ ăn sang trọng. Ba người đàn ông ngồi cùng nhau, trong đó hai người đàn ông trung niên chính là hai gương mặt thường xuyên xuất hiện trong các hạng mục kinh tế có sức ảnh hưởng lớn trong khu vực châu Á, hai người đang chăm chú lắng nghe một người trẻ tuổi khác nói chuyện.
Người thanh niên ngồi trên xe lăn với khí chất trong trẻo lạnh lùng.
Vẻ mặt anh khiêm tốn, ánh mắt ôn hòa, giọng nói nhẹ nhàng. Trên chân anh đắp một chiếc chăn mỏng lam nhạt. Dưới ánh nắng rực rỡ, sắc mặt tái nhợt của anh lại tựa như có thần khí.
“Ở đây rất tốt.”
Xa xa vọng tới tiếng chim hải âu, Diệp Anh ngồi xuống chiếc ghế mà nhân viên phục vụ đã kéo ra mời cô. Vị trí của cô trùng hợp có thể nhìn thấy Việt Tuyên ở phía bên trái trước mặt. Dường như cảm nhận được ánh nhìn của cô, Việt Tuyên đang nói chuyện cũng ngừng lại, hơi nghiêng người nhìn về phía Diệp Anh.
Ánh mắt anh và ánh mắt cô chạm nhau trong không trung… Sau đó… Anh gật đầu lịch sự chào cô.
Rồi anh tiếp tục chăm chú nói chuyện với hai người đàn ông trung niên, như thể cô chỉ là một người bạn bình thường vô tình bắt gặp, bình thường đến mức không cần phải đứng dậy chào hỏi. Tất cả giống như khi ở lối vào hậu trường sân khấu, anh ngồi trên xe lăn chậm rãi đi qua cô, tiến về phía Sâm Minh Mỹ đang đứng trên bục chữ T sáng lạn.
Cộc cộc!
Ngón tay Khổng Diễn Đình gõ trên mặt bàn, đến khi Diệp Anh đưa mắt lại nhìn, vẻ mặt anh ta cổ quái đưa thực đơn cho cô: “Nữ thần, xin cô cho tôi chút mặt mũi đi, cô đang hẹn hò với tôi mà, đừng quá để ý đến người đàn ông khác chứ, được không?”
Diệp Anh nhàn nhạt cười.
Tùy tiện chọn vài món theo đề nghị của nhà hàng, Diệp Anh khép thực đơn lại, nhìn về phía mặt biển xanh ngắt bao la trước mắt, từng đợt sóng biển đánh vào bờ cát mang theo vị tanh nồng của biển trong hương gió, bên tai là tiếng Khổng Diễn Đình dặn dò người phục vụ chú ý về cách làm các món ăn.

Là cô đã quá tự tin, là cô đã tự mình đa tình. Tất cả giống như một giấc mộng, cô vẫn ở trong mộng luyến chưa tỉnh lại, mà người ta đã sớm thoát ra, rũ sạch tất cả.
Bên cạnh bàn ăn còn có một anh chàng người Đức tóc xoăn chơi violin, mang rõ phong cách của một anh chàng lang thang, trong làn gió biển nhẹ nhàng, khúc “Yesenia” triền miên lãng mạn vang lên. Bếp trưởng đẩy chiếc xe thức ăn lên, trên đó là một chiếc bánh ga tô tinh xảo, ánh nến lay động, nhân viên phục vụ đi sau hát vang bài ca chúc mừng sinh nhật, cùng nhau đi đến bàn Khổng Diễn Đình và Diệp Anh.
Tất cả mọi người đều nhìn qua. Nụ cười sáng lạn hiện lên trên khuôn mặt Khổng Diễn Đình, Diệp Anh nhíu mày hỏi: “Sinh nhật anh?”
“Sinh nhật hai mươi tám tuổi.” Thổi tắt ngọn nến, Khổng Diễn Đình cười đầy thỏa mãn, anh đích thân cắt bánh ga tô, đặt miếng bánh trước mặt Diệp Anh, nói: “Có thể cùng nữ thần trải qua sinh nhật thế này, tôi sẽ mãi mãi không quên.”
Diệp Anh mỉm cười: “Khổng thiếu, anh là người biết nói lời ngon ngọt nhất mà tôi biết đấy.”
“Òa, thật là vinh hạnh!” Khổng Diễn Đình thâm tình nhìn Diệp Anh, nâng chén rượu lên kính: “Vậy cô có muốn chúc mừng sinh nhật tôi không?”
“Sinh nhật vui vẻ!” Diệp Anh mỉm cười chạm cốc.
“Biết là cô vẫn chưa chuẩn bị quà cho tôi.” Vừa uống một ngụm rượu, Khổng Diễn Đình mang vẻ tiếc nuối trong lời nói, nhưng chớp mắt đã mỉm cười đầy gian xảo, “Thế nên tôi đã giúp cô chuẩn bị một thứ, nếu cô đồng ý nhận thì coi như đó là món quà cô đã tặng tôi!”
Nói xong, như thể đã lên kế hoạch từ trước, Khổng Diễn Đình rút ra một chiếc phong bì to, trên đó có in một hoa văn đen trắng, đó chính là hoa văn kinh điển trong loạt thiết kế “ÔM” của Diệp Anh.
Liếc nhìn Khổng Diễn Đình, Diệp Anh nhận lấy chiếc phong bì. Bên trong là một văn kiện, nhìn sơ qua khiến Diệp Anh kinh ngạc, nội dung rất đơn giản, chỉ có hai trang, dòng cuối của văn kiện là chỗ trống để cô ký tên. Đây là hợp đồng mời cô gia nhập công ty của Khổng Diễn Đình, bên trong nêu rõ phần cổ phần và thù lao cô sẽ được nhận, không chỉ cho cô tất cả quyền sở của MK, mà còn cấp cho cô một khoản tài chính lớn để cô định hướng hoạt động.
“Quả là một phần đại lễ.”
Trầm ngâm một lúc, cô chầm chậm cân nhắc lại hợp đồng: “Khổng thiếu, điều kiện này quá hậu đãi, không khỏi khiến tôi có chút lo sợ.”
“Òa, nữ thần, cô đáng có được mà!” Khổng Diễn Đình cười dài: “Chỉ cần cô gia nhập, Khổng thị sẽ như hổ thêm cánh. Đương nhiên không dám giấu, điều này cũng giúp ích tôi rất nhiều. Lão gia đã đem hạng mục thời trang khó nhằn giao cho tôi, nhưng chỉ cần có cô, chắc chắn sẽ khiến phản ứng của đám anh chị em kia của tôi vô cùng đặc sắc.”
Diệp Anh bật cười.

Anh ta có thể thẳng thừng nói như vậy cũng khiến cô có thêm hảo cảm. Cân nhắc một chút, cô cũng không định kéo dài thêm thời gian của anh ta: “Nhưng tôi vẫn cảm thấy…”
“Đừng vội từ chối.” Khổng Diễn Đình đặt tay lên mu bàn tay Diệp Anh, nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Cô hãy suy nghĩ kỹ càng! Hợp đồng này vĩnh viễn có hiệu lực, nếu cô không vừa ý, còn có yêu cầu nào cứ nói với tôi, tôi sẽ cố gắng khiến cô hài lòng!”
Ánh mắt Khổng Diễn Đình khẩn thiết.
Bàn tay anh nóng bỏng.
Nhìn Khổng Diễn Đình, Diệp Anh rút tay mình ra: “Được, để tôi suy nghĩ thêm đã.”
“Nữ thần, tôi đã quá yêu cô rồi!”
Một giây đồng hồ sau, Khổng Diễn Đình lại khôi phục dáng vẻ say mê đa tình, anh thâm tình nhìn cô: “Cô không hề cự tuyệt tôi, cô đã đồng ý suy nghĩ. Òa, cô không biêt câu nói này của cô có ý nghĩa thế nào với tôi, sinh mệnh của tôi dường như đã được cô nhen nhóm thêm lửa, từ nay về sau đã có thêm niềm hi vọng và sự mong mỏi!”
Lắc đầu, Diệp Anh bật cười.
Sau đó, trong làn gió biển tươi mát cùng tiếng chim hải âu, từng món ăn được đưa lên, cá ngừ da giòn, gỏi cá hồi chua ngọt với xoài ớt tươi, cá đối Ba La với cải bó xôi và củ cải, vịt nướng và bắp cải tím theo phong cách Brandenburg, bánh mì nhân dâu hạt dẻ và khoai tây viên, tháp táo cùng với đá bào được bố trí theo phong cách Gera, thập phần mỹ vị. Ánh nắng giữa trưa của trời thu ấm áp và ôn hòa, dưới ánh mắt của những người xung quanh, Diệp Anh và Khổng Diễn Đình tựa như một đôi tình nhân ngọt ngào, anh chàng đẹp trai lúc nào cũng nhiệt tình phục vụ cô, những lời ngọt ngào từng câu từng câu vang lên trong gió.
Diệp Anh cứ tưởng mình đã quên mất bàn ăn phía trước, mãi đến khi đồ ngọt được đưa lên.
Hai người đàn ông trung niên rời đi. Cô khẽ thở dài, nhìn qua. Ở đó biển trời một màu, hàng ngạn hàng vạn tia nắng bao quanh chàng trai ngồi trên xe lăn, anh gấp chiếc khăn ăn lại, chuẩn bị rời đi.
Đột ngột, một cơn xúc động dâng lên trong lòng, Diệp Anh bật dậy.
“Thôi đi, nữ thần!” Khổng Diễn Đình đưa tay ngăn cô lại, vẻ mặt đầy tiếc nuối: “Đối với loại đàn ông cặn bã do dự chần chừ, dây dưa với vị hôn thê cũ, cô nên cứng rắn vứt bỏ anh ta, đừng ngó ngàng gì tới anh ta nữa! Cô xinh đẹp hấp dẫn như vậy, đàn ông theo đuổi xếp hàng dài, cô còn để ý anh ta làm gì?”
Diệp Anh mỉm cười.
Gạt tay Khổng Diễn Đình ra, cô tiến lên về phía bên trái, nhưng cô còn chưa tới gần…
“Cô Diệp, xin dừng bước.” Như thể vừa từ bóng đêm bước ra, Tạ Bình lạnh lùng đứng trước mặt cô: “Nhị thiếu gia không hi vọng bị quấy rầy.”
Nhìn Tạ Bình một giây, Diệp Anh lại hướng về phía Việt Tuyên. Cô cảm thấy vô cùng hoang đường! Trong căn nhà kính trồng hoa đêm mưa ấy, chính tai cô nghe thấy anh muốn dùng cô để trao đổi với Việt xán, chính tai cô đã nghe thấy cô đối với anh chẳng qua chỉ là một quân cờ anh dùng để đối phó với Việt Xán! Đến tận giờ cô vẫn không cách nào hình dung được cảm giác bị đả kích khi đó. Nhưng cô vẫn luôn cho rằng anh sẽ cố gắng giải thích với cô, nói với cô rằng đó là kế hoạch của Việt Xán, điều cô muốn chỉ là nghe được đôi câu giải thích của anh rằng đó là hiểu lầm.
Cô sẽ không dễ dàng tin lời giải thích của anh.

Nhưng…
Anh lại không hề giải thích!
Không hề có bất kỳ lời giải thích nào, mà lại ngầm thừa nhận tất cả mọi chuyện!
Anh lại trầm tĩnh, quay đi đứng cạnh Sâm Minh Mỹ, hờ hững với cô như người qua đường, thậm chí giờ phút này lại không muốn bị cô quấy rầy.
“Tạ Việt Tuyên, anh thiếu tôi một lời giải thích.”
Không để ý đến Tạ Bình đang lạnh lùng đứng đối diện, Diệp Anh lên giọng nói với Việt Tuyên. Do ngược sáng nên Diệp Anh không nhìn rõ vẻ mặt của Việt Tuyên, chỉ thấy anh trầm mặc rất lâu, sau đó hất tay với Tạ Bình.
“Nhị thiếu gia!” Tạ Bình giận dữ, trừng mắt nhìn Diệp Anh.
Diệp Anh bước qua Tạ Bình, lập tức đi đến trước mặt Việt Tuyên, cô nhìn anh vài giây, rồi ngồi xuống đối diện với anh. Gió biển thổi qua bên tai, mặt biển xa xa lấp lánh ánh sáng do mặt trời phản chiếu mặt biển. Đôi môi Việt Tuyên dường như càng thêm trắng nhợt, cơ thể tựa hồ càng yếu ớt hơn so với trước kia, nhưng tựa hồ đó chỉ là ảo giác của cô.
Có lẽ anh chẳng qua chỉ trở lại là chính anh như lần đầu gặp ở Paris.
Lãnh đạm.
Xa cách.
Giống như anh ở trong tòa thành ngăn cách với cuộc sống bên ngoài, không bị bất kỳ ai đến gần, cũng không đón nhận bất cứ ai, sự lịch sự và hờ hững chẳng qua chỉ vì anh không hề để tâm đến bất cứ điều gì.
“Vì sao?” Cô hỏi thẳng.
Ngón tay Việt Tuyên đặt trên thành xe lăn trong ánh nắng tựa như có màu trắng như tuyết, anh lặng lẽ nhìn hoa văn trên cốc cà phê, một lát sau mới nói:
“Đêm đó, chẳng phải em đã nghe thấy hết sao?”
Trong căn nhà kính trồng hoa đêm mưa, dưới cây tường vi đỏ rậm rạp, khi anh đẩy xe lăn qua, cô đã thất thần lùi lại một bước, sắc mặt cô trắng bệch như đóa hoa mất máu.
“Tôi muốn nghe chính miệng anh nói.” Cô cứng rắn nói.
Việt Tuyên lặng lẽ rất lâu, rồi bỗng nhiên nhàn nhạt cười: “Được, anh nói cho em biết.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.