Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn

Chương 52: Người ở trong lòng (2)


Đọc truyện Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn – Chương 52: Người ở trong lòng (2)

Còn vài ngày nữa là đến Tết, Tô Nhất đột nhiên cảm thấy sự bất thường của cơ thể.

Sáng sớm hôm đó, Tô Nhất tỉnh dậy vì cảm thấy khó chịu trong người, bụng dưới bên trái đau âm ỉ. Cô nghĩ có thể vì sắp đến ngày nên không để ý lắm, nằm xuống ngủ tiếp. Mùa đông, cô thích nhất là cuốn mình trong chăn ngủ nướng. Nhưng rồi cô cảm thấy bụng mình ngày càng đau dữ dội, cuối cùng lên cả đến thắt lưng. Cô đau đến vã cả mồ hôi và cô bắt đầu cảm thấy khác thường. Bố mẹ đã đi làm, ở nhà chỉ có một mình cô. Vớ lấy di động trên chiếc bàn nhỏ đầu giường, cô nhắn một tin cho Chung Quốc: “Em đau bụng quá.”

Tin nhắn gửi đi chưa đầy một phút, Tô Nhất đã nghe tiếng Chung Quốc mở cửa đi vào, còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng: “Tô Nhất, đang yên đang lành sao em lại bị đau bụng vậy?”

“Em cũng không biết. Không chỉ đau bụng, giờ lưng cũng đau.” Sắc mặt Tô Nhất tái đi vì đau đớn.

Thấy cô đau quá, Chung Quốc lập tức cõng cô xuống lầu, gọi taxi đến bệnh viện. Dọc đường, cậu liên tục giục tài xế chạy nhanh lên.

Tô Nhất đau đến phát khóc. Lớn ngần này tuổi, chưa bao giờ cô bị đau như vậy. Chợt nghĩ đến tình huống nhân vật nữ chính đột nhiên bị mắc bệnh nan y trong những bộ phim thần tượng, cô sợ hãi nói: “Chung Quốc… liệu em có bị bệnh nan…”

“Không đâu.” Chung Quốc chưa chờ cô nói hết câu đã vội vàng ngăn lại, ôm cô thật chặt. “Em nghĩ linh tinh cái gì vậy?! Đau thế này chắc chắn là viêm ruột thừa rồi, đừng tự dọa mình như vậy.”

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Chung Quốc, Tô Nhất cũng yên tâm vài phần. Nhưng cô không biết thực ra mồ hôi của cậu đã vã ra như tắm, giống như cô. Cô đổ mồ hôi vì đau, còn cậu thì vì lo lắng. Lần nào xem đến những cảnh mắc bệnh nan y trên phim, cậu cũng nhăn nhó nói: “Không phải bệnh nan y thì là tai nạn, không có gì mới lạ hơn nhỉ?”

Giây phút này, Chung Quốc rất sợ mình sẽ gặp phải cảnh tượng giống trong phim. Giữa trời đông lạnh giá, cậu sợ đến mức mồ hôi ướt đẫm áo.


Trong phòng cấp cứu, sau khi một bác sĩ tuổi ngoài bốn mươi thăm khám sơ qua cho Tô Nhất, Chung Quốc xông vào, vồn vã hỏi: “Bác sĩ, bệnh tình cô ấy thế nào ạ?”

Bác sĩ liếc nhìn khuôn mặt lấm tấm mồ hôi giữa ngày đông giá rét của chàng trai trẻ. Bặm môi, chau mày vẻ bất an, không từ nào có thể tả hết tâm trạng lo âu của cậu. Chỉ nhìn qua, ông bác sĩ giàu kinh nghiệm đã dễ dàng đoán được mối quan hệ giữa hai người.

Ông không trả lời mà quay lại hỏi: “Cậu là bạn trai của cô ấy à?”

“Vâng, bệnh tình cô ấy thế nào ạ?” Chung Quốc hỏi thêm lần nữa.

“Hai người có ở cùng nhau không?”

Ông bác sĩ vẫn chỉ hỏi. Câu hỏi này khiến Chung Quốc chột dạ, cậu đưa Tô Nhất đến khám bệnh, bác sĩ hỏi hai người có ở cùng nhau không để làm gì? Cậu nhẫn nại trả lời: “Bọn cháu ở cùng nhau, nhà cháu ngay cạnh nhà cô ấy. Bác sĩ, rốt cuộc bệnh tình cô ấy sao rồi ạ?”

Chung Quốc đã hỏi đến lần thứ ba, bác sĩ vẫn không trả lời, lại nửa đùa nửa thật hỏi: “Tôi hỏi hai người có ở cùng nhau không, ý là hai người có ngủ cùng nhau không?”

Chung Quốc ngớ người. “Sao ạ?”


Tô Nhất cũng quên cả đau, hỏi: “Sao cơ ạ?”

Bác sĩ nói rõ ràng hơn: “Hai người đã quan hệ với nhau chưa?”

Câu hỏi quá nhạy cảm khiến Chung Quốc đỏ mặt tía tai. Tô Nhất thì đã đau đến mặt mũi tái xanh tái xám, không thể đỏ lên được, chỉ xấu hổ lắc đầu lia lịa. “Không có, không có, không có…”

Hai người nhìn nhau như đang cùng nhớ tới lần đầu tiên gần gũi về thể xác. Nhưng lần đó cũng chỉ dừng lại ở ôm hôn chứ không hề tiến xa hơn.

“Phải nói thật, nếu không nhỡ có hậu quả gì thì hai người tự đi mà gánh chịu.”

Ý của ông bác sĩ đã quá rõ ràng, ông ta gần như chắc chắn họ đã làm chuyện đó. Kì lạ thật, sao ông ta lại quan tâm đến vấn đề này như vậy, không lẽ có liên can đến chuyện cô bị đau bụng? Tô Nhất cảm thấy rất khó hiểu.

Chung Quốc sau một hồi ngẩn ngơ cũng đỏ mặt kiên quyết phủ nhận: “Không, tuyệt đối không. Bác sĩ, vì sao ông lại hỏi như vậy chứ?”

“Bụng dưới bên trái của cô ấy đau dữ dội, vị trí này có ống dẫn trứng, nếu như mang thai ngoài tử cung sẽ dẫn đến vỡ ống dẫn trứng, gây đau bụng. Cho nên hai người phải nói thật, nếu giấu giếm thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Mang thai ngoài tử cung nếu không được cấp cứu kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”


Thì ra là vậy, Tô Nhất và Chung Quốc đồng thanh phủ nhận: “Bác sĩ, không có thật mà.”

“Vậy đi siêu âm xem thế nào.”

Trên tờ kết quả siêu âm có viết hai khả năng: Một là sỏi đường tiết niệu, hai là mang thai ngoài tử cung (chưa xác định).

Kết quả siêu âm đã loại bỏ khả năng thứ hai, Tô Nhất đau bụng và lưng là vì sỏi thận. Ở hai bên thận của cô lần lượt phát hiện một và ba viên sỏi đường kính ba đến năm milimet, niệu quản bên ổ bụng trái cũng có sỏi vụn. Các viên sỏi cọ sát vào niêm mạng nội tạng nên mới gây ra triệu chứng đau bụng và lưng.

Tô Nhất và Chung Quốc từ nhỏ tới giờ luôn khỏe mạnh, ngoài việc thi thoảng phải đến phòng khám mua thuốc cảm cúm ra, hầu như chưa phải vào bệnh viện lần nào. Sỏi thận là gì, cả hai hoàn toàn không biết, cho nên vừa lấy được kết quả siêu âm “hai bên thận có sỏi”, họ đã hỏi: “Sỏi thận là bệnh gì vậy ạ? Có nghiêm trọng lắm không? Liệu có chữa được không?”

Nữ bác sĩ phụ trách làm siêu âm nhìn hai gương mặt trẻ trung, nhẹ nhàng nói: “Đừng lo lắng, bệnh này chữa được.”

Chung Quốc lại hỏi: “Vậy… có phải làm phẫu thuật không ạ?”

“Sỏi của cô ấy tương đối nhỏ, không cần phải phẫu thuật, tiêm và uống thuốc là được rồi.”

Nghe nói có thể chữa khỏi, Tô Nhất thấy được an ủi phần nào, lại biết không cần làm phẫu thuật thì càng nhẹ nhõm. Mặc dù bụng và lưng vẫn đau nhưng dường như đã giảm bớt so với lúc trước.

Khi đỡ Tô Nhất xuống khỏi giường siêu âm, Chung Quốc siết chặt vòng tay, nói khẽ bên tai cô: “Không nghiêm trọng, đúng là tạ ơn trời đất.”


Đó là những lời cảm kích tự đáy lòng cậu.

Đúng là phải tạ ơn trời đất. Tô Nhất không bị bệnh nan y gì, chỉ cần tiêm và uống thuốc là sẽ khỏi.

Sau khi truyền hết hai chai tiêu viêm giảm đau, lưng và bụng Tô Nhất đã đỡ đau hơn nhiều. Bác sĩ kê cho cô một loại thuốc làm tan sỏi uống trong bảy ngày, uống hết lại đến lấy thuốc điều trị đợt thứ hai. Sau khi điều trị đủ ba đợt theo phác đồ điều trị sẽ phải siêu âm lại, kiểm tra xem sỏi đã tan chưa.

“Trong quá trình đào thải sỏi, có thể gây ra đau lưng và bụng. Bởi khi sỏi được đào thải ra khỏi cơ thể sẽ phần nào ảnh hưởng đến niêm mạc nội tạng, nếu đau quá thì phải đến bệnh viện truyền thuốc tiêu viêm giảm đau ngay. Ngoài ra phải chịu khó uống nước, uống nhiều nước rất có lợi cho việc đào thải sỏi,” bác sĩ dặn dò.

Chung Quốc bắt taxi đưa Tô Nhất về nhà, bế cô lên tận nhà, giọng điệu như vẫn còn hoảng sợ, nói: “Vừa rồi em làm anh sợ chết đi được.”

“Ủa, vừa rồi chẳng phải anh rất bình tĩnh sao?”

“Anh cố bắt mình phải bình tĩnh đấy. Em đã sợ đến phát khóc rồi, nếu anh không bình tĩnh e là em sẽ suy sụp mất.”

Tô Nhất nhớ lại những suy đoán linh tinh hồi nãy của mình, ngượng ngùng nói: “Xem nhiều phim thần tượng quá, bệnh một tí đã lập tức liên tưởng đến chuyện chẳng lành, sau này cho tiền em cũng không xem nữa.”

“Đúng, đừng xem nữa, càng xem càng dễ tưởng tượng linh tinh. Hồi nãy anh cũng liên tưởng đến chuyện đó rồi sợ đến toát cả mồ hôi, quần áo ướt hết rồi.”

Tô Nhất đưa tay sờ vào cổ áo cậu, lớp áo bên trong quả nhiên đã dâm dấp mồ hôi. Trong lòng cô như có chiếc kẹo bông lớn đang tan chảy. Cậu lo lắng cho cô như vậy, vì yêu mà sầu, vì yêu mà lo lắng, sợ rằng sẽ mất nhau. Những lo lắng, muộn sầu ấy chính là minh chứng cho tình cảm của cậu đối với cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.