Tường Vi Đêm Đầu Tiên - Tập 3

Chương 19(1)


Đọc truyện Tường Vi Đêm Đầu Tiên – Tập 3 – Chương 19(1)

Phổi bị thiêu đốt, bên tai vang lên tiếng nổ, mí mắt trĩu nặng, cô đã bất lực chống đỡ, cả không gian tràn ngập khói đặc!
Cách cuộc thi thời trang nữ cao cấp châu Á ba ngày, tiêu điểm của giới truyền thông bắt đầu từ sự kiện phong vân bão táp của tập đoàn Tạ thị và Diệp Anh, giờ đã chuyển sang các loại phỏng đoán liệu Diệp Anh có giành được chức quán quân đêm chung kết hay không.
Cuộc thi chung kết lần này được tổ chức ở Tokyo Nhật Bản, trong số quán quân các nước có thực lực , Kyoko Fuka của Nhật Bản và Kim Jung Hyun của Hàn Quốc được dự đoán đoạt giải quán quân khá cao. Đương nhiên, ttrong cuộc thi khu vực Trung Quốc, Diệp Anh và Sâm Minh Mỹ dựa vào loạt thiết kế liền thân gây chấn động toàn cầu cũng là chủ đề được quan tâm. Hơn nữa ở trong nước, từ các loại tình tiết cẩu huyết được phát triển sau sự kiện sao chép, bất luận là quần chúng có quan tâm đến thời trang hay không đều nhiệt tình trông ngóng cuộc thi chung kết sẽ lộ chân tướng.
Vốn dư luận đã nghiêng về phía Diệp Anh tài hoa, việc Sâm Minh Mỹ sao chép là sự thật ván đã đóng thuyền, hoạt động kinh doanh của SÂM và JUNGLE cũng trượt dốc không phanh. Nhưng sau khi Diệp Anh đột nhiên nắm giữ tập đoàn Tạ thị, cô ra một loạt các hành động bá đạo chuyên chế đã khiến dư luận có cái nhìn khác.
Dưới đôi tay thiết huyết của Diệp Anh, có lẽ Sâm Minh Mỹ như một bông hoa trắng nhỏ thật sự đã bị oan?
Khi các phóng viên chen nhau phỏng vấn Diệp Anh, qua ống kính, phản ứng của cô vẫn như thường, bình tĩnh mỉm cười, khuôn mặt tràn ngập sự tự tin: “Nói nhiều cũng không bằng thực lực chân chính, tác phẩm trên bục chữ T đêm chung kết chính là tất cả những gì tôi muốn nói với mọi người.”
Các phóng viên kích động hỏi:
“Cô cảm thấy chức quán quân sẽ là của ai?”
Diệp Anh trên màn hình hiện lên với đôi mắt đen mái tóc dài đen tựa như tinh linh huyền ảo trong màn đêm sâu thẳm, cô thản nhiên cười:
“Ngoài tôi ra, còn ai nữa?”
Wow! Quá bá đạo, quá tùy hứng! Vậy mà phong thái với thực lực mạnh mẽ ấy tựa như có thể nghiền nát tất cả, vì sao lại khiến người ta bỗng sùng bái vô cùng. Dư luận run rẩy, vô số cư dân mạng kêu gào than khóc, họ đã thực sự bị khí phách của Diệp Anh chinh phục! Đêm chung kết nhất định phải ngồi trước kênh truyền hình trực tiếp, tuyệt đối không thể bỏ qua thời khắc chứng kiến lịch sử! Cổ phiếu Tạ thị đã quay cuồng rớt giá trong một tuần, lúc này dường như có kỳ tích, bắt đầu lội ngược dòng!Mà Sâm Minh Mỹ kể từ khi rời Tạ thị cũng ít khi ra khỏi nhà, đám phóng viên mai phục mấy ngày, cuối cùng mới tìm thấy cô trước một tòa nhà bí ẩn. Khi đối mặt với câu hỏi của phóng viên: liệu có phải cô sợ cạnh tranh với Diệp Anh trong đêm chung kết không, Sâm Minh Mỹ trừng mắt nhìn về ống kính:
“Người nên sợ phải là cô ta! Tôi nói lại một lần nữa, chính cô ta đã sao chép tôi!”
Mùi vị chiến tranh mạnh như thế, các phóng viên không hỏi hưng phấn, tiếp tục truy hỏi:
“Trong đêm chung kết, liệu tình huống sao chép tác phẩm giữa cô và cô Diệp Anh sẽ xuất hiện nữa không?”
“Không.” Trên màn hình, Sâm Minh Mỹ thoáng hiện ra một nụ cười kỳ quái: “Lần này tôi đã bảo mật công việc, ai cũng hông thể đoán được thiết kế của tôi như thế nào.”
***

Đảo Sicilia – nước Ý.
Bờ biển xanh thẳm.
Tòa nhà hoa lệ.
Bụp!
Lấy chiếc điều khiển từ xa, tắt màn hình TV đang chiếu phỏng vấn Sâm Minh Mỹ, trên chiếc ghế da đen, Việt Xán nhíu mày, nói với Tạ Thanh đang lặng lẽ đứng trong góc:
“Cậu về một chuyến, bảo vệ an toàn cho cô Diệp.” Từ đoạn phỏng vấn ấy, có vẻ trạng thái tinh thần của Sâm Minh Mỹ có chút nào đó không đúng, anh sợ Sâm Minh Mỹ sẽ chó cùng rứt giậu, gây ra chuyện điên cuồng nào đó.
“Vâng.”
Tạ Thanh lập tức quay người đi ra ngoài.
“Chậm đã!” Vừa bước vào đã nghe thấy những lời như vậy, Tạ Phong không chút nghĩ ngợi phản đối:
“Đại thiếu gia, cậu không thể tiếp tục nuông chiều, bảo vệ cô ấy nữa! Cậu đối tối với cô ấy, nhưng cô ấy tuyệt không cảm kích, theo tôi thấy, cứ để cô ấy chịu chút đau khổ, cô ấy mới biết cậu đối tốt với cô ấy như nào! Hơn nữa, lần này cậu đến đây với mục đích gặp mặt tên trùm Mario của băng đảng mafia lớn nhất, Tạ Thanh đi rồi, ai sẽ bảo vệ cậu!”
“…”
Tạ Thanh nhìn về phía Việt Xán.
“Cậu về nước, bảo vệ cô ấy cho tốt.” Việt Xán không thay đổi.
“Vâng.”
Không để ý đến việc Tạ Phong liều mình ngăn cản, Tạ Thanh rời khỏi căn phòng. Tạ Phong vừa sốt ruột vừa tức giận, nhưng tên đầu gỗ cơ bắp Tạ Phong từ xưa đến nay, Việt Xán nói gì thì chính là như thế, không hề biết linh động.

“Đại thiếu gia, thời gian hẹn Mario là buổi chiều ngày kia.”
Thấy Việt Xán lặng lẽ nhìn ra biển xanh bên ngoài cửa sổ đến thất thần, trong lòng Tạ Phong bất bình tức giận. Từ khi người phụ nữ đó xuất hiện, rất nhiều suy nghĩ và quyết định của đại thiếu gia đã thay đổi, quả thực đã coi cô ta là trung tâm vũ trụ. Nhưng cho dù như vậy, người phụ nữ kia cũng không hề cảm kích.
“Ừm.”
Trong đầu hiện lên hình ảnh lần cuối cùng gặp cô, trong mắt cô tràn ngập hận ý với anh. Anh một lòng vì cô, thay cô giải quyết Sâm Lạc Lãng, nhưng đó lại là chuyện cô không thể nào tha thứ. Sự chua xót tràn ngập nơi đáy mắt anh, Việt Xán nhắm mắt, ngón tay xoa nhẹ thái dương, hỏi:
“Điều tra ra chưa?”
“Ngư dân vớt được thi thể, quá trình khám nghiệm tử thi, mấy người từng giam giữ ông ta, nha sĩ trước kia của ông ta, toàn bộ đều điều tra lại, ở đây còn có mấy bản ghi âm và ghi chép của bọn họ, còn có mẫu so sánh răng.”
Mấy việc điều tra này đều là sở trường của Tạ Phong.
Năm đó Việt Xán đã cứu anh từ khu nhà ổ chuột ở Ý, anh đã quyết giao tính mạng mình cho Việt Xán. Cho dù không ủng hộ sự mềm lòng của Việt Xán, Tạ Phong cũng không thực sự chống lại mệnh lệnh. Tạ Phong bất đắc dĩ đưa tập tài liệu trong tay cho Việt Xán, khóe miệng nhếch lên:
“Đại thiếu gia, cậu có cần suy nghĩ lại không? Mario đâu phải là kẻ dễ dàng đàm phán! Vạn nhất chọc giận hắn sẽ rất nguy hiểm! Hơn nữa, bất luận cậu có làm gì, người phụ nữ ấy căn bản cũng không cảm kích, đúng không? Tôi cũng xem như đã nhìn rõ cô ta, cô ta tâm gan lạnh lùng, bất kể người khác đối tốt như thế nào, cô ta cũng trơ như tảng đá thôi!”
“Đủ rồi, cậu ra ngoài đi!”
Tiếng chim bên ngoài cửa sổ vang vọng, không khí ở đảo Sicili ẩm thấp giống như mang theo hương vị của thuốc nổ. Sau khi lạnh lùng đuổi Tạ Phong ra ngoài, thái dương Việt Xán co giật dữ dội, càng lúc càng đau. Qua một lúc sau, anh mới nhíu mày mở tập tài liệu, trong lòng do dự, mãi vẫn không thể quyết định.
***
“Cố lên!”
Buổi diễn tập trước đêm chung kết đã thuận lợi hoàn thành. George, Phan Đình Đình, đám người mẫu, và tất cả các nhân viên tại hiện trường đều kích động chúc mừng! Tuy lúc mới vào, mọi người đều bị George nghiêm chỉnh lấy đi hết các thiết bị quay chụp, nhưng nhìn đến một loạt những tác phẩm thời trang nữ cao cấp vượt xa tưởng tượng, trong nháy mắt họ đều tha thứ cho George, những thiết kế xinh đẹp đến mức khiến người khác muốn phạm tội đáng giá để có biện pháp phòng bị chặt chẽ.
“Cô Diệp, cô quá tuyệt vời!”

“Cô Diệp, quán quân chung kết nhất định thuộc về cô!”
“Cô Diệp, sau này mỗi buổi trình diễn thời trang, hi vọng tôi có vinh hạnh tham gia!”
Trước khi đi, mỗi người mẫu đều xúc động ôm hôn từ biệt Diệp Anh, họ có thể đoán được sự rúng động trong cuộc thi chính thức sắp tới. Cố gắng hồi phục cảm xúc hưng phấn, George cẩn thận kiểm tra toàn bộ những bộ trang phục tham dự cuộc thi, sắp xếp từng cái vào trong hai chiếc thùng lớn.
Ngọn đèn trên bục chữ T dần tắt.
Đạo diễn và những nhân viên khác đã rời đi.
“Bạn yêu à, mình không lái xe đi, cùng ngồi xe bạn được không?” Cùng Diệp Anh bước ra khỏi sảnh diễn tập, Phan Đình Đình nâng tay nhìn đồng hồ, nói: “A, mới hơn mười một giờ đêm, chúng ta tìm một chỗ uống rượu đi.”
Mặc áo khoác, Diệp Anh mỉm cười: “Mình còn chút việc muốn xử lý. George, cậu tiện đường tiễn cô Phan về nhà nhé.”
“OK, không vấn đề!”
Đặt hai thùng quần áo vào phía sau xe, George muốn đem chúng về nhà là lại cẩn thận, ngày kia sẽ cùng cô Diệp mang chúng đến Tokyo tham dự đêm chung kết.
“Muộn như vậy, còn chuyện gì đặc biệt nữa đâu. Bạn thật sự không đi uống rượu với mình à? Hay là chúng ta đi hát?” Giữ chặt cửa xe Diệp Anh, Phan Đình Đình hờn dỗi nói.
Trong xe, Diệp Anh mỉm cười gạt tay Phan Đình Đình Đình, tiễn cô gái không cam lòng lên xe George.
Đêm muộn.
Xe trên đường đã không còn nhiều.
George và Diệp Anh một xe trước một xe sau, đi qua vài ngã ba ngã tư, ở trước một chỗ dừng đèn đỏ, xe của George tiếp tục lao về phía trước. Diệp Anh do dự một lát, nhìn về phía điện thoại của mình, cô khẽ thở dài, đánh tay lái sang phải, chiếc xe chạy về một hướng khác.
Ginza đêm muộn.
Các tòa nhà lộng lẫy đều đã đóng cửa, phố đi bộ rộng rãi phồn hoa có thể so sánh với New York, tất cả các cửa hàng đã ngừng hoạt động mua bán. Đèn đường vẫn sáng rực, gió đêm lạnh, Diệp Anh quấn một chiếc khăn quanh cổ, cô ném chìa khóa xe vào túi xách, giờ phút này ngã tư đường im ắng, chỉ có bóng cô và tiếng bước chân vang lên.
Phía trước là cửa hàng của MK.
Trong đêm sâu, nó hiện lên sừng sững.

Diệp Anh nhìn xung quanh.
Bốn phía im ắng, so với sự náo nhiệt ban ngày, Ginza lúc này tựa như một tòa thành trống. Cô lấy chìa khóa mở cửa MK, nhấn nút công tắc bật đèn, cửa hàng không một bóng người, bóng đêm tràn ngập không gian, ngay cả hơi thở của cô cũng vang lên tiếng vọng.
“Muộn thế này, cô ấy còn muốn đi đâu?”
Trên con đường nội thành rộng lớn, trong chiếc xe của George, Phan Đình Đình tự hỏi, không thể tụ tập cùng Diệp Anh khiến cô có chút ủ rũ.
“Ừm, không biết nữa.”
Tốc độ xe rất nhanh, George trả lời qua loa, trong đầu anh hiện giờ đều là những chuyện liên quan đến đêm chung kết. Vừa rồi lúc diễn tập, đám người mẫu thử đồ đều vô cùng thuận lợi, chỉ có hai ba bộ cần sửa đổi một chút xíu, ngày mai có thể sửa xong rồi.
Phan Đình Đình ngáp một cái.
George chăm chú lái xe cũng có chút mệt mỏi, anh lấy một cái kẹo cao su bỏ vào miệng, thuận tiện nhấn nút âm thanh trên xe. Tiếng nhạc rock heavy metal vang lên, Phan Đình Đình cũng tỉnh táo hơn chút, cô hứng thú vừa nghe nhạc vừa nghe những lời bình luận của George. Hai người tán chuyện sôi nổi, hoàn toàn không để ý đến khi xe dừng ở một ngã tư đèn đỏ, đột nhiên có bốn chiếc xe từ phía sau vọt lên.
Trong cửa hàng MK.
Diệp Anh bước vào phòng thiết kế của mình, cô bật đèn sáng, bên trong vẫn là một khoảng yên tĩnh. Cô ngồi phía sau bàn thiết kế, lặng lẽ lấy di động, bên trong có một tin nhắn cô đã nhận được khi diễn tập:
“Anh muốn nói chuyện với em một chút, ở MK Ginza. Việt Tuyên.”
Diệp Anh tự cười mình.
Chỉ một tin nhắn như vậy, lúc nhận được, trái tim cô đã nhảy lên vài nhịp.Sau đó, cô vẫn thật sự đến đây. Đến đây rồi, phát hiện không một bóng người, trái tim cô lại nặng nề rơi xuống.
Haiz.
Phòng thiết kế đêm muộn yên ắng đến quỷ dị, cô mím môi, xóa tin nhắn đùa bỡn ấy đi! Nhanh chóng quay người, xua đi nỗi sợ trong lòng, nhưng cô lại có suy nghĩ muốn đợi anh thêm chút nữa, cô cầm lấy túi xách, chuẩn bị rời khỏi thì bỗng “Bang” – cửa phòng thiết kế bị đá mạnh, phát ra tiếng kêu lớn. Diệp Anh kinh ngạc ngẩng đầu, bên cạnh cửa là một người mặc áo da đen, mái tóc ngắn mạnh mẽ, vẻ mặt ác độc – đó là Thái Na. Thái Na chầm chậm bước vào, nhếch miệng cười, âm trầm nói:
“Bảo bối, dựa vào chỉ số thông minh của cô, không nên đến đây vào lúc này mới đúng. Ha ha, có thể thấy đàn ông sẽ khiến người ta ngu muội, cô cũng không ngoại lệ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.