Đọc truyện Tưởng Tuệ Nghi – Chương 6
Mộc Lương viện vẫn như ngày thường yên lặng không có động tĩnh gì.
Ít ra là như vậy cho đến khi đám người Tuệ Nghi, tam di nương đi đến cửa viện lớn, vừa vặn truyền ra tiếng hét kinh trời của Trình Tư Mỹ:
– Đại tỷ tha mạng a, đại tỷ tha mạng a.
Tuệ Nghi và tam di nương đều bị tiếng la kia dọa cho thất kinh hồn vía, nhưng tam di nương rất nhanh lấy lại được phong thái, bắt đầu khóc lóc:
– Trời ơi Mỹ nhi của ta, Mỹ nhi của ta.
Từ trong sân viện chạy vụt ra ngoài là một tiểu cô nương mặc y phục hồng phấn, đầu búi hai búi tóc nhỏ nhưng đã bị xổ rối, khuôn mặt nước mắt đầm đìa nhìn vô cùng đáng thương.
– Mẫu thân a, mẫu thân a.-Trình Tư Mỹ chạy ra ngoài thấy tam di nương đang đứng thì như nhìn thấy cứu nhân, vội xà vào lòng thị rồi khóc to.
Mẫu tử hai người bắt đầu diễn một vở bi kịch khóc rất độ thương tâm. Sau đó từ sau cánh cửa phòng mà Trình Tư Mỹ mới vừa chạy ra, Trình Tư Nhiên mặt mày tái mét nhưng vẫn cố gắng bình thản bước ra.
Tam di nương nhìn thấy Trình Tư Nhiên nhưng cũng làm như chưa biết gì, thủy chung ôm Trình Tư Mỹ trong lòng tiếp tục khóc.
– Gặp qua trưởng tẩu.-Trình Tư Nhiên cúi người với Tuệ Nghi, ánh mắt thì luôn đặt trên người mẫu tử Phương thị.
– Đại tiểu thư khách sáo quá rồi.-Tuệ Nghi cũng gật đầu một cái, trong lòng phấn khởi đến tột độ. Chuyện thành ra thế này xem như kế hoạch của tam di nương đã thành công được một nửa rồi a.
Tam di nương sau màn khóc lóc thương tâm cuối cùng cũng đã trấn tĩnh lại, ánh mắt bi thương, giọng nói ai oán hướng Trình Tư Nhiên mà nói:
– Đại tiểu thư, thiếp biết người là con của đại phu nhân cao cao tại thượng không ai dám làm gì, ngay cả bình thường thiếu phu nhân hay thiếp cũng không dám mạo phạm đến người, người cớ sao lại đi trút giận lên đầu Mỹ nhi như vậy? Mặc dù nó chỉ là con của tiểu thiếp thấp hèn là thiếp, nhưng cũng là con người a, người sao một cô nương lại độc ác như vậy?
Trình Tư Nhiên nghe lời của tam di nương thì mặt mày xám mét, vội nói:
– Ta lúc nào ức hiếp nàng ta? Rõ ràng nàng ta đến viện của ta bảo là muốn ta dạy cho thêu khăn, sau đó đang bình thường tự nhiên khóc thét lên chạy ra ngoài, ta rốt cuộc có làm gì đâu?-Trình Tư Nhiên nói xong hốc mắt lập tức đỏ lựng, khuôn mặt bắt đầu cũng không giữ được bình tĩnh nữa.
– Đại tỷ a, sao tỷ lại nói như vậy? Tỷ rõ ràng là cho người đến Thu Nguyệt viện bắt ta, nói ta là ăn cắp đồ của tỷ phải chịu phạt. Tỷ còn sai người đánh ta nữa, sao tỷ lại nói như vậy?-Trình Tư Mỹ nói xong liền khóc vô cùng tội nghiệp, mấy nha hoàn bu xung quanh bốn người cũng lén đưa tay lau nước mắt. Một đứa trẻ nhỏ tuổi khóc đến như vậy cũng quá dễ để lấy lòng mọi người rồi.
Vốn nghe nói đại tiểu thư vì ỷ thế đại phu nhân nên rất bá đạo ngang ngược, bọn họ lại chẳng tin. Bây giờ mắt thấy tai nghe bọn họ cuối cùng cũng biết được đại tiểu thư quả là người lòng dạ ác độc, năm nay mới mười mấy tuổi mà đã ra tay với thứ muội đồng phụ dị mẫu với mình, chỉ tội cho nhị tiểu thư chỉ là đứa nhỏ còn chưa biết gì a.
Trình Tư Nhiên mặt lúc xanh lúc trắng, nói lớn:
– Ăn nói bậy bạ, ta đánh ngươi khi nào?
Trình Tư Mỹ lúc này dường như cảm nhận được mọi người đang đồng tình với mình mà chĩa mũi nhọn về phía Trình Tư Nhiên nên rất đắc ý, động tác như sợ sệt kéo tay áo mình lên.
– Ôi…-Một nha hoàn nào đó hoảng hồn nói.
Tay của Trình Tư Mỹ chằng chịt vệt xanh vệt tím, có vài chỗ còn bắt đầu rướm máu ra rồi, chỉ vì mặc đồ hơi dày nên khi nãy mới không thấy rõ. Mà bây giờ sau khi vén lên thì màu da trắng lại đối nghịch với mấy vết bầm kia làm chúng hiện lên càng rõ ràng.
Tuệ Nghi khẽ cười nhẹ một cái, vở kịch này tam di nương đầu tư công phu quá đi.
– Lại có chuyện hồ nháo gì ở đây?-Giọng uy nghiêm từ ngoài nguyệt môn vọng vào.
Trình Tư Nhiên như nghe được tiếng chuông cứu mạng, vội từ chỗ trước mắt tam di nương lao ra phía sau, chạy về phía Lâm thị đang cùng Trình Tư Bác tiến vào.
– Mẫu thân a.-Trình Tư Nhiên lao tới ôm lấy thắt lưng Lâm thị, khóc lớn lên.
– Nữ nhi của ta, con bị làm sao thế này? Đừng khóc đừng khóc, mẫu thân thấy con khóc thì đau lòng lắm đây.-Lâm thị ôm Trình Tư Nhiên vào lòng, bắt đầu diễn màn nước mắt giống tam di nương và Trình Tư Mỹ.
– Thỉnh an phụ thân.-Tuệ Nghi thi lễ cúi đầu, người phía trước hiện tại là nhạc phụ của nàng. Người này từ khi nàng vào Trình phủ thì chỉ gặp qua đúng một lần trong ngày đầu tiên thỉnh an, sau đó vì luôn lấy cớ ốm yếu không khỏe mà Trình Tư Bác luôn từ chối gặp gỡ người ngoài, thỉnh thoảng Lâm thị sẽ đến viện của ông ấy chăm sóc, ngày thường thì vẫn luôn ở trong phòng đọc sách uống trà. Nói một câu thì chính là sống rất im hơi lặng tiếng không tham gia vào việc trong phủ.
Trình Tư Bác trước giờ không thân quen gì với Tuệ Nghi lắm nên cũng gật đầu cho có, ánh mắt hướng lên người mẫu tử Phương thi đang quỳ dưới đất kia.
– Mỹ nhi, qua đây với phụ thân.-Trình Tư Bác đứa tay ngoắc nữ nhi lại.
Trình Tư Mỹ liền rời khỏi lòng Phương thị, chạy đến bên Trình Tư Bác, ánh mắt vô cùng tội nghiệp nói:
– Phụ thân a, người phải làm chủ cho Mỹ nhi, Mỹ nhi bị đánh đau lắm.
– Nói láo.-Trình Tư Nhiên cũng đáng đứng trong lòng Lâm thị nói lớn.-Ngươi nói láo, ta đánh ngươi hồi nào?
– Tỷ tỷ, tỷ sao lại làm vậy với ta?-Trình Tư Mỹ lại chực rưng rưng khóc. Nước mắt nữ nhi trong lòng lại dễ thấy hơn hốc mắt đỏ lựng của Trình Tư Nhiên, Trình Tư Bác liền cảm thấy tức giận, đại nữ nhi của hắn quả là bá đạo thành thói.
– Còn không im miệng?-Trình Tư Bác trừng mắt với Trình Tư Nhiên nói.-Nhị muội đã bị con làm ra như vậy rồi, con có phải là ỷ trong phủ này không ai quản mình nên muốn lật trời lên không hả?
Lâm thị ngỡ ngàng nghe từng lời Trình Tư Bác nói ra, không nghĩ cuối cùng mũi nhọn lại bị hai kẻ kia hướng lên người mình và nữ nhi như vậy.
– Lão gia, chuyện gì thì từ từ nói. Nãy giờ chàng chỉ nghe một phía của tam di nương và Tư Mỹ, Tư Nhiên còn chưa nói gì đâu đấy.-Lâm thị nhìn Trình Tư Bác, ánh mắt vô cùng đau lòng nói.
Trình Tư Bác lúc này mới nhận ra mình chỉ mải lo cánh tay của nhị nữ nhi bị thương mà chưa nghe lời giải thích gì của đại nữ nhi, lời nào nói ra cũng bị mình gạt phắt đi cả, bèn nói:
– Tư Nhiên, con nói xem sự tình rốt cuộc là thế nào?
Trình Tư Nhiên nãy giờ vẫn luôn chịu uất ức, bây giờ nghe phụ thân nói vậy như vớ được ván gỗ cứu mạng, vội nói:
– Phụ thân, từ sáng nhị muội đã chạy đến viện của con nói là muốn con chỉ cho thêu khăn để lấy lòng tổ mẫu nên con mới chỉ cho từ sáng đến giờ. Đột nhiên khi nãy đang bình thường ngồi thêu thì nhị muội khóc thét lên rồi chạy ra ngoài, la hét nói con đánh muội ấy, còn nói con đến Thu Nguyệt viện bắt người, con từ sáng đến giờ đã đi đâu đâu, con luôn ở trong viện của mình mà?-Trình Tư Nhiên nói xong thì ánh mắt vô cùng oan ức nhìn Trình Tư Bác.
Trình Tư Bác dù gì cũng là kẻ làm cha, hai nữ nhi đều mỗi người nói một nẻo mà ai cũng muốn chỉ mũi nhọn về phía đối phương lại muốn lấy được tình cảm của hắn. Hắn nhất thời cũng không biết làm sao.
Lâm thị lúc này như mới nhớ ra gì đó, vội nói:
– Nếu tam di nương nói sáng sớm nay Mộc Lương viện đến Thu Nguyệt viện bắt người thì lấy gì ra để làm chứng? Hơn nữa từ sáng lúc tiễn đại thiếu gia đi trong phủ không nghe động tĩnh gì cả, chẳng lẽ người bị bắt ép đi không la hét phản kháng sao?
Tam di nương nét mặt xem tựa rất bình thản với câu hỏi của Lâm thị nhưng thoáng cái đã nhìn ra nét bi ai, nói:
– Đại phu nhân, làm sao có ai làm chứng cho thiếp được chứ? Ai ai trên dưới phủ cũng kính sợ đại phu nhân, chỉ cần nghe đến ba chữ Mộc Lương viện đã bủn rủn tay chân rồi thì làm sao phản kháng? Hơn nữa những người sáng nay đến Thu Nguyệt viện ai ai cũng to lớn hung dữ, thiếp… thiếp làm sao dám phản kháng? Lỡ đâu bọn họ làm gì Mỹ nhi rồi sao? Nhưng mà… nếu…nếu biết Mỹ nhi sẽ bị như vậy thì thà lúc đó thiếp…-Tam di nương nói xong thì bắt đầu khóc như hồi nãy. Trình Tư Bác như cũng cảm thấy Phương thị quả là quá đáng thương, chỉ là một thiếp thất nhỏ nhoi sống trong viện phủ này, ngày thường chịu biết bao nhiêu ủy khuất không nói, bây giờ ngay cả nữ nhi mình cũng không bảo vệ được, đúng là quá đáng thương mà.
– Lâm thị, ngươi và nữ nhi mình còn gì để nói?-Giọng Trình Tư Bác lãnh đạm vang lên, thần sắc hết tám phần giống hệt lão thái thái hướng mẫu tử Lâm thị hỏi.
– Lão gia, sao chàng lại như vậy? Sao chàng không hỏi xem người trong viện thiếp có thấy thiếp và Tư Nhiên sai người đánh Trình Tư Mỹ không chứ? Sao chàng chưa hỏi gì đã vội kết tội thiếp và con bé rồi?-Lâm thị cũng làm như rất ủy khuất nói. Bây giờ thì bà biết mình thất thế hoàn toàn rồi. Người trong Mộc Lương viện đều là tâm phúc bên cạnh mình thì làm sao làm chứng cho mình được? Hơn nữa nói bà và Tư Nhiên sai người đến Thu Nguyệt viện bắt người, nơi đó ngược lại đều là thân tín bên cạnh tam di nương nên sẽ đứng về phía tam di nương chĩa mũi nhọn về họ. Ngày thường nghĩ lại trừ những người bên cạnh mình biết ngoan ngoãn phục tùng thì Lâm thị đối xử rất tốt, còn lại những kẻ bên Thu Nguyệt viện và Dương Liễu viện thì luôn là chèn ép khinh thường, bây giờ nghĩ thì đúng là gieo gió gặt bão, ngày hôm nay chỉ sợ bản thân Lâm thị và Trình Tư Nhiên không thoát khỏi bị phạt.
Tam di nương thấy lợi thế nghiêng về phía mình thì rất ung dung, trông chờ vào quyết định của Trình Tư Bác.
Trình Tư Bác mặc dù thời còn trẻ cũng từng hô mưa gọi gió, khí thế rất lớn nhưng lại chưa từng xen vào chuyện tranh đấu nội trạch, chẳng biết nó cũng khốc liệt không kém gì chiến trường giết giặc nên lại không nhìn ra màn kịch lớn của tam di nương bày ra rất hoàn hảo, vô tình hữu ý sập bẫy nhanh chóng.
– Lâm thị, ngươi dung túng nữ nhi làm nhiều việc xấu, bây giờ lại dám ức hiếp thứ muội trong nhà, hôm nay ta phạt ngươi tước quyền chủ quản trong phủ, Trình Tư Nhiên cắt tiền tiêu vặt nửa năm. Bắt đầu từ ngày mai hai người hãy đến từ đường quỳ một tháng để xám hối đi.
Lâm thị mặt mày xám xịt nghe hình phạt của Trình Tư Bác, ánh mắt oán hận thấu xương nhìn chằm chằm mẫu tử Phương thị. Trình Tư Nhiên thì nghe bản thân mình vừa bị cắt tiền tiêu vặt lại vừa phải đến từ đường quỳ thì không khỏi uất ức, bản thân chẳng làm gì lại bị phạt, trên trời dưới đất sao lại có chuyện như vậy?
Phương thị ngược lại vô cùng hả dạ, ván đầu này bà ta đã thắng quá vẻ vang. Lòng dạ Phương thị bây giờ thầm nghĩ mấy năm qua nhịn nhục như vậy xem như không ổn, hiện tại chỉ cần tung một chiêu đã hoàn toàn dứt điểm được Lâm thị và Trình Tư Nhiên, quyền chủ quản trong nhà chắc chắn rơi vào tay mình.
Trình Tư Bác lúc này mới để ý đến tức tử mình nãy giờ vẫn luôn lặng thinh đứng một bên không hề nói gì, nét mặt tựa như chỉ đang xem kịch.
– Tuệ Nghi, nãy giờ con cũng đứng ở đây sao lại không nói gì cả?-Trình Tư Bác hướng nàng hỏi, ánh mắt không khỏi nghi ngờ. Từ khi nhi tử mình cùng nữ nhân này thành thân ông chưa từng nói với nàng một câu nào nên cũng không rõ tính tình nàng thế nào, chỉ nghe nói nàng là nữ nhi của Hình bộ Thượng thư triều đình, rất được mẫu thân mình yêu thích. Mà nghe đám gia đinh trong phủ nói với nhau rằng từ khi thiếu phu nhân bị sảy thai hôn mê tỉnh lại thì tính tình thay đổi hoàn toàn, vốn trước đây ít nói bây giờ lại càng trầm tính hơn nhưng thái độ thì cứ thâm trầm khó dò, nghe nói đại tiểu thư vì vô lễ với nàng cũng từng bị tát luôn rồi.
– Phụ thân đã giải quyết xong xuôi, con dâu không dám nói gì nhiều.-Tuệ Nghi cúi người nói. Lễ nghĩa là thứ quan trọng, cho dù vị nhạc phụ đại nhân này của nàng ngày thường không can thiệp vào chuyện trong phủ nhưng vẫn có một địa vị nhất định, ít ra thì ngày hôm nay bọn họ đã thấy được một điều, vị lão gia ngày thường im hơi lặng tiếng này cũng rất có đạo lí đã lấy lại công đạo cho tam di nương và nhị tiểu thư. Nên Tuệ Nghi nàng cũng nhất mực phải tôn trọng, không thể không kiêng dè.
– Nói hay lắm. Vậy con nghĩ vị trí chủ quản trong phủ nên giao lại cho ai?-Trình Tư Bác hỏi nàng.
Câu hỏi này hết chín phần là muốn thăm dò mưu đồ của từng người. Quả nhiên vừa dứt lời, ánh mắt tam di nương và Lâm thị đều như rực lửa hướng về phía Tuệ Nghi, nàng thì vẫn ung dung đứng đó.
– Con dâu nghĩ vị trí quan trọng như chủ mẫu vẫn nên để phụ thân tự mình quyết định. Người đã đi qua nhiều chuyện nên biết rõ lòng người, người có tham vọng leo lên sẽ tìm cách để đoạt được nó, người thật lòng muốn tốt cho gia đình sẽ tìm người thích hợp.- Tuệ Nghi nhẹ nhàng nói.
– Hahaha, nói hay lắm. Đứa trẻ này miệng lưỡi thật ngọt đó, bảo sao mẫu thân không thích ngươi như vậy, nhất định đòi Thành nhi phải thành thân với ngươi.-Trình Tư Bác cười ha hả nói, xem ra cũng đã có chút ấn tượng tốt với nàng.
– Phụ thân quá lời rồi.-Tuệ Nghi khiêm nhường cúi người một lần nữa.
– Vậy thì Phương thị, tạm thời ngươi quản lý mọi việc đi, đợi một tháng sau chúng ta lại tính tiếp.
Lâm thị như bị ai rút mất xương, mềm oặt quỳ xuống nền đất. Trình Tư Nhiên cũng đã cảm nhận được sự thất thế của mẫu thân mình, giọng nói bội phần ủy khuất vang lên:
– Phụ thân, Tư Nhiên thật sự không có đánh nhị muội, Tư Nhiên thật sự không có mà…
Nhưng hiện tại thì ai còn nghe thêm lời nào được nữa? Ý Trình Tư Bác đã quyết sẽ không thu lại, địa vị của mẫu tử Lâm thị trong phủ xem như đã lung lay rồi, thời cơ hiện tại là của tam di nương và Trình Tư Mỹ. Trình Tư Nhiên hốc mắt đỏ lựng đầy thù hận nhìn mẫu tử Phương thị, nàng la lên:
– Tiện nhân.
“Chát”.
Lời còn chưa dứt Trình Tư Nhiên đã lĩnh ngay một cái tát của Trình Tư Bác.
– Đồ nghịch nữ này, có phải mẫu thân ngươi không dạy ngươi chút quy củ nào không hả?-Trình Tư Bác gắt gao nói, ánh mắt càng thêm bất mãn nhìn hai người họ.
Thời khắc hiện tại Lâm thị biết bản thân mình đang bị thất thế, cách tốt nhất bây giờ là im lặng nhẫn nhịn, vậy mà đứa con gái ngu xuẩn này của bà lại không biết điều như vậy, thật đúng là chọc điên bà mà.
– Lão gia, Tư Nhiên còn nhỏ…-Lâm thị định quỳ xuống cầu xin thì lời của tam di nương lại nhẹ nhàng vang lên.
– Đại phu nhân, lần trước trong tết Đoan Ngọ người nói đại tiểu thư tháng sau là cập kê rồi. Một cô nương gần tới lúc có thể gả chồng mà vẫn còn nhỏ sao?
– Ngươi…-Lâm thị tức đến nỗi tím mặt nhưng cũng không thể nói được gì. Trình Tư Bác còn đang đứng ở đây, thị có thể xấu hổ nhục nhã một lần nhưng cũng không được để cho có lần hai.
Tam di nương được nha hoàn đỡ nên giờ đã ung dung đứng thẳng người, còn Lâm thị thì vẫn chưa hoàn hồn sau việc bản thân bị tước quyền chủ quản mà mình đã nắm giữ suốt mấy năm nên vẫn còn nửa ngồi nửa quỳ trên đất, hai nha hoàn bên cạnh phải cố hết sức mới đỡ được thị đứng thẳng lên rồi phủi bụi dính trên y phục.
Tuệ Nghi nhìn cảnh tượng trước mắt mà cười thầm trong lòng, không cần nàng ra tay đã có kẻ muốn đẩy đại phu nhân xuống bùn, nàng đúng là may mắn. Nhưng nhìn qua tam di nương, màn kịch lớn thế này mà được tam di nương sắp xếp không chút sơ hở, Tuệ Nghi tự nhủ người này cũng không thể xem thường. Nếu tương lai bản thân nàng muốn đối đầu với tam di nương thì vạn nhất phải hết sức cẩn thận, bài học hôm nay của đại phu nhân cũng chính là bài học của nàng. Nàng trước giờ chưa từng xen vài chuyện tranh đấu nội trạch nên đương nhiên còn rất kém hiểu biết, lợi thế duy nhất nàng có được là sự im lặng, nàng biết im lặng lắng nghe rồi quan sát nên mới thấy được mưu kế của tam di nương ngay từ đầu, dễ dàng nhập vai với tam di nương để cùng đẩy đại phu nhân xuống bùn, nhưng còn những cái mưu kế hiểm độc khác của nữ nhân tranh sủng thì nàng không rành, chỉ có thể đợi tháng ngày sau từ từ học hỏi.
Trên đường trở về Dương Liễu viện của nàng, nha hoàn Lộ Dao đã không kiềm chế được mà phấn khích ra mặt:
– Tiểu thư, đại phu nhân kia trước nay làm bao nhiêu điều ác bây giờ cuối cùng cũng bị quả báo, đúng là đáng đời. Qua chuyện này nô tỳ thật sự tin là ông trời có mắt, ác giả ác báo.
Tuệ Nghi cười nhẹ một cái, nói:
– Ông trời làm gì lại rảnh như vậy, đi lo chuyện tranh đấu nội trạch của nữ nhân?
– Tiểu thư nói vậy là sao? Chẳng lẽ chuyện vừa nãy không phải đại phu nhân và đại tiểu thư tự làm tự chịu?-Lộ Dao lộ vẻ không hiểu, vậy chẳng lẽ còn có ẩn tình gì khác a?
Về đến viện, Tuệ Nghi sai người mang lên một ấm Mao Tiêm, vừa thưởng thức vừa nói chuyện với đại nha hoàn bên cạnh mình.
– Ta hỏi muội, lúc tam di nương đến đây cầu xin ta cùng bà ấy đến Mộc Lương viện của đại phu nhân để tìm Trình Tư Mỹ, dáng vẻ bà ấy thế nào?
– Dáng vẻ bình thường, chỉ có sắc mặt hơi tái, với lại lúc nói đến chuyện của nhị tiểu thư thì có bộc lộ vẻ chua xót.-Lộ Dao thầm nhớ lại, đánh giá rất kĩ lưỡng.
– Muội nhớ được đa số tình tiết nhưng lại không nhớ được cái quan trọng nhất, nha hoàn cận thân Mộc Điệp của tam di nương không đi bên cạnh bà ấy, đến khi Trình Tư Bác xuất hiện thì nàng ta mới xuất hiện.-Tuệ Nghi nhấp một ngụm trà, thầm khen tay nghề pha trà của nha hoàn trong viện tiến bộ không ít.
Lộ Dao nhớ lại lúc tam di nương vào cửa, quả thật có hai nha hoàn đi theo nhưng chỉ là nha hoàn nhị đẳng, còn cô nương áo tím lúc sau ở Mộc Lương viện đỡ tam di nương dậy thì không thấy đâu.
– Phải a, đúng là Mộc Điệp tỷ không đi cùng tam di nương.-Lộ Dao như phát hiện được chuyện lớn, phấn khích nói.
– Nha hoàn cận thân lại không đi bên cạnh chủ tử thì chỉ có một chuyện có thể lý giải, chính là nàng ta được giao cho nhiệm vụ quan trọng phải làm. Mà ngay lúc đó tam di nương đã nói rõ mục đích mình đến Mộc Lương viện là tìm Trình Tư Mỹ, mọi mũi nhọn nói đều chĩa về đại phu nhân và Trình Tư Nhiên để lôi kéo ta, từ đó có thể suy đoán tam di nương đang mưu kế chuyện gì đó với Trình Tư Nhiên và đại phu nhân. Trình Tư Nhiên tuổi còn nhỏ lại chưa trải sự đời nên rất dễ dàng bị đánh úp, đại phu nhân thì thông minh đa mưu hơn nhưng cũng không kịp phản ứng khi kẻ địch từ đâu nhảy bổ ra, đương nhiên sẽ rơi xuống cái hố to mà tam di nương đã đào sẵn. Trình Tư Mỹ canh đúng thời cơ để từ trong phòng Trình Tư Nhiên hét lên chạy ra nói là mình bị ức hiếp, tam di nương đến viện của ta cầu xin ta đi cùng đến để làm chủ cho nữ nhi mình vừa vặn thấy Trình Tư Mỹ đang khóc lóc vạch tội Trình Tư Nhiên, Mộc Điệp chạy đến viện của phụ thân để nói chuyện Trình Tư Mỹ đang bị Trình Tư Nhiên ức hiếp, một cái bẫy hoàn hảo đúng không?-Tuệ Nghi nói một hơi xong mới đứa chén trà lên miệng nhấp môi, tâm trạng xem chừng vô cùng thoải mái.
Lộ Dao nghe Tuệ Nghi nói thì đầu cứ ong ong cả lên, có phần chưa tiếp thu được lượng thông tin vừa rồi. Nàng hiện tại đúng là không thể tưởng tượng được tiểu thư nhà mình từ đầu đến cuối luôn im hơi lặng tiếng nhưng thật ra đã sớm nhìn thấu mọi chuyện, chỉ muốn đứng yên xem kịch vui. Chỉ từ một chi tiết nhỏ là Mộc Điệp không đi bên cạnh chủ tử và lời nói của tam di nương đã nhìn ra, nàng không khỏi khâm phục tiểu thư nhà mình đúng là thông minh a.
– Tiểu thư, vậy thì tam di nương cần gì phải đến đây cầu người đi cùng bà ta đến Mộc Lương viện làm chi, người từ đầu đến cuối cũng chẳng làm được gì có ích cho bà ta cả?-Lộ Dao hỏi.
– Nếu như một phe là tam di nương và Trình Tư Mỹ, phe kia là đại phu nhân và Trình Tư Nhiên thì có phải quá cân bằng không? Tam di nương có thể đã nghĩ đến việc phụ thân sẽ bị cả hai lôi kéo mà không đưa ra được quyết định dứt khoát nên mới cần một người đứng bên phe mình chứng kiến sự việc, đến lúc đó thuận lợi nói vào một câu.-Tuệ Nghi vừa nói vừa thầm khen thủ đoạn của tam di nương đúng là quá cao tay đi, nàng không biết tốn bao lâu mới học được bản lĩnh như vậy. Nhưng nàng càng nghĩ càng không hiểu, tam di nương trước nay vẫn luôn sống rất an phận, sao đột nhiên bây giờ lại bày kế để hất đại phu nhân xuống như vậy, thâm thù đại hận gì đã có giữa hai người đó mà nàng không biết?