Tương Tư Như Mai

Chương 4: Việc đời man mác lòng khó liệu, sầu xuân quạnh quẽ giấc chẳng yên 2


Đọc truyện Tương Tư Như Mai – Chương 4: Việc đời man mác lòng khó liệu, sầu xuân quạnh quẽ giấc chẳng yên 2

Edit: Heo con

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Trong Tầm Mộng phường, Liễu Tuấn đã cất gọn ngân lượng, sửa sang lại vải vóc. Liễu Tuấn là gia đinh hồi môn của mẫu thân, nay đã hơn 50 tuổi, bình thường đều lo việc bên Tầm Mộng các, có việc mới chạy qua bên này.

–         Công tử, mọi thứ đều đã an trí tốt lắm rồi, cuối tháng này có khi còn có thể dành ra được mấy ngày để đi tiếp khách, đơn đặt hàng rất nhiều, công tử phải để ý giữ gìn thân thể. Hôm nay Vân Ti trang ở Giang Nam mang đến mấy cuộn vải, nói là dệt theo ý của công tử.

Khuôn mặt tiều tụy của Liễu Mộ Vân sáng bừng, vội vã nói:

–         Thật sao? Ta đã chờ lâu rồi, nhanh, mau cho ta xem xem.

Tiểu thư trông như đứa trẻ 16 tuổi, Thanh Ngôn Lam Ngữ không khỏi nhìn nhau cười.

Liễu Mộ Vân xoay người chạy về nhà kho, Thanh Ngôn, Lam Ngữ tò mò theo sau. Trong nhà kho là những tơ tằm, gấm vóc tốt nhất, tủ bên cạnh cửa đặt mấy cuộn vải được gói trong vải bố trắng, Liễu Mộ Vân run run mở ra:

–         A, trời ơi, rất hợp ý ta.

Thanh Ngôn, Lam Ngữ đều tiến lên, hương thơm ngát xông vào mũi, nói là mấy cuộn thì hơi quá, chỉ có thể nói là mấy miếng vải, bề mặt vải rất đặc biệt, có thể thấy người dệt vải rất cẩn thận, tỉ mỉ, sờ vào cảm giác cũng thật tuyệt.

Liễu Mộ Vân vui mừng, cầm lấy một mảnh vải, kiêu ngạo nói:

–         Đây là dùng lông dưới bụng dê và tơ tằm tốt nhất dệt thành, nó vừa có sự ấm áp của lông dê lại vừa có sự mềm mịn của tơ tằm, đem đi may áo vừa ấm vừa nhẹ nhàng, làm áo mùa đông, chỉ cần một lớp áo mỏng này cũng đủ rồi. Còn hai cuộn này…

Hắn lật tay cầm lấy hai mảnh vải khác:

–         Trên nền vải trắng thêu bách hợp màu lam, có đôi chỗ thêu lá trúc xanh, cái này là dùng những sợi bông cực nhỏ và loại tơ tằm thượng hạng dệt nên, bước cuối cùng là ngâm trong nước hoa rất nhiều ngày, như vậy, bất kể là khi nào cũng đều mang theo hương thơm thoang thoảng. Vải này có thể làm trường bào mùa hè hoặc áo mùa đông, hẳn sẽ là hàng tốt nhất trên đời. Còn mảnh lụa the màu lam này thì tơ tằm thượng hạng cũng không thể sánh bằng được, nó mềm mại, nhẹ nhàng như lông vũ, rất tuyệt, cái này làm quần áo bốn mùa đều được.

Liễu Mộ Vân say mê nhắm mắt lại.


Thanh Ngôn, Lam Ngữ nghẹn họng nhìn trân trối, đây mới đúng là độc nhất vô nhị đó, còn chưa từng nghe nói qua mà tiểu thư trí tuệ lại làm được, sao không khiến người ta bội phục. Liễu Tuấn bất đắc dĩ lắc đầu:

–         Chỉ là mấy màu này có phải là hơi già không?

Liễu Mộ Vân cười khổ:

–         Sao ta có thể mặc quần áo rực rỡ được. Nhưng ta sẽ nhờ Vương tú nương làm nhanh, thế thì cũng chẳng có gì đáng tiếc cả.

Thanh Ngôn, Lam Ngữ đều hiểu, công tử vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, vẫn thích chưng diện, mấy miếng vải “duy nhất” này cũng là để bù đắp lại cho sự tiếc nuối trong lòng mà thôi. Tiểu thư phải chống đỡ cả một gia đình, giờ như vậy cũng chỉ là bất đắc dĩ. Mắt hai người ửng đỏ, Lam Ngữ vốn thêu thùa tỉ mỉ, tinh tế dịu dàng nói:

–         Công tử, tôi sẽ thêu lên mỗi ống tay áo của người một đóa mai mà công tử thích nhất, để cho mọi người trong thiên hạ phải đối kị với phong thái mà chỉ công tử mới có.

–         Thêu ở góc áo một chữ “Vũ” đi. Để công tử thiết kế hình thức để cho đám công tử trong kinh thành nhìn theo than thở.

Tất cả mọi người trong phòng đều mỉm cười. Hoàng hôn là thời gian rất dịu dàng, trong nhà kho tràn ngập tình cảm ấm áp.

Ngày 20 tháng Chạp, Tầm Mộng phường cuối cùng cũng đã làm xong hết các đơn đặt hàng trong tháng chạp, các mẫu đặt trước cũng đã thiết kế xong xuôi. Đây là tháng Tầm Mộng phường nhàn rỗi hiếm có nhưng Tầm Mộng các lại bận rộn lên. Năm mới, những kẻ học đòi văn vẻ phong nhã đều muốn tìm mua mấy bức tranh đẹp về treo năm mới. Sáng sớm, Liễu Mộ Vân đã cho Lam Ngữ nhiều thứ đồ dùng Tết đem về nhà, tự mình và Thanh Ngôn ngồi noãn kiệu đến Tầm Mộng các. Liễu Tuấn đã cho người quét dọn phòng từ trước, tranh người, tranh sơn thủy, tranh chữ treo đầy nhà, chính giữa là lư hương đang đốt hương thơm ngát, một vị nhạc công ngồi đánh đàn, mấy gốc văn trúc mọc xum xuê, giàn hoa trang trí đủ thứ. Tầm Mộng các vốn luôn được Liễu Tuấn coi sóc chu đáo, cảnh trí u nhã, những người lui tới đều là thương nhân, tổng quản các nhà quan lại, rất ít người lớn tiếng ồn ào.

Liễu Tuấn đưa chiếc lò sưởi nhỏ qua sợ công tử bị lạnh, ông cũng không dám sơ sẩy, sợ không lưu ý sẽ khiến tiểu công tử yếu ớt này bị thương. Thanh Ngôn pha một chung trà thơm đi cùng Liễu Mộ Vân. Hôm nay Liễu Mộ Vân mặc áo lụa the màu lam cùng với thắt lưng màu xám đính hạt châu, càng thêm thanh mảnh, cao nhã, đôi mắt sáng như sao mùa hạ, khách nhân đều không nhịn được nhìn qua mấy lần thầm nghĩ không biết là công tử nhà ai, thực sự là quá tuấn tú!

Không cần tự buồn chán, thoải mái ngồi đó gẩy gẩy mấy lá trà chơi đùa. Không biết từ khi nào, trước mắt xuất hiện một người, bóng dáng cao lớn che khuất ánh sáng bên ngoài, Liễu Mộ Vân ngẩng đầu, đối diện là một đôi mắt đang mỉm cười.

–         Hướng… Hướng Vương gia.

Liễu Mộ Vân vừa mừng vừa sợ, vội đứng dậy thi lễ, lòng thầm nghĩ, hắn đặc biệt tới tìm ta sao? Bóng dáng cao lớn, khuôn mặt tuấn lãng cùng nụ cười bên môi khiến hắn nhanh chóng chìm vào cảm giác thân tình đã lâu không gặp, không thể dời mắt, Thanh Ngôn vừa thấy công tử lại thất thần thì vội nhanh nhẹn dâng trà lên:

–         Hướng Vương gia, mời từ từ dùng trà!

Tên “ác nô” cũng ở đó, Thanh Ngôn hung hăng lườm hắn vài lần nhưng người nọ lại mỉm cười.


Liễu Mộ Vân tỉnh táo lại, thấy các khách nhân đều đang nhìn qua bên này thì vội nói:

–         Vương gia, chúng ta vào phòng ngồi đi.

–         Ừm, cũng được!

Liễu Mộ Vân dẫn hắn đi vào phòng đằng sau, Liễu Tuấn đã sai người chuẩn bị chậu than, đưa trà bánh lên. Phòng khách rộng rãi, sáng sủa vốn là chuẩn bị để tiếp đón khách quý. Hai người chia chủ khách ngồi xuống, Hướng Bân nhìn Liễu Mộ Vân, cảm giác yêu thương hết mực tựa hồ như luôn dâng trào, gần một tháng, đứa trẻ gầy yếu này lại có thể giờ giờ khắc khắc chiếm cứ suy nghĩ của hắn thực sự khiến hắn rất khó hiểu.

–         Mộ Vân, lâu ngày không gặp, có khỏe không? Vì sao không tới Vương phủ chơi?

Giọng nói trầm ấm dễ nghe như tơ nhung lặng lẽ an ủi trái tim lạnh giá. Liễu Mộ Vân ôm chặt lò sưởi, che dấu sự kích động của mình, lại quên mất mà vuốt ngay lên mặt lò sưởi:

–         Ta… A!…

Đột nhiên bị nóng khiến cho hắn nhỡ tay đánh rơi lò sưởi nhỏ, người trong phòng đều hoảng hốt. Chỉ thấy ngón tay trắng nõn của hắn sưng đỏ lên, trong mắt long lanh nước mắt. Người đầu tiên hoàn hồn là Hướng Bân:

–         Mau, mau mang tuyết đến.

Thanh Ngôn vội chạy ra ngoài, tên “ác nô” kia đã lấy được tuyết trước. Hướng Bân nắm lại thành nắm tuyết, cầm tay Liễu Mộ Vân nhẹ nhàng xoa xoa, mày rậm nhíu chặt lại.

–         Xin lỗi, ta… ta quên mất!

Liễu Mộ Vân thực sự hận không thể đào lỗ mà chui vào, vừa gặp được hắn thì mình trở nên rất thất thố.

–         Các ngươi đi ra ngoài trước đi!

Hướng Bân lạnh giọng nói.


Đã quen đi theo, Thanh Ngôn do dự nhìn công tử rồi cũng đi ra ngoài. Ngay cả tai, cổ Liễu Mộ Vân cũng đỏ ửng lên:

–         Hướng Vương gia, làm Vương gia hoảng hốt, ta…

–         Ta không!

Hướng Bân giận dữ cắt lời hắn:

–         Làm đại ca của ngươi là ta trèo cao sao?

–         Không phải!

Liễu Mộ Vân hoảng hốt vội vã xua tay nhưng lại bị hắn nắm chặt lại, đành đáng thương nhìn hắn:

–         Người là Vương gia, phải là tiểu dân trèo cao mới đúng.

–         Thì ra phường chủ Tầm Mộng phường cũng chỉ là tục nhân, ta vốn tưởng rằng có thể tìm được một vị huynh đệ để tâm tình, không ngờ vẫn phải thất vọng rồi.

Hướng Bân buông tay, vẻ mặt trở nên lạnh lùng. Quả nhiên, Liễu Mộ Vân sốt ruột tiến đến:

–         Đừng đi, là ta không tốt, Hướng… Hướng đại ca.

Lời vừa nói xong, hai hàng lệ theo gò má rơi xuống mu bàn tay, thẹn thùng lại vội lau đi.

–         Đệ đó, đúng là trẻ con!

Bàn tay lớn lau đi hàng lệ, không nhịn được khẽ ôm lấy cơ thể mảnh mai kia, hương thơm ngát vây đến, không khỏi rối loạn, không tự ý thức được sự khác lạ của chính mình, chỉ là cứ thế ôm chặt lấy:

–         Phường chủ Tầm Mộng phường thần bí này, ngày ấy chia tay, có phải là đã quên đại ca luôn rồi không?

–         Không có!

Liễu Mộ Vân có chút chột dạ, cúi đầu che giấu tâm tình bối rối của mình. Quên thì không quên nhưng cũng không nghĩ sẽ có liên lạc gì lại, dù sao hắn cũng là Vương gia, mình cũng chẳng thể hi vọng xa vời rằng sẽ được hắn nhớ kỹ. Nghĩ thì là vậy nhưng cũng không thể nói vậy được:

–         Sau hôm đó thì cũng là lúc Tầm Mộng phường bận rộn nhất, cũng muốn đến bái phỏng Hướng… Hướng đại ca, chỉ là quá nhiều việc nên tạm gác lại đó.


Hướng Bân không muốn vạch trần lý do gượng ép trẻ con này, ôm hắn đi đến bên ghế, hai người song song ngồi xuống, tiếp tục lấy tuyết xoa xoa chỗ bị bỏng cho hắn:

–         Xem ra ta còn không quan trọng được bằng Tầm Mộng phường, Tầm Mộng các. Đúng rồi, chúng ta vừa mới quen biết, chuyện gì cũng cần có trình tự trước sau.

Liễu Mộ Vân khẽ thở dài, bất đắc dĩ nhìn xuống đất.

–         Vì sao Hướng đại ca phải nói như vậy? Với Hướng đại ca, đệ luôn có cảm giác như người nhà nên mới có thể thất thố nhiều lần như vậy. Thực ra rất ít khi đệ như thế này. Đúng rồi, đại ca, còn ngươi, đại ca có cảm giác gì với đệ?

Hai mắt Liễu Mộ Vân đầy nước, vẻ mặt chờ mong nhìn nam tử bên cạnh.

Lòng Hướng Bân run lên, dịu dàng nâng đôi tay bị bỏng lên, đặt lên trước ngực mình:

–         Mộ Vân, Hướng đại ca sao lại không có cảm giác vừa gặp đã quen với đệ được. Quen biết đệ rồi ta mới phát hiện, ta lại cũng biết nhớ mong, vướng bận, lo lắng. Gần nửa tháng không thấy đệ đến ta lại sợ hãi, nghĩ sau này sẽ mất tin tức của đệ cho nên hôm nay mới đặc biệt đến đây, không ngờ, thực sự được gặp gỡ. Tin đại ca đi, mặc kệ là ở đâu, khi nào, ta đều sẽ ở bên cạnh đệ.

Nước mắt Liễu Mộ Vân lập tức tràn mi, từ sau khi mẫu thân bị bệnh, gia cảnh càng ngày càng lụi bại, vì có thể giúp mẫu thân chữa bệnh, gánh vác gia đình, mình phải cải nam trang, lăn lộn bên ngoài, giả vờ như mình là anh hùng vô địch, thực ra những lúc đêm dài vắng người lòng hắn cũng đầy sợ hãi, mệt mỏi. Hôm nay đột nhiên có một bờ vai vững chãi cho mình dựa vào, có thể nào không cảm động. Nắm lấy đôi bàn tay lớn kia, gắt gao cảm nhận độ ấm của hắn, rất sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ.

–         Hôm nay thấy đệ cũng không quá bận, chúng ta đến Quan Mai các uống trà, ngắm cảnh được không? Đệ cũng nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng tự làm mình mệt mỏi. Ta cũng đang muốn giới thiệu cho đệ mấy vị bằng hữu, đương nhiên, ta càng muốn giới thiệu đệ cho bọn họ, Mộ Vân, đệ rất đặc biệt.

Trước kia, huynh trưởng cũng luôn tự hào vì hắn, những lời nói này cũng thật giống! Lòng Liễu Mộ Vân ấm áp:

–         Được, đã lâu không được nghỉ ngơi, giờ hoa mai ở Quan Mai các chắc chắn đang nở rộ rồi, Thanh Ngôn!

Thanh Ngôn đi đến nhìn vẻ mặt ửng hồng của tiểu công tử, bộ dáng kích động thì lòng thấy khó hiểu:

–         Chúng ta đến Quan Mai các, mang áo choàng đến đây.

Thanh Ngôn không nói gì, cầm chiếc áo choàng màu xám phủ lên người hắn, nhỏ giọng nói thầm:

–         Thời tiết rất lạnh, ai da, công tử!

Hướng Bân cười, đúng là thư đồng tinh tế, vươn bàn tay lớn ra, Liễu Mộ Vân mỉm cười nắm lấy. Hai người cùng nhau ra khỏi Tầm Mộng các.

Trời ơi, tiểu thư điên rồi sao? Thanh Ngôn không khỏi nghĩ thầm, bất đắc dĩ cũng bước theo ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.