Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn

Chương 33: Mùa Xuân Năm 2003 (9)


Đọc truyện Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn – Chương 33: Mùa Xuân Năm 2003 (9)

Sau khi trả lại năm trăm tệ cho Trình Thực, cậu ta hỏi cô: “Cậu đi đâu, tôi đưa đi?”

“Thôi khỏi cần, tôi đi xe buýt được rồi.”

Trình Thực mở cửa xe, vẫn khăng khăng giữ ý kiến: “Lên xe đi, chưa biết chừng lát nữa thôi gã kia sẽ dẫn người đến đấy.”

Cũng có thể lắm chứ. Đi khỏi chỗ phiền phức này mới là thượng sách.

“Cậu muốn đi đâu?”

“Chỗ đó khá xa đấy, ngồi xe buýt phải đổi tuyến hai lần, cũng phải mất khoảng nửa tiếng đống hồ. Có làm nhỡ việc của cậu không?”

Trình Thực trả lời gọn lỏn: “Đọc địa chỉ đi.”

Dưới sự chỉ dẫn của Tô Nhất, Trình Thực lái xe đến cổng khu chung cư nơi Đường Thi Vận ở. “Nhà Đường Thi Vận ở trong này. Được rồi, cho tôi xuống đây, tôi tự đi vào. Cảm ơn cậu.”

Trình Thực đưa mắt nhìn một lượt, có chút nghi hoặc, nói: “Nơi này hình như đang có chuyện, sao nhiều người đi vào vậy?”

Nghe Trình Thực nói vậy, Tô Nhất mới để ý thấy đúng là có rất nhiều người đang đi vào tòa nhà, mặt mày ai nấy đều căng thẳng, không ngừng bàn luận chuyện gì đó. Cô đang nghi ngờ thì một chiếc xe tang chạy vào.

Trình Thực nhìn chiếc xe thì như đã hiểu ra, nói: “Xem ra có một cái chết không bình thường ở đây, đám người kia đến để hóng chuyện.”

Đầu óc Tô Nhất chợt choáng váng, mặt biến sắc, một dự cảm chẳng lành khiến toàn thân cô run rẩy. “Đường Thi Vận…”

Vì lo lắng, vì sợ hãi, giọng nói của cô cũng run theo. Trình Thực nghe không rõ, hỏi lại: “Cậu nói gì cơ?”

Tô Nhất như con cá mắc cạn, miệng hết há ra lại ngậm vào, sau đó, cô bỗng hét toáng lên: “Không, Đường Thi Vận…”

Cô cuống cuồng đẩy cửa xe, chạy vào trong khu chung cư. Trong cơn hoảng loạn, bước chân cô lảo đảo như sắp ngã. Trình Thực sững người, lập tức xuống xe chạy theo cô. “Tô Nhất, cậu nghĩ Đường Thi Vận gặp phải chuyện chẳng lành sao?”

Tô Nhất không nghe thấy tiếng Trình Thực nói, chỉ biết cắm đầu chạy về phía nhà Đường Thi Vận. Chạy, chạy chạy. Qua mặt ngã rẽ, khu nhà đã ở ngay phía trước. Có rất nhiều người đang đứng dưới lầu, còn có mặt chiếc xe cảnh sát và cả chiếc xe tang vừa nãy nữa. Cô dừng bước, run rẩy nhìn đám người đó. Nhiều lời bàn luận bay vào tai cô: “Thật đáng tiếc, nghe nói cô gái còn đang học đại học, còn trẻ như vậy mà đã chết rồi.”

“Chẳng phải đang học đại học sao? Bỗng dưng lại nghĩ quẩn, nhảy lầu tự sát.”

“Nghe nói dạo này tinh thần cô ấy không ổn định, nhà hàng xóm ngày nào cũng nghe thấy tiếng cô ấy la hét. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”

“Tự kết liễu đời mình như vậy, một lúc khiến ba người trong nhà phải đi cấp cứu. Vừa rồi ông nội, bà nội cô ấy bị trúng gió, mẹ cô ấy cũng ngất xỉu rồi.”

Đó là những lời minh chứng cho phỏng đoán của Tô Nhất, mỗi từ đều như một nhát búa đập vào đầu cô, khiến cô bàng hoàng, sợ hãi và đau đớn đến mức hai hàm răng va vào nhau lập cập. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cái chết, hơn nữa lại là của một người bạn thân thiết.

Run rẩy, Tô Nhất lê từng bước nặng nề về phía trước, được hai bước thì bị ai đó giữ lại. Cô thẫn thờ quay đầu, nhìn thấy gương mặt của Trình Thực. Cậu ta hẳn đã nghe được tất cả, nét mặt vô cùng u ám nhưng vẫn bình tĩnh hơn cô.

“Đừng tới đó, cậu sẽ không chịu được đâu,” cậu ta nói.

“Tôi đến là để thăm cậu ấy.” Hất mạnh tay Trình Thực ra, nước mắt giàn giụa, cô chạy về phía đám người, vừa chạy vừa nói: “Tôi đến để thăm cậu ấy…”


Trình Thực tại kéo cô lại, khẩn khoản nói: “Tô Nhất, cậu không được đi xem. Cậu đã quá kích động rồi, nhìn cảnh đó không có lợi gì cho cậu cả.”

“Cậu buông tôi ra.”

Tô Nhất ra sức vùng thoát khỏi bàn tay của Trình Thực, đấm, đá, cắn, cào cậu ta, khóc lóc la hét như kẻ điên. Cậu ta cắn răng chịu, không né tránh, vẫn giữ chặt lấy cô không buông. Không lâu sau, đám đông trước tòa nhà giãn ra, xe cảnh sát, rồi xe tang chuyển bánh, lần lượt đi lướt qua họ. Trên nền đất trắng xám trước tòa nhà chỉ còn lại một vũng máu đáng sợ.

Tô Nhất nhìn thấy vũng máu thì như bị một cái búa tạ giáng mạnh xuống đỉnh đầu, trước mắt bỗng tới sầm. May mà Trình Thực đỡ kịp, nếu không cô chắc chắn đã ngã ra đất. Toàn thân mất hết sức lực, cô tựa đầu vào vai cậu ta, khóc nức nở. Nước mắt của cô như thủy triều cuộn trào trên biển, chẳng mấy chốc đã làm ướt đẫm chiếc áo sơ mi của cậu ta.

Trình Thực im lặng mặc cho cô khóc, chỉ khẽ đặt một cánh tay lên lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về, an ủi.

Cách đó không xa, nhân viên vệ sinh của chung cư đã mang tới một ống nước dài, phun lên nền đất loang lổ vết máu. Dấu vết cuối cùng mà Đường Thi Vận dùng tính mạng của mình để lưu lại đã bị những dòng nước kia xóa sạch.

Cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng sự thực là một sinh mệnh trẻ tuổi vừa mới biến mất khỏi thế gian này.

Vận mệnh đúng là kì quặc, đôi lúc không hề ưu đãi những con người ưu tú mà lại trút những điều tồi tệ nhất xuống đầu họ.

***

Thông tin về cái chết của Đường Thi Vận nhanh chóng lan truyền khắp trường. Vô số người bàn luận về nguyên nhân của cái chết đó.

Thoạt đầu, mọi người chỉ biết cô nhảy lầu tự sát, nhưng vì sao lại phải nhảy, không ai hiểu nguyên do từ đâu cả. Họ chỉ biết ngậm ngùi tiếc thương cô. “Vì sao cô ấy lại tự vẫn? Cô ấy có lí do để tự vẫn sao? Xinh đẹp như vậy, lại học giỏi, bạn trai cũng tuyệt vời. Vì sao lại tìm tới con đường chết?”

Có người nói đùa rằng: “Chắc là bị Trương Quốc Vinh gọi đi rồi.”

Mùng 1 tháng 4 năm 2003, tại khách sạn Mandarin, nghệ sĩ nổi tiếng Hồng Kông Trương Quốc Vinh nhảy lầu tự sát là tin tức nổi bật nhất làng giải trí năm đó. Khi tin này được loan ra, đa số mọi người không thể hiểu vì sao anh lại tự vẫn. Vì theo quan điểm của thế tục, với danh lợi và sự nổi tiếng hiện thời, anh chẳng có lí do gì lại không muốn sống.

Đường Thi Vận đột ngột ra đi khiến giáo viên và những người bạn học của cô vô cùng tiếc nuối. Từ lá đơn xin nghỉ học của cô, có người cho rằng vì mắc phải bệnh nan y mà cô tự vẫn.

Tô Nhất, Hứa Tố Kiệt, Chu Hồng, ba người bạn thân kiêm bạn cùng phòng của Đường Thi Vận, đã bị rất nhiều người truy vấn. Hôm đó, sau khi Tô Nhất thất thần trở về kí túc, nức nở nói với Hứa Tố Kiệt và Chu Hồng về chuyện Đường Thi Vận tự vẫn, cả ba đã ngồi khóc rất lâu. Khóc xong, họ cùng thề với nhau tuyệt đối không nói ra chuyện của Đường Thi Vận.

Nhưng cuối cùng chuyện vẫn bị lộ. Chuyện tốt ít người biết đến nhưng chuyện xấu thì lại truyền rất xa. Qua miệng người này người khác, các phiên bản đều na ná nhau, không giống như chuyện tầm phào bịa đặt. Bọn Tô Nhất tổng hợp lại những lời đồn thổi, từ đó đại khái đoán ra nguyên nhân của sự việc.

Khởi đầu của bi kịch là bố Đường Thi Vận đưa cô cùng ông bà nội đến nhà ông trẻ ở ngoại thành ở một thời gian. Đứa cháu nội của nhà ông trẻ cô vừa tròn mười sáu tuổi, có lẽ vì sự kích động của tuổi dậy thì, một đêm nọ, đã to gan lẻn vào phòng Đường Thi Vận… Và bi kịch đã xảy ra.

“Mấy lời đồn đó có đáng tin không?” Tô Nhất hỏi.

Hứa Tố Kiệt nói nhỏ: “Nghe nói sau khi biết con gái đã chết, có lẽ là do quá kích động, mẹ của Đường Thi Vận cứ khóc lóc om sòm ở bệnh viện rồi tự nói ra lúc nào không biết. Bác sĩ và y tá ở đó nghe xong đều không ngớt thở dài.”

Thì ra sau khi chứng kiến cảnh con gái nhảy lầu, mẹ của Đường Thi Vận đã hôn mê bất tỉnh, được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Do tinh thần quá kích động, nhất thời chưa thể hồi phục được, cả ngày bà cứ nước mắt lưng tròng, lẩm bẩm như thím Tường Lâm1 nào là tự trách mình không nên đưa cô đến nhà ông chú, nào là nghiến răng nghiến lợi chửi mắng thằng cháu mười sáu tuổi là súc sinh, dám làm chuyện đó với chị họ.

1. Trong truyện ngắn Lễ cầu phúc của Lỗ Tấn.

Tô Nhất thấy lạnh cả sống lưng. Đôi khi, người thân quen bên cạnh lại nguy hiểm hơn cả người ngoài, bởi vì bạn không bao giờ nghỉ đến việc đề phòng họ.

Những đồ vật Đường Thi Vận để lại trường đều do anh bạn trai phi công của cô đến thu dọn. Người quân nhân trẻ tuổi ấy đã xin nghỉ phép để về chịu tang cô bạn gái thanh mai trúc mã. Ngoài đời, trông anh ta còn phong độ, đẹp trai hơn trong ảnh. Nếu Đường Thi Vận còn sống, hai người đó chắc chắn là một cặp trời sinh.


Nhưng… nào ai biết vận mệnh đã an bài một kết cục đau thương đến vậy.

Nhìn dáng vẻ trầm lặng, u sầu và đôi mắt sưng đỏ ấy, rõ ràng chàng trai cứng rắn không dễ rơi nước mắt đó đã thầm khóc rất nhiều. Sau khi lặng lẽ thu dọn di vật của Đường Thi Vận xong, anh ta trân trân nhìn chiếc giường trống rất lâu, cuối cùng vẫn không kìm được nước mắt.

Bọn Tô Nhất cũng không kìm được mà thút thít.

Người quân nhân trẻ lặng lẽ rời đi, mang theo tất cả di vật của Đường Thi Vận. Chiếc giường của cô, bàn của cô, tủ của cô đều trống không…

Sự ra đi đột ngột của Đường Thi Vận khiến tâm trạng Tô Nhất vô cùng suy sụp. Khi thông báo chuyện này cho Chung Quốc, giọng của cô cứ nghẹn lại.

Vốn không phải người dễ rơi nước mắt nhưng chuyện này khiến cô không cầm lòng được.

“Đường Thi Vận đã chết như vậy đấy, thật không đáng. Đó là cô gái ưu tú, giỏi giang nhất lớp em, lại có một người bạn trai rất tuyệt vời. Trước đây, em đã từng rất ngưỡng mộ cô ấy, cảm thấy cô ấy thật tốt số. Nào ngờ số phận của cô ấy bại bi thảm thế này, chốc lát đã từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Em thật sự… cảm thấy… quá đột ngột.”

Lần đầu tiên, Tô Nhất được thấy sự vô thường của nhân thế.

“Tô Nhất, cuộc đời luôn là như vậy, không ai đoán trước được chuyện gì.

Vận mệnh tương lai của chúng ta cũng không biết sẽ biến đổi thế nào. Chúng ta đều phải chuẩn bị sự kiên cường và nghị lực để đối diện, nếu không sẽ bị đánh bại giống như Đường Thi Vận.”

“Em sẽ kiên cường hơn Đường Thi Vận. Thực ra cô ấy cũng không phải là không đủ kiên cường, chỉ có điều cô ấy quá trong sáng. Những chuyện như vậy đều là sự đả kích lớn đối với bất kì cô gái nào, cho nên cô ấy lại càng không chịu nổi, đã… Nói cho cùng thì cũng tại cậu em họ của cô ấy. Anh nói sao trên đời này lại có loại cầm thú như vậy chứ? Chuyện mà hắn cũng dám làm. Đáng bị đem ra phanh thây lắm!”

Nhắc đến kẻ gây ra chuyện đó, Tô Nhất cứ nghiến răng nghiến lợi. So với cô, những lời của Chung Quốc khách quan hơn: “Con trai mười lăm, mười sáu tuổi đang trong giai đoạn dậy thì rất dễ bị kích động. Nếu như không biết kiềm chế, nhất thời hồ đồ, rất dễ làm chuyện sai trái. Nếu không sao lại có nhiều vụ án mà tội phạm là trẻ vị thành niên đến thế.”

Tô Nhất sững người. “Anh… cũng từng bị kích động như vậy sao?”

“Anh…” Chung Quốc cứng họng, đánh trống lảng: “Đang yên đang lành, sao tự nhiên lại nhắc đến anh?”

“Em hỏi vậy thôi, chắc chắn anh không giống tên khốn đó.”

Chung Quốc ngập ngừng một lát rồi thành thật nói: “Tô Nhất, đàn ông đều giống nhau cả thôi. Anh cũng từng trải qua sự kích động của tuổi dậy thì, hơn nữa có lúc còn vô cùng ham muốn. Chỉ khác là khả năng tự chủ của anh khá tốt nên mới không gây ra chuyện gì xấu. Em còn nhớ năm bọn mình học lớp chín, trong lớp có một bạn nam tên là Mã Hải Minh không? Khi đó, cậu ta đã cùng một bạn nữ… làm chuyện đó, chỉ có điều là cả hai đều tự nguyện, bạn gái kia chính là Thiệu Vi Vi, người bạn thân của em lúc bấy giờ đấy.”

“Mã Hải Minh và Thiệu Vi Vi, em nhớ họ chứ, khi đó họ đúng là đã làm náo động cả trường.”

“Đúng vậy, mới mười lăm tuổi đã ở chung. Trước kia, Mã Hải Minh từng nói với anh rằng khi xem những cuốn sách và bộ phim đó, cậu ta rất rất muốn tìm một bạn gái để thử. Anh chỉ nghe cậu ta nói đùa, ai ngờ cậu ta đã cùng Thiệu Vi Vi làm thật.”

“Những cuốn sách và phim ảnh đó,” Chung Quốc không nói rõ nhưng Tô Nhất lại lập tức nhớ ra. “Em biết, lúc đó các anh đã truyền tay nhau một cuốn truyện kiếm hiệp đồi trụy.”

Chung Quốc sững người. “Sao em biết?”

Tô Nhất lỡ lời, nhất thời không biết nói tiếp thế nào. Chung Quốc có vẻ đã đoán ra, hỏi: “Không phải em đã đọc nó đấy chứ?”


Tô Nhất chỉ còn cách thú nhận: “Đúng vậy… Mấy hôm bọn anh truyền sách dưới ngăn bàn, em đều thấy, chờ cả lớp xuống sân học thể dục, em đã đọc trộm nó.”

Đương nhiên, Chung Quốc biết cô không đơn giản chỉ là liếc qua cuốn sách.

“Trời ạ, em dám ra bàn anh đọc trộm sách. Đó là lần đầu em xem loại sách đó à?”

Tô Nhất có chút thẹn thùng đáp: “Vâng.”

“Anh cũng thế.”

Tô Nhất ngạc nhiên, không ngờ cuốn sách vỡ lòng về giới tính của cô và Chung Quốc lại là cùng một cuốn.

“Tại con trai bọn anh vớ vẩn, mang cả sách cấm đi đọc trong giờ học.”

“Đại tiểu thư Tô, bọn anh đọc là việc của bọn anh, đâu có mời em đọc trộm.”

Tô Nhất cãi cùn: “Lúc mở ra, em đâu biết đó là sách cấm.”

“Được, được, được. Đều là lỗi của anh, được chưa? Cứ phạt anh lần sau từ Bắc Kinh về phải mua thật nhiều đồ ăn vặt cho em nhé. Sắp được nghỉ rồi, có nhớ anh không?”

“Nhớ, chưa bao giờ nhớ đến vậy. Thời gian dịch SARS, em đã rất lo lắng cho anh, may mà anh bình an vô sự.”

“Anh làm sao mà gặp chuyện được chứ. Anh là người tốt được trời phù hộ, làm việc gì cũng gặp dữ hóa lành. Hai tuần nữa là được đứng trước mặt em rồi, đến ga tàu, anh sẽ tặng em mặt cái ôm thật lớn, được không?”

Tô Nhất cuối cùng cũng mỉm cười. “Được. Đến khi đó anh đừng có xấu hổ đấy.”

Sau khi nói chuyện với Chung Quốc, tâm trạng của Tô Nhất đã khá hơn nhiều, giống như một người đang khổ cực đi giữa sa mạc, bỗng nhiên tìm thấy một ốc đảo, những mệt mỏi tích tụ bao ngày rốt cuộc cũng được trút bỏ.

Cái chết bất ngờ của Đường Thi Vận vừa qua thì lại xảy ra chuyện với Hứa Tố Kiệt.

Hai tuần sau khi uống thuốc phá thai, cô vẫn bị chảy máu. Hôm đó, máu chảy ra rất nhiều, khuôn mặt cô còn trắng hơn cả tờ giấy. Một tuần nữa là thi cuối kì, cứ như vậy, làm sao cô có thể đi thi được? Tô Nhất bảo cô đừng chần chừ nữa, hãy đến bệnh viện khám, đồng thời còn cho cô xem một bài viết trên tạp chí. “Chị xem này, ở đây người ta viết nếu thai không ra hết thì phải nhanh chóng áp dụng biện pháp khác, nếu không sẽ gây ra viêm niêm mạc tử cung hoặc những chứng bệnh viêm nhiễm phụ khoa khác. Vì sức khỏe của bản thân mình, không thể chủ quan được.”

Hứa Tố Kiệt lẩm bẩm như tự nói với mình: “Làm phụ nữ thật là phiền phức!”

“Mau gọi điện bảo anh Chu đưa chị đến bệnh viện đi.”

Nhận được điện thoại, anh Chu lập tức đến ngay, mặt mày lo lắng đứng đợi ở dưới lầu. Tô Nhất không yên tâm để Hứa Tố Kiệt đi xuống một mình, mấy hôm nay cô bị mất rất nhiều máu, nhỡ bị ngất trên cầu thang thì khổ. Bởi vậy, cô đưa Hứa Tố Kiệt xuống, nói với anh Chu: “Anh đưa chị ấy đi bệnh viện kiểm tra cho kĩ, sức khỏe của chị ấy không phải chuyện đùa đâu.”

Anh Chu gật đầu lia lịa. “Anh biết rồi, anh biết rồi.”

Kết quả kiểm tra của Hứa Tố Kiệt cho thấy đúng là cô phá thai bằng thuốc không sạch hết, lại phải làm phẫu thuật nạo tử cung. Từ bệnh viện trở về, mặt cô cứ trắng bệch, cắt không còn giọt máu. Cô nằm trên giường suốt ba ngày, không ngừng nói với Tô Nhất: “Đau quá, đúng là rất đau. Đau như đứt từng khúc ruột.”

“Đứt từng khúc ruột”, bốn chữ rất hình tượng này khiến Tô Nhất hiểu được Hứa Tố Kiệt đã đau đớn thế nào khi phải làm phẫu thuật nạo tử cung.

Năm ngày sau phẫu thuật, kì thi cuối kì đã bắt đầu. Hứa Tố Kiệt cố lết tấm thân yếu ớt đến phòng thi, kết quả thi đương nhiên là không tốt. Trượt hai môn, kì sau phải nộp tiền thi lại. Vậy mà cô vẫn lạc quan nói: “Vẫn may, chỉ bị trượt hai môn.”

Năm thứ hai đại học kết thúc, những năm tháng thanh xuân trong sáng của Tô Nhất đã bị vạch nét bút xám xịt đầu tiên…

Kì nghỉ hè đến, sinh viên lũ lượt thu xếp về nhà. Một buổi sáng, Hứa Tố Kiệt bị anh Chu đưa lên chuyến tàu về Nam Xương. Chu Hồng mua được vé về ngay buổi chiều hôm đó, cùng Tô Nhất đến ga Thành Đô. Đi gần đến cổng trường, phía sau họ có tiếng ô tô đi tới, kèm theo đó là tiếng còi inh ỏi yêu cầu nhường đường.

Tô Nhất quay đầu lại, thấy một chiếc xe màu đen khá quen mắt. Đang nghĩ xem đó là xe của ai thì chiếc xe đã từ từ dừng lại cạnh chỗ họ. Trình Thực từ bên ghế lái phụ bước xuống, nhìn Tô Nhất rồi nhìn sang Chu Hồng, hỏi: “Đi đâu vậy? Tôi đưa các cậu đi.”


Ngày hôm đó, dưới nhà Đường Thi Vận, Tô Nhất đã dựa vào Trình Thực mà khóc rất lâu. Khi cái chết, mùi máu tanh, sự hoảng sợ và đau thương…  cứ như một cơn sóng lớn ập đến, bờ vai của chàng trai trầm tĩnh này chính là chỗ dựa duy nhất mà cô có. Sau hôm đó, cô đã coi cậu ta là một người bạn thực thụ. Mặc dù sau khi trở về trường, họ ít khi liên lạc vì khác khoa, khác lớp nhưng thỉnh thoảng gặp mặt, cô luôn gật đầu chào cậu ta, và cậu ta cũng vậy.

Tô Nhất vui lòng để cậu ta đưa đi, nhưng nhìn Chu Hồng, cô lại dè dặt hỏi:

“Chu Hồng, hay là chúng mình ngồi xe của Trình Thực ra ga nhé?”

Chu Hồng ngạc nhiên không nói được nửa lời, rõ ràng cô không ngờ Trình Thực lại đề nghị đưa họ đi. Một hồi lâu sau mới định từ lại được, cô quay phắt đầu đi thẳng.

Tô Nhất lắc đầu, nói nhỏ với Trình Thực: “Trước đây cậu hơi quá đáng với cô ấy, giờ đến lượt cậu bị “bơ” rồi đây.”

Trình Thực im lặng vài giây rồi chạy đi chặn Chu Hồng lại. Vẫn là nét mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt cậu ta thì rất chân thành. “Chuyện trước đây… cho tôi xin lỗi.”

Chu Hồng tròn mắt nhìn cậu ta một lúc với vẻ khó tin. Cuối cùng, mắt hoe đỏ, cô lên xe cùng Tô Nhất. Trình Thực bảo tài xế đưa họ đến ga Thành Đô trước rồi đưa cậu ta đến sân bay.

Tô Nhất hiếu kì hỏi: “Từ Thành Đô đến Ôn Châu, đi máy bay mất bao lâu nhỉ?”

“Hơn hai tiếng.”

“Ngồi máy bay đã hết hơn hai tiếng đồng hồ, Ôn Châu cách Thành Đô xa như vậy ư?”

“Khoảng hơn một nghìn bảy trăm kilômét.”

“Xa vậy á?! Thế chắc vé máy bay đắt lắm nhỉ?”

Tô Nhất hỏi luôn miệng, Trình Thực vẫn nhẫn nại trả lời: “Không đắt lắm, vé VIP có hơn hai nghìn tệ thôi.”

Hơn hai nghìn tệ mà còn “không đắt lắm”, Tô Nhất thè lưỡi, không nói nữa.

Chu Hồng thì từ đầu chí cuối không nói một lời, mắt hoe đỏ, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đến ga Thành Đô, Tô Nhất cùng Chu Hồng xuống xe, cảm ơn Trình Thực rồi đi vào ga. Nhìn theo chiếc xe xa dần, Chu Hồng đột nhiên hỏi: “Tô Nhất, cậu nói xem vì sao hôm nay cậu ta lại đến xin lỗi mình?”

“Có lẽ cậu ta đã cảm thấy có lỗi với cậu từ lâu, chỉ có điều ngại không dám nói, hôm nay mới có cơ hội. Con người Trình Thực thật ra cũng không tồi, chỉ có điều hơi lạnh lùng. Giờ không còn lạnh lùng nữa chẳng phải rất tốt sao? Cuối cùng cậu ta cũng nói lời xin lỗi cậu.”

Tô Nhất nói đỡ cho Trình Thực là điều nằm ngoài suy đoán của Chu Hồng. 

“Tô Nhất, hình như cậu đã thay đổi cách nhìn với cậu ta.”

Từ khi Chu Hồng bị Trình Thực làm tổn thương, cả phòng không dám nhắc đến cái tên Trình Thực trước mặt cô nữa, thế nên Tô Nhất cũng chưa bao giờ nhắc đến tình bạn giữa mình và Trình Thực. Cô nghe giờ vẫn chưa phải là lúc nói điều đó nên chỉ trả lời qua quít: “Cũng có thay đổi một chút. Chỉ riêng chuyện cậu ta xin lỗi cậu cũng đủ để cộng điểm rồi phải không?”

Mắt Chu Hồng vẫn đỏ hoe, khóe miệng hơi mỉm cười, cô lặng lẽ, chầm chậm đi theo Tô Nhất vào ga.

Chuyến tàu của Chung Quốc vào ga muộn nửa tiếng. Tô Nhất đứng chờ mà lòng như có lửa đốt. Cho dù cậu đã liên tục nhắn tin cho cô, bảo cô đừng sốt ruột nhưng sao cô có thể không sốt ruột được? Chờ mãi mới thấy tàu vào ga, vừa thấy Chung Quốc xuống, cô lập tức chạy về phía cậu. Cậu dang rộng cánh tay ôm chặt cô vào lòng.

Thế giới rộng mênh mông nhưng cô chỉ muốn được ở trong lòng cậu, đặc biệt là sau khi trải qua dịch bệnh, rồi đối mặt với cái chết. Hiểu được sự vô thường của nhân gian, ta càng phải trân trọng người trước mặt. Dường như cũng hiểu được nỗi lòng của cô, Chung Quốc ôm cô thật chặt, nói: “Tô Nhất, chúng mình sẽ mãi mãi ở bên nhau.”

Trên chuyến tàu kéo dài hai tiếng đồng hồ từ Thành Đô về Nam Sung, Chung Quốc nắm chặt tay Tô Nhất không rời. Tay cô nằm gọn trong lòng bàn tay to và ấm áp của cậu, chỉ cảm thấy vô cùng yên bình.

Cầm tay nàng hẹn mấy lời, Sống bên nhau mãi đến hồi già nua2. Tô Nhất đột nhiên nghe đến hai câu thơ, trong lòng thấy ngọt ngào như có một chú tằm nhỏ đang nhả kén, từng sợi tơ mỏng manh, dài vô tận, nhẹ nhàng ôm trọn trái tim cô…

2. Hai câu thơ trong bài Kích cổ 4 của Khổng Tử. Nguyên văn: “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.