Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn

Chương 80: Khoảng cách xa nhất thế giới (12)


Đọc truyện Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn – Chương 80: Khoảng cách xa nhất thế giới (12)

Sáu tháng cuối năm 2004, điện thoại di động có chức năng chụp ảnh trở thành cơn sốt của giới trẻ. Trong cửa hàng di động mà Trình Thực dẫn Hứa Tố Kiệt và Tô Nhất đến, các loại điện thoại mới được bày la liệt ở những vị trí bắt mắt, mẫu nào cũng rất thời trang, tinh xảo, tích hợp khá nhiều chức năng, ví dụ chụp ảnh, nghe nhạc, chơi điện tử, lên mạng, ghi âm…

Đem ra so sánh, chiếc di động Siemens mà Tô Nhất mua từ hai năm trước đúng là đồ cổ. Di động của Hứa Tố Kiệt còn mua trước cả của cô nên Hứa Tố Kiệt quyết định thay máy mới.

Trình Thực chọn một chiếc di động mà hãng Nokia mới tung ra thị trường, đứng trong đại sảnh cửa hàng chụp bừa hai kiểu để thử độ nét. Kiểu thứ nhất chụp một chậu hoa tươi trên quầy hàng, kiểu thứ hai, cậu cố tình chụp Tô Nhất đang giúp Hứa Tố Kiệt chọn điện thoại ở một quầy khác.

Đó là một quầy hàng ở gần đường, Tô Nhất đang đứng trước cửa kính, ánh mặt trời ấm áp giống như hạt bồ công anh vàng óng rơi khắp người cô. Dưới ánh nắng, mái tóc cô trở nên óng ánh, thi thoảng khúc xạ một đường rực rỡ màu xanh tím than; làn da giống như lụa trắng mới dệt, mịn màng sáng bóng không tì vết; đôi mắt cô trong vắt, sáng ngời như nước suối nguồn, linh hoạt hứng khởi nhìn quanh; thiếu nữ thanh xuân dưới ánh nắng giống như hạt đậu Hà Lan tươi mơn mởn mọng nước và tràn đầy sức sống.

Trong lúc cô không chú ý, Trình Thực đã ghi lại thời khắc tuổi trẻ xanh tươi mơn mởn của cô. Sau đó, cậu nói với nhân viên bán hàng: “Tôi lấy chiếc này.”

Trình Thực vào cửa hàng chưa đến mười lăm phút đã quyết đoán bỏ tiền mua một chiếc điện thoại. Khác với cậu ta, Hứa Tố Kiệt và Tô Nhất lại đang hoa hết cả mắt. Cái này tốt, cái kia cũng tốt, chọn đi chọn lại không biết phải chọn cái nào. Cuối cùng, Hứa Tố Kiệt đành nhờ Trình Thực chọn giúp. 

Trình Thực gợi ý một chiếc di động của hãng Lenovo. “Chiếc này chức năng đầy đủ, giá có hơn hai nghìn tệ, rất thực dụng.”

Hứa Tố Kiệt nghe lời cậu. Lúc cô đi trả tiền, Tô Nhất nhìn chiếc di động Nokia thời thượng tinh xảo trong tay Trình Thực, không kìm được hỏi mượn xem một chút.

Bấm đông bấm tây một hồi, cô hứng khởi hỏi: “Này, chức năng chụp ảnh của nó ở chỗ nào vậy? Cùng là di động chụp ảnh mười chấm như nhau mà cái máy này lại đắt gấp đôi cái của Hứa Tố Kiệt, mình rất muốn biết rốt cuộc hơn ở chỗ nào?”

Mắt Trình Thực lóe lên một tia mất tự nhiên. Cậu lấy lại chiếc di động, nhét vào túi, giọng thản nhiên nói: “Kì thực cũng như nhau thôi, chỉ đắt ở nhãn hiệu, chẳng có gì để xem cả.”

Tô Nhất có phần ngạc nhiên, nói: “Hả, sao cậu lại cất đi nhanh thế? Điện thoại mới không nỡ để người khác chơi sao? Từ lúc nào cậu tại trở nên nhỏ mọn thế? Thôi đi, mình không thèm, mình mượn di động mới của chị Hứa chơi.”

Tô Nhất cầm điện thoại mới của Hứa Tố Kiệt lên hí hoáy như trẻ con được đồ chơi. Trên bàn ăn, cô chụp một kiểu cho Hứa Tố Kiệt, lại chụp cho Trình Thực một kiểu, sau đó nhìn thành quả, tự khen: “Chị Hứa, chị xem em chụp cho chị đẹp chưa này.”


Hứa Tố Kiệt cầm lấy máy xem: “Đẹp đấy? Ơ, sao bức chụp Trình Thực lại khó coi thế?”

“Xin chị đấy, là tại em chụp không đẹp sao? Chị không thấy cậu ta cứ đeo cái mặt khổ sở nhăn nhó kia, ảnh chụp đương nhiên không đẹp rồi. Trình Thực, cậu cười một cái cho mình chụp xem nào.”

Trình Thực nói: “Đừng chụp mình nữa, mình không thích chụp ảnh.”

“Không thích chụp ảnh thì cậu mua điện thoại chụp ảnh làm gì? Thừa tiền không biết tiêu vào đâu à? Đưa đây mình tiêu hộ cho.”

Trước câu nói đùa của Tô Nhất, Trình Thực lại rất phối hợp, lập tức móc ví ra đặt lên bàn. “Cầm đi mà tiêu này.”

Cô tỏ vẻ thấy tiền là sáng mắt lên, chộp lấy cái ví, hoàn toàn chỉ mang tâm lí đùa nghịch, nói: “Chị Hứa, chúng ta phát tài rồi.” Sau đó cô mở chiếc ví ra xem. Tiền mặt trong ví không nhiều lắm, chỉ gần một nghìn tệ nhưng thẻ ngân hàng thì có tới mấy chiếc liền.

Trong ngăn kẹp trong suốt có lồng một bức ảnh cả gia đình ba người, có thể thấy rõ đó là Trình Thực và bố mẹ cậu, Tô Nhất thuận miệng hỏi: “Trình Thực, đây là bố và mẹ cậu à?”

“Ừ.”

Hứa Tố Kiệt cũng quay sang xem, nhận xét: “Trình Thực, cậu rất giống bố đấy.”

“Mọi người đều nói mình và bố mình như cùng một khuôn đúc ra.”

Dưới bức ảnh chụp gia đình còn lộ ra một đoạn đường viền của một bức ảnh khác. Tô Nhất tò mò lấy ra xem, hỏi: “Dưới này còn nhét ảnh của ai vậy?”


Trình Thực đang gắp thức ăn, vừa nghe thấy câu hỏi này của cô, đôi đũa trong tay cậu lập tức rơi xuống. Cậu đứng phắt dậy, gần như là giằng lại chiếc ví trong tay Tô Nhất. Nhìn thấy tấm ảnh vẫn chưa bị cô rút ra, cậu thầm thở phào nhẹ nhõm.

Phản ứng của Trình Thực khiến Tô Nhất ngẩn người, rồi cô nhanh chóng hiểu ra, cười ranh mãnh, nói: “Này, cậu căng thẳng như thế làm gì? Cậu giấu ảnh bạn gái trong đó, không muốn bị mình nhìn thấy phải không?”

Mặt Trình Thực bỗng đỏ bừng lên, cậu nhét ví tiền vào túi quần, cố tỏ vẻ tự nhiên, nói: “Ăn cơm đi, đồ ăn nguội là không ngon nữa đâu.”

Tô Nhất càng cười to hơn. “Cậu đánh trông lảng thật vụng về! Cậu sợ cái gì chứ? Mình thật sự rất tò mò không biết ai đã chinh phục được đỉnh Everest đấy. Chị Hứa, chị có tò mò không?”

Hứa Tố Kiệt cũng tò mò hỏi: “Trình Thực, có phải là cái cô tiểu sư muội năm nhất không? Mình nhìn thấy cậu lái xe chở cô ta không chỉ một lần. Ba năm đại học cậu chẳng có động tĩnh gì, không ngờ năm cuối lại “bùng nổ” như vậy. Không tệ không tệ, cũng phải hẹn hò chứ, sinh viên đại học mà không hẹn hò thì đời sinh viên không trọn vẹn, cuối cùng cậu cũng bù đắp được thiếu sót này rồi.”

Bất luận hai người dò hỏi thế nào, Trình Thực đều kiên quyết từ chối tiết lộ tấm ảnh được giấu dưới tấm ảnh gia đình. “Ăn cơm đi, nếu nhiều đồ ăn thế này vẫn không bịt được miệng hai người thì gọi thêm vài món đi. Bữa này mình mời, ok?”

Thế là bữa cơm vốn dĩ do Hứa Tố Kiệt mời lại thành ra để Trình Thực trả tiền.

Sau khi về kí túc xá, Tô Nhất nói với Hứa Tố Kiệt: “Chị Hứa, chị phải cảm ơn em đấy, may mà em phát hiện Trình Thực giấu ảnh bạn gái trong ví tiền, nên mới tiết kiệm cho chị được tiền bữa cơm này.”

“Còn lâu ấy, chị sớm đã biết Trình Thực sẽ không để chị mời đâu. Lần trước mẹ em đến chị đã nhận ra rồi, cậu ta sau có thể để con gái rút tiền mời mình chứ.”

Tô Nhất nghe một hồi, chỉ có thể gật đầu tán đồng. Trình Thực về đến nhà liền nằm lăn ra xô pha, những ngón tay mảnh khảnh từ rút tấm ảnh bên dưới tấm ảnh gia đình trong ví ra. Trong ảnh là Tô Nhất thời học cấp ba, mặc một bộ váy trắng, hướng về phía cậu tươi cười rạng rỡ.


Lặng lẽ ngắm tấm ảnh hồi lâu, cậu lại mở tấm ảnh duy nhất trong chiếc điện thoại mới ra, cô gái trẻ như tỏa sáng dưới ánh mặt trời, tươi cười rạng rỡ. Ngắm nhìn hai khuôn mặt giống nhau, ánh mắt Trình Thực mơ màng dao động…

Sau hôm thất hẹn, anh Chu lại đến tìm Hứa Tố Kiệt nhưng cô nhất quyết không gặp, chỉ viết một bức thư dài, đưa Tô Nhất mang xuống cho anh ta.

Không biết cô đã viết những gì, anh Chu xem xong thì thở dài thườn thượt không nói một lời, quay người bỏ đi.

Khuôn viên trường giữa mùa thu tràn ngập lá phong đỏ, lá thích vàng, thi nhau rụng lả tả giống như một cơn mưa rực rỡ sắc màu. Bóng lưng thất vọng của anh Chu trong cơn mưa lá bay hiện lên vô cùng ảm đạm, khiến Tô Nhất bất giác chạnh lòng đồng cảm với anh ta. Bởi vì cô ít nhiều biết được một điều: Hứa Tố Kiệt kiên quyết chia tay với anh Chu vì cô ấy đã có tình yêu mới. Gần đây, Hứa Tố Kiệt thường xuyên nấu cháo điện thoại với một người nào đó, nếu ở trong kí túc xá thì cô sẽ đi ra ban công nghe. Tô Nhất đoán cô ấy đang yêu một người ở nơi xa.

Nhưng Hứa Tố Kiệt không chịu thừa nhận chuyện đó chỉ nói là một người bạn rất tốt ở quê nhà Nam Xương. Tô Nhất cũng không gặng hỏi.

Cuối tháng Mười một, Hứa Tố Kiệt nhắc nhở Tô Nhất rằng sắp đến sinh nhật của Trình Thực, nếu muốn chuẩn bị quà tặng cho cậu thì cô nên bắt đầu đi. Tô Nhất hỏi: “Ngày bao nhiêu tháng Mười hai nhỉ?”

“Mùng Chín tháng Mười hai, cậu ta làm sinh nhật theo lịch dương, năm nào cũng là ngày này, rất dễ nhớ. Chị cũng chuẩn bị một món quà, có thời gian thì cùng đi chọn nhé.”

Chủ nhật, Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt chạy khắp phố gần như cả buổi chiều mà vẫn chưa tìm được một món quà ưng ý. Mua quà cho con trai chẳng dễ chút nào, đặc biệt là cho kiểu công tử nhà giàu chẳng thiếu thứ gì như Trình Thực.

“Hay là mỗi người lại tặng cậu ta một chiếc ô tô đồ chơi.” Tô Nhất thật sự không đi nổi nữa, bèn gợi ý.

“Năm ngoái ô tô đồ chơi, năm nay lại ô tô đồ chơi, cứ làm như cậu ta là trẻ con không bằng.”

“Vậy chị nói xem nên mua gì? Em nghe lời chị.”

“Chị nhất thời cũng chưa nghĩ ra, em cũng phải để tâm nghĩ đi chứ! Lúc em tặng quà sinh nhật cho Chung Quốc thì để tâm thế cơ mà!”

Tô Nhất hùng hồn nói: “Chuyện đó có thể giống nhau được sao? Đây là bạn trai của em mà.”


“Đem một nửa tấm lòng mà em dành cho bạn trai để suy nghĩ xem mua quà gì tặng cho Trình Thực đi, dù sao người ta cũng đưa em đi viện trong lúc em bị bệnh, lại còn ngồi trông em nữa, tạm thời có thể coi như một nửa ân nhân cứu mạng rồi đấy. Em tặng quà cho cậu ta chẳng phải là để cảm ơn cậu ta còn gì? Vậy thì đừng qua loa đại khái như vậy được không?”

Tô Nhất cứng họng không cãi được, đành phải lấy lại tinh thần, tiếp tục đi chọn quà. Tại một trung tâm thương mại, Hứa Tố Kiệt đã nhắm được một chiếc bật lửa khá tinh xảo, nhưng cô lại bùi ngùi nói: “Tiếc là Trình Thực không hút thuốc, nếu không mua cái này tặng cậu ta có phải tốt không.”

Tô Nhất nhớ ra, nói: “Cậu ta cũng hút thuốc đây, có một lần em nhìn thấy.”

“Vậy à?” Hứa Tố Kiệt vui mừng nói, “thế là quà của chị đã quyết định xong, chính là chiếc bật lửa này.”

Hứa Tố Kiệt bỏ tiền ra thanh toán luôn, nhiệm vụ của cô coi như đã xong. Tô Nhất thì vẫn tay không, thở dài, nói: “Chị thì coi như xong rồi, còn em thì làm thế nào đây? Chị tặng bật lửa, hay là em tặng một cái gạt tàn thuốc lá nhỉ, quá hợp luôn.”

Cô nhân viên bán hàng tươi cười nói: “Gian bên kia có rất nhiều gạt tàn thuốc đẹp, cô có thể đến đó xem.”

Tô Nhất đi xem gạt tàn thật, đi được nửa đường, cô lại bị thu hút bởi quầy đồ ngọc ở bên cạnh. Cô dừng bước trước một tủ dây treo trang trí, tiện tay cầm một chiếc lên xem, hỏi: “Đây là đồ trang trí treo trên xe ô tô phải không?”

Nhân viên bán hàng nói: “Vâng, thưa cô, đây đều là dây treo trên xe ô tô.

Ngọc có thể trừ tà, ngăn tai ương, bảo vệ bình an, dây treo bằng ngọc thạch có thể phù hộ cho chủ xe thượng lộ bình an, gặp hung hóa cát. Cô có muốn chọn một cái không?”

Tô Nhất nhìn giá tiền, một hai trăm tệ, cũng không đến nỗi đắt, thế là cô quyết định mua một sợi tặng cho Trình Thực.

“Chị Hứa, quà của em cũng chọn được rồi. Qua đây giúp em chọn một cái đi.” 

Hứa Tố Kiệt và Tô Nhất xem kĩ càng một lượt tất cả dây treo trang trí xe ô tô trong quầy hàng, cuối cùng chọn một chiếc có khắc chữ “như ý phú quý”. Một miếng ngọc phỉ thúy với hình dáng nút tết đặc trưng của Trung Quốc, phối thêm tám con lợn nhỏ mặt tròn xoe cũng bằng ngọc trông đáng yêu vô cùng. Nhân viên bán hàng nói miếng ngọc đó gọi là ngọc như ý, tám con lợn nhỏ gọi là lợn phú quý, mấy thứ đó kết hợp lại với nhau ngụ ý cát tường như ý, đại phú đại quý.

Những lời chúc thật sự rất hay, nhưng Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt chọn sợi dây này thực ra là vì tám chú lợn nhỏ. Trình Thực tuổi Hợi nên tặng cậu ta sợi dây này là hợp nhất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.