Bạn đang đọc Tường Vi Đêm Đầu Tiên – Tập 2 – Chương 23
Cửa sổ đang mở. Những hạt mưa bị gió thổi vào lạnh lẽo đến thấu xương, cây tường vi ngoài cửa sổ chao đảo điên cuồng trong mưa, tấm chăn phủ trên gối đã bị nước mưa ngấm ướt lạnh. Giường đôi rộng lớn không bóng người.
Việt Tuyên ngồi cô độc trên xe lăn.
Không còn chớp, không còn sấm, trong đêm khuya chỉ còn lại âm thanh tầm tã của cơn mưa lớn. Cả người ướt đẫm, tấm lưng thẳng tắp, Việt Tuyên nhìn về phía cây tường vi xào xạc trong mưa. Không có tiếng bước chân, không thấy cô đến, anh đợi rất lâu, vẻ mặt dần dần mang một ý cười ảm đạm.
Đêm nay, Diệp Anh không về.
Cô ở lại phòng ngủ của Việt Xán.
Một chiếc giường lớn, trong chiếc chăn tơ tằm đen, Việt Xán nằm bên trái, Diệp Anh nằm bên phải. Bóng đêm tối đen, mưa bên ngoài dường như vĩnh viễn không muốn ngừng. Hai mắt Diệp Anh mở to, ngây người nhìn trần nhà. Cô không ngủ, Việt Xán cũng không ngủ.
Khoảng hai giờ đêm.
Ngoài hành lang đột nhiên hỗn loạn, những âm thanh vội vàng của tiếng bước chân hướng về phía phòng Việt Tuyên. Trong bóng đêm, Việt Xán nghiêng đầu trên gối nhìn Diệp Anh. Diệp Anh tựa như không hề nghe thấy gì, cô nhắm mắt không nhìn trần nhà nữa.
Một lát sau.
Tiếng xe cấp cứu sắc bén vang lên hướng về phía Tạ gia!
“Nhị thiếu gia! Nhị thiếu gia…”
“Mau…”
“Cẩn thận!”
Âm thanh hỗn loạn trên hành lang. Trong phòng, Diệp Anh nằm trong chiếc chăn tơ tằm đen, mắt nhắm chặt, đôi môi khép thành một đường, tựa như cô đã ngủ. Ngắm nhìn Diệp Anh rất lâu, dư vị trong lòng Việt Xán không nói nên lời, như thể bị một thanh đao lạnh mát chầm chậm đâm qua.
Thật là một cô gái nhẫn tâm.
Độc ác với anh.
Mà với Việt Tuyên cũng vậy.
Dáng ngủ của cô im lặng, hơi thở rất nhẹ, hàng lông mi đen che khuất cặp mắt xinh đẹp. Chống người dậy, Việt Xán ngẩn ngơ nhìn cô, đưa ngón tay, khẽ chạm vào vết sẹo nhỏ màu trắng dài trên trán cô trong bóng đêm.
Cô trở người.
Bỏ lại tay anh trong không trung.
Xoay lưng lại với Việt Xán, Diệp Anh co người tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau.
Diệp Anh đến phòng thiết kế như thường lệ.
Nhìn thấy cô, Tracy kinh ngạc không ngừng, thấp thỏm chạy tới: “Cô Diệp, sao… sao cô lại đến? Tối qua, nhị thiếu gia không phải… không phải…” Nửa đêm hôm qua, nhị thiếu gia được xe cấp cứu đưa vào viện, nghe nói bệnh tình vô cùng nguy hiểm, thậm chí còn trong tình trạng nguy kịch. Vì nhị thiếu gia là người thừa kế tập đoàn Tạ thị, những lãnh đạo cấp cao đã họp cả đêm, khẩn cấp thảo luận kế hoạch tình huống đề phòng tình huống xấu nhất. Cho nên cô Diệp hiện tại đáng lẽ phải ở bệnh viện mới đúng chứ? Sao lại xuất hiện ở đây? Theo cô biết, tất cả các lãnh đạo cấp cao đều tạm ngừng hoạt động của mình, quan tâm bệnh tình nhị thiếu gia hơn hết thảy. Tạ phó tổng và cô Sâm cũng vẫn ở bệnh viện chưa về.
“Vải Lenbran Đức đã về chưa?” Lạnh lùng cắt ngang lời nói của Tracy, Diệp Anh ngồi xuống bàn thiết kế, mở ngăn kéo, lấy bản thiết kế ra.
“Vẫn… vẫn chưa…”
“Cho người đi thúc giục, chậm nhất ngày kia phải về đến.”
Cuộc thi thời trang cao cấp châu Á chỉ còn một tuần nữa là khai mạc. Tuy những tác phẩm tham dự đã hoàn thành, nhưng mấy ngày trước, nhìn thấy loại chất liệu này, cô cho rằng nếu dùng chúng sẽ khiến tác phẩm của mình tinh tế hơn, cô định thử một chút. Tracy đã rời đi. Ngồi trong chiếc ghế xoay, Diệp Anh mở bản thiết kế trong tay, từng tấm một đều là tâm huyết của cô trong thời gian này. Ha ha, cô khẽ cười. Sâm Minh Mỹ chưa bao giờ là trở ngại. Mỗi lần cô tổn thương đều là do sự ỷ lại và cả tin của cô. Vì thế sáu năm trước, sự bội ước của Việt xán khiến cô mất mẹ, phải vào tù. Mà bây giờ, sáu năm sau…
Lặng lẽ nhắm chặt đôi mắt.
Thật ra, chuyện bây giờ cũng chẳng là gì, đúng không? Cô thật sự chẳng hề tổn thất gì. Vốn dĩ cô định lợi dụng Việt Tuyên, tiến vào Tạ thị. Cô đã làm được rồi. Cô định lợi dụng người ta, ngược lại bị người ta lợi dụng, điều này cũng rất công bằng.
Hàng lông mi run rẩy. Cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Đáy lòng lạnh lẽo đau đớn, nhưng cũng chỉ vì hối hận mình đã sơ suất khinh thường. Từ sáu năm trước, trái tim cô đã đông cứng thành đá rồi.
Bệnh viện. Phòng chăm sóc đặc biệt. Trải qua một đêm hỗn loạn, được bác sĩ tiêm thuốc an thuần và giảm đau liều cao, sau khi trải qua sự giày vò đau đớn ngất đi vài lần, cuối cùng Việt Tuyên cũng chìm vào giấc ngủ. Nhưng sắc mặt anh tái nhợt, mồ hôi ứa ướt đẫm hai bên thái dương, ngay cả trong giấc ngủ nhịp thở cũng không ổn định, biểu hiện khi ngủ cũng vẫn đau đớn như cũ.
Tạ Hoa Lăng nắm chặt tay con trai.
Một đêm không ngủ, trên khuôn mặt đã hiện ra nhiều nếp nhăn, Tạ Hoa Lăng tựa như già đi vài tuổi. Nhìn Việt Tuyên trên giường bệnh, Tạ Hoa Lăng mới giật mình vì sao thời gian lại trôi nhanh như vậy.
Lúc đứa trẻ này được sinh ra, hôn nhân giữa bà và Việt Triệu Huy đã lâm vào cục diện bế tắc. Việt Triệu Huy càng ngày càng dính lấy công ty. Ông ta hoặc là ở lại công ty, hoặc là đi tiếp khách bên ngoài, thời gian ở nhà chẳng có bao nhiêu. Việt Triệu Huy không yêu bà, ban đầu bà còn cãi nhau, gây náo loạn, sau dần cũng chỉ biết chết lặng. Việt Triệu Huy không để ý bà gây loạn bên ngoài, bà cũng dần dần coi người chồng Việt Triệu Huy chỉ là đồ bài trí. Chỉ cần Việt Triệu Huy có thể kiếm tiền cho công ty, có thể khiến bà ở trước mặt bạn bè ngày càng có mặt mũi là được.
Việt Tuyên sinh ra, bà ở cữ một tháng, sau đó mỗi ngày đều ra ngoài vui vẻ. Bà thích đứa con này, xinh đẹp, thông minh, nghe lời, học giỏi, khiến bà có thể diện. Bà cũng cảm thấy mình là một người mẹ không tồi. Sức khỏe con trai không tốt, bà đặc biệt mời y tá và điều dưỡng viên về chăm sóc con trai. Đôi khi, bà cũng vào phòng con trai chơi với nó. Vì thế, bà cảm thấy tình cảm mẹ con cũng khá tốt.
Cho đến một ngày, bà phát hiện con mình đã lớn. Con bà hướng nội, không thích nói chuyện, tuy rằng rất hiểu chuyện, rất có giáo dục, nhưng bà hoàn toàn không hiểu con mình đang nghĩ gì.
“Tích, tích.”
Âm thanh từ máy điện tim phát ra. Nhìn con trai tái nhợt yếu ớt chìm trong cơn hôn mê, trái tim Tạ Hoa Lăng đau đớn. Phụ nữ, đợi đến khi già rồi mới hiểu tất cả mọi thứ trên thế giới này đều là mây khói, chỉ có con cái là chỗ dựa mới là điều đáng trân trọng nhất.
“Tuyên Tuyên…”
Sau khi Việt Tuyên sáu tuổi, Tạ Hoa Lăng đã không còn gọi con trai như vậy nữa. Đáy mắt bà ẩm ướt, bà lấy tay vuốt mái tóc đẫm mồ hôi của con trai. Một lát sau, Tạ Hoa lăng đứng dậy, sửa sang lại quần áo, ý bảo người hộ lý trong phòng cẩn thận chăm sóc con trai, rồi mở cửa ra khỏi phòng bệnh.
“Bà chủ!”
“Phu nhân!”
Vừa mở cửa, Tạ Bình và Tạ Phó đang đứng giữ trước cửa phòng bệnh lập tức tiến đến. Nghiêm mặt lại, Tạ Hoa Lăng ừ một tiếng. Hai người này đã đi theo con trai từ nhỏ, đều rất trung thành và tận tâm. Tối hôm qua, Tạ Bình là người đầu tiên phát hiện ra tình trạng không ổn của Việt Tuyên đã gọi xe cấp cứu.
“Phó tổng, tình trạng vẫn ổn chứ ạ?”
Mấy nhân viên cao cấp của tập đoàn đứng trên hành lang cũng vội vàng đi tới.
“Vẫn ổn.” Đáp xong, Tạ Hoa Lăng nhìn thấy Sâm Minh Mỹ cả đêm căng thẳng ngồi trong hành lang bệnh viện, khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt tràn ngập sự quan tâm. Vẻ mặt âm trầm, Tạ Hoa Lăng quét mắt cả hành lang bệnh viện, ngoại trừ những người này và vệ sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ tầng lầu, không hề có bóng dáng người khác.
“Diệp Anh đâu?”
Sắc mặt Tạ Hoa Lăng có chút khói coi, hỏi Tạ Bình:
“Sao nó vẫn chưa đến?”
Trên bàn tay hơi buông thõng của Tạ Bình, điện thoại vẫn còn sáng, có thể nhìn thấy một loạt các cuộc điện thoại gọi đi chưa hề được kết nối, mà tất cả đều cùng một cái tên. Vẻ mặt Tạ Bình không đổi, nói: “Điện thoại cô Diệp tắt máy, không liên lạc được.” Từ lúc nhị thiếu gia phát bệnh tối qua, anh vẫn chưa hề nhìn thấy cô Diệp. Điện thoại của cô Diệp lúc đầu còn thấy có tín hiệu kết nối, anh đã nói cho cô biết chuyện nhị thiếu gia ở bệnh viện, cứ ngỡ cô ấy sẽ lập tức tới. Hồi lâu chưa thấy, anh gọi lại thì điện thoại của cô Diệp đã tắt máy! Anh suy đoán không biết có phải cô Diệp xảy ra chuyện không. Nhưng thuộc hạ báo lại tin tối qua cô Diệp qua đêm trong phòng đại thiếu gia, cô ấy ăn sáng rồi đến công ty, đến phòng làm việc, đến kho hàng…
“Đã cho người đi tìm chưa? Chuyện lớn như vậy mà nó lại không ở cùng Việt Tuyên? Hơn nữa, tối qua nó chăm sóc Việt Tuyên thế nào? Cửa sổ mở to như vậy, cả người Việt Tuyên đều ướt hết! Lần này Việt Tuyên phát bệnh là do nó!”
Tạ Hoa Lăng giận tím mặt.
“Cả ngày đều như hồ ly tinh quấn lấy Việt Tuyên, bây giờ Việt Tuyên phát bệnh, nó lại coi như không có chuyện gì. Đúng là tiện nhân!”
Trong thời gian Việt Tuyên nằm viện, Diệp Anh vẫn tới công ty như thường lệ, đi kiểm tra các cửa hàng MK, chuẩn bị cho cuộc thi thời trang cao cấp châu Á sắp diễn ra vài ngày sau.
Cô không hề tới bệnh viện thăm Việt Tuyên một lần.
Ngược lại, Sâm Minh Mỹ mỗi ngày đều ở bệnh viện, cùng Tạ Hoa Lăng và bác sĩ thảo luận về kế hoạch điều trị, tiếp đón khách đến thăm. Vì thế, rất nhanh đã có tin đồn Việt Tuyên và vị hôn thê lúc trước hòa hợp, địa vị của Diệp Anh – vị hôn thê hiện tại không còn vững chãi nữa.
Tiết tấu nhạc dồn dập.
Ánh đèn chập chờn.
Bục chữ T dài.
Những cô người mẫu xinh đẹp theo tiếng nhạc lần lượt bước ra.
Tay cầm bảng lịch biểu diễn, Diệp Anh đứng bên cạnh bục chữ T, trao đổi với biên đạo trong tiếng nhạc ầm ĩ, điều chỉnh lại trình tự xuất hiện của các người mẫu. Người phụ trách ánh sáng điều chỉnh ánh sáng theo sự yêu cầu của Diệp Anh, bục chữ T được sắp xếp lại, bài phát biểu của người dẫn chương trình cũng được Diệp Anh chỉnh sửa lại câu chữ.
George bận đến toát mồ hôi cuối cùng cũng tranh thủ được thời gian ngồi nghỉ ngơi. Trong ánh sáng biến ảo màu sắc, George với lấy chai nước lọc, nhìn Diệp Anh đang nghiêm túc bận rộn giữa đám đông, anh nhe răng cười, nói với Tracy:
“Cô Diệp quả nhiên có thể giữ được sự bình tĩnh. Tôi cứ tưởng dù thế nào cô ấy cũng sẽ đến bệnh viện, cuối cùng đúng là cô ấy không đi thật!”
Tracy hơi ngẩn người: “Cô Diệp, có phải là quá nhẫn tâm rồi không?”
“Nhẫn tâm?”
“Lần này nhị thiếu gia bị bệnh rất nghiêm trọng, cô Diệp vì cuộc thi này, không đến bệnh viện lấy một lần.” Trong ánh mắt Tracy có chút mê muội, “…Cứ coi như thắng được lần này, nhưng lại mất đi trái tim người yêu, còn ý nghĩa nữa sao? Hơn nữa, nghe nói gần đây cô Diệp và đại thiếu gia rất gần gũi, không lẽ… không lẽ lại giống như cô Sâm khi đó…”
George cười giễu cợt:
“Tracy thân mến, không phải cô yêu thầm nhị thiếu gia đấy chứ?”
“Hả?”
Tracy lúng tính không hiểu.
“Tôi và cô, chúng ta là trợ lý thiết kế của cô Diệp, công việc của chúng ta là giúp cô Diệp hoàn thành các tác phẩm thiết kế của cô ấy,” George liếc nhìn Tracy, “Cô Diệp dồn hết tư tưởng cho cuộc thi thời trang, không hề phân tâm đến những chuyện bàn tán chán ngán, đó mới là sự đúng đắn nhất! Chỉ có chứng minh thực lực của mình mới có thể khiến những người sau lưng nói cô Diệp dựa vào nhị thiếu gia im miệng!”
“Nhưng…” Tracy ngây người, “…chuyện này cũng không hề mâu thuẫn gì, coi như cô Diệp đi thăm nhị thiếu gia cũng không mất nhiều thời gian mà…”
“Cô thì biết gì chứ. Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, Sâm Minh Mỹ. Sự tình phức tạp lắm!” George dè bỉu, “Cô Diệp thông minh hơn cô nhiều, chắc chắn trong lòng cô ấy đã có tính toán. Bây giờ đối với cô Diệp, điều quan trọng nhất là giành được chức quán quân trong cuộc thi lớn này!”
“…Nếu cô Diệp thua thì sao?” Tracy lẩm bẩm nói, “Nếu thua cô Sâm…”
“Sao có thể!” George rất có lòng tin, “Một loạt các thiết kế dự thi của cô Diệp tuyệt đối – tuyệt đối là đặc sắc, xưa nay chưa từng có! Trong cuộc thi này, những thiết kế này chỉ cần xuất hiện, nhất định sẽ khiến giới thời thượng kinh ngạc, không thể không giành được chức quán quân!”
Ngẩn ngơ trong khán phòng, Tracy mơ màng nhìn về phía bục chữ T lộng lẫy, cho dù một loạt những người mẫu xinh đẹp thướt tha dưới ánh sáng hoa lệ, nhưng Diệp Anh bên cạnh vẫn là sự tồn tại rực rỡ nhất. Biên đạo, người phụ trách ánh sáng, người phụ trách âm thanh, người trang trí sân khấu vây quanh cô, cẩn thận lắng nghe cô. Ánh mắt cô nghiêm túc, vẻ mặt chăm chú, tựa như nữ vương, bất kỳ chuyện gì trên đời cũng không thể đánh đổ cô.
Cùng lúc đó, trong một nhà kho hẻo lánh tạm thời. Tuy từ ngoài nhìn vào, nhà kho này không đẹp, nhưng bên trong lại có đầy đủ mọi thứ, vô cùng rộng lớn, có thể chứa hàng trăm người, thậm chí không hề thua kém nơi diễn tập của bục chữ T chính thức. Mỗi ngày nhà kho đều có mười mấy vệ sĩ canh gác chặt chẽ suốt 24 giờ. Hôm nay là ngày náo nhiệt nhất của nhà kho kể từ khi bắt đầu được sử dụng. Mười mấy cô người mẫu cao gầy bước ra từ một chiếc xe buýt to.
“Trời ạ!” Sau khi nhìn thấy những người mẫu mặc trang phục do Sâm Minh Mỹ chế tác cho cuộc thi, người vốn dĩ luôn dè dặt như Quỳnh An cũng không nhịn được kích động hô lên: “Đây quả thực là kiệt tác không gì sánh được!”
Liêu Tu không tin nhìn những trang phục trên cơ thể các người mẫu, không khỏi bắt đầu hoài nghi những phán đoán trước kia của mình. Trong mắt anh, Sâm Minh Mỹ tuy xứng danh xuất sắc trong các nhà thiết kế trẻ, nhưng cũng không quá nổi trội. Nói theo cách khác, anh cho rằng cô thiếu linh khí để trở thành nhà thiết kế đứng đầu. Tham gia cuộc thi thời trang cao cấp châu Á lần này, loạt thiết kế ren trắng ban đầu Sâm Minh Mỹ đưa ra tuy mang vẻ đẹp thần tiên nhưng muốn đạt được chức quán quân, anh cảm thấy vẫn thiếu độ lửa.
Mà những thiết kế trước mặt.
Kinh tài tuyệt diễm!
Đây là những tác phẩm thiết kế ý nghĩa vượt thời đại!
“Đây…”
Liêu Tu kích động đưa tay sờ trang phục người mẫu đang mặc. Loại thiết kế này chỉ thuộc về những nhà thiết kế hàng đầu quốc tế. Cho dù không phải tác phẩm của anh, nhưng có thể nhìn thấy những tác phẩm như vậy cũng là chuyện vô cùng vinh dự!
So sánh với sự kích động của Quỳnh An và Liêu Tu, Sâm Minh Mỹ đang chỉnh sửa trang phục trên cơ thể người mẫu lại hờ hững hơn nhiều. Ngồi xổm, đính kim băng trên trang phục để thu nhỏ phần eo lại, Sâm Minh Mỹ mím môi cười, nói:
“Cũng được, chẳng qua loại thiết kế này ít thấy mà thôi.”
“Không!”
Liêu Tu lập tức nói:
“Giống như bà Chanel đã từng cải cách đưa những chiếc quần vào phạm trù thời trang nữ, những thiết kế lần này của cô cũng sẽ có hiệu quả rung động lòng người như thế!”
Khó trách thời gian này, cô Sâm giữ bí mật chặt chẽ với những tác phẩm tham dự cuộc thi, Quỳnh An và anh đều chưa hề được nhìn qua những bản thiết kế. Sau này khi tiến vào giai đoạn chế tạo thì cô Sâm lại đặc biệt mời thợ cắt may từ nước Đức đến, giữ bí mật công việc. Cảm giác không được tin tưởng, trong lòng George có chút không vui, nhưng lập tức anh cảm thấy có thể hiểu được, ý tưởng thiết kế nổi trội như vậy một khi bị tiết lộ sẽ khiến cô Sâm chịu tổn thất lớn.
“Thật sao?” Sâm Minh Mỹ dường như hơi cười, ý bảo người mẫu xoay người, cô cài kim băng phía sau eo người mẫu, nói với Liêu Tu và Quỳnh An:
“Hôm nay mời hai người đến là muốn hai người giúp tôi chỉnh sửa lại tỉ mỉ những chi tiết cuối cùng. Cuộc thi đã sắp bắt đầu rồi, mỗi một chi tiết đều không thể sai sót. À, còn nữa, những gì hôm nay hai người nhìn thấy phải giữ bí mật.”
“Được, đương nhiên rồi.”
Liêu Tu gật đầu, nói xong anh xắn tay áo, bắt đầu sửa trang phục trên cơ thể một người mẫu. Quỳnh An cũng lập tức bắt đầu công việc. Cô biết mấy ngày nay Sâm Minh Mỹ đều ở bệnh viện chăm sóc Tạ Việt Tuyên, tiến độ chuẩn bị cho cuộc thi nhất định bị giảm xuống. Tay chân bận rộn, Quỳnh An quả thực rất vui mừng, có lẽ cạnh tranh đúng là một chuyện tốt, đúng là có sự công kích của cô Diệp, Minh Mỹ mới có thể đột phá chính mình, tạo ra những tác phẩm xuất sắc như vậy!
Ánh mắt trời từ cửa sổ nhà kho rọi vào, hòa vào đám đông bận rộn, Quỳnh An cho rằng, quán quân của cuộc thi thời trang cao cấp châu Á nhất định thuộc về Sâm Minh Mỹ!
Đêm đến. Bên ngoài nhà kho, sao trời lấp lánh. Những người mẫu đã rời đi, Sâm Minh Mỹ, Quỳnh An và Liêu Tu cất kỹ từng bộ trang phục đã sửa sang xong xuôi, rồi khóa chặt cửa nhà kho. Trong màn đêm, mười mấy vệ sĩ tiếp tục luân phiên trông coi nhà kho. Xe của ba người dừng trước cửa nhà kho. Quỳnh An và Liêu Tu nhìn thấy có thêm một chiếc xe nữa.
Ánh trăng êm dịu, Việt Xán cao lớn đứng trước chiếc Lamborghini, đưa tay chào hỏi Sâm Minh Mỹ: “Hi.”