Bạn đang đọc Tương Tư Hữu Thời FULL – Chương 59: Nguy Cơ Chồng Chất
Người dịch: Rabbitlyn
Buổi tối Triệu Hữu Thời mời luật sư Phương và Hoa Sơn ăn cơm, còn gọi điện thoại hỏi chủ biên Tô có thể đến hay không.
Chủ biên Tô hỏi: “Trạch tổng có tới không?”
Triệu Hữu Thời liếc nhìn Trạch Mẫn ở bên cạnh đáp: “Anh ấy có đến.”
“Được, vậy tôi cũng đến.”
Cúp điện thoại, Triệu Hữu Thời tò mò: “Chủ biên Tô tìm anh có việc à?”
“Có thể là chuyện gì chứ, hiện tại tin tức của Cư Khang nóng như vậy mà, anh ta muốn tin độc quyền thôi.”
Triệu Hữu Thời: “Một tháng nay em cũng không rảnh hỏi anh, tình hình công ty rốt cuộc thế nào rồi?”
Trạch Mẫn đang lái xe, nghe vậy không nhịn được giơ tay xoa đầu Triệu Hữu Thời, cười nói: “Biết quan tâm đến anh à? Đó là cơ mật của công ty, không thể nói cho em được.”
Triệu Hữu Thời cười đánh anh một cái, biết Trạch Mẫn không muốn cô lo lắng, vì thế cô không hỏi nữa.
Ban ngày vừa tuyên án, tới buổi tối Triệu Hữu Thời vẫn vô cùng kích động, cô rót rượu cho nhóm luật sư Phương, bày tỏ sự cám ơn chân thành, Trạch Mẫn cũng đứng lên, cầm chén rượu nói: “Lần này nhờ có mấy vị, chuyện mới có thể giải quyết viên mãn như vậy, tôi cạn trước, còn tùy ý các vị.”
Anh uống một hơi cạn sạch, uống xong nắm tay Triệu Hữu Thời ngồi xuống, hai người vừa thân mật lại vừa ăn ý.
Về nhà, Trạch Mẫn tìm được một cái ghế, ngồi ngắm trăng cùng Triệu Hữu Thời, ở trung tâm thành phố không thấy được sao, ngón tay anh chỉ về một phía: “Sao Ngưu Lang Chức Nữ.”
Triệu Hữu Thời chụp tay anh, lại giơ hai ngón tay lên cười hỏi: “Số mấy?”
Trạch Mẫn bắt lấy tay cô, thấp giọng: “Đây là Triệu Hữu Thời!”
Thật sự đã hơi say rồi, đêm nay anh còn vui vẻ hơn so với Triệu Hữu Thời, uống rất nhiều rượu, Triệu Hữu Thời không ngăn được anh.
Cô tiến sát vào trong lòng Trạch Mẫn, bởi vì anh nắm ngón tay, nên không rút ra được, Trạch Mẫn khẽ hôn trán cô, sau khi về phòng dày vò cô một hồi mới cho cô ngủ.
Ngày hôm sau hai người cùng nằm trên giường, Triệu Hữu Thời mở mắt ra mà ngỡ mình nằm mơ.
“Chu Dực Xuyến thực sự bị trừng phạt rồi.”
“Ừ.”
“Thẩm Lãng Vĩ và mẹ cô ta sẽ như thế nào?”
Trạch Mẫn xoay người, nghịch tóc Triệu Hữu Thời: “Nghe luật sư Phương nói mẹ cô ta sẽ một mình chịu tội, Thẩm Lãng Vĩ có lẽ không có việc gì, hành động của mẹ cô ta tương đối nghiêm trọng sẽ phải chịu hình phạt.”
Triệu Hữu Thời: “Thẩm Lãng Vĩ làm nhiều chuyện như vậy, thế mà lại không có việc gì sao?”
Trạch Mẫn không nhịn được hôn cô một cái, mới lên tiếng: “Mẹ cô ta đã nhận hết tội thay Thẩm Lãng Vĩ rồi, người như Thẩm Lãng Vĩ làm sao để cho bản thân gặp chuyện không may chứ.”
Triệu Hữu Thời lo lắng, cũng xoay người, động tác rất quyến rũ, Trạch Mẫn cố ý cởi đai áo ngủ của cô xuống, Triệu Hữu Thời giữ lấy tay anh, nghiêm túc nói: “Anh thành thật nói cho em biết tình hình công ty thế nào rồi, có phải Thẩm Lãng Vĩ đã thực sự rút vốn đầu tư, em không hi vọng anh giấu diếm em.”
Trạch Mẫn im lặng một lát, nói: “Hai tháng nay, đơn đặt hàng trên trang web giảm mạnh, phía trên ba ngày hai lần phái người đến kiểm tra, mấy nhân viên quản lý đều bị mang đi, quan trọng nhất là người muốn bắt thì không bắt được.”
“Anh có biết là ai không?”
“Có.”
“Anh có chứng cứ?”
“Tài liệu của công ty đã bị động tay động chân qua, không tìm thấy chứng cứ, nhưng…”
“Nhưng cái gì?”
Trạch Mẫn nhíu mày cười: “Em tính thuê căn phòng này bao lâu nữa? Nếu không muốn ở chung với anh, vậy em đến ở căn hộ tại quảng trường Thời Đại đi.”
Triệu Hữu Thời: “Anh đừng đánh trống lảng sang chuyện khác.”
Trạch Mẫn đột nhiên kéo cô vào lòng, cào cào áo ngủ của cô: “Anh đâu có đánh trống lảng, anh chỉ thay đổi động tác thôi.”
Đến buổi trưa hai người mới rời được khỏi giường, Trạch Mẫn đi làm, Triệu Hữu Thời một mình đi nghĩa trang, báo tin tức tốt cho chị gái và cha mẹ, nói xong lại kích động khóc, ngồi đến khi nhá nhem tối mới rời đi.
Đúng như dự tính của cô mấy hôm sau Chu Dực Xuyến kháng án.
Lúc Thẩm Đạo hẹn Triệu Hữu Thời ra ngoài thì cô mới vừa chuyển xong nhà, ngồi trong căn hộ ở quảng trường Thời Đại, mệt đến mức người đầy mồ hôi, nhắn tin cho Trạch Mẫn, nhưng anh cũng không nhắn lại.
Thẩm Đạo gọi điện tới, Triệu Hữu Thời đồng ý, nửa tiếng sau đi đến quán cà phê, nhìn cây gậy đặt bên cạnh Thẩm Đạo, cô hoảng hốt giống như thời gian đảo ngược lại.
Thẩm Đạo thấy ánh mắt cô nhìn về chiếc gậy bên cạnh mình, mỉm cười: “Anh hiểu cảm giác của em, có lẽ em không thể tưởng tượng được đâu, khi không đi được anh không hề cảm thấy khổ sở sợ hãi, mà lại cảm thấy vui vẻ.”
Triệu Hữu Thời lấy lại tinh thần hỏi: “Chân của anh không điều trị được hết sao?”
“Có thể điều trị được.” Thẩm Đạo nói, “Hai năm nay anh luôn làm vật lý trị liệu, lúc ban đầu như bị bại liệt, hai đùi không thể cử động nổi, hiện tại đã có thể chống gậy đi đường, bác sĩ cũng nói là kì tích.”
Triệu Hữu Thời gật đầu, Thẩm Đạo nhìn về phía cô: “Mấy ngày nữa anh sẽ quay về Mỹ, em bảo trọng nhé.”
“Anh cũng vậy.” Dừng một chút, Triệu Hữu Thời nói, “Cám ơn anh đã mang hoa cho cha mẹ và chị gái em, hoa đẹp lắm.”
Đến khuya Trạch Mẫn mới về, lại ra ban công hút thuốc, Triệu Hữu Thời rời giường uống nước, nhìn thấy có bóng người ngoài ban công, cô đi qua, vỗ cánh tay Trạch Mẫn, ngồi xuống đùi anh, Trạch Mẫn cười ôm cô, khẽ nói bên tai cô một câu, Triệu Hữu Thời đỏ mặt: “Sắc lang!”
Tòa nhà cao cách ánh trăng càng gần, mấy năm trước bọn họ cũng từng ngồi như vậy, vừa nói chuyện vừa ngắm trăng, không nghĩ tới mấy năm sau vẫn còn có thể tái hiện hình ảnh này.
Triệu Hữu Thời nén giận: “Em trở về đã hơn một năm, lúc về chỉ có một vali, ai ngờ lần này sắp xếp mất đến bốn vali, Tiểu Giai đã giúp em bán một số đồ rồi, nếu không hôm nay em không thể chuyển đồ nổi.”
Trạch Mẫn: “Chân tay em nhỏ như vậy, không nghĩ tới lại có sức đến thế, sao trên giường không thấy em dùng sức như vậy?”
Triệu Hữu Thời lại đỏ mặt, tức giận: “Đầu óc anh toàn là chuyện đồi bại thôi, hạ lưu!”
Trạch Mẫn cười to, ôm ngang người Triệu Hữu Thời, giả vờ muốn ném ra ngoài ban công, Triệu Hữu Thời hét chói tai ôm chặt cổ anh, Trạch Mẫn nói: “Nhỏ tiếng thôi, cẩn thận hàng xóm tố cáo em làm ồn đấy.” Anh lại cười ha ha, để cho nửa người Triệu Hữu Thời lộ ra ngoài ban công, Triệu Hữu Thời sợ đến mức dịch sát vào lòng anh, căng thẳng: “Anh cười nhỏ một chút, cẩn thận hàng xóm tố cáo anh làm ồn đấy.”
Trong nháy mắt lại trở lại như ngày trước, Triệu Hữu Thời học cách nói chuyện của Trạch Mẫn, bắt chước hành động cử chỉ của anh, Trạch Mẫn ôm cô về phòng ngủ, cười lớn: “Trừng phạt chưa đủ, dám học anh à.”
Ban ngày Trạch Mẫn bận việc, có rất nhiều lúc không thể ăn được cơm, bà Trạch dạy Triệu Hữu Thời nấu canh, nói lời sâu xa: “Muốn nắm được trái tim đàn ông, trước hết phải nắm giữ được dạ dày của anh ta.
Hai năm nay không có cô gái nào theo đuổi được Mẫn Mẫn, nếu không phải dì thay cháu đuổi đám ong bướm này thì hiện tại…Cho nên Tiểu Thời à, cháu phải dụng tâm nấu canh vào.”
Triệu Hữu Thời dở khóc dở cười, đến giờ ăn trưa chạy đến tập đoàn Cư Khang, học cách nói chuyện y như của bà Trạch, Trạch Mẫn vừa đưa được chút canh vào miệng cứ thế phun ra, lao về phía Triệu Hữu Thời, vỗ mông cô một cái, Triệu Hữu Thời nhỏ giọng cầu xin tha thứ, đột nhiên nhớ ra mới chất vấn: “Ong bướm là ai, sao đến giờ anh chưa từng nói?”
Trạch Mẫn như cười như không: “Nói thế nào thì anh cũng là kim cương vương lão ngũ, ong bướm à? Nhiều người lắm, anh đếm không hết.”
Triệu Hữu Thời hừ lạnh: “Không biết xấu hổ.”
Trạch Mẫn uống hết canh, Triệu Hữu Thời mang bình giữ nhiệt ra ngoài phòng uống nước rửa, nhân viên gần như đều nhận ra cô, chào hỏi một chút, không dám ở cùng một phòng với bà chủ, đều đứng dậy rời đi.
Đinh Sĩ Lỗi cầm cốc, nghiêng người nhường đường, thấy nhân viên đều lén lút chào hỏi, cảm thấy kì lạ đi vào phòng uống nước xem, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Bóng dáng giống y như trong trí nhớ, chưa từng thay đổi chút nào, tiếng nước dường như có thể thôi miên, cô khẽ ngâm nga, không phải ca khúc cô từng hát ở KTV, hình như là một ca khúc rất cũ, Đinh Sĩ Lỗi tạm thời không nghĩ ra.
Một lát sau lại chuyển sang bài khác, cuối cùng giai điệu quen thuộc đã xuất hiện, trong lòng Đinh Sĩ Lỗi mềm mại, ánh mắt trở nên vô cùng dịu dàng.
“Mang canh đến à?”
Triệu Hữu Thời giật mình, quay đầu thấy người nói là Đinh Sĩ Lỗi, vẫn còn chưa hồi hồn: “Anh đi chả có tí tiếng động nào làm em sợ muốn chết.”
Đinh Sĩ Lỗi cười: “Dọa em ngất thì tốt biết mấy, anh còn có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân.”
Triệu Hữu Thời nhìn cốc trong tay anh cười: “Sao anh phải tự mình đến phòng uống nước vậy?”
“Không có cách nào hết, không ai mang canh cho anh, anh đành phải tự pha cà phê uống thôi.
Em nấu canh gì vậy?”
“Canh gà nấm.”.
truyen bjyx
“Lần sau phần chút nấm cho anh nhé, người cô đơn như anh muốn ăn canh còn phải về nhà cầu xin mẹ cơ.”
Anh ta tựa vào bồn rửa, khi nói chuyện tầm mắt không hề rời khỏi Triệu Hữu Thời, thu toàn bộ biểu tình của cô vào mắt.
Anh ta thích nhất nhìn thấy cô cười, hai mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, vô cùng vui vẻ, khiến người ta muốn chạm vào mắt cô, may mà anh ta cầm cốc trên tay mới kiềm chế được.
Rửa xong bình giữ nhiệt, Triệu Hữu Thời quay về văn phòng Trạch Mẫn, anh đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, bảo cô ra sô pha ngồi, Triệu Hữu Thời lại đi thẳng đến bàn làm việc của anh, sau khi ngồi xuống lại nhìn lướt qua máy tính của anh, nhưng không thấy gì hết, lại quét về phía mặt bàn, một lát sau rút lấy một phần tài liệu mở ra, để tay ra sau lưng đè lại tài liệu.
Trạch Mẫn vẫn đang gọi điện: “…Đúng vậy, chiều mai tôi qua, anh ở đó à?”
Anh cầm tay Triệu Hữu Thời, cô đành phải dùng tay kia mở tài liệu, Trạch Mẫn bất đắc dĩ cười, nhéo mặt cô một cái.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Triệu Hữu Thời đã xem xong mấy tờ giấy: “Đây là người anh nghi ngờ?”
“Tại sao lại nói như vậy?”
“Tất cả đều là tư liệu của bộ phận hậu cần, phía sau còn có sơ yếu lí lịch của giám đốc bộ phận hậu cần nữa, anh coi em là đồ ngốc sao?”
Trạch Mẫn ngạc nhiên: “Sao em lại có thể rút ra được phần tài liệu này?”
Triệu Hữu Thời nhún vai, tủm tỉm cười: “Anh không hiểu được trực giác của phụ nữ đâu.”
Trạch Mẫn xoa đầu cô, Triệu Hữu Thời đột nhiên nghiêm túc: “Anh nói thật đi, có phải Đinh Sĩ Lỗi có vấn đề không?”
Trạch Mẫn kéo cô đứng dậy, lười biếng tựa vào ghế, ôm cô lên đùi hỏi: “Tại sao lại hỏi vậy?”
Triệu Hữu Thời: “Hôm đó em ăn cơm với Đinh Sĩ Lỗi, sau đó anh đột nhiên tức giận, từ trước đến nay anh chưa bao giờ nặng lời với em như vậy, em không cho là lúc ấy anh chỉ ghen mà thôi.”
Trạch Mẫn cười hôn cô: “Một năm trước Đinh Sĩ Lỗi thành lập một công ty bên ngoài, người đại diện pháp luật là cha cậu ta, anh đã sớm biết chuyện này, nhưng vẫn không ngả bài với cậu ta, nhưng nửa năm nay cậu ta tiếp xúc rất nhiều với Lưu Thế Kỳ.”
Triệu Hữu Thời nhíu mày: “Anh nghi ngờ Đinh Sĩ Lỗi…”
Trạch Mẫn lắc đầu: “Anh không dám khẳng định.”
Trạch Mẫn bảo cô đừng quan tâm đến chuyện này, còn thay cô đặt vé về Singapore, nhận được vé máy bay Triệu Hữu Thời đang đi dép lê đá anh một cái, Trạch Mẫn thuận tay kéo chân cô, hại Triệu Hữu Thời ngã xuống, may mà sau lưng là sô pha, cô không bị thương nhưng vẫn hơi đau một chút, dùng sức rút chân ra, tức giận: “Buông tay ra!”
Trạch Mẫn cười hôn lên chân cô một cái, Triệu Hữu Thời cau mày ghét bỏ: “Anh thật ghê tởm.” Cô nhảy dựng lên áp anh vào sô pha, “Em quả thực là phải quay về Singapore, đã chậm trễ rất nhiều công việc rồi, Hứa Ninh đã ám chỉ em trở về nhiều lần, nhưng em đã nói tháng sau mới đi, ít nhất chờ đến kết quả kháng án lần hai của Chu Dực Xuyến đã.”
“Kết quả sẽ không thay đổi đâu, cô ta chỉ đang giãy dụa trước khi chết thôi.”
Triệu Hữu Thời cũng tràn đầy niềm tin với kết quả kháng án lần thứ hai, cô trì hoãn thời gian quay về Singapore cũng là vì muốn có thêm thời gian chăm sóc Trạch Mẫn, không nghĩ tới anh lại không cảm kích mà đuổi cô đi.
Trạch Mẫn tự mình đưa cô đến sân bay, Triệu Hữu Thời không lay chuyển được anh.
Sau khi đến nơi lập tức gọi ngay điện thoại cho Trạch Mẫn, trở về công ty, nhóm đồng nghiệp liên tục hét chói tai: “Chị Triệu đã trở lại rồi.”
Triệu Hữu Thời cười chia quà cho bọn họ, tìm được Hứa Ninh, chị cám tạ trời đất: “Em đã quay về rồi, chị phải đích thân đi một chuyến đến Hà Lan, chuyện đã kéo dài lâu lắm rồi, trong công ty không có ai quản lý được, may mà em đã trở lại.”
Triệu Hữu Thời xua tay: “Chị mau đi đi, sớm trở về.”
Hứa Ninh lập tức ra lệnh cho cấp dưới đặt vé máy bay, trước khi đi đột nhiên nhớ ra một chuyện, chỉ vào một đống tài liệu nói: “Có hạng mục giao cho em đó, đối phương nói là do em giới thiệu tới.
Đợt trước em vẫn bận rộn với chuyện kiện tụng nên chị không nói với em.”
“Em giới thiệu ư?” Triệu Hữu Thời khó hiểu, gần một năm cô không quay về Singapore, có thể giới thiệu công việc làm ăn cho công ty khi nào chứ?”
Hứa Ninh: “Tự em xem đi, chị đi công tác đây, có chỗ nào không rõ cứ hỏi Tony.”
Triệu Hữu Thời hoàn toàn không nghĩ ra người Hứa Ninh nhắc tới, cho đến hai ngày sau nhìn thấy đối phương, cô mới giật mình: “Là anh!”
Chàng trai cười: “Không nghĩ tới còn có thể gặp lại cô, nghe đồng nghiệp nói cô đã trở lại.”
Anh ta chính là người ngồi chung máy bay về nước ngày đó, Triệu Hữu Thời không nghĩ tới qua một năm bọn họ còn có thể gặp lại, cô đã quên tên anh chàng từ lâu, cho nên khi đọc tài liệu cô hoàn toàn không nhớ ra.
Triệu Hữu Thời lập tức nhận công việc Hứa Ninh ném cho, ban ngày bận rộn làm việc, buổi tối sau khi về nhà cô sẽ liên lạc với Trạch Mẫn, thỉnh thoảng qua video, thỉnh thoảng qua điện thoại, đồng thời cô cũng bắt tay vào việc chuẩn bị thôi việc, giúp xong Hứa Ninh vụ này, cô sẽ quay về nước.
Bận rộn nửa tháng, tất cả bạn bè ở Singapore đều biết cô sắp chính thức trở về nước, lưu luyến không rời tiễn cô đi, ngay cả anh chàng kia cũng mời cô ăn cơm, trước khi đi nói: “Không chừng tôi và cô còn có thể gặp lại ở Trung Quốc đấy.”
Triệu Hữu Thời cười: “Hi vọng lần sau tôi sẽ có cơ hội mời anh ăn cơm.”
Ngay khi Triệu Hữu Thời đã làm thỏa đáng hết mọi chuyện, tính báo cho Trạch Mẫn thì cô đột nhiên phát hiện trang web mua sắm trên mạng của Cư Khang đã đóng cửa, tin giật gân bay tới tấp, không liên lạc được với Trạch Mẫn..