Đọc truyện Tương tư thành bệnh – Chương 3:
Ban đêm, trong ngõ nhỏ vô cùng yên tĩnh.
Mấy đèn đường cũ kỹ cách nhau khá xa, thế nên con hẻm tương đối tối tăm.
Thẩm Nhu đứng trước cửa nhà, vừa lấy chìa khóa mở cửa, vừa gọi điện thoại cho Giang Trì Ý.
Cô cảm thấy mình nên báo bình an cho anh, nhưng điện thoại lại không thông.
Giang Trì Ý tắt máy.
Một cảm giác mất mát dâng lên trong lòng, Thẩm Nhu cúi đầu, do dự không biết nên đi tìm anh hay không.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ, đến tên KTV bọn họ tới cô cũng không biết.
Ngay lúc này, đằng sau truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ, vì tiếng mưa rơi nên cũng không dễ nhận ra.
Cho đến khi Tư Minh Cẩm tới gần, Thẩm Nhu mới giật mình, sợ tới mức tim đập thình thịch.
Cô nén sự hoảng hốt, xoay người đá một cái.
Chiếc ô trong tay anh cũng suýt rơi xuống.
Tư Minh Cẩm lanh lẹ, trước hết đã nắm được chân nhỏ của cô, tay kia giữ lại chiếc ô, ngăn Thẩm Nhu lại.
Giọng anh ẩn nhẫn ý cười, so với gió đêm còn dịu dàng hơn, “Là tôi.”
Thẩm Nhu thu chân lại, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, đôi mắt long lanh nhìn người trước mặt, một lúc sau mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hội trưởng… Sao vậy?”
“Thêm wechat.”
Tư Minh Cẩm chờ cô đứng vững mới rút tay về, “Xin lỗi, dọa tới cậu rồi.”
Lý trí nói với Tư Minh Cẩm, wechat của Thẩm Nhu, anh không thể không thêm.
Nhưng vừa rồi trong xe, cũng không biết tại sao mình lại từ chối, sau đó nhất thời xúc động đuổi tới cửa nhà người ta.
Giống như đồ ngốc vậy.
Thẩm Nhu nghi hoặc nhìn anh, điều này càng khiến Tư Minh Cẩm càng thêm khẳng định hành động của mình vô cùng ngốc nghếch.
Anh nghĩ một chút xem nên nói gì.
Thẩm Nhu lại mở miệng trước, “Tôi quét hay cậu quét?”
Cô giơ điện thoại lên, nhìn chằm chằm Tư Minh Cẩm.
Anh ho nhẹ một tiếng, cúi đầu lấy điện thoại, vào giao diện wechat, tiếng nói vô cùng nhẹ nhàng, “Để tôi.”
Thêm bạn rất nhanh, nhịp tim Tư Minh Cẩm đập cũng rất nhanh.
Sau khi xong việc, Thẩm Nhu lấy chân đẩy nhẹ cổng nhà, ngượng ngùng mở miệng, “Hội trưởng, thời gian cũng không còn sớm, tôi không mời cậu vào nhà nữa, cậu cũng về sớm nghỉ ngơi đi.”
“Được.”
“Vậy tiền kia lát nữa tôi sẽ chuyển qua wechat cho cậu.”
“…Ừm.” Anh nhìn cô đi vào trong sân, sau đó mới cầm ô xoay người ra ngoài.
Điện thoại nhét lại vào trong túi quần, dán lên đùi, lành lạnh.
Tư Minh Cẩm cảm thấy trên mặt nóng lên, hai tai cũng đỏ bừng.
Anh không cần tiền của Thẩm Nhu, nhưng anh cần một lý do chính đáng để che dấu tâm tư muốn thêm wechat của cô.
*
Quay về trên xe, Tư Minh Cẩm lại ngồi thêm một lúc lâu.
Lâu đến khi mưa cũng nhỏ đi, anh nhìn thấy một nam một nữ từ trên taxi đi xuống.
Tư Minh Cẩm nhìn đồng hồ, gần 12 giờ đêm.
Anh ngước mắt, đúng lúc đôi nam nữ đi lướt qua xe anh.
Hai người kia Tư Minh Cẩm biết, chính là Giang Trì Ý và Cố Thiến.
Giang Trì Ý uống say, Cố Thiến đỡ anh ta, một tay còn lại cầm ô, thân thể hai người dán chặt, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào trong ngõ.
Tư Minh Cẩm thu hồi ánh mắt, như là hạ quyết tâm, gửi cho Thẩm Nhu một tin nhắn.
Thẩm Nhu vừa tắm xong, đang ngồi bên giường lau tóc.
Điện thoại cô ném ở bên cạnh, màn hình sáng lên, cô liếc mắt nhìn, vừa lúc thấy tin nhắn Tư Minh Cẩm gửi tới.
S: Sinh nhật vui vẻ.
Tên wechat của Tư Minh Cẩm là ‘S’, cô còn chưa sửa tên, cho nên phải mất một lúc lâu mới phản ứng được là tin nhắn của anh.
Vô cùng kinh ngạc, Thẩm Nhu cầm điện thoại nhìn thoáng qua thời gian gửi, vừa lúc là 23 giờ 59 phút, ngay giây cuối cùng của sinh nhật cô.
Làm thế nào anh lại biết?
Thẩm Nhu khó hiểu, muốn hỏi lại cảm thấy không thích hợp, cuối cùng chỉ trả lời lại một câu ‘Cảm ơn’.
Thẩm Nhu nhìn thấy phòng Giang Trì Ý phía đối diện cũng đã sáng đèn, cô cũng yên tâm đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, lúc Thẩm Nhu tỉnh dậy, báo thức của cô vẫn còn chưa kêu.
Xuống bếp làm một bữa sáng thanh đạm, sau đó qua nhà Giang Trì Ý.
Cô phải gõ cửa khoảng năm phút, cửa lúc này mới mở ra.
Nhưng người mở cửa lại không phải Giang Trì Ý, mà là một người phụ nữ.
“Cố Thiến?” Thẩm Nhu nhìn người đối diện, trong lòng lộp bộp một tiếng, trong lòng sụp đổ.
Cố Thiến mở cửa, khuôn mặt vô cùng khó chịu, dáng vẻ như chưa tỉnh ngủ nhíu mày.
Vừa nhìn rõ là Thẩm Nhu, cô ta giật giật khóe miệng, “Chào buổi sáng, cậu tìm Giang Trì Ý phải không? Anh ấy còn chưa dậy đâu.”
Thẩm Nhu ôm chặt nồi giữ nhiệt, mặt cắt không còn giọt máu.
Đợi bình tĩnh, cô mới lấy hết dũng khí, run run hỏi, “Cậu, sao cậu lại ở đây?”
Cố Thiến, “À, tối qua Giang Trì Ý uống say, là tôi đưa anh ấy về nhà.”
“Lúc đó cũng đã quá muộn nên tôi ở nhà một đêm.”
Dáng vẻ của cô ta khiến Thẩm Nhu nhìn mà tức giận.
Một cỗ lửa nóng chậm rãi dâng lên, hai tay từ từ nắm chặt.
“Cố tiểu thư, Giang Trì Ý là vị hôn phu của tôi.” Thẩm Nhu thấp giọng, giọng điệu cũng không mềm mại như ngày thường.
Cố Thiến nhìn cô gật đầu, “Tôi biết.”
“Tôi và cậu ấy cũng không có gì, chẳng qua là ở nhờ một đêm mà thôi, hoa khôi Thẩm cũng đừng lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử.”
“Hay là nói, cô không tin Giang Trì Ý?”
Người phụ nữ mỉm cười, ánh mắt có chút khinh miệt.”
Thẩm Nhu nhíu mày, đang muốn nói gì đã thấy Giang Trì Ý đi ra.
“Tiểu Nhu, sao em lại tới đây?” Người đàn ông vừa tỉnh ngủ, trên mặt vô cùng mất hứng.
Thẩm Nhu nhịn xuống, âm thầm hít sâu một hơi, gượng cười, “Nấu cháo thịt nạc cho anh.”
Vừa lúc Giang Trì Ý cũng đang đói bụng, “Vào đi.”
Anh cũng không có ý định giải thích chuyện Cố Thiến qua đêm ở nhà mình cho Thẩm Nhu.
Dù sao tối qua anh say, là Cố Thiến đưa anh trở về.
Hơn nữa, tối qua Cố Thiến ngủ ở phòng cho khách, Giang Trì Ý và cô cũng không xảy ra chuyện gì.
Thẩm Nhu đuổi theo, ba người cùng vào trong, Giang Trì Ý ở phòng bếp giúp đỡ cô.
“Trì Ý, tối qua anh ngủ ngon không? Có đau đầu không?”
Thẩm Nhu quan tâm anh, nhưng trong tai của Giang Trì Ý lại hiểu thành cô muốn hỏi chuyện xảy ra giữa anh và Cố Thiến tối qua, anh không kiên nhẫn nhíu mày, “Cố Thiến người ta cũng đã nói rồi, anh và cô ấy không có gì.”
“Thẩm Nhu, chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, em không thể tin tưởng anh sao?”
“Tối qua em và Tư Minh Cẩm nói chuyện ở cửa phòng lâu như vậy, anh có hỏi em câu nào sao?”
Thẩm Nhu muốn giải thích, cô rất sợ Giang Trì Ý hiểu lầm quan hệ của mình và Tư Minh Cẩm.
Nhưng Giang Trì Ý lại không muốn nghe, “Anh chỉ thuận miệng nói, em còn cho là thật?”
“Người như Tư Minh Cẩm sao có thể để ý tới em chứ?”
Thẩm Nhu khép miệng, nuốt hết những lời giải thích xuống dưới.
Cô cảm thấy Giang Trì Ý nói rất có lý, Tư Minh Cẩm không thích cô, cho nên anh cũng không cần cảm thấy nguy cơ.
Nhưng Cố Thiến và Tư Minh Cẩm không giống nhau, cô và Giang Trì Ý cũng không giống nhau.
Cố Thiến là bạch nguyệt quang trong lòng Giang Trì Ý, là người anh cầu mà không được, Giang Trì Ý có tâm tư kia với cô ta.
Mà cô không có ý gì với Tư Minh Cẩm.
Cho nên Thẩm Nhu mới cảm thấy có nguy cơ, mới vì chuyện Cố Thiến ở lại mà tức giận.
Giang Trì Ý căn bản không để ý tới suy nghĩ của cô, cũng không để ý cô có vui hay không.
Anh múc cháo, đưa qua phòng khách cho Cố Thiến.
Ăn xong, ba người lại cùng nhau thuê xe tới công ty.
Từ sau khi Thẩm Nhu và Giang Trì Ý đính hôn vẫn làm tại công ty tổ chức hôn lễ nhà Giang Trì Ý. Thẩm Nhu chính là trưởng phòng kế hoạch, còn Giang Trì Ý là phó tổng kiêm nhiếp ảnh gia.
Hai người vẫn luôn cùng đi làm, cùng tan tầm.
Nhưng tối qua Giang Trì Ý uống say, xe vẫn ở KTV, Cố Thiến thuê xe đưa anh về.
Sau khi tới công ty, Giang Trì Ý đưa Cố Thiến tới phòng nhân sự, tự mình đi lấy xe.
*
Biết được Cố Thiến muốn làm nhân viên trang điểm, Thẩm Nhu có chút lo lắng.
Cả buổi sáng cô đều ở trong trạng thái tinh thần không yên.
Họp xong, đồ đệ Tần Lăng pha giúp cô một ly cà phê.
“Sư phụ, vừa rồi có khách gọi tới, nói váy cưới của cô ấy đã làm xong, muốn chúng ta lấy giúp mang tới Đồng Thành.”
Lúc này Thẩm Nhu mới phục hồi tinh thần, gật đầu với Tần Lăng, “Được.”
“Em đi lấy?” Tần Lăng hỏi cô.
Thẩm Nhu suy nghĩ một chút, cười cười, “Để chị đi, em giúp chị tới xưởng đạo cụ kiểm tra một chút.”
Hai ngày nữa, một đám cười lớn sẽ diễn ra tại Đồng Thành, Thẩm Nhu là trưởng phòng kế hoạch, muốn dẫn đoàn đội tới bên kia sớm một ngày. Đạo cụ cũng phải nhanh chóng đưa tới.
Nhân cơ hội này, Thẩm Nhu cũng muốn ra ngoài một chuyến, yên tĩnh một chút, điều chỉnh trạng thái của mình.
Cũng không thể để tình cảm cá nhân làm ảnh hưởng tới công việc được.
Nếu như lần này thành công, danh tiếng của Giai Ngẫu Thiên Thành lại cao hơn một bậc, có thể tiếp nhận nhiều đám cưới tầm cỡ hơn nữa.
Thẩm Nhu toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho tương lai sau này của công ty nhà Giang Trì Ý.
Cho nên, sau khi ăn trưa, cô tới văn phòng tìm anh, lấy chìa khóa xe.
Lúc Thẩm Nhu tới, phòng làm việc của phó tổng đóng cửa.
Cô chỉ gõ hai tiếng, theo thói quen đẩy cửa bước vào, “Trì Ý…”
Giọng nói mềm mại ôn nhu, mang theo ý cười, sau khi nhìn thấy hai người im lặng đứng chung một chỗ ở cửa sổ sát đất lập tức cứng đờ.
…
Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ, dừng trên người Cố Thiến và Giang Trì Ý.
Trước mặt hai người đặt một cái giá và máy ảnh, Cố Thiến đứng trước, Giang Trì Ý đứng sau ôm lấy cô, dạy cô chọn góc chụp thế nào, làm cách nào để chụp ra một bức anh đẹp.
Giang Trì Ý là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, lúc làm việc vô cùng chuyên tâm, không thích bị quấy rầy. Dù có nghe thấy giọng nói của Thẩm Nhu, anh cũng không buông tay Cố Thiến, vẫn ôm lấy cô ta như cũ, mãi cho đến khi chọn được góc độ, ấn chụp.
Cố Thiến chỉ thấy cô cùng mới lạ, ra sức tán thưởng kỹ thuật của Giang Trì Ý.
“Được đó Giang Trì Ý, không hổ là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.”
“Vậy sau này cuộc sống của em nhờ cả vào anh đó, phải chụp em cho thật đẹp.”
Người phụ nữ còn cầm máy ảnh nói đùa, liếc mắt thấy Thẩm Nhu đứng ở cửa, khóe môi cong lên.
Lúc này Giang Trì Ý đã buông lỏng Cố Thiến ra, được cô khen, trong lòng lâng lâng vui sướng.
Chuyển mắt thấy sắc mặt trắng bệch của Thẩm Nhu, đôi mắt lại trở nên âm u, vui sướng nhảy nhót trong lòng bị dập tắt, “Tìm anh có việc?”
Giọng nói trầm thấp không chút tình cảm.
Thẩm Nhu siết chặt góc áo, ẩn nhẫn, “Ừ, muốn mượn xe anh một chút.”
Cuối cùng Giang Trì Ý cũng ý thức được Thẩm Nhu không thích hợp.
Cô chưa từng dùng giọng điệu lạnh lùng như thế nói chuyện với anh ta.