Đọc truyện Tưởng Tuệ Nghi – Chương 34
Sáng hôm sau Tuệ Nghi thức dậy, thầm oán trong lòng, Trình Tư Thành cả đêm cũng đâu có đến tìm nàng, hại nàng cả đêm cứ chập chờn không dám ngủ sâu để đợi hắn.
Phù Dung từ ngoài tiến vào, giúp nàng chải tóc thay y phục, sau đó mới nói:
– Phu nhân, khi nãy Chu Tiến có đến nói với muội, chủ quân nói thuốc dưỡng thai ngày hôm nay vị sẽ hơi kì vì là thuốc mới nên phu nhân hãy cố nhịn mà uống hết.
– Ừ.-Nàng trả lời. Thuốc dưỡng thai mà nàng uống trước đây vị cũng rất kì, nàng ngược lại muốn thử xem thuốc hôm nay có gì khác với những ngày trước.
Sau khi ăn sáng xong, như cũ phòng bếp đem một chén thuốc đến Dương Liễu viện, Phù Dung nhận lấy rồi mang vào cho Tuệ Nghi. Nàng nhìn chén thuốc tỏa mùi thơm nồng trước mặt, cảm thấy đúng là rất lạ với mọi ngày nha. Bình thường thuốc dưỡng thai của nàng mùi rất kì cục, nhưng chén thuốc hôm nay lại có mùi rất dễ chịu, hình như có mùi thảo dược thơm nữa đó, xem như là đại phu thấy nàng phải uống thứ thuốc đắng nghét kia hoài mà tội nghiệp nàng, hôm nay cho nàng hưởng chút ân xá vậy.
Tuệ Nghi cầm chén thuốc lên, nhấp một ngụm nhỏ, ừm, vị ngọt đó nha, nàng đây rất là thích. Nàng cầm chén thuốc kề lên môi, một hơi uống hết. Vị thuốc tràn ra cả khoang miệng ngọt ngọt thơm, hơi nóng lan tỏa từ cổ họng theo một đường xuống dưới bụng nàng. Tuệ Nghi vì vậy cảm thấy trong người rất sảng khoái, sau khi đưa lại chén thuốc cho Phù Dung thì nói:
– Ta đi ngủ một chút, ngươi ra ngoài canh đừng cho ai làm phiền.
Phù Dung nhận thấy chén thuốc hôm nay Tuệ Nghi uống một hơi như vậy, hơn nữa còn không than đắng như mọi lần thì cảm thấy vô cùng vui mừng, cuối cùng chủ tử nhà nàng cũng đã không còn khó chịu như mọi khi nữa. Liền vâng lời, sau khi đem chén thuốc kia trả về phòng bếp thì đứng canh trước cửa phòng Tuệ Nghi.
Tuệ Nghi ngủ một giấc khá thoải mái, đến tận khi dưới hai chân truyền đến cảm giác ẩm ướt bứt rứt khiến giấc ngủ của nàng khó chịu, nàng mới mở mắt ra. Vội giở chăn dậy để nhìn, Tuệ Nghi suýt nhất xỉu khi nhìn thấy thân dưới của mình dính đầy máu.
– Máu, máu…-Nàng run lẩy bẩy như người vừa bị vớt từ hồ nước lạnh lên, kí ức một năm trước cuồn cuộn trào về.
– Á, cứu mạng, cứu mạng.-Nàng hét lên thất thanh, vội kéo chăn bò dậy, vén màn che lên.
Phù Dung cùng Mỹ Lâm và Tiểu Nhi đang đứng canh bên ngoài nghe thấy tiếng hét của nàng thì vội vàng chạy vào, nhìn thấy Tuệ Nghi một thân dưới dính đầy máu thì cả ba người nhất thời bị dọa cho đứng hình. Đến tận lúc nhớ ra thì Phù Dung mới quay qua phân phó:
– Mỹ Lâm, muội mau đi mời đại phu đến. Tiểu Nhi, muội đi đến thư phòng gọi chủ quân, nói phu nhân gặp chuyện rồi, đi mau lên.
Cả hai người kia nhanh chóng nghe lời Phù dung chạy đi thật nhanh. Còn bản thân Phù Dung thì vội chạy lại bên giường Tuệ Nghi dìu lấy nàng.
– Ô… Phù Dung… mau… mau gọi đại phu đến… con… con của ta…-Tuệ Nghi thở dốc từng hồi, cả người như bị ai bóp nghẹt, gương mặt xinh đẹp thoáng chốc đã giàn giụa nước mắt. Nàng còn nhớ cái cảm giác khi bà đỡ một năm trước dốc ngược chén thuốc vô miệng nàng, ép nàng phải sinh non đứa bé ra. Cái loại cảm giác khi sinh linh trong bụng mình từng lần trào ra khỏi, loại cảm giác đau lòng muốn xé tim gan đó, nàng vĩnh viễn cũng không muốn nhớ lại.
Lúc Trình Tư Thành cùng đại phu chạy đến nơi, Tuệ Nghi không rõ là vì kiệt sức hay đau lòng mà đã ngất xỉu. Đứa bé trong bụng nàng, theo đúng dự đoán của Trình Tư Thành và đại phu đã không thể giữ được. Viễn cảnh giống hệt một năm trước, thau đồng đầy máu tươi được bưng ra khỏi phòng nàng, đứa bé kết thúc hai tháng sinh mệnh ngắn ngủi của mình.
Trình Tư Thành đứng trước cửa phòng Tuệ Nghi nhìn nha hoàn bưng thau máu tươi ra, hắn khi đó không rõ tâm trạng của mình là gì. Là vui vẻ vì cuối cùng tính mạng của người mình yêu nhất đã không còn nguy hiểm, hay là hối hận vì đã tự tay giết chết con ruột mình? Không phải, hắn chỉ cần một mình Tuệ Nghi là đủ, những thứ khác thì có gì quan trọng? Hắn bảo vệ nàng, hắn không thể để cho bất cứ ai, bất cứ điều gì làm tổn hại đến nàng được. Vị trí của nàng là ở bên cạnh hắn, hắn không cần ai làm nền cho nàng cả.
Trình Tư Thành nhìn sắc mặt tối tăm của bà đỡ bước ra, báo cáo lại từng chuyện với hắn:
– Trình công tử, phu nhân sinh non nên cơ thể vẫn còn rất yếu, cần phải được bồi bổ thêm. Với lại…
– Đủ rồi, việc của bà đã hết, đi đi.-Trình Tư Thành ngắt ngang lời bà ta, không hề có ý định muốn nghe tiếp. Đây chính là người một năm trước đã giúp Tuệ Nghi lôi cái thai chết trong bụng ra, hắn biết điều bà ta muốn nói là gì. Nàng đã sảy thai hai lần, khả năng mang thai lần thứ ba càng thêm mong manh, đó là điều bà ta muốn nói, nhưng không phải điều hắn muốn nghe.
Bà đỡ sắc mặt tái mét, vội cúi đầu cáo từ. Ngay sau đó là Tuyên đại phu bước ra, thần sắc trên gương mặt người này khá ngợt nhạt thiếu sức sống nhưng đôi mắt thì lại rất sáng trong, là điểm nhấn đặc biệt cho cả gương mặt. Người này trước đây là đồng học với Trình Tư Thành, sau trở thành bằng hữu thân quen với hắn, đơn thuốc phá thai mà Tuệ Nghi uống cũng là do Tuyên Quân Lệ bốc cho.
Tuyên Quân Lệ hành y cũng đã bảy, tám năm, chưa từng bốc thuốc phá thai cho một thai phụ nào, cũng chưa từng có người dám ở trước mặt nhờ hắn làm loại chuyện đó. Người đầu tiên đề cập với hắn vấn đề này lại là người bằng hữu thân quen nhất của hắn, đến tận bây giờ Tuyên Quân Lệ vẫn nhớ rõ thái độ cùng ngữ khí bình thản của Trình Tư Thành khi nhờ vả hắn loại chuyện thất đức này.
Thê tử của Trình Tư Thành- Tưởng Tuệ Nghi từng là thiên kim quý nữ được nhiều nam nhân mến mộ tại Mặc thành này, là lựa chọn tốt nhất cho vị trí chính thất của đám quý tử danh môn thế gia. Vậy mà bây giờ, Tuyên Quân Lệ không khỏi cảm thán, bị tên Trình Tư Thành kia dày vò thành cái dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ.
– Chúng ta đi đến chỗ khác nói chuyện đi.-Tuyên Quân Lệ đi qua Trình Tư Thành, nói một câu.
Hai người liền đi đến hồ cá gần từ đường Trình gia nói chuyện. Gương mặt Trình Tư Thành không mảy may một chút biến động, hoàn toàn không phải là cảm xúc và thái độ cần có của một phụ thân vừa mới mất con. Tuyên Quân Lệ chán ghét nhìn hắn, nói:
– Nàng có thể sẽ vĩnh viễn không mang thai được nữa. Tuy đơn thuốc kia chỉ có tác dụng phá thai mà không tổn hại gì đến sức khỏe nhưng cơ thể nàng vốn đã suy kiệt từ trước, ngươi tự mà liệu đi.
Trình Tư Thành cuối cùng cũng hiện lên một tia cảm kích trong ánh mắt, nói với Tuyên Quân Lệ:
– Đa tạ huynh, sau này có chuyện gì cần giúp đỡ huynh cứ trực tiếp nói với đệ, đệ sẽ dốc sức.
Trình Tư Thành nhỏ hơn Tuyên Quân Lệ bốn tuổi, trước giờ vẫn luôn lễ phép gọi hắn một tiếng Lệ ca, mà Tuyên Quân Lệ cũng từng cảm thấy người đệ đệ này của mình tính tình cũng khá tốt. Nhưng ngày hôm nay sau khi bắt mạch cho thê tử của hắn xong, nhìn bộ dạng của nàng, Tuyên Quân Lệ càng cảm thấy Trình Tư Thành không phải là dạng người hiền lành gì cho cam.
– Nàng vốn yếu ớt từ nhỏ, khi nãy ta bắt mạch cảm thấy bệnh của nàng, thật sự sống tới tận bây giờ đã là kì tích. Hơn nữa còn hai lần đi qua Quỷ môn quan, ngươi vẫn là tích một chút đức đi, may ra nàng sẽ có thể cùng ngươi bầu bạn đến già.-Tuyên Quân Lệ chán ghét ánh mắt cảm kích của Trình Tư Thành, bổ sung thêm. Thật lòng hắn cũng chẳng muốn nói cho Trình Tư Thành biết tình trạng của Tuệ Nghi, nhưng khi nhìn thấy nét mặt bình thản của hắn khi nãy, Tuyên Quân Lệ cũng hiểu được một điều: đứa bé bị mất là điều Trình Tư Thành tính toán từ trước, hắn vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần rồi. Chỉ là thương cho thê tử của Trình Tư Thành, hoàn toàn không hay biết gì cả, bị chính phu quân của mình lừa dối.
– Ý ngươi là nàng có thể chết trẻ?-Trình Tư Thành cảm thấy sóng lưng mình lạnh buốt, hòn đá nặng tưởng chừng như vừa ném ra khỏi lòng hắn thoáng cái lại có một tảng đá khác chèn vào.
– Chứ ngươi nghĩ vì sao sắc mặt nàng luôn trắng bệch như vậy, còn có đứa trẻ trong bụng nàng lại như vật kí sinh khiến nàng kiệt sức? Mang thai vốn là khả năng bẩm sinh của nữ nhân, cơ thể của họ có thể đảm đương được trọng trách đó, vậy vì sao đứa trẻ trong bụng nàng lại có thể hút hết chất dinh dưỡng trong cơ thể nàng mà khiến nàng suy kiệt?-Tuyên Quân Lệ hỏi lại hắn.-Trình Tư Thành, ngươi thật ra từ đầu đến cuối có từng để ý đến thê tử của mình hay không? Ngươi là cái dạng phu quân gì vậy? Đúng là một kẻ khốn nạn, còn nói bản thân vì muốn tốt cho nàng, ngươi không biết nàng như thế nào thì làm sao biết cái gì tốt cho nàng? Những việc mà ngươi đã làm, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.
~~
Tuệ Nghi mở mắt dậy, chút ánh sáng yếu ớt từ ngọn nến đầu giường giúp nàng nhìn rõ gương mặt của nam nhân đang ngồi cạnh giường nàng. Gương mặt tuấn tú, đẹp như tượng tạc, còn ai khác như vậy có thể xuất hiện trong phòng nàng ngoài Trình Tư Thành?
Trình Tư Thành? Nàng không còn có tư cách cùng hắn đối mặt nữa, đứa con của hai người lại mất nữa rồi. Vì sao cứ luôn như vậy, vì sao nàng cứ luôn bị sảy thai như vậy? Rõ ràng nàng đã cố hết sức chăm nom bản thân mình cơ mà, thuốc dưỡng thai dù có khó nuốt ra sao, vị đắng thế nào thì nàng cũng uống hết, vì sao nàng lại bị sảy thai được chứ?
Chén thuốc sáng nay, đúng rồi, là do chén thuốc sáng nay. Mùi vị của nó đặc biệt dễ uống, chắc chắn là có người hạ độc vào nó, có người muốn giết con của nàng, lại có người muốn giết con của nàng!
Tuệ Nghi kích động ghì lấy tay Trình Tư Thành, thều thào nói từng chữ:
– Tư Thành, có người giết con chúng ta, Tư Thành, có người giết con chúng ta!
Trình Tư Thành nắm lấy bàn tay gầy gò của nàng đang bấu vào tay mình, ánh mắt ôn nhu cùng an ủi, nói với nàng:
– Tuệ Nghi, không sao hết, có ta ở đây cùng nàng, dù không có con cũng không sao, nàng là đủ rồi.
Tuệ Nghi cả người đang vô cùng kích động, nàng khó khăn lắm mới mang thai một lần nữa, nàng không thể mất con được, nàng không thể mất con được!
– Không có, Trình Tư Thành, con của ta, con của ta!-Nàng dùng hết sức bấu vào da thịt hắn, kích động nói lớn. Đó là con của nàng, nàng đã chở che nó suốt gần hai tháng nay, không thể nói mất là mất được. Nàng không thể mất con được nữa, Trình Tư Thành, chàng sẽ chán ghét nàng, nàng sẽ trở thành độc phụ * mất.
* Ông bà ta có câu: Cây độc không trái, gái độc không con.
Trình Tư Thành ôm ghì cả cơ thể gầy yếu của nàng vào lòng, bàn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Tuệ Nghi, để mặc cho móng tay của nàng bấu thật sâu vào da thịt hắn. Nàng phải bấu thật mạnh vào, để cho hắn chân thực cảm nhận được loại cảm giác này, vừa mừng vừa hận.
– Tuệ Nghi, nàng không cần phải lo, ta sẽ bảo hộ cho nàng thật tốt. Không có con cũng không làm sao, ta chỉ cần nàng là đủ, nàng đừng nghĩ ngợi nhiều, nàng đối với ta là quan trọng nhất, trên đời này không có điều gì với ta quan trọng hơn việc nàng bình an cả.-Trình Tư Thành ở bên tai nàng, nhẹ nhàng an ủi. Đúng vậy, một mình nàng bên cạnh hắn là đủ, hắn không cần điều gì nữa cả.
Tuệ Nghi ghì vào lòng hắn, nức nở khóc, tâm lý đứa con trong bụng nàng bị hãm hại cũng không biến ra khỏi đầu nàng. Lần trước là Lâm thị, lần này lại là ai muốn hại con của nàng? Đại phu, đúng, đại phu bốc thuốc muốn hại con của nàng!
– Trình Tư Thành, con của ta bị tên đại phu hãm hại, hắn giết con của ta. Trình Tư Thành, chàng mau giết hắn, mau giết hắn.-Tuệ Nghi ghì vào tay hắn, cố rướn người lên, gặng nói từng chữ.
Nước mắt chưa từng dừng chảy khỏi đôi mắt tròn đẹp của nàng, Trình Tư Thành nhìn vào lại như bị thôi miên, gật đầu đáp chắc nịch:
– Tuệ Nghi, nàng yên tâm, ta không để ai làm hại nàng nữa.
Ngày hôm đó là lần thứ hai trong đời Tuệ Nghi khóc đến mức sưng vù hai mắt, mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Trình Tư Thành suốt từ đầu đến cuối vẫn luôn túc trực bên cạnh nàng, để mặc cho móng tay nàng bấu vào lớp vải xuyên qua da thịt hắn. Có những lúc hắn còn phải đặt tay mình vào miệng nàng cho nàng cắn, tránh để nàng kích động mà cắn trúng lưỡi. Lúc Tuệ Nghi thiếp đi rồi, hai cánh tay và ngón tay của hắn đều dính máu. Nhìn có vẻ rất đau, nhưng tâm trạng hắn thực sự lại rất vui.
Lúc Trình Tư Thành nhận ra loại cảm giác khác thường này của mình là mấy ngày sau đó khi Tuệ Nghi đã dần bình tĩnh lại. Hắn cảm thấy bản thân hình như đã bị gì đó rồi, cảm giác nhìn Trình Tư Mỹ bị hắn cho người cắt lưỡi, dùng cực hình tra tấn khiến tâm trạng hắn rất thống khoái. Khi nhìn Tuệ Nghi bị sảy thai, lại biết rõ ràng được bây giờ thê tử của mình đã bình an vô sự khiến hắn tột cùng hạnh phúc. Hắn cuối cùng cũng làm được việc bảo vệ tốt cho nàng, hắn việc gì lại có thể không vui được.
~~
Tuệ Nghi tỉnh dậy vì tiếng khóc của trẻ con cứ vang vọng bên tai không dứt. Nàng ban đầu cứ tưởng bản thân lại nằm mơ thấy ác mộng, dạo gần đây đêm nào nàng vừa nhắm mắt đã nghe thấy tiếng đó, dù Trình Tư Thành luôn nằm bên cạnh an ủi rằng nàng bị ảo giác, bản thân nàng lúc nào cũng không thôi thấy hết đau khổ.
Trình Nghi Hỷ vừa được làm lễ đầy tháng xong, cả người thơm tho trắng trẻo được quấn trong khăn gấm màu vàng được bà vú bồng đến phòng nàng. Trình Tư Thành thấy nàng dạo này dù sắc mặt đã khá hơn rất nhiều nhưng hình như vẫn còn rất buồn bã, hắn liền nghĩ mang đứa trẻ này đến bầu bạn cùng thê tử, giúp nàng vui vẻ.
Trình Nghi Hỷ có nét giống với An Sở Lan, đặc biệt là đôi mắt. Tuệ Nghi nhìn vào cũng có thể nhìn thấy An thị, nàng lại sinh ra ghen tỵ.
– Đứa bé đáng yêu quá.-Nàng ngồi nhìn hết bà vú, Phù Dung, Tiểu Nhi rồi tới Mỹ Lâm bồng đứa bé dỗ dành nó hơn một canh giờ mới thốt ra được một câu.
Trình Tư Thành nãy giờ vẫn trông chừng thái độ của Tuệ Nghi bây giờ mới mỉm cười nhìn nàng, nói:
– Đúng vậy, nàng có thích nó không? Ta để nó ở lại đây với nàng nhé?
Tuệ Nghi thích nó chứ, nàng cũng suýt có một đứa con đáng yêu như vậy. Nhưng nàng không muốn lại đi lấy con của người khác, nàng bây giờ không giống như mấy tháng trước hào phóng nói bản thân không sao, nàng rất không ổn, nàng không ổn một chút nào cả.
Kí ức đáng sợ kia hàng đêm vẫn bủa vây lấy nàng khiến nàng không lúc nào ngủ được. Nàng từng cảm nhận được từng chút một sinh linh bé nhỏ trong bụng mình ngày một lớn lên, ngày một đến gần nàng hơn. Tuệ Nghi hiện tại, nàng không còn hơi sức mà đi đến Thương Dương sơn đào một cái hố, chôn xuống dưới đó khóa trường mệnh của con mình, cầu xin cho nó đi đến một thế giới khác hạnh phúc hơn mà vui sống. Nàng muốn nó cùng nàng đi đến nơi này, cho dù nơi này có tàn nhẫn, lòng người có độc ác ra sao thì nàng cũng sẽ che chở cho nó, không để nó bị tổn thương. Nàng đã cố hết sức như vậy rồi, vì sao ông Trời lại không cho nàng một cơ hội chứ?
– Tư Thành, chàng đưa đứa bé về Quyên Vân hiên với An thị đi, đừng để sau này nó và mẫu thân nó sẽ oán trách chàng. An thị không làm gì sai cả, nàng là mẹ ruột của nó, nàng xứng đáng được bên cạnh chăm sóc nó.-Tuệ Nghi khẽ dựa vào lòng Trình Tư Thành, nhẹ nhàng nói.
Trình Tư Thành hơi khựng người lại một chút, nhưng rất nhanh đã vòng tay ôm lấy nàng, lời nói đầy sủng nịch:
– Nàng muốn sao thì chính là như vậy.
Sau đó Trình Tư Thành quả thực đưa Trình Nghi Hỷ trở lại Quyên Vân hiên. An Sở Lan nhìn nữ nhi của mình được chăm sóc cẩn thận, cả người mũm mĩm trắng trẻo thì mừng đến phát khóc. Nàng vốn tưởng Trình Tư Thành đem đứa bé đi là vì muốn thủ tiêu nó, vì suy cho cùng từ đầu đến cuối hắn nửa phần cũng chưa từng tỏ thái độ là muốn có nó hay không. Hôm nay ôm con trong tay, lại nghe bà vú nói chủ quân giao đứa trẻ lại cho nàng, hi vọng nàng sẽ yên phận ở Quyên Vân hiên này mà chăm sóc dạy dỗ nó, An thị một lần nữa cảm thấy bản thân thật sự được trời cao thương xót.
Nhưng An Sở Lan biết rõ một điều, đứa trẻ này dù có nửa phân lượng trong lòng Trình Tư Thành hay không thì nàng ta cũng không bằng. Nàng đã nghe mấy nha hoàn trong viện mình dạo gần đây thầm nói với nhau Tuệ Nghi lại sảy thai một lần nữa, nguyên nhân không rõ. Nhưng Trình Tư Thành dường như càng vì chuyện này mà sủng ái Tuệ Nghi thêm nhiều hơn, rất nhiều đồ đạc, trang sức, y phục, kì trân dị bảo khắp mọi nơi đều được mua về Trình phủ, đem đến Dương Liễu viện của nàng ta. Trình Tư Thành cũng không hề tỏ thái độ sẽ hưu vị chính thê năm lần bảy lượt không thể khai chi tán diệp cho Trình gia này, ngược lại đám nha hoàn đó nói với nhau chủ quân còn tỏ ra rất rõ thái độ thoải mái, vui vẻ dạo gần đây, dường như lúc nào cũng ở bên cạnh Tuệ Nghi. Khi thì cùng nàng đọc sách, khi thì đích thân vẽ tranh của nàng, khi thì cầm đàn thổi sáo, thật sự là làm mọi cách có thể để gần gũi với phu nhân.
~~
Trình Tư Thành gần đây rất thích quấn quýt bên cạnh Tuệ Nghi làm nàng đôi khi cảm thấy hơi phiền phức. Không thể phủ nhận phu quân của mình cầm đàn rất hay, vẽ tranh cũng rất đẹp khiến cho nàng cảm thấy cũng vui vẻ, nhưng Tuệ Nghi cũng cảm thấy thiếu thiếu một chút gì đó. Nàng nghĩ, khung cảnh gia đình ba người hạnh phúc sẽ dễ nhìn một chút, cũng có thể khiến cho lòng nàng nhẹ nhõm hơn.
Gần đây nàng không còn nằm mơ nghe thấy tiếng khóc của trẻ con nữa, thay vào đó là những người nàng không mấy quen biết, thậm chí là chưa từng gặp gỡ bao giờ, họ liên tục chửi mắng, nguyền rủa nàng. Họ nói nàng là đồ độc phụ, đồ nữ nhân vô năng, đồ thua kém thất bại, vì nàng không thể sinh con.
Nàng rõ ràng không có, nàng không phải loại nữ nhân đó, nàng rõ ràng có thể mang thai, nàng cũng có khả năng sinh con. Là có người muốn giết hại con nàng, rõ ràng là nàng bị hãm hại, vì sao không có ai tin nàng?
Ngay cả Trình Tư Thành cũng không chịu nghe nàng nói, lần nào nàng nhắc đến chuyện của đại phu, hắn cũng chỉ nói mình đã trừng phạt người đó rồi, nàng không cần phải lo. Nhưng vì sao hắn không cho nàng biết nguyên nhân tại sao người đó muốn giết con nàng, tại sao hắn không nói? Nàng tột cùng là đã đắc tội với người nào, vì sao tai ương cứ giáng xuống đầu nàng như vậy?
Tuệ Nghi miên man suy nghĩ, cả người thoáng chốc đã mướt mồ hôi lạnh. Tiếng đàn mềm mại du dương của Trình Tư Thành nghe thật khó chịu. Nàng nheo mày, khẽ gọi hắn:
– Tư Thành, thiếp mệt, chàng đưa thiếp về phòng được không?
Trình Tư Thành ngay lập tức dừng đàn, ngẩng đầu dậy nhìn nàng, từ chiếc ghế gỗ tiến lại trường kỷ dài mà Tuệ Nghi đang nằm, hỏi nàng:
– Nàng lại khó chịu ở đâu sao? Ta cho người đi gọi Tuyên đại phu nhé?
Tuyên Quân Lệ, gần đây nàng thường xuyên gặp người này. Đây là một bằng hữu tốt của Trình Tư Thành, hành nghề y, lại đảm đương việc bắt mạch và bốc thuốc điều dưỡng cơ thể cho nàng nên Tuệ Nghi cũng sinh ra thái độ rất cảm kích. Nhưng thuốc của vị đại phu này rất đắng, vị so với thuốc dưỡng thai của nàng còn khó nuốt hơn vạn lần, Tuệ Nghi ngược lại không muốn gặp hắn quá thường xuyên.
– Không cần, thiếp chỉ là thèm ngủ thôi, chàng không cần làm phiền Tuyên đại phu.
Trình Tư Thành khẽ gật đầu, từ trên ghế nhẹ nhàng bế nàng lên, đi về phòng ngủ. Từ khi sảy thai lần thứ hai đến nay đã được hơn hai tháng, Tuệ Nghi điều duy nhất có thể cảm nhận được chính là cơ thể càng yếu ớt, đi lại tất cả một là dựa vào Trình Tư Thành bồng bế, hai là Phù Dung và Mỹ Lâm hoặc Tiểu Nhi dìu.
Trình Tư Thành đặt nàng lên giường trong phòng ngủ, cẩn thận đắp chăn cho nàng, sau đó quay đi đốt hương an thần trong phòng, cuối cùng quay lại buông rèm che. Hắn từ đầu đến cuối ánh mắt tràn đầy ôn nhu cùng sủng nịch nhưng không hiểu vì sao qua ánh mắt của Tuệ Nghi, đó lại trở thành một loại nhẫn nại.
Tuệ Nghi nghĩ, nàng chắc chỉ còn một chút thời gian ngắn ngủi nữa thôi. Từ giờ đến lúc Trình Tư Thành hoàn toàn mất hết kiên nhẫn với nàng mà đưa đến tay nàng một tờ giấy hưu thê, sau đó tái hôn. Nàng mong lúc đó đến nhanh một chút, ít ra nàng không phải sống trong loại đau khổ dằn vặt như thế này nữa.
________________________________________________________________________________________________________________
20:45 29.06.2020
P/s: Mình không biết mọi người có cảm nghĩ hiện tại như thế nào về truyện nữa, nhưng chắc chắn là đang phẫn nộ với tác giả là mình lắm đúng không: