Tưởng Tuệ Nghi

Chương 7


Đọc truyện Tưởng Tuệ Nghi – Chương 7

Vì chuyện của đại phu nhân mà Trình Phủ sau một trận sóng gió ở Mộc Lương viện đã trầm lặng đi không ít. Tam di nương trở thành chủ mẫu trong nhà lại rất được lòng nô nhân, riêng chỉ có những người ở Mộc Lương viện là trung khuyển của đại phu nhân nên tuyệt nhiên không đếm xỉa đến vị chủ mẫu mới trong nhà. Mà tam di nương xem ra cũng là người biết điều, người ta không thích mình thì mình cũng không cần lấy lòng vì dẫu sao Trình phủ không phải chỉ có một mình Mộc Lương viện mới làm mưa làm gió được, ít ra là trong lúc này.

Tuệ Nghi nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp, thờ ơ đọc một quyển dược thư. Trên chiếc bàn gỗ nhỏ cạnh nàng là một ấm trà bằng đất nung tử sa đựng trà mao tiêm còn đang bốc hơi, kế bên là một dĩa bánh quế hoa vừa ra lò, còn hài hòa đặt trên góc bàn một bình hoa oải hương tỏa hương nhàn nhạt. Cảnh tượng trong phòng nàng làm người ta liên tưởng đến một khung cảnh như chốn thần tiên. Mỹ nhân nằm trên giường mặt không chút biểu tình nhưng dung nhan xinh đẹp, tay cầm quyển sách như chạm vào mây trôi, khói trà nhè nhẹ bốc lên làm khung cảnh mờ ảo càng tôn thêm thần thái diễm lệ vô tình của nàng.

Tuệ Nghi trước giờ không thích đọc sách nhưng vì dạo này trong phủ mọi chuyện trên dưới đều quá êm đềm, tam di nương quản lý mọi việc chu toàn, lão thái thái hai ngày trước cùng Trình Tư Bác lên chùa cầu bình an, trong phủ hiện tại chẳng có việc làm cũng chẳng có trò vui để xem, vậy chi bằng nàng đọc một quyển sách để có thêm kiến thức cho mình, biết đâu ngày sau cần dùng.

Đang đọc đến giữa chừng thì nha hoàn thông báo An Sở Lan đến thỉnh an.

An Sở Lan vận y phục màu cam nhạt, đầu vấn tóc bằng trâm vàng đính hoa màu đỏ thẫm, khuôn mặt yêu kiều xinh đẹp từ ngoài tiến vào cúi người thi lễ với nàng.

Tuệ Nghi để ý thấy sắc mặt nàng ta có phần hơi trắng bèn hỏi:

– Nếu đã không khỏe thì cứ ở yên trong phòng nghỉ ngơi, đừng đi lung tung coi chừng ảnh hưởng đứa bé.

– Đa tạ thiếu phu nhân quân tâm, nô tỳ không sao. Chỉ là suốt ngày cứ ở trong phòng nằm mãi thành ra cũng hơi chán nên muốn ra ngoài đi dạo, sau đó đến thỉnh an thiếu phu nhân.

An Sở Lan nói xong thì Lộ Dao cũng kê được chiếc ghế gỗ cho nàng ta ngồi cạnh nhuyễn tháp cùng Tuệ Nghi. Nàng bèn đặt quyển sách xuống, ra lệnh cho Lộ Dao đứng bên cạnh rót một chén trà, lại thấy ngoài cửa hai nha hoàn bưng lên một bộ bình trà và một dĩa bánh đặt lên chiếc bàn trước mặt An Sở Lan.

– Thiếu phu nhân, Tố ma ma xin được gặp.-Nha hoàn canh cửa thông báo.

– Cho bà ấy vào.

Tố ma ma là một người phụ nữ trung niên, dáng người mập mạp, khuôn mặt béo tròn phúc hậu từ ngoài cửa tiến vào.

– Lão nô thỉnh an thiếu phu nhân.-Tố ma ma cúi người thi lễ với nàng.

– Ma ma, bà không cần phải thi lễ với ta, dù sao bà cũng là nhũ nương của tướng công nhà ta.-Tuệ Nghi mỉm cười đáp lời.

– Sao có thể chứ? Dù lão nô có là nhũ nương của thiếu gia thì cũng chỉ là nô tài, nô tài phải thi lễ với chủ tử là điều bắt buộc.-Tố ma ma nói. Vì bà là ma ma đáng tin bên cạnh tiên phu nhân trước đây nên sau này khi Dương thị qua đời Trình phủ vẫn giữ lại trọng dụng, được đám nô tỳ gia đinh trên dưới kính trọng, ngay cả đại phu nhân hiện tại cũng khôn dám tùy tiện đối xử.

– Ma ma nói quá rồi.-Tuệ Nghi đáp.-Hôm nay người đến tìm ta có chuyện gì sao?

Tố ma ma như con búp bê lật đật, miệng cười phúc hậu nói:

– Thiếu phu nhân, hôm nay lão nô đến là theo lời của thiếu gia chỉ bảo. Thiếu gia nói muốn lão nô chăm sóc cho An chủ tử, dạy cho nàng ấy biết các quy tắc lễ nghĩa trong phủ.


Tuệ Nghi cười nhạt một cái, chẳng lẽ Trình Tư Thành thật sự có ý với An Sở Lan sao? Cho Tố ma ma đích thân chăm sóc và dạy quy tắc cho nàng ta?

– Bà nói… là lời của thiếu gia?-Tuệ Nghi nghi hoặc hỏi lại.

– Vâng. Trước lúc thiếu gia lên đường có dặn dò lão nô như vậy.-Tố ma ma khẳng định chắc nịch.

Tuệ Nghi cười khẩy một cái, liếc nhìn qua An Sở Lan đang ngồi trên ghế. Nàng ta có vẻ cũng không tin lời Tố ma ma vừa nói, trố mắt nhìn bà ta.

Trình Tư Thành, nàng vốn nghĩ hắn chỉ là vô tình với An Sở Lan, vốn nghĩ hắn cũng là vì đứa con trong bụng nàng ta nên mới giữ lại, chẳng ngờ còn có chuyện này.

Tố ma ma là ai chứ? Là nhũ nương đích tay nuôi dưỡng Trình Tư Thành khi mẫu thân hắn vừa qua đời. Bây giờ hắn lại ra lệnh cho bà ấy đến bên cạnh An Sở Lan, đây chẳng phải là muốn ngầm nói cho mọi người trong phủ biết An Sở Lan cũng có địa vị trong phủ này. Không, không phải nàng ta có địa vị, mà là đứa con trong bụng nàng ta có địa vị.

Tuệ Nghi nghĩ mà lạnh cả người, nhớ lại lời Trình Tư Thành hôm đó nói trong phòng với nàng:” Dù nàng ta có sinh ra con trai thì ta cũng không quan tâm, trong mắt ta chỉ có con do nàng sinh ra mới là con của ta thôi.”

“Không, nhầm rồi. Mình đa nghi quá rồi.” Tuệ Nghi tự trấn an bản thân mình.

Nàng quay sang An Sở Lan, lên tiếng:

– An Sở Lan, vị này là Tố ma ma, sau này ngươi sẽ do bà ấy chăm sóc.

An Sở Lan được nha hoàn bên cạnh ù ù cạc cạc đỡ đứng dậy, cúi người nói:

– Sau này xin được ma ma chiếu cố.

Tố ma ma miệng cười tươi, nói:

– An chủ tử, ngươi hiện đang mang cốt nhục của thiếu gia, những đạo lễ đó cần gì phải làm với một nô tài như lão nô chứ? Ngươi, mau đỡ An chủ tử ngồi xuống.-Tố ma ma quay sang nói với nha hoàn bên cạnh An Sở Lan, xong lại tiếp tục cúi người cẩn thận đứng trước mặt Tuệ Nghi.

Tuệ Nghi thiết nghĩ nàng quá đa nghi. Nhưng nghĩ đến việc nếu như An Sở Lan thành công sinh đứa bé ra, mà nếu nó là con trai thì sao? Khi đó địa vị của nàng trong phủ chắc chắn sẽ bị uy hiếp, đại phu nhân chắc chắn sẽ hợp phe với An Sở Lan, khi đó mọi chuyện sẽ khó xử hơn nữa. Trình Tư Thành mặc dù luôn miệng nói yêu nàng, nhưng cốt nhục tình thâm là thứ có thể chối bỏ được sao? Nếu đến lúc đó hắn muốn vì đứa bé mà nâng An Sở Lan lên quý thiếp nàng cũng đâu nói gì được. Tưởng Tuệ Nghi nàng đâu thể ngăn cản, như vậy người khác sẽ nói nàng đố kỵ thiếp thất, là làm trái với đạo làm thê.

– Thiếu phu nhân, nếu không còn chuyện gì nữa lão nô xin được đưa An chủ tử về phòng nghỉ ngơi, dạy quy củ trong phủ cho nàng ấy.-Tố ma ma phúc phúc nói.

– Được. Ma ma, sau này An Sở Lan cần người chiếu cố rồi.

Đến khi bóng người khuất sau đám cây hoa trước phòng, Lộ Dao bên cạnh mới khẽ nói với nàng:


– Tiểu thư, nô tỳ thực không hiểu chủ ý của thiếu gia là gì. Đang yên đang lành sao lại lệnh cho Tố ma ma đến bên cạnh An chủ tử chứ?

– Chủ ý của chàng ấy là gì sau này chúng ta sẽ biết. Nhưng mà ngươi nói đang yên đang lành, thế nào là đang yên đang lành?-Tuệ Nghi hỏi ngược lại Lộ Dao. Không để nàng ta trả lời, nàng đã nói tiếp.-Từ lúc An Sở Lan bước vào Trình phủ, đã chẳng còn yên lành gì nữa. Một đại phu nhân ở Mộc Lương viện còn chưa đủ, bây giờ thêm một An Sở Lan, ông trời là đang hận ta quá rảnh rỗi mà.

Câu cuối cùng trong lời nói của Tuệ Nghi thuận lợi lọt vào tai Tiền ma ma vừa từ cửa tiến vào.

Tiền ma ma phúc phúc thi lễ rồi mới nói:

– Tiểu thư, bữa ăn nhẹ đã chuẩn bị xong rồi, lão nô cho người mang lên cho người được không?

– Mang lên đi.-Tuệ Nghi phất tay áo nói, đứng dậy để Lộ Dao đỡ ra ngoài sân ngồi.

Bữa ăn nhẹ là một bát canh hạt sen và một dĩa bánh ngọt. Tuệ Nghi vì vừa trải qua chuyện của Tố ma ma nên cũng chẳng còn hứng để ăn, tùy tiện khua vài muỗng trong bát xong đặt xuống, ra lệnh cho nha hoàn dâng trà lên.

Tiền ma ma là người bên cạnh nàng từ nhỏ đến lớn nên đã sớm nhìn ra tâm trạng của Tuệ Nghi. Sau khi rót trà cho nàng xong bèn nói:

– Tiểu thư, người không vừa ý chuyện Tố ma ma đến bên cạnh An chủ tử sao?

– Ma ma sao lại nói vậy? Người nói vậy chẳng khác nào nói ta đố kỵ thiếp thất.-Tuệ Nghi nhấp một ngụm trà ung dung nói, nhưng lòng nàng vốn đã ngồi trên lửa nóng. Tiền ma ma là người thế nào chứ, tâm tư nàng đặt ở đâu bà còn không biết ư?

– Tiểu thư, lão nô nói câu này không biết có được không?-Tiền ma ma nhìn nàng nói.

– Ma ma, người sao lại tỏ ra kính trọng Tuệ Nghi như vậy? Người làm Tuệ Nghi thực sợ hãi.

Tiền ma ma thầm than trong lòng, đứa trẻ này có uất ức gì bà còn không biết sao? Còn chẳng phải là đang nghi hoặc chuyện Tố ma ma được Trình Tư Thành sai đến bên cạnh An Sở Lan, nghĩ rằng hắn coi trọng nàng ta nên đang ghen tỵ?

Nghĩ đến đây bà không khỏi phì cười một cái. Tuệ Nghi lúc trước khi còn ở Tưởng phủ nổi tiếng trong mắt nô tài là vị đại tiểu thư mặt lạnh thờ ơ, trong mắt thứ muội là đại tỷ khó gần. Bà vốn tưởng dây thần kinh của nàng bị đứt cả rồi, thật chẳng tin đợi được đến lúc nàng ghen tỵ với một nha hoàn.

– Tiểu thư chắc là đang bất mãn chuyện Tố ma ma đến bên cạnh An chủ tử hầu hạ. Người khoan nói lại, lòng người thế nào ta ở bên cạnh từ khi người còn nhỏ đến lớn còn chưa rõ sao? Nhưng người sao lại nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng hẹp hòi như vậy, đó không phải là tâm tư một chính thất nên có. Tố ma ma đến bên cạnh An chủ tử, theo lão nô thấy thiếu gia có hai tâm tư. Một là muốn ngầm thông báo cho trên dưới Trình phủ biết An chủ tử chí ít có địa vị trong phủ, đứa trẻ trong bụng An chủ tử có sức nặng. Còn thứ hai chính là, thay mặt thiếu gia giám sát nàng ta.

Tuệ Nghi tròn mắt nghe Tiền ma ma nói như không thể tin những gì nàng vừa nghe.

– Chẳng lẽ theo lời ma ma nói, Trình Tư Thành chỉ là muốn có người giám sát An Sở Lan thôi sao, cho nàng ta yên phận?-Tuệ Nghi hỏi lại. Nếu như vậy thì nàng sẽ không cần lo lắng gì nữa rồi, được như vậy chẳng phải là quá tốt sao? Trình Tư Thành làm vậy chứng tỏ rất yêu thương nàng, còn cho nàng biết rằng hắn không đặt An Sở Lan vào mắt.


Nhưng mà đó cũng chỉ là suy nghĩ của Tiền ma ma, cũng không nên coi toàn bộ là thật. Tuệ Nghi nghĩ thêm một lát rồi cũng từ từ thông hiểu được, mặc dù tâm trạng không hẳn là tốt hơn nhưng cũng miễn cưỡng xem là khá hơn khi Tố ma ma vừa dẫn An Sở Lan rời đi.

Nhắc đến An Sở Lan, nàng lại đột nhiên nhớ ra một chuyện.

– Ma ma, chuyện ta nhờ bà điều tra thế nào rồi?

Tiền ma ma đương nhiên biết nàng đang hỏi chuyện gì, bèn đáp:

– Bẩm tiểu thư, lão nương đã điều tra qua một lượt. Hai chậu cẩm tú cầu kia là của Thọ An viện mang đến, nhưng lúc lão nô đi hỏi Lý ma ma thì ma ma đó nói lão thái thái vốn không tặng hoa cỏ gì đến Dương Liễu viện này cả.

Tuệ Nghi nghe đến đây thì cười thầm trong lòng, nàng đúng là đoán không sai mà. Mộc Lương viện là đang hận một nỗi không hét lên cho mọi người biết chủ tử bọn họ đang nhắm đến gia sản của Trình gia này, cho cả dòng họ tuyệt hậu để đoạt hết của cải. Buồn cười! Nghĩ nàng thật sự bây giờ vẫn còn là bình hoa sao?

Đến tối khi nằm trên giường, nàng lại giật mình hoảng hốt khi nghĩ lại thái độ và suy nghĩ của mình buổi trưa nay. Tuệ Nghi nàng từ bao giờ lại trở nên nhỏ nhen như vậy, đố kỵ với một nha hoàn thông phòng xuất thân là gái lầu xanh? Phong thái ung dung tự tại của nàng ban đầu đi đâu mất rồi? Nàng nghĩ mà sợ hãi chính mình, bèn ngồi dậy thắp một ngọn đèn trên bàn rồi tìm một quyển kinh Phật, thắp đèn chép kinh cả đêm.

Đến sáng hôm sau thì quyển kinh đã được sao chép toàn bộ, Tuệ Nghi thay quần áo xong rồi đi đến từ đường.

Vừa đến cửa đã nghe truyền ra tiếng khóc nức nở của Trình Tư Nhiên.

– Xém nữa ta quên mất hình phạt của nhạc phụ rồi.-Nàng cảm thán nói với Lộ Dao đứng bên cạnh.

Lộ Dao nhìn xung quanh để bảo đảm không có ai, xong mới đè thanh âm xuống mức nhỏ nhất rồi nói:

– Đại phu nhân và đại tiểu thư từ khi bị đưa đến từ đường phạt quỳ vẫn luôn khóc lóc làm loạn. Mấy hôm trước nô tỳ nghe các nha hoàn kia nói đại phu nhân bị ngất xỉu được đưa về Mộc Lương viện, tưởng là sau khi tỉnh lại thì không cần quỳ nữa. Ai ngờ lúc nha hoàn tới báo tin lão thái thái và lão gia đang ngồi nói chuyện với nhau, lão thái thái nghe vậy thì cho người đem mấy món bổ dưỡng đến Mộc Lương viện để đại phu nhân sau khi quỳ xong thì tẩm bổ, còn hình phạt kia thì vẫn tiếp tục.

Tuệ Nghi nghe vậy thì muốn bật cười ra nhưng may mắn vẫn còn kìm lại được, lòng thầm ca ngợi vị tổ mẫu này của nàng đúng là cao tay. Làm như bà thì người ngoài vừa không thể khiển trách bà chèn ép con dâu, vừa có thể phạt đại phu nhân kia, đúng là một cách hay.

– Đi nào Lộ Dao, chúng ta trở về. Nếu quấy rầy đại phu nhân và đại tiểu thư thực hiện hình phạt thì không chừng bị lão thái thái trách tội.-Tuệ Nghi vừa nói vừa quay người trở lại Dương Liễu viện, ánh mắt thoáng chút trào phúng.

Từ từ đường trở về Dương Liễu viện phải đi qua một hồ cá trong phủ. Hồ cá này trước đây là lão thái gia xây lên làm quà mừng thôi nôi của Trình Tư Thành.

Hồ cá rộng tầm 10 thước, phía trên có một cây cầu đá bắt qua, bên cạnh là một bàn đá và hai chậu hoa lan trắng. Phong cảnh xung quanh đa số là cây lớn để tỏa bóng mát nên hồ cá càng mang thêm điểm nhấn cho nó, tạo nên một cảnh sắc như chốn tiên bồng trần gian, thoát tục đẹp đẽ.

Ngày thường Tuệ Nghi không thường đi dạo trong phủ nên hồ cá này nàng cũng lần đầu tiên thấy, bèn ngồi lại hóng mát một lúc.

– Tiểu thư, nơi này thật sự đẹp quá. Lão thái gia năm xưa cũng thực yêu thương Trình thiếu gia, xây hẳn một nơi thế này làm quà mừng thôi nôi của người.-Lộ Dao đứng bên cạnh nàng cảm thán, ánh mắt không ngừng nhìn ngắm xung quanh đầy ngưỡng mộ.

– Nơi này đúng thực rất đẹp.-Tuệ Nghi nói. Trình Tư Thành vừa là con đầu lòng của lão gia và tiên phu nhân, vừa là đích trưởng tử trong phủ, đương nhiên có rất nhiều lợi ích, hồ cá này là cái đầu tiên hắn được nhận. Sau này ra đời rồi thì bao nhiêu vinh hoa phú quý hưởng không hết, cả Trình phủ rồi sản nghiệp buôn bán mấy đời của Trình gia đều là của thừa kế của hắn.

– Tiểu thư, người cũng là viên minh châu quý của đại phu nhân khi còn ở Tưởng phủ mà.-Lộ Dao mỉm cười thật tươi nói.


Chỉ trách sau khi gả chồng Tuệ Nghi liền từ đài cao chín tầng ngã xuống, Trình phủ ngoại trừ lão thái thái ra chẳng có ai đặt nàng trong mắt. Trình Tư Thành kia chín bữa nửa tháng mới về nhà một lần, nói yêu nàng thương nàng thì có ích gì? Căn bản ngoài cái miệng ra chẳng có nửa hành động nào giúp đỡ nàng, hết đại phu nhân tới đại tiểu thư đều ức hiếp nàng.

Lộ Dao trước đây cũng không có thành kiến gì đối với Trình Tư Thành cho lắm. Mà dù có cũng làm được gì? Người ta là chủ, mình là tớ, dù ghét vẫn phải hầu hạ, vẫn phải nín nhịn không thì sẽ bị đánh chết sao? Bản thân nàng đã cố gắng tìm ra điểm tốt của Trình Tư Thành, cố gắng giống như Tuệ Nghi học cách “mưa dầm thấm lâu”, ở gần rồi từ từ sẽ tìm ra được. Nhưng nàng khác với Tuệ Nghi, tiểu thư nhà nàng có thể nửa năm tìm ra được rất nhiều ưu điểm của Trình Tư Thành, còn nàng không thể.

Nàng chỉ biết Trình Tư Thành là cái tên của một tên khốn. Tên khốn này đã hại đời tiểu thư nhà nàng không được gả vào nhất phẩm tướng phủ, hại tiểu thư nhà nàng chịu bao uất ức ở Trình phủ này. Vừa vào cửa đã bị kế mẫu của hắn chèn ép, thứ muội của hắn không tôn trọng, phụ thân của hắn còn chẳng biết mặt tiểu thư nhà nàng, còn hại tiểu thư sinh non nữa.

Nàng vốn đã không có ấn tượng tốt với tên khốn này, trải qua chuyện Tuệ Nghi sảy thai nữa thì thành kiến chồng thành kiến, oán hận chồng oán hận. Tiểu thư nhà nàng có một tính rất xấu, đó là giỏi nhẫn nhịn, chuyện gì cũng một chữ “nhịn”. Tiểu thư không tức chứ nàng thì chỉ hận một nỗi không thể giết hắn.

Còn hắn, hắn này đây mai đó, nói là đi buôn bán kiếm tiền. Phi, nàng khinh. Buôn bán kiếm tiền gì mà đem về một vị tiểu thiếp mang thai luôn rồi chứ, còn nói gì mà xin tiểu thư nhà nàng thu nhận nàng ta. Tại sao chứ, nàng chỉ muốn hỏi tiểu thư một câu đó. Rốt cuộc tiểu thư còn phải nhịn đến bao giờ? Đợi đến khi An Sở Lan kia sinh ra một trưởng tử, trở thành quý thiếp rồi tiểu thư vẫn nhịn tiếp sao?

Lộ Dao càng nghĩ càng tức, mà càng tức thì giận không thể phát tiết ra, mặt mày nhăn nhó vô cùng dọa người.

Tuệ Nghi nhìn lên thấy Lộ Dao như vậy thì giật mình, nói:

– Lộ Dao, ngươi làm sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?

Lộ Dao nghe nàng nói vậy mới tỉnh người, nhận ra bản thân mình biểu tình quá lộ liễu, liền vội vàng nói:

– Tiểu thư, nô tỳ không sao. Nô tỳ chỉ đang suy nghĩ Âu Dương công tử…

– Im miệng.-Tuệ Nghi gắt gao cắt lời, ánh mắt tỏ vẻ mất bình tĩnh.-Lộ Dao, muội vào phủ bao lâu rồi mà còn nói những chuyện này.

Lộ Dao không lạ gì với biểu tình này của tiểu thư nhà mình. Ánh mắt Tuệ Nghi dù lộ vẻ tức giận trách nàng nhưng đáy mắt thì không che được đau thương, môi mím lại một đường mỏng, khuôn mặt khi nãy vẫn còn hây hây hồng thì giờ đã trắng bệch.

– Tiểu thư, người sợ gì chứ? Ở đây cách từ đường khá xa, nơi này ngày thường gia nô cũng không dám đến, ở đây bây giờ chỉ có nô tỳ và tiểu thư, nói gì mà chẳng được?-Lộ Dao không cam tâm nói. Hôm nay nàng vốn chẳng có chút chuyện khó chịu nào, nhưng vô tình nghĩ đến những sủng ái trước kia ở Tưởng phủ mà Tuệ Nghi nhận được cộng với những uất ức ở Trình phủ từ khi hai người bước chân vào phải chịu đựng, lửa hận bốc lên trên đầu nàng, nhất định phải khiến tiểu thư nhà nàng trút được cơn giận.

Lộ Dao lớn hơn Tuệ Nghi hai tuổi, năm nay tròn hai mươi mốt. Nàng là một cô nương nói không ngoa thì rất thanh tú. Môi đỏ răng trắng, mắt to tròn với đôi đồng tử đen láy linh động, mái tóc đen nhánh được búi thành một búi cao trên đầu, y phục nha hoàn màu trắng muốt càng tôn thêm dung mạo của nàng. Mặc dù không xinh đẹp bằng chủ tử nhưng cũng nhìn được là một cô nương đến độ xuất giá khiến nhiều nam tử cũng điên đảo, nhưng nàng không xuất giá mà cùng chủ tử theo về nhà chồng. Lộ Dao đã thề rằng sẽ ở bên cạnh ân nhân của mình suốt đời.

Chính vì cùng Tuệ Nghi từ nhỏ đến lớn bên nhau nên nàng càng không thể nhẫn nhịn được những chuyện Tuệ Nghi phải chịu được, ngay lúc này liền phát tiết hết ra ngoài.

– Tiểu thư, nô tỳ thực không hiểu rốt cuộc lão thái thái nghĩ gì mà gả người đến đây? Trình phủ này so với Âu Dương phủ chỗ nào cũng kém hơn. Đó là chưa nói đến Trình Tư Thành và Âu Dương công tử, mặt nào cũng kém…

– Lộ Dao.-Tuệ Nghi nói, nhưng dường như là hét lên.-Dám gọi thẳng tên chủ tử, ngươi biết là tội gì không? Tội chết đó.-Nàng nói tiếp, ánh mắt hình như có ánh lệ.

– Tiểu thư, người tội gì phải như vậy? Mấy hôm trước người của…

– Đủ rồi.-Tuệ Nghi nói hai chữ nhẹ bẫng, đứng dậy đi thẳng.

– Tiểu thư.-Lộ Dao đứng như trời trồng ở đó mà gọi, người phía trước thì bước đi vô định.

Nàng cũng không để ý, Lộ Dao gọi “Trình Tư Thành” nhưng chỉ gọi “Âu Dương công tử”. Cách gọi khác nhau, thái độ với mỗi người đương nhiên khác nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.