Tường Vi Đêm Đầu Tiên - Tập 2

Chương 26


Bạn đang đọc Tường Vi Đêm Đầu Tiên – Tập 2 – Chương 26

Hậu trường náo nhiệt bận rộn.
Thứ tự xuất hiện đã được bốc thăm sắp xếp trước đó. Không biết có phải do sắp xếp đặc biệt, hai vị ứng cử viên nặng ký của cuộc thi – Sâm Minh Mỹ và Diệp Anh lại vừa vặn được sắp xếp xuất hiện thứ chín và thứ mười.
Bảy giờ tối, còn một tiếng trước khi cuộc thi bắt đầu, Diệp Anh bước vào hậu trường, nhìn những mắc áo di động treo đầy quần áo, những người mẫu trước mặt mấy nhà thiết kế đã hóa trang xong, mỗi người đều xinh đẹp thướt tha, đang bận rộn thử trang phục.
“Cẩn thận!”
Có người đẩy giá quần áo di động.
“Xin nhường một chút!”
Có người ôm một loạt mũ hét lên chói tai!
Khắp nơi đều là người.
Diệp Anh từ trong đám hỗn loạn ấy bước qua.
Trên mặt đất là mấy thùng giấy to, George đã bỏ trang phục bên trong ra treo lên và đang là quần áo. Quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Anh đang đi tới, anh đưa tay vào miệng thổi tiếng sáo gọi cô, bàn là trong tay vẫn tiếp tục là những nếp nhăn trên bộ trang phục xinh đẹp.
“Cô Diệp! Cô Diệp!” Cầm điện thoại, Tracy đầu đầy mồ hôi, nhìn thấy cô kích động đi tới: “Lái xe nói, xe đi được nửa đường đột nhiên bị hỏng! Đám người mẫu hiện tại vẫn chưa đến. Làm sao đây? Làm sao đây?”
“Xe hỏng?” Khổng Diễn Đình khó có thể tin. Cuộc thi sắp diễn ra, đám người mẫu lại không đến kịp, đùa sao?
“Không phải đã để bọn họ đến sớm trước hai tiếng sao?” Diệp Anh hỏi Tracy. Lần diễn tập trước, phương án sơ bộ đã lập hoàn chỉnh. Hiện giờ, mấy nhà tạo hình và trang điểm đều đã đến, đang buồn chán nghịch điện thoại.
“Đúng vậy!” Tracy gấp gáp đến mức bật khóc: “Đã hẹn thời gian, nhưng chiều nay công ty người mẫu đột nhiên dẫn bọn họ đi chụp hình, tôi nói thế nào cũng không được! Công ty người mẫu nói nhất định sẽ không đến muộn cuộc thi tối nay, ai biết cuối cùng lại thế này!”
“Vì sao không thông báo cho tôi?” Diệp Anh nhíu mày hỏi.
“… Tôi…” Tracy vừa khóc vừa nói: “… Tôi nghĩ sẽ không muộn, giám đốc công ty người mẫu còn cầu xin tôi, thề là tuyệt đối không muộn… Họ sợ nếu cô biết sẽ không vui, vì thế xin tôi đừng nói cho cô… Cô Diệp, đều là lỗi của tôi! Xin lỗi… Xin lỗi…”
“Xe hiện giờ đang ở đâu? Cô xếp xe qua đón họ chưa?”
“… Tôi vừa mới biết.” Tracy khóc đến mức cả người run lên: “… Xe hỏng ở ngoại ô, họ không bắt được xe, hiện giờ chúng ta lập tức xếp xe đi đón họ cũng không kịp nữa! Làm sao đây, cô Diệp…”
Diệp Anh lạnh lùng nhìn Tracy, nói:
“Đúng thế, cô nói nên làm sao đây.”
“… Cô Diệp!”
Tracy khóc đến mức cả khuôn mặt đầy nước mắt, cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Cô biết, mỗi bộ trang phục đều đã căn dáng người của từng người mẫu mà chỉnh sửa. Nếu nhóm người mẫu không đến kịp sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả tổng thể. Chưa nói đến nếu tìm người mẫu mới cũng là những người chưa qua diễn tập, sẽ bỡ ngỡ với âm nhạc, tiết tấu, ánh đèn.
Cô là người có tội!
Cô đã hủy diệt cuộc thi đêm nay của cô Diệp!
*****
Tập đoàn Tạ thị vốn là một trong những đơn vị chính tài trợ cho cuộc thi thời trang cao cấp châu Á, ban tổ chức đặc biệt chuẩn bị một phòng nghỉ VIP. Khi Việt Xán đẩy xe lăn của Việt Tuyên vào phòng nghỉ, hai trợ lý đặc biệt Tạ Phong và Tạ Phố đã đợi bên trong, một người đứng trong góc, một người đứng bên cửa sổ, không khí trong phòng ngưng đọng cổ quái.
Điện thoại Sâm Minh Mỹ rung lên.
Là một tin nhắn. Sau khi đọc xong, trên mặt Sâm Minh Mỹ lộ ra nụ cười ngọt ngào, thân thiết nói với Việt Xán: “Xán, em phải đi chuẩn bị chút.” Sau đó cô ngồi xổm xuống, lo lắng nói với Việt Tuyên: “Tuyên, sức khỏe của anh vẫn chưa hồi phục, đêm nay nhất định đừng để mình mệt quá, nếu không em sẽ… nếu không em sẽ không biết ăn nói thế nào với bác gái.”
Sâm Minh Mỹ lưu luyến đi về hướng cửa.
Mãi đến khi Việt Xán như cười như không nhìn cô, đảm bảo anh sẽ chăm sóc tốt Việt Tuyên, cô mới hờn dỗi hừ anh một tiếng, đóng cửa rời đi. Thu lại nụ cười, Sâm Minh Mỹ lấy di động ra, đọc lại tin nhắn Thái Na vừa gửi: “Bảo bối, xong rồi!”
Bên trong kèm theo một bức ảnh.
Trong sắc chiều, một chiếc xe buýt to đỗ ở vùng ngoại ô, khuôn mặt đám người mẫu tràn đầy lo lắng, có người sốt sắng gọi điện thoại, có người đứng bên đường vẫy xe, trên mặt đám người mẫu vẫn còn làn trang điểm nhợt nhạt, nhưng không phải dung mạo trang điểm mà Diệp Anh đã lên lúc diễn tập.
Khu chuẩn bị hậu trường bận rộn.
Ánh đèn sáng rực, ồn ào chen chúc, người đi người tới, đủ loại âm thanh, mỗi người đều bận rộn công việc. Hai nhà thiết kế sắp lên sàn đã cơ bản chuẩn bị xong, nhưng bọn họ kinh ngạc phát hiện, khu chuẩn bị của ứng cử viên nặng ký cho thắng lợi – nhà thiết kế Diệp Anh vẫn không hề thấy bóng dáng của một cô người mẫu nào!
“Diệp, người mẫu của cô đâu?”
Tranh thủ thời gian, nhà thiết kế sẽ xuất hiện thứ hai – Lôi Khắc bước đến, nhìn khuôn mặt Diệp Anh lạnh băng, bèn quan tâm hỏi. Nói thẳng, anh có chút tán thưởng Diệp Anh, hơn nữa anh cảm thấy loạt thiết kế ÔM của Diệp Anh quả thực là những thiết kế xuất chúng tài hoa hơn người.
“…” Bất an nhìn Lôi Khắc, khuôn mặt Tracy đầy nước mắt, khóe môi run rẩy.
Nhún vai, Khổng Diễn Đình bất đắc dĩ nói: “Người mẫu không đến.”
Lôi Khắc vô cùng kinh ngạc: “Người mẫu không đến?” Giọng nói của anh đã gây sự chú ý cho mấy nhà thiết kế quanh đó chạy tới hỏi thăm tình cảnh khó tin này. Hiện trường không có người mẫu là chuyện có ý nghĩa nhất thanh nhị sở như thế nào, huống hồ đêm nay lại là đêm thi, các nhà thiết kế đều vô cùng ngạc nhiên.
“Sao vậy? Sao lại có chuyện như vậy!”
Một giọng nữ dịu dàng vang lên, trong giọng nói có chút kinh ngạc và một chút hoài nghi. Đám nhà thiết kế đều rất quen thuộc giọng nói này, nhìn qua, quả nhiên là Sâm Minh Mỹ. Tựa như vừa nãy đã nghe thấy chuyện của Diệp Anh, cô nhìn chằm chằm Diệp Anh, vẻ ngạc nhiên nói:
“Không có người mẫu, vậy cô thi thế nào?” Đúng vậy, đêm nay Diệp Anh sẽ thi thế nào? Tâm tư các nhà thiết kế không giống nhau, có người thì thầm bàn luận, có người bắt đầu an ủi Diệp Anh.
“Đợi đám người mẫu của tôi diễn xong, để họ giúp cô nhé.” Ngẫm nghĩ, Lôi Khắc nhiệt tình nói với Diệp Anh: “Thời gian vội vàng, có lẽ còn kịp!”
Sâm Minh Mỹ quét mắt nhìn Lôi Khắc: “Lôi Khắc, anh thật là tốt bụng, nhưng những người mẫu của anh chưa chắc đã có thể mặc những trang phục cô ta thiết kế.” Vừa nói, cô vừa tiếc nuối nói với Diệp Anh: “Sao cô lại có thể phạm phải lỗi hạ đẳng như vậy? Nếu không muốn tham gia cuộc thi, cô có thể nói thẳng, có rất nhiều nhà thiết kế muốn có được cơ hội này. Cuộc thi đêm nay, tôi đã trông mong từ rất lâu. Nhưng tôi không hi vọng vì “sự cố ngoài ý muốn” lúc sắp lâm trận của cô mà khiến vinh dự của người thắng cuộc bị suy giảm.”

“Lôi Khắc, cảm ơn anh.” Không để ý đến Sâm Minh Mỹ, Diệp Anh nói với Lôi Khắc, sau đó nhìn về phía cửa hậu đài có tiếng người đến, thản nhiên nói: “Nhưng không sao, một nhóm người mẫu khác của tôi đã đến rồi.”
Đám người mẫu oanh oanh yến yến náo nhiệt tiến vào hậu đài, từng người một thân hình thon dài, tóc và mặt đều đã hóa trang xong. Ánh mắt họ băn khoăn, nhìn thấy George đang cầm bàn là bèn lập tức hưng phấn chạy tới.
Tracy ngây người. Lắp ba lắp bắp, cô không hiểu nhìn về phía đám người mẫu từ trên trời giáng xuống, rồi lại nhìn về phía Diệp Anh: “Bọn họ… Bọn họ…”
“Cô Diệp đã chuẩn bị hai nhóm người mẫu.” Kiêu ngạo ngồi trên ghế, George xoay người cười nói: “Diễn tập cũng đã tiến hành hai lần. Cô Diệp muốn xem nhóm người mẫu nào có tư thế tốt thì cuộc thi đêm nay sẽ dùng nhóm đó. Dáng người của hai nhóm người mẫu này về cơ bản giống nhau, vì thế ai mặc cũng được.”
Thân thể cứng đờ, Sâm Minh Mỹ hung hăng cắn môi.
“… Tôi không biết…”
Tracy thừ ra.
“Cô không biết.” Để nhóm người mẫu ríu rít đi thay quần áo, George nói: “Một hôm cô xin nghỉ phép không đến, cô Diệp đã để tôi phụ trách bọn họ, diễn tập cũng do tôi chịu trách nhiệm.”
“… Anh cũng không nói với tôi một tiếng.” Tracy xấu hổ nói, nhìn bóng dáng Sâm Minh Mỹ lạnh lùng rời đi, rồi lại nhìn Diệp Anh đã bắt đầu trao đổi với các nhà tạo hình: “… Như thế thì vừa rồi tôi cũng không phải nóng ruột như vậy.”
“Ha ha.” George liếc nhìn cô: “Dọa cô chút, lần sau cô sẽ không dám tại thời khắc mấu chốt như vậy mắc sai sót nữa.”
Thấy chuyện đám người mẫu đã được giải quyết, Khổng Diễn Đình thì thầm mấy câu với Diệp Anh rồi rời đi trước. Mà Lôi Khắc và mấy nhà thiết kế khác cũng bị hấp dẫn bởi trang phục đám người mẫu của Diệp Anh đang rối rít mặc.
“Đây là…”
Nhìn thấy trang phục trên cơ thể người mẫu, Lôi Khắc có chút khó tin, anh nhìn ngắm, rồi lại nhìn lại, nhịn không được bèn bước đến gần xem, lấy một cái treo trên giá di động xuống.
Đó, đó là một chiếc quần.
Không.
Đó không chỉ là một chiếc quần. Nếu là quần, tuy rằng trong giới thời trang cao cấp rất ít nhìn thấy, nhưng cũng không có điểm khiến người khác kinh ngạc đến vậy.
Đây là một bộ liền thân!
Không, cả loạt này đều là liền thân!
Lôi Khắc và mấy nhà thiết kế khác đều kinh ngạc vô cùng. Trang phục liền thân là hình dáng trang phục đã có, thường dùng cho trẻ em, hoặc là loại trang phục bảo hộ nhưng Diệp Anh lại dựa vào nó để tạo ra một loạt thiết kế tham dự cuộc thi thời trang cao cấp châu Á lần này sao? Mà điều khiến họ ngạc nhiên là: Tuy đám người mẫu vẫn chưa mặc xong, nhưng…
“Trời ạ!”
“Cô Diệp…”
Lôi Khắc và mấy nhà thiết kế khác đều chấn động đến mức không nói nên lời.
Sau hậu đài ồn ào hỗn loạn, đám người mẫu mới đến lần lượt mặc trang phục của Diệp Anh. Cảm nhận được bầu không khí khác thường, những người xung quanh cũng ồn ào nhìn qua, họ cũng hoàn toàn bị chấn động như mấy nhà thiết kế. Khu vực chuẩn bị của hậu trường chỉ có mấy người, bất kể là nhà tạo mẫu tóc, nhân viên trang điểm, nhân viên công vụ, hay những người mẫu khác đều hóa đá sững sờ.
Nhẹ nhàng kéo khóa sau lưng đám người mẫu, George đắc ý nhìn qua đám người vẫn đang sững sờ, anh vẫn luôn thấy việc mình há mồm sững sờ khi lần đầu nhìn thấy những thiết kế của cô Diệp cực kỳ ngu ngốc, nhưng nhìn biểu hiện của họ hiện giờ, nhất thời anh cũng cảm thấy cân bằng. Không phải bọn họ ngu ngốc, mà là cô Diệp quả thực là người ngoài hành tinh đến!
Đột nhiên không khí yên tĩnh kỳ lạ.
Sâm Minh Mỹ cũng chuẩn bị công việc ở phía sau hậu trường, ngẩng đầu lên, cách khoảng năm sáu mét, dưới ánh đèn tĩnh lặng, qua kẽ hở của đám đông hỗn loạn, cô nhìn thấy Diệp Anh. Từ trong chiếc ba lô to, Diệp Anh lôi ra một chiếc vòng lấp lánh đeo lên cổ cô người mẫu tóc ngắn, tựa như không hề phát hiện, hoặc có lẽ là không thèm để ý đến những phản ứng xung quanh.
Sâm Minh Mỹ khinh thường trong lòng. Cô không tin Diệp Anh thực sự không để ý đến sự chấn động và sùng bái trong mắt những nhà thiết kế kia. Chẳng qua chỉ là giả vờ, ra vẻ cao ngạo đạm bạc, cho rằng thể hiện ra dáng vẻ tĩnh lặng thần bí sẽ càng nhận được nhiều hâm mộ. Yên tâm, Diệp Anh tôi sẽ khiến cô không còn giả vờ được nữa. Mím chặt môi, ánh mắt Sâm Minh Mỹ lạnh lùng.
Không biết có phải do linh cảm, Diệp Anh sửa sang xong chiếc vòng trên cổ người mẫu, ngoái đầu lại, thản nhiên nhìn Sâm Minh Mỹ đang cách xa đám hỗn loạn. Đôi mắt xinh đẹp sâu thẳm như hồ đêm, lóe lên hàn ý và giễu cợt, thản nhiên khinh thường nhìn Sâm Minh Mỹ. Toàn thân Sâm Minh Mỹ nhất thời nổ tung!
“Cô Diệp!”
Lôi Khắc khôi phục lại tinh thần, kích động hỏi Diệp Anh:
“Đây là những tác phẩm cô tham dự cuộc thi tối nay sao? Quả thực khó tin! Cô vậy mà có thể biến những chiếc quần liền thân thành như vậy! Điều này sẽ khiến mọi người đêm nay chấn động!”
“Wow! Thực sự là tưởng tượng gan dạ! Có dũng khí đổi mới!”
“Linh cảm đến từ đâu vậy?”
“Thật là nhà thiết kế có óc tưởng tượng, cô Diệp, tôi chân thành khâm phục cô!”
Tuy tâm tư có chút phức tạp, nhưng nhìn thấy những thiết kế đặc sắc như vậy, những nhà thiết kế khác đều không kìm được kích động tán thưởng!
*****
Bên kia, nhìn thấy những nhà thiết kế nhiệt tình vây quay Diệp Anh, Sâm Minh Mỹ cắn chặt răng. Cô nhìn đồng hồ thấy đã 7 giờ 35 phút. Liêu Tu và Quỳnh Anh đáng lẽ nên tới rồi. Có chút đứng ngồi không yên, ánh mắt nhìn về phía cửa ra vào. Một lát sau, nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng bánh xe treo quần áo di động, đầu tiên tiếng bánh xe bị những âm thanh ầm ĩ của hậu đài lấn át, nhưng dần dà kèm theo những hít thở ngạc nhiên, một loạt những giá treo quần áo di động xuyên qua đám đông. Liêu Tu và Quỳnh An một trước một sau bảo vệ những bộ trang phục sáng chói, mà tiếng hít thở xung quanh càng lúc càng lớn!
“Oh! My God!”
Người mẫu trợn mắt nhìn!
“Sao có thể?”
Nhà thiết kế lấy tay giữ ngực ngạc nhiên!
Hậu đài chen chúc, đẩy từng chiếc mắc áo di động qua, nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của mỗi người, Liêu Tu và Quỳnh An liếc nhìn nhau hoảng hốt. Hai người biết những tác phẩm dự thi đêm nay của Sâm Minh Mỹ đều vô cùng đặc sắc, vừa xuất hiện nhất định sẽ khiến quần chúng kinh ngạc. Nhưng hiện giờ, biểu hiện của mọi người cũng không phải là kinh ngạc.
Mà là…

Nhìn thấy quỉ!
“Shit!”
Trừng mắt nhìn từng chiếc mắc áo di động tiến vào, tròng mắt George như muốn rớt ra! Thượng đế à, người điên rồi sao? Sao anh ta thấy những bộ trang phục treo trên những chiếc mắc áo di động mà Liêu Tu và Quỳnh An đang đẩy vào với những bộ trang phục bên cạnh anh…
Tựa hồ như…
Một!
Mẫu!
Một!
Kiểu!
Đều là đồ liền thân!
Các bộ quả thực hoàn toàn giống nhau!
Thậm chí cả màu sắc cũng không khác nhau!’
Chửi mắng một câu, George vọt tới, khó tin nhìn loạt thiết kế Sâm Minh Mỹ mang tới, càng nhìn, sắc mặt anh càng khó coi, nhịn không được chửi lớn:
“Shit! Đây là sao chép!”
Liêu Tu và Quỳnh An lúc này cũng nhìn thấy những tác phẩm của Diệp Anh đã mặc trên cơ thể những người mẫu, sắc mặt hai người liền thay đổi!
Không!
Tuyệt đối không thể!
Tuyệt đối không thể có chuyện hai nhà thiết kế đồng thời ra những thiết kế hoàn toàn giống nhau về khuôn về mẫu tới trên 90% thế này, tuyệt đối không thể giải thích bằng linh cảm tương đồng!
Sao chép! Hai chữ này như ánh sáng chói lòa trôi nổi trong không gian của hậu đài!
Sau nỗi khiếp sợ và kinh ngạc ban đầu, cả hiện trường bỗng lặng ngắt như tờ. Tất cả các nhà thiết kế, trợ lý, người mẫu, thậm chí cả nhân viên trang điểm, nhà tạo hình, nhân viên công vụ, hay những người đi ngang qua đều nhạy bén hiểu được…
Sao chép!
Trong cuộc thi thời trang cao cấp châu Á, giữa hai người là ứng viên sáng giá Sâm Minh Mỹ và Diệp Anh lại xuất hiện hành vi sao chép trắng trợn, không kiêng dè, không che giấu! Hậu đài to lớn như vậy nhưng lúc này lại yên tĩnh đến kỳ lạ, yên tĩnh đến áp lực, yên tĩnh đến mức tựa như một sợi tóc rơi xuống cũng có thể gây ra một trận hỗn chiến! Mỗi người đều ngạc nhiên hướng về phía Sâm Minh Mỹ và Diệp Anh tựa hồ cũng đang rất ngạc nhiên.
*****
Bục chữ T dài, ánh sáng lung linh rực rỡ. Các khách mời sang trọng lần lượt tiến vào chỗ ngồi.
Mỗi một minh tinh đều vắt óc suy tính, cố gắng thể hiện sự thời thượng của mình. Mà trong đó, trang phục của Phan Đình Đình khiến người ta chú ý nhất. Cô mặc một chiếc váy ngắn gợn sóng đen trắng ngọt ngào, phối cùng một chiếc áo khoác.
“Đình Đình, đêm nay cô thật quá đẹp.” Một minh tinh nữ bên cạnh phóng khoáng ca ngợi, Phan Đình Đình cũng mỉm cười xinh đẹp đáp trả. Từ sau lễ trao giải Lawrence lần trước, dường như tất cả những tạo hình thời trang quan trọng, cô đều giao cho phía Diệp Anh, và mỗi lần đều không khiến cô thất vọng, khiến cô hoàn toàn thay đổi hình dạng, trở thành một trong những nữ minh tinh có gu ăn mặc tinh tế nhất, các hợp đồng quảng cáo và đại diện như thủy triều ào tới.
“A!”
Đột nhiên nhìn thấy bóng dáng cao to quen thuộc, Phan Đình Đình hô lên, bất chấp đang nói chuyện phiếm với nữ minh tinh bên cạnh, cô đứng dậy, vài bước giày “tâng tâng tâng” đã đuổi đến.
Việt Xán một thân lễ phục đen nhung, thân hình sừng sững như núi cao, anh đang nhìn về phía điện thoại, vẻ mặt có chút lạnh lùng tàn khốc.
“Đại thiếu gia!”
Giữ chặt cánh tay Việt Xán, đối mặt với vô số máy ảnh mà các phóng viên trong nháy mắt đều giơ lên chụp, Phan Đình Đình vừa mỉm cười yêu kiều chụp ảnh, vừa thân thiết nói với Việt Xán đang cất điện thoại đi:
“Đã lâu không gặp anh! Cuộc thi đêm nay, Tập đoàn Tạ thị là nhà tài trợ lớn nhất, em đoán anh sẽ xuất hiện, quả nhiên không sai! Nếu không phải vì anh, em còn lâu mới đến! Vị trí của anh ở đâu? Em ngồi cùng anh, được không?”
Nói xong, Phan Đình Đình giữ chặt Việt Xán, công khai ngồi ở hàng ghế đầu bên cạnh anh, hoàn toàn không để ý đến chỗ đó đã đề bảng tên “Tạ Việt Tuyên”. Dưới ánh chớp loang loáng của máy ảnh, Việt Xán ậm ừ vài câu có lệ với Phan Đình Đình đang nói không ngừng bên cạnh, bỗng nhiên anh cảm thấy một ánh mắt u ám từ phía đối diện.
Hàng ghế thứ ba phía đối diện.
Một vị trí tối mờ.
Giữa hai hàng lông mày là một ánh mắt tàn bạo ác độc, Thái Na mặc áo da đen đang hung hăng nhìn anh, trong ánh mắt chứa đầy ý đồ xấu xa. Mà ánh mắt Việt Xán vừa lướt qua, Thái Na đã như bóng tối biến mất vào màn đêm.
Tất cả các ánh đèn đều tắt.
Chỉ còn một chùm ánh sáng chiếu về phía bục chữ T.
“Giám khảo đến!”
Phan Đình Đình giữ chặt Việt Xán hô nhỏ.
Người dẫn chương trình long trọng giới thiệu, mười vị giám khảo đêm nay bước lên bục chữ T, đón nhận những tiếng reo hò và vỗ tay của khách mời. Mười vị giám khảo vừa chấm dứt công việc đánh giá ở Malaysia, hiện giờ tinh thần rất tươi tỉnh, sau khi phát biểu ngắn gọn bèn ngồi vào cạnh Phan Đình Đình. Phan Đình Đình nhất thời cảm thấy vinh dự vô cùng, tư thế ngồi càng thướt tha, quyến rũ nhìn Việt Xán, vị trí của anh quả nhiên vẫn tốt nhất!
Từng đợt âm thanh phía trước vọng vào hậu trường.

“Còn mười phút nữa cho nhà thiết kế đầu tiên chuẩn bị!”
Cẩm lịch trình biểu diễn, nhân viên công vụ chạy vào thông báo, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy tình cảnh bên trong, nhất thời cũng kinh ngạc vô cùng! Vốn dĩ hậu trường vô cùng ồn ã chen chúc, lúc này lại tĩnh lặng như tờ, tất cả mọi người đều mang vẻ kì dị nhìn về một phía.
Đôi mắt đen láy, Diệp Anh thản nhiên nhìn mắc áo di động phía trước Liêu Tu, nhìn qua những bộ trang phục treo trên đó và những đồ nữ trang cao cấp cô thiết kế, sau đó cô nhíu mày nhìn về phía Sâm Minh Mỹ đang đứng cách đó mấy mét.
Nhưng sắc mặt Sâm Minh Mỹ lại biến hóa.
Cơ thể mềm mại run rẩy, cố gắng đứng thẳng, nhìn chằm chằm nhóm người mẫu đã mặc trang phục của Diệp Anh, cô lảo đảo đi tới, ngực phập phồng dữ dội.
Đám người tránh đường để cô một đường đi thẳng tới chỗ Diệp Anh: “Cô…” Khuôn mặt trắng như tuyết, Sâm Minh Mỹ run rẩy chỉ tay vào Diệp Anh, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và phẫn nộ: “… Cô lại đi sao chép tôi! Cô ăn trộm những bản thiết kế của tôi, đúng không?”
Đám đông như bừng tỉnh, bắt đầu thì thầm bình luận.
“Thì ra là thế.”
Dưới ánh mắt hoài nghi của mọi người, Diệp Anh bỗng nhiên cười:
“Chẳng trách, vốn dĩ cô là người xuất hiện cuối cùng, nhưng cô nhất định phải đổi với tôi, nhất định phải xuất hiện trước tôi. Sâm Minh Mỹ, là cô đã sao chép thiết kế của tôi. Cô đừng cho rằng người xấu tố cáo trước thì có thể đổi trắng thay đen, thật giả lẫn lộn!”
“Cô…”
Sâm Minh Mỹ tức giận đến mắt ngấn lệ, cơ thể run rẩy:
“Diệp Anh, cô khinh người quá đáng! Cô đã lấy trộm bản thiết kế của tôi, sao chép thiết kế của tôi, giờ lại muốn lật ngược lại! Cô đã làm bao nhiêu chuyện hèn hạ vô sỉ như vậy, vì Tạ thị, vì Tuyên, tôi vẫn luôn nhẫn nhịn! Nhưng cô càng ngày càng quá đáng, càng ngày càng trắng trợn! Cuộc thi đêm nay quan trọng như vậy, cô lại dám công khai ăn cắp, sao chép thiết kế của tôi! Cô thực sự cho rằng tôi yếu đuối đến mức có thể để cô tùy ý khi dễ sao?”
Những lời này rõ ràng có chứa thâm ý. Mọi người thầm thì bàn luận, ánh mắt nhìn về phía Diệp Anh càng nhiều.
“Cô Sâm, đây, đây có lẽ là hiểu lầm…” Sắc mặt trắng bệch, Tracy hoảng hốt che chắn phía trước Diệp Anh: “… Tôi tin cô Diệp sẽ không sao chép thiết kế của ai, chỉ là trùng hợp…”
Liêu Tu lắc đầu, trầm giọng nói: “Không, điều này không thể trùng hợp được.” Gần như hoàn toàn những trang phục tham dự cuộc thi đều giống nhau như đúc, đây là sao chép trắng trợn! Là sao chép không hề che giấu! Là sự sao chép vô cùng xấu xa tầm thường!
“Không biết là ai sao chép ai đâu.” Vừa từ cơn phẫn nộ bình tĩnh lại, George ôm tay đứng nhai kẹo cao su trong miệng, hừ lạnh: “Thiết kế của cô Diệp vẫn luôn tài hoa hơn người, mà những thiết kế của cô Sâm…”
“George!” Quỳnh An tức giận: “Cậu hãy nói chuyện thận trọng!”
“George…” Tracy kích động kéo lấy George vẫn còn đang muốn tiếp tục nói, sốt sắng đến mức lại rớt nước mắt, cô bối rối nhìn về phía Diệp Anh nhưng lại phát hiện khóe môi Diệp Anh vẫn ẩn chứa nụ cười nhàn nhạt.
“Sâm Minh Mỹ.”
Dưới ánh đèn của hậu trường sáng như ban ngày, trong sự chú ý của đám đông, Diệp Anh thản nhiên cười, không hề để ý đến bất cứ biểu hiện gì trên khuôn mặt Sâm Minh Mỹ. Đáy mắt đen lánh ẩn chứa sự thương hại, Diệp Anh bước tới, kề bên tai Sâm Minh Mỹ, nói hết sức nhỏ:
“Hiện giờ cô hối hận vẫn còn kịp đấy.”
Âm nhạc tao nhã.
Ánh sáng biến ảo chập chờn.
Trên bục chữ T dài, các cô người mẫu lần lượt đi ra với những bộ trang phục hoa mĩ, tư thế đong đưa, những viên kim cương trong suốt, những viên đá tô điểm trên những chiếc váy xinh đẹp lấp lánh dưới ánh đèn như mộng như ảo.
Từng đợt vỗ tay nhiệt liệt hai bên khán phòng vang lên!
Ở loạt đầu tiên, các giám khảo chăm chú theo dõi, thỉnh thoảng còn ghi chép lại, thỉnh thoảng lại trao đổi với nhau. Mười giám khảo đến từ các nơi khác nhau: Hàn Quốc, Nhật Bản, Singapore, Hồng Kông, Đài Loan, còn có giám khảo đến từ Pháp, Ý do hội đồng đặc biệt mời đến.
Sau khi kết thúc đợt tuyển chọn ở Hàn Quốc, Singapore, Malaysia, họ rất mong chờ trận đấu ở Trung Quốc.
Những năm trước, cùng với thế lực kinh tế và mức tiêu dùng được nâng cao, các nhà thiết kế thời trang tại Trung Quốc dần hấp dẫn sự chú ý của thế giới. Đặc biệt là nhà thiết thiên tài bậc thầy Mạc Côn, ông đã sáng lập nên thương hiệu của mình là JUNGLE, phong cách thiết kế mạnh dạn cuồng dã, được giới thời trang quốc tế nhiệt liệt tôn sùng. Sau khi Mạc Côn tự sát, trợ lý của ông, nhà thiết kế Sâm Lạc Lãng tiếp tục kế thừa JUNGLE, cũng chiếm được một chỗ đứng trong làng thời trang quốc tế.
Nhưng hai năm nay, thời trang Trung Quốc lại khá lặng lẽ, rất ít nhà thiết kế có thể đưa ra được những thiết kế khiến người khác chú ý. Tin tức Sâm Lạc Lãng qua đời lúc trước khiến giới thời trang Trung Quốc mất đi một nhân vật quan trọng.
Vì thế, cuộc thi đêm nay có thể xuất hiện nhà thiết kế mới tài hoa hơn người không?
Cùng tiếng âm nhạc và vỗ tay, những tác phẩm của ba nhà thiết kế đã biểu diễn xong, mỗi một loạt thiết kế đều xa hoa lộng lẫy, các loại kim cương, lông vũ, trân châu, đá quí, tơ tằm được sử dụng không tiếc tay, dưới ánh đèn lộng lẫy của bục chữ T càng lóng lánh rực rỡ!
“Bốp! Bốp!”
Giống như tất cả các quan khách, Phan Đình Đình vui sướng vỗ tay. Mấy năm gần đây, trình độ thiết kế thời trang trong nước càng ngày càng kém so với Pháp, Ý. Những tác phẩm của các nhà thiết kế mới này vừa xuất hiện còn khiến người ta tưởng là thiết kế của bậc thầy quốc tế nào đó.
Có điều.
Cô hi vọng có thể tốt hơn nữa!
Không chỉ sánh bằng thời trang quốc tế, mà còn phải vượt lên trên, phải sáng tạo ra thời trang, khiến cô và những minh tinh nữ khác có thể chọn những tác phẩm của các nhà thiết kế trong nước, có thể kiêu hãnh tự tin chói lọi xuất hiện trên vũ đài quốc tế!
Các tác phẩm của ba nhà thiết kế vừa rồi tuy rằng đẹp nhưng lại chưa đạt đến hiệu quả như vậy. Có điều đêm nay Phan Đình Đình thực sự mong chờ sự xuất hiện thứ chín và thứ mười, hai nhà thiết kế được kỳ vọng cao của cuộc thi – Sâm Minh Mỹ và Diệp Anh. Nhất là Diệp Anh, Phan Đình Đình hiện giờ thực sự khâm phục cô, tôn sùng cô, hi vọng cô có thể chiến thắng cuộc thi đêm nay.
Nghĩ đến việc Sâm Minh Mỹ và Diệp Anh rất nhanh sẽ lên sàn, Phan Đình Đình không khỏi nhớ đến cuộc cạnh tranh ở lễ trao giải Lawrence lần trước.
“Đại thiếu gia, lần này anh hi vọng cô Sâm hay cô Diệp thắng?”
Lướt mắt nhìn qua, Phan Đình Đình lại phát hiện Việt Xán bên cạnh không nhìn nhóm người mẫu đang đi trên sàn chữ T, cũng không nghe cô nói. Ở hàng ghế đầu tiên của khán phòng, dưới ánh sáng chập chờn biến ảo, vẻ mặt Việt Xán nghiêm túc, dưới hàng lông mày rậm là đôi mắt thâm sâu bình tĩnh nhìn về khu phóng viên.
Giống như đang có một cơn rối loạn, thậm chí rất nhiều phóng viên đã bỏ máy ảnh trong tay, quay đầu lắng nghe tin tức nào đó truyền đến, trên khuôn mặt phóng viên tràn ngập biểu tình kinh ngạc.
“Hình như có tin gì đó rất lớn.” Hơi thở lẫn mùi khói thuốc thấm vào ruột gan, đáy lòng Phan Đình Đình rung lên, quên mất Việt Xán không thích bị người gác gần gũi, cô tiến lại gò má anh. Không để ý Phan Đình Đình, Việt Xán nhíu mày né tránh. Lúc quay lại nhìn tiếp, các phóng viên ở khu vực truyền thông đã mang vẻ mặt đầy kinh hoàng mà hưng phấn, một số đã vác camera, cầm microphone chạy vội về phía hậu trường! Tay nắm chặt thành nắm đấm, Việt Xán nghiến chặt hàm, tựa như cố kìm nén cảm xúc.
Hậu trường vẫn sáng rực và bừa bộn.
“Vì sao?” Sắc mặt trắng bệch, Tracy hoảng loạn không biết làm sao, hai mắt đầy lệ. Cuộc thi đã chính thức bắt đầu, vốn còn nghĩ sẽ nắm chắc thắng lợi nhưng lại phát hiện trùng với thiết kế của Sâm Minh Mỹ, à, không, không phải là trùng, là bị người ta cho là “sao chép”!
“A! Có phóng viến đến…” Giọng nói của Tracy càng thêm run rẩy. Cô nhìn thấy đám phóng viên đã ồ ạt kéo về khu chuẩn bị của hậu trường, bao quanh Sâm Minh Mỹ. Trong vòng vây của đám phóng viên, Sâm Minh Mỹ nghiêm nghị đứng, nói chuyện tựa như rất quyết liệt, thỉnh thoảng còn mang ánh mắt miệt thị khiển trách nhìn về bên này, vẻ hoảng hốt và kích động khó kìm nén trên khuôn mặt các phóng viên. Thấy mấy camera đang chĩa về hướng Diệp Anh, Tracy lo lắng, giữ chặt Diệp Anh đang điều chỉnh trang phục cho người mẫu, mắt rưng rưng nhỏ giọng nói:
“Cô Diệp, cô Diệp…”
Khuỷu tay bị giữ lại, Diệp Anh nhíu mày, ý bảo người mẫu thay đôi giày khác, sau đó kìm nén hỏi Tracy: “Chuyện gì?”
“…” Tracy ngây ngốc sững lại, thấy Diệp Anh sắp mất kiên nhẫn mới hít một hơi thật sâu, run rẩy nói: “Cô Sâm nói chúng ta sao chép. Làm… làm sao bây giờ? Cô xem, phóng viên đều đến rồi! Cuộc thi đêm nay…”
Diệp Anh nhíu mày hỏi: “Cuộc thi đêm nay làm sao?”

“… Cuộc thi đêm nay, chúng ta vẫn tiếp tục sao?” Thấy mấy phóng viên đã phỏng vấn xong Sâm Minh Mỹ, đang tiến về bên này, Tracy giữ chặt cánh tay Diệp Anh, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng hốt.
“Cô phát sốt gì chứ? Não bị hỏng à?” George nghe thấy, không chịu nổi bèn hét lên với Tracy: “Vì sao không tiếp tục dự thi? Huống hồ không phải chúng ta sao chép Sâm minh Mỹ! Rõ ràng Sâm Minh Mỹ đã sao chép những thiết kế của chúng ta! Nếu có người rút khỏi, đó phải là Sâm Minh Mỹ, mà không phải là chúng ta!”
“Nhưng… Nhưng…” Tracy tuyệt vọng nói: “… Sẽ không ai tin chúng ta đâu…”, cả người cô run lên, nước mắt rơi xuống: “… Cô Diệp không có bất cứ cơ sở nền móng nào, mọi người sẽ cho rằng cô Diệp sao chép… Nếu bây giờ chúng ta rút khỏi cuộc thi, nói vài câu với cô Sâm, có lẽ sẽ không sao… Nếu không… Nếu không…”
“Cô thật sự điên rồi!”
George tức đến mức buông ra những lời thô tục.
“Tracy,” kéo những ngón tay run rẩy của Tracy ra khỏi cánh tay mình, Diệp Anh nhàn nhạt nói: “Cô cảm thấy tôi đã sao chép, phải không?”
“…” Khuôn mặt đầm đìa nước mắt ngơ ra, một lúc sau, Tracy mới hoảng hốt lắc đầu: “Không… Nhưng… Chỉ là…”
“Rất tốt.” Diệp Anh nghiêm mặt nói với Tracy: “Tracy, nếu cô thừa nhận tôi xác thực đã sao chép Sâm Minh Mỹ, hiện giờ cô có thể đi nói với phóng viên những điều này. Nếu cô không thấy vậy, hoặc là xin cô hãy đến giúp một tay, hoặc là mời cô đứng sang bên cạnh mà sợ hãi hoàng hốt, chỉ là…”
Ánh mắt Diệp Anh chuyển sang sắc lạnh.
“…đừng quấy rầy cuộc thi của tôi.”
Giữa đám người qua lại, bận rộn ồn ào, Tracy ngẩn ngơ ngồi trong một góc, mọi người qua lại trước mặt cô. Tiếng nhạc, tiếng vỗ tay từ khán đài truyền đến. Dần dần, những nhà thiết kế phía sau hậu đài càng ít, đám người mẫu cũng càng ngày càng ít.
Ánh đèn sáng rực chói mắt.
Tracy ngơ ngẩn nhìn Diệp Anh và George đang bận rộn bên kia. Cô Diệp đang dặn dò gì đó với đám người mẫu, cô ấy vẫn luôn trấn định bình tĩnh như vậy, tựa như bất kỳ chuyện gì xảy ra, cho dù bầu trời có sụp xuống cũng luôn có thể đạm nhiên đối mặt. Vừa nãy, khi phóng viên phỏng vấn chuyện cô Sâm xong, đã đến phỏng vấn cô Diệp, nhưng cô Diệp cũng chỉ lạnh lùng cười, nói muốn chuẩn bị cho cuộc thi trước, sau đó cô sẽ thống nhất trả lời một thể những vấn đề đó.
Cô Diệp…
Nhưng cô Diệp không hiểu điều đó đáng sợ như thế nào. Hai tay lạnh lẽo, mặt Tracy tái nhợt, cả cơ thể run lên. Cô thích cô Diệp, sùng bái cô Diệp, cô biết rõ tài hoa của cô Diệp, cô biết rõ cô Diệp vô cùng kiêu hãnh. Nhưng nhiều khi, chân tướng không còn quan trọng nữa.
Hậu trường dần vắng.
Tracy ngơ ngác nhìn lại, Sâm Minh Mỹ đã đổi một chiếc váy dài màu cam lệch vai, chiếc váy bó người, để hở nửa bộ ngực, những đường cong cơ thể nổi bật uyển chuyển trong chiếc váy đuôi cá dài kéo trên mặt đất, trên cổ là một chiếc vòng kim cương lấp lánh, Sâm Minh Mỹ tựa như một cô công chúa cao quí xinh đẹp, xung quanh tràn ngập ánh sáng. Đám người mẫu của Sâm Minh Mỹ bước qua Tracy. Trang phục trên cơ thể mỗi người mẫu đều hoàn toàn giống với những tác phẩm của Diệp Anh từ hình thức đến màu sắc, đến thứ tự xuất hiện, gần như hoàn toàn giống nhau. Sắc mặt Tracy trắng bệch, quên cả hô hấp, cô sững sờ tại chỗ, lặng lẽ nhìn Sâm Minh Mỹ ngẩng cao đầu dẫn đám người mẫu ra khỏi hậu trường, tiến về phía bục chữ T. Mãi đến khi bóng dáng đám người mẫu biến mất, Tracy mới tuyệt vọng, chậm chạp nhìn về phía Diệp Anh.
Nếu cô Diệp không thay đổi quyết định.
Cuộc thi đêm nay sẽ trở thành một tai họa.
Sau khi nhà thiết kế dự thi thứ tám biểu diễn xong, trên bục chữ T dài, ánh sáng tối dần, âm nhạc cũng chậm hơn. Lúc này, khán giả hai bên khán phòng cũng vô cùng hưng phấn, nhìn về phía cuối bục chữ T, ánh mắt họ mong chờ.
Cao trào của cuộc thi đêm nay sắp diễn ra.
Hai nhà thiết kế cuối cùng là Sâm Minh Mỹ và Diệp Anh.
“A, Minh Mỹ đã lên sàn rồi!” Ngồi ở hàng ghế đầu, Phan Đình Đình ngửa cổ nhìn. Cô nhẹ nhàng nói nhưng không nhận được bất cứ sự phản hồi nào. Quay đầu nhìn Việt Xán, Phan Đình Đình cảm thấy cằm anh cứng lại, sắc mặt còn âm trần hơn lúc trước, không hề có bất kỳ cảm giác trông ngóng vị hôn thê sắp lên sàn.
Bục chữ T dài.
Một chùm sáng trắng dài, người dẫn chương trình cầm microphone bước lên phía trước, giọng trầm ấm giới thiệu nhà thiết kế thứ chín Sâm Minh Mỹ. Từ chuyện bố cô – nhà thiết kế Sâm Lạc Lãng, từ chuyện cô tiếp tục kế thừa thương hiệu JUNGLE của nhà thiết kế Mạc Côn, từ bối cảnh danh tiếng ở nước ngoài của cô, đến những tác phẩm cô thiết kế nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt, những lời giới thiệu ngắn gọn mạnh mẽ của người dần chương trình vang lên trong tiếng nhạc cao trào!
“Bây giờ…”
“Chúng tôi xin giới thiệu…”
Trong ánh sáng trắng, người dẫn chương trình đưa tay về phía cuối bục chữ T, kéo dài âm thanh, giọng hùng hồn khiến cả khán phòng rung động:
“Cô – Sâm – Minh – Mỹ!”
Trên lối vào hành lang u tối của khán phòng.
Áo da đen, tóc ngắn như đàn ông, Thái Na không nhìn về phía bục chữ T, mà đôi mắt trong bóng tối lại âm trầm đảo qua đám đông bên dưới. Trên hàng ghế thứ nhất, vẻ mặt đại thiếu gia Việt Xán vẫn không hề thay đổi, cả người Phan Đình Đình dựa vào vai Việt Xán, nhìn như một đôi tình nhân.
Thái Na hừ lạnh.
Ánh mắt u ám lạnh lùng quét qua từng ngóc ngách, Thái Na không nhìn thấy vị hôn phu danh nghĩa của Diệp Anh, người đàn ông tàn tật ngồi trên xe lăn.
Âm nhạc nổi lên!
Bục chữ T trong nháy mắt tràn ngập ánh sáng.
Trước vô số camera, trong sự hưng phấn kỳ lạ của đám phóng viên, giữa biển ánh chớp máy ảnh, trên bục chữ T dài, trong tiết tấu âm nhạc và ánh sáng, người mẫu thứ nhất xuất hiện, người mẫu thứ hai xuất hiện…
“Ào ào…”
Tiếng vỗ tay và hoan hô nhiệt liệt vang lên, thậm chí âm thanh kia còn truyền tới cả hậu trường, vang động rung trời, bao phủ toàn bộ hậu trường tĩnh lặng. Cho dù trí tưởng tượng thấp kém cũng có thể đoán ra hiện trường hiện giờ náo động đến thế nào!
Hậu trường to lớn chỉ còn lại những sắc mặt trắng bệch.
Nghe thấy những tiếng vỗ tay dồn dập, George hầm hầm tức giận, mồm nhai cao su, “Phì” một cái, nhổ vào thùng rác! Đám người mẫu bất an nhìn nhau, họ đương nhiên biết chuyện gì đã xảy ra, đây là cục diện quỉ dị họ chưa từng gặp phải. Một cô người mẫu do dự bước ra, nói với Diệp Anh:
“Cô Diệp, trận này chúng tôi vẫn phải ra sao?”
“Đương nhiên.”
Diệp Anh vừa thay một đôi giày cao gót, vừa nói với họ: “Các cô là do tôi tỉ mỉ lựa chọn. Biết vì sao lại lựa chọn các cô không?”
Đám người mẫu không hiểu.
Đúng vậy, họ không phải là những người mẫu nổi nhất. Có thể được nhà thiết kế Diệp Anh nổi tiếng chọn lựa, họ thực sự đã rất vui sướng.
“Vì các cô không phải là những người mẫu non nớt, các cô đều đã lão làng, kinh nghiệm đầy mình. Tôi tin tưởng các cô có thể áp chế trận này, cho dù phía trước là màn trình diễn như khuôn đúc, dựa vào kinh nghiệm và sự điềm tĩnh của các cô cũng đủ để các cô làm tốt hơn họ!” Diệp Anh thản nhiên cười: “Tôi cũng tin, các cô rất hiểu, lần biểu diễn này sẽ được truyền thông lấy ra so sánh với màn biểu diễn lúc trước của Sâm Minh Mỹ. Muốn nổi danh, hay muốn thua người ta, các cô thông minh như vậy, không cần tôi nói nhiều.”
“Vâng, cô Diệp!”
Nhất thời tư thế của cả đám người mẫu đều thẳng tắp thướt tha!
“Đi thôi, chúng ta lên sàn diễn.”
Đừng đầu nhóm người mẫu, Diệp Anh hít một hơi thật sâu, dẫn cả đám đi về phía sàn diễn, lúc đi qua gặp Tracy, Tracy chỉ biết ngẩn ngơ nhìn họ, mãi đến khi George kéo cô vào đứng cuối đội hình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.