Đọc truyện Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn – Chương 28: Mùa Xuân Năm 2003 (4)
Thời gian đó, trường phát cho mỗi sinh viên một cái cặp nhiệt độ đo thân nhiệt mỗi buổi sáng và tối là công việc không thể thiếu. Dữ liệu về nhiệt độ của sinh viên được cán bộ các lớp thu thập lại rồi nộp lên khoa. Nếu phát hiện sinh viên nào có thân nhiệt vượt quá 38 độ, sẽ lập tức đưa đi bệnh viện kiểm tra hoặc cách li.
Càng sợ điều gì thì điều đó càng nhanh đến. Khoa Sinh vật của trường có một sinh viên nữ sốt cao, ho khan liên tục, bị nghi ngờ mắc bệnh nên được chuyển tới bệnh viện. Nghe nói trước đó, cô gái này đã xin phép khoa ra khỏi trường một tiếng. Điều đó nghĩa là khả năng cô ta bị lây nhiễm khi ngoài trường là rất cao.
Xuất hiện một trường hợp bị nghi ngờ, trường lập tức tiến hành niêm phong.
Sinh viên không được ra khỏi trường, thậm chí còn không được chạy qua chạy lại giữa các kí túc xá trong trường. Những người ở cùng cô gái kia nhất loạt đều bị cách li, mấy cô sinh viên sợ đến phát khóc. Khi căn bệnh khủng khiếp không còn chỉ là lời đồn đại mà đã cận kề bên mình, sao họ có thể không sợ hãi không khóc chứ?
Rất nhiều sinh viên người Thành Đô đều sợ hãi, viện đủ lí do để được về nhà. Đường Thi Vận cũng về, bố mẹ cô đeo khẩu trang, mượn xe của đơn vị, đích thân đến trường đón cô. Căn phòng của cô gái bị nghi nhiễm bệnh nằm ngay phía trên phòng Tô Nhất. Dĩ nhiên, đó là một khoảng cách không an toàn, người nhà Đường Thi Vận sao có thể yên tâm mà để cô ở lại trường?
Tô Nhất, Hứa Tố Kiệt cùng với Chu Hồng, ba người đều đến từ những thành phố khác nên đành ở lại kí túc.
Họ lo lắng bắt tay vào hành động, dùng nước khử trùng phun một vòng cả trong lẫn ngoài phòng.
May thay, hai ngày sau, cô gái bị đưa đi bệnh viện đã hạ sốt và được chẩn đoán chỉ là triệu chứng cảm thông thường. Nhưng chuyện này cũng khiến cả khu kí túc xá thậm chí cả trường đều gần như cảm nhận được sự uy hiếp của căn bệnh SARS, chẳng khác nào chim sợ cành cong. Nhà trường càng kiểm soát chặt chẽ công tác kiểm tra nhiệt độ hằng ngày của sinh viên, bởi đây là khâu quan trọng trong việc phát hiện sớm và ngăn ngừa dịch bệnh.
Tô Nhất cũng là một trong những cán sự của lớp. Đến ngày trực nhật, cô phải thống kê thân nhiệt của cả lớp, sau đó báo cáo nên khoa.
Văn phòng khoa nằm ở tầng sáu của tòa nhà văn phòng. Vừa lên đến tầng năm, không biết ai ném một lon coca về phía thùng rác ngoài hành lang mà ném không chuẩn, khiến lon coca đập vào cạnh thùng rồi bật ra. Chỗ coca còn sót lại bay ra ngoài, văng đúng vào người Tô Nhất.
Tô Nhất đang mặc chiếc áo phông trắng mà Chung Quốc tặng. Từ khi Chung Quốc nói với cô thực ra đó là món quà Valentine cậu mua để tặng cô, cô rất quý trọng nó. Giờ bị người ta làm bẩn mất, cô bực bội kêu lên: “Ai vứt lon coca này vậy?”
Theo tiếng gọi của cô, từ phía bên kia hành lang, một người đi tới. Cô nhìn kĩ, thấy khuôn mặt lạnh nhạt, lạnh lùng của Trình Thực. Thấy cô, cậu ta cũng có vẻ bất ngờ, ánh mắt lướt qua chiếc áo phông bị dính đầy coca của cô nhưng chỉ mím chặt môi, im lặng.
Tô Nhất biết không thể hi vọng cậu ta xin lỗi và cô cũng không quá khích mà xông tới đối đầu, hay cãi cọ, chửi mắng cậu ta như trước. Tất cả đều chỉ tốn công vô ích. Đã chọc cậu ta tức lên rồi thì cho dù có đánh lại được hay không, cô cũng đừng hòng thoát thân. Cho nên, cô nén tất cả giận dữ trong lòng, lẩm bẩm: “Tôi nhịn, coi như tôi sợ cậu.”
Nói xong, cô quay đầu chạy thẳng lên lầu, chưa được vài bước thì nghe thấy một giọng nói vang lên: “Xin lỗi.”
Tô Nhất cứ tưởng mình nghe nhầm, dừng bước quay đầu lại, thấy Trình Thực đã đi xuống. Bóng dáng cậu ta giống như một bức tường lạnh lẽo và cố chấp.
Cô đã nghe nhầm sao? Nhất định là như vậy.
Tình hình dịch SARS ở Bắc Kinh ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Chiều hôm đó, khi đăng nhập vào diễn đàn của trường Chung Quốc, Tô Nhất thấy có thông tin một sinh viên nữ đã được chẩn đoán là nhiễm SARS. Cô lo lắng, lập tức gọi cho Chung Quốc.
“Chung Quốc, em xem tin tức trong diễn đàn trường anh, có sinh viên bị nhiễm SARS.”
Chung Quốc thở dài, nói: “Thật không nên cho em biết địa chỉ diễn đàn trường anh một chút nào. Đúng, không chỉ trường anh mà một vài trường khác cũng vậy.”
Trời ạ, Tô Nhất cảm thấy hiểm họa rình rập quanh Chung Quốc như một viên đạn đã lên nòng. Nghe nói tốc độ lây nhiễm của SARS rất nhanh, triệu chứng phát tác rất dữ dội. Cô lo lắng nói: “Chung Quốc, vậy dạo này anh trốn trong kí túc, đừng lên lớp nữa, cũng đừng đi đâu cả, cẩn thận kẻo sẽ bị lây mất.”
“Trường anh đã cho nghỉ học rồi, còn phát cho mỗi sinh viên một chiếc khẩu trang và một hộp rễ bản lam, yêu cầu bọn anh sinh hoạt hoàn toàn trong kí túc, mỗi ngày phun thuốc khử trùng đến ba lần, sáng tối đều phải đo nhiệt độ, hạn chế tối đa việc ra ngoài.”
Tô Nhất vẫn không thấy yên tâm. “Chung Quốc, dù sao trường cũng cho nghỉ học rồi, hay là anh về nhà đi.”
“Trường có qui định, sinh viên không phải người Bắc Kinh đều không được rời trường về nhà, nếu không sẽ phải tự chịu mọi hậu quả. Hơn nữa, đường về nhà lại càng không an toàn, ga tàu và sân bay đều là những khu vực hết sức đông người, nguy cơ bị lây bệnh càng cao. Bố anh cũng gọi điện nói rằng những người trở về từ khu vực bị nhiễm bệnh đều không được về nhà mà sẽ bị cách li hơn nửa tháng. Một điều nhịn là chín điều lành, ông lệnh cho anh cứ ở lại kí túc, không có chuyện gì thì không được ra ngoài.”
Đúng là như vậy, ga tàu và sân bay đều là những nơi đông người, trong số đó rất có thể có người bị mắc bệnh, hiểm họa khôn lường. Ở trong kí túc xá một ngày khử trùng đến ba lần xem ra vẫn an toàn hơn.
“Chung Quốc, nhưng trường anh đã có trường hợp bị nhiễm bệnh, em cứ có cảm giác hiểm họa đang cận kề anh vậy.”
“Tô Nhất, em đừng quá lo lắng. Bắc Kinh có hơn mười triệu người đang sinh sống, trước mắt mới chỉ có hơn một trăm trường hợp bị nhiễm bệnh. Cho dù con số đó có tăng gấp mười lần thì cũng chỉ hơn mười nghìn. Xác suất một phần trăm, còn khó hơn cả trúng sổ xố đấy, làm gì có chuyện đến lượt anh. Mà cho dù anh có mắc bệnh thì tỉ lệ tử vong cũng không cao: Thanh niên trẻ trung khỏe mạnh như anh chắc chắn sẽ rất nhanh hồi phục.”
Chung Quốc đúng là trời sinh rất lạc quan. Những lời nói của cậu khiến Tô Nhất bớt lo hơn một chút. Ngày nào cũng gọi điện, nhắn tin cho Chung Quốc, điện thoại của Tô Nhất chẳng mấy mà đã hết tiền. Trước tình hình bệnh dịch, ra ngoài trường nạp tiền điện thoại là một việc vô cùng phiền phức, nhà trường nhất định sẽ không cho phép. Điều này cũng có thể hiểu được vì bệnh truyền nhiễm không phải trò đùa, một khi đã mắc, rất có thể sẽ lây cho nhiều người.
Mặc dù thỉnh thoảng có thể mượn di động của Hứa Tố Kiệt để nhắn tin cho Chung Quốc nhưng dù sao dùng đồ của người khác cũng không tiện như của mình. Hơn nữa, chẳng mấy ngày sau, điện thoại của Hứa Tố Kiệt cũng báo hết tiền. Tô Nhất vốn quen liên lạc thường xuyên với Chung Quốc, giờ chỉ biết ngồi một chỗ lo lắng. Hứa Tố Kiệt hiến kế. “Gọi một cú cho Đường Thi Vận, nhờ nó nạp tiền điện thoại hộ em.”
Đúng vậy! Mắt Tô Nhất sáng lên, vội tìm số điện thoại nhà Đường Thi Vận.
Cô mượn di động của một người bạn để gọi nhưng rất lâu cũng không thấy ai nghe máy. Đến tối mới có người trả lời, mẹ Đường Thi Vận nói bố cô đã đưa cô cùng ông bà ra căn nhà ở vùng ngoại ô. Không khí ở vùng nông thôn trong lành, an toàn hơn nhiều so với trong thành phố. Bà còn hỏi cô có muốn nhắn lại gì không.
Tô Nhất đương nhiên không muốn làm phiền mẹ Đường Thi Vận nên chỉ lịch sự chào rồi ngắt máy. Khi ấy cô không biết rằng cuộc đời Đường Thi Vận sẽ vì chuyến đi ra ngoại thành này mà phát sinh sự thay đổi lớn. Nhiều khi những chuyện nhỏ bé không đáng kể lại có thể thay đổi vận mệnh cả một đời người theo cách khó lường nhất.
Biện pháp duy nhất không thực hiện được, Tô Nhất quyết định liều một phen.
Dù nhà trường đã cấm sinh viên ra khỏi trường nhưng vẫn có vài nam sinh to gan lớn mật, thi thoảng lại trèo tường ra ngoài. Tô Nhất định bắt chước họ.
Chiều hôm đó, sau giờ học, cô ra chỗ bờ tường nơi có hàng rào sắt thử trèo ra xem sao.
Đây là một việc vô cùng mạo hiểm. Nếu bị nhà trường phát hiện thì chắc chắn sẽ bị phạt nặng, vì đang là thời điểm đặc biệt.
Tô Nhất biết rõ trên núi có hùm nhưng vẫn liều đi. Nhìn đông nhìn tây, không thấy bóng dáng bảo vệ, cô lập tức bám lấy chấn song mà trèo lên, nhanh nhẹn đưa một chân sang trước. Khi đưa nốt chân kia sang, đột nhiên nghe thấy một tiếng “soạt”, là tiếng vải bị rách.
Tô Nhất khựng lại, cúi nhìn chiếc quần dài của mình, trên ống quần bên trái xuất hiện một lỗ rách hình tam giác to tướng, để lộ làn da trắng mịn. Cô luống cuống vì việc chưa thành đã đứt gánh giữa đường, chưa ra được khỏi trường thì quần đã rách. Bộ dạng này, cô làm sao đi nạp tiền điện thoại được đây?
Nghĩ ngợi một lúc, Tô Nhất xoay người, nhảy xuống, quay về trường. Chiếc quần rách khiến cô không dám đi thêm một bước, chỉ có thể nhanh chóng đi đến một bãi cỏ gần đó, ngồi xuống, giấu đi chỗ rách trên quần. Chờ trời tối mới dám về kí túc, nếu không cứ thế này mà đi trong trường, không biết sẽ bị bao nhiêu ánh mắt chú ý.
Tô Nhất ôm gối ngồi trên thảm cỏ, nhìn lên ánh tà dương màu vàng cam, thầm cầu mong trời mau tối. Nhưng hình như càng mong thì thời gian trôi càng chậm. Cô cảm thấy mình đã chờ rất lâu rồi mà mặt trời vẫn chưa lặn hẳn.
Đang mải nhìn trời, Tô Nhất bỗng nghe thấy tiếng ai đó trèo tường vào.
Người đó hành động vô cùng nhanh nhẹn, chỉ nghe tiếng hai chân trèo lên chấn song, sau đó mấy tiếng tiếp đất rất nhẹ. Cô quay lại thì thấy đó là một nam sinh.
Ồ, hóa ra là Trình Thực. Xem ra cậu ta không ở trong trường cả ngày hôm nay. Thật kì lạ, nếu không muốn ở lại trường, sao cậu ta không viết đơn xin về nhà nhỉ?
Tô Nhất nghe Trình Thực phải xin về nhà mới đúng, người có tiền thường sợ chết mà. Mặc dù không phải người Thành Đô nhưng nghe nói gia đình đã thuê cho cậu ta một căn hộ đầy đủ tiện nghi ở Thành Đô, cuối tuần nào cậu ta cũng về đó. Trong lúc nước sôi lửa bỏng này, có sẵn nơi lánh nạn, cậu ta còn ở lại trường làm gì?
Đã thế còn không chịu ngồi yên trong trường, lại trốn ra ngoài, thật là một con người khó hiểu.
Trình Thực vừa trèo vào đã nhìn thấy Tô Nhất ngồi một mình trên bãi cỏ thì hơi sững sờ. Thế nhưng cậu ta cũng chỉ liếc nhìn cô một cái rồi quay đầu đi thẳng, không nói một lời. Tô Nhất đương nhiên cũng chẳng thèm nói chuyện với cậu ta, chỉ liếc qua rồi lại tiếp tục ngắm mặt trời.
Được một lúc, cô nghe có tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên đâu đây. Lần theo tiếng chuông, cô thấy giữa đám cỏ có ánh sáng màu vàng lấp lánh. Một chiếc điện thoại đang đổ chuông ngay tại nơi Trình Thực vừa nhảy xuống. Không lẽ đó là di động của cậu ta?
Tô Nhất lại gần, nhặt chiếc di động lên, màn hình hiển thị có tin nhắn mới.
Cô không mở ra xem mà chỉ cầm chiếc di động lên ngắm nghía. Đó là một chiếc di động rất đẹp, kiểu dáng hiện đại, chế tác tinh xảo, có vỏ ngoài bằng kim loại sáng lấp lánh, nhìn cũng đủ biết là hàng xịn. Nếu ban nãy cô còn nghi ngờ thì giờ đã dám khẳng định một trăm phần trăm đó là di động của Trình Thực. Hẳn cậu ta đã làm rơi nó khi trèo vào, cỏ dưới chân lại mềm nên không nghe thấy tiếng đồ vật rơi.
Tô Nhất chợt nghĩ, cái loại “con nhà giàu mới nổi” như cậu ta hẳn phải có rất nhiều tiền trong di động. Dùng tiết kiệm, nhất định sẽ được rất lâu. Hay là tạm thời cô coi như không biết? Thứ nhất, tên Trình Thực này rất đáng ghét, cô sẽ giữ di động của hắn, cho hắn lo lắng một phen; thứ hai, hiện tại cô đang rất cần liên lạc thường xuyên với Chung Quốc. Chờ cô nạp được tiền điện thoại rồi sẽ trả lại đồ cho hắn.
Tô Nhất nghĩ là làm. Đang định gọi điện cho Chung Quốc thì như có linh cảm, cô ngẩng đầu lên thấy Trình Thực đang chạy về phía mình. Xem ra cậu ta đã phát hiện mình bị mất di động. Cô nhanh chóng nhét chiếc di động vào túi, tiện thể lấy chiếc di động của mình ra, vờ như đang nhắn tin cho ai đó. Tuy tỏ vẻ không thèm ngước lên nhìn nhưng ánh mắt của cô thì luôn âm thầm theo dõi.
Trình Thực đương nhiên không thu hoạch được gì trên bãi cỏ. Cậu ta tìm kiếm ba bốn vòng quanh bờ tường, cuối cùng mới ngập ngừng bước đến trước mặt Tô Nhất, do dự một lúc rồi với nói: “Xin hỏi, vừa nãy cậu có nhặt được chiếc di động nào ở đây không?”
Lời nói rất khách khí, rất lịch sự, nhưng cứ nghĩ đến những hành động đáng ghét trước đây của cậu ta là Tô Nhất lại tức. Cô không thèm ngước mắt lên mà bắt chước vẻ lạnh lùng của cậu ta, đáp: “Không thấy.”
Khi nói câu này, Tô Nhất thấy rất hả lòng hả dạ. Cô thầm nhủ: Chuyện đời khó đoán, Trình Thực, cũng có lúc cậu rơi vào tay tôi. Để xem lần này tôi xử cậu thế nào. Trình Thức ngập ngừng đứng đó một lúc rồi mới đi. Khi cậu ta đi được khoảng mười mét, chiếc điện thoại trong túi Tô Nhất lại vang lên tiếng chuông báo tin nhắn vui tai. Như đã nghe thấy, cậu ta dừng bước.
Tô Nhất chột dạ. Vừa rồi nói với cậu ta là không thấy, nếu bị phát hiện thực ra chiếc di động đang ở trong túi cô thì… Cô có giải thích rằng chỉ muốn mượn vài hôm dùng tạm, e là cậu ta cũng chẳng tin, có khi còn bảo cô ăn cắp. Mặc dù chiếc di động là do cô nhặt được nhưng khi người bị mất đến tìm, cô vẫn cố tình nói là không thấy, tính chất sự việc đã hoàn toàn thay đổi. Chưa biết chừng cậu ta sẽ lại gọi luật sư kiện cô cũng nên.
Trong lòng Tô Nhất đầy lo lắng, sợ hãi nhưng tay thì vẫn bấm chiếc di động của mình. Thấy màn hình đang hiển thị phần chọn âm thanh, cô lập tức như gặp được cứu tinh, nhấn vào một lựa chọn. Tiếng nhạc chuông réo rắt vang lên, lấn át hoàn toàn tiếng chuông báo tin nhắn ngắn ngủi kia.
Sau khi dừng vài giây, Trình Thực tiếp tục đi, đến đầu cũng chẳng buồn quay lại. Có lẽ cậu ta vẫn chưa phát hiện ra. Tô Nhất cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô không nhìn thấy sắc mặt Trình Thực bỗng trở nên lạnh tanh, đôi môi mỏng mím lại thành một đường, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười khinh miệt…