Tương Tư Hữu Thời

Chương 54: Gay Cấn


Bạn đang đọc Tương Tư Hữu Thời FULL – Chương 54: Gay Cấn


Người dịch: Rabbitlyn
Tuy việc thẩm vấn tại tòa án hôm nay khiến Triệu Hữu Thời không yên lòng, nhưng cô đã có tính toán cho tương lại, sự bất an qua đi cô lại cảm thấy thoải mái, vì thế cơm tối ăn được hơn nửa non bát, bà Trạch vô cùng vui mừng.

Sau khi ăn xong Trạch Mẫn đưa cô về nhà, buổi tối tầm bảy tám giờ, giao thông tắc nghẽn, anh đành phải đi đường vòng, lái xe tới bên bờ sông Thanh Nguyên, cảnh đêm hai bên bờ sông rực rỡ, Triệu Hữu Thời chỉ vào một công trình bên bờ sông cười: “Anh nhìn kìa quán trà kia vẫn còn, năm đó em và Tưởng Phương Dao làm thêm ở đây, anh còn nhớ không?”
Đương nhiên là Trạch Mẫn nhớ chứ, nếu không làm thêm ở đây các cô cũng không gặp phải Đại Lưu, Trạch Mẫn cười: “Sao lại không nhớ chứ, ngày đầu tiên các em đi làm, Tưởng Phương Dao đều bảo bọn anh đến cổ vũ.

Lúc đó anh thấy em đang ghi thực đơn, mặt còn đỏ hơn so với trứng gà luộc, ánh mắt nhìn chằm chằm, khách hàng bị em nhìn đến mức ngượng ngùng.”
Triệu Hữu Thời suy nghĩ: “Đâu có, sao em lại không nhớ nhỉ?”
Trạch Mẫn liếc cô: “Sau đó anh còn nhìn thấy em ghi thực đơn có mấy lỗi chính tả, sao em lại thi vào được đại học vậy, mà lại còn đỗ Thanh Hoa nữa chứ!”
Triệu Hữu Thời không nhịn được đánh anh một cái: “Anh đừng có gạt em, từ sau khi tốt nghiệp cấp hai em chưa bao giờ viết sai chính tả.”
Trạch Mẫn cười ha ha, đỗ xe bên dưới quán trà, nói với Triệu Hữu Thời: “Không viết sai, nhưng em thực sự nhìn đến mức khiến khách hàng đỏ mặt, đồ ngốc.” Anh xoa đầu Triệu Hữu Thời hỏi: “Đi lên uống trà nhé?”
Sau khi thi xong đại học Triệu Hữu Thời từng làm thêm ở nơi này, trong nháy mắt tám chín năm đã trôi qua, trong quán không còn đồng nghiệp cũ nào, bên trong quán trà đã sớm được trang trí lại, nhưng biển hiệu vẫn không thay đổi, phong cảnh từ cửa sổ nhìn về phía sông Thanh Nguyên vẫn vậy.

Trưởng ca tự mình tiếp đãi, thoạt nhìn rất quen thuộc với Trạch Mẫn: “Trạch tổng, đã lâu không thấy anh.”
Trạch Mẫn: “Gần đây bận quá, nơi này làm ăn thế nào?”
“Công việc làm ăn vẫn cứ bình bình như vậy, ông chủ cũng không quan tâm.”
Trưởng ca gọi nhân viên phục vụ mang trà bánh lên rồi rời đi, Triệu Hữu Thời mới hỏi: “Theo như lời anh ta nói có lẽ sẽ ngừng kinh doanh quán trà ư?”
“Ai biết được, tiếc sao?”
“Đương nhiên là tiếc.” Triệu Hữu Thời đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ghé vào khung cửa: “Em nhận được phần tiền lương đầu tiên ở trong này, lúc đó trưởng ca vô cùng tốt, rất chăm sóc người khác, mỗi ngày em đều cãi nhau ầm ĩ với Tưởng Phương Dao ở trong này.” Sau khi tan tầm sẽ báo cáo công việc cả ngày với chị gái, khi đó đúng là vô ưu vô lo.

Trạch Mẫn đến gần, ôm vai cô, cùng ghé vào khung cửa: “Lưu luyến chuyện cũ như vậy là không được rồi, nhưng may anh cũng là người như vậy.”
Triệu Hữu Thời liếc anh, bất đắc dĩ bật cười, Trạch Mẫn đột nhiên không muốn đưa cô về nhà.

Buổi tối có người đang chèo thuyền, rời khỏi quán trà, anh mang Triệu Hữu Thời cùng ngồi lên thuyền, trên thuyền có đốt một chiếc đèn l*ng phong cách cổ, chao đảo giữa sông ảnh ngược chập chờn.


Người chèo thuyền biết ca hát, khẩu âm hơi kì lạ, Triệu Hữu Thời nghe không hiểu, nhưng cô cũng khẽ ngâm theo.

Mấy chiếc thuyền xung quanh đều có mấy đôi tình nhân ngồi, hoặc khe khẽ tâm sự, hoặc im lặng ôm nhau, ngọt ngào khiến người ta hâm mộ.

Triệu Hữu Thời mỉm cười tựa vào trước ngực Trạch Mẫn, anh thuận thế ôm lấy cô, tim đập rất nhanh, tai anh nóng cả lên, cuối cùng anh bảo người chèo thuyền đi thêm để có thêm thời gian ở bên cô, nhưng người chèo thuyền từ chối: “Không được, đến giờ tan tầm rồi.”
Trạch Mẫn lấy ví tiền, móc ra ba tờ tiền màu hồng, đặt bên dưới tấm biển, người chèo thuyền vui vẻ phấn chấn: “Thỉnh thoảng tăng ca cũng không sao.”
Khi Trạch Mẫn đưa Triệu Hữu Thời về đến nhà đã là gần mười một giờ, Triệu Hữu Thời tắm rửa xong vừa nằm lên giường thì nhận được điện thoại của Trạch Mẫn: “Mới tắm rửa xong?”
Triệu Hữu Thời: “Anh canh thời gian chuẩn thật đấy.”
“Đương nhiên.”
Bên đầu kia truyền đến tiếng còi, Triệu Hữu Thời hỏi: “Anh còn đang ở trên đường?”
“Ừ, còn nửa tiếng nữa mới về đến nhà.”
“Khi lái xe đừng gọi điện thoại, cúp máy đi.”
Nửa tiếng sau Trạch Mẫn lại gọi tới, giọng nói rất khẽ sợ đánh thức mẹ anh, “Em ngủ chưa?”
Triệu Hữu Thời dở khóc dở cười, bật dậy, cũng nhỏ giọng nói: “Đang thiu thiu ngủ thì bị anh đánh thức.”
“Vậy nói chuyện sau nhé?”
Dường như đang trở lại thời điểm còn đi học, chẳng qua là khi đó Triệu Hữu Thời trốn ở ban công phòng ngủ nhỏ giọng gọi điện thoại, còn hiện tại là Trạch Mẫn trốn trong phòng gọi, lại trò chuyện nửa tiếng, Triệu Hữu Thời đã hơi mệt Trạch Mẫn mới nói: “Ngủ ngon.”
Triệu Hữu Thời: “Ngủ ngon.”
Cúp điện thoại, Trạch Mẫn vẫn không thay quần áo, ngồi trong thư phòng mười phút, chờ điện thoại của cấp dưới báo cáo: “Trạch tổng, Đại Lưu vừa trở về phòng.

Chuyện ngài dặn tôi đã điều tra ra rồi, Đại Lưu quả thật từng bị người ta đánh bị thương mắt phải, hiện tại thị lực giảm sút, người đánh gã là Vương Xuân, ba năm trước Vương Xuân cũng đã trở về quê rồi.”
Trạch Mẫn khẽ gõ vào bàn, trầm tư: “Tiếp tục quan sát Đại Lưu.”
Anh luôn cảm thấy Đại Lưu có vấn đề, dường như bản thân đã sơ xuất điều gì đó, nhưng lại không nghĩ ra.


Hôm sau anh nhận được điện thoại của Đại Lưu: “Có chuyện tôi vẫn chưa nói cho cậu, trong tay tôi còn có một chứng cứ, nếu đem chứng cứ này ra tòa, trăm phần trăm có thể định tội Chu Dực Xuyến.”
Trạch Mẫn cúp điện thoại, sắc mặt âm trầm ra khỏi văn phòng, trợ lý đang muốn tìm anh, thấy thế trực tiếp tiến lên: “Trạch tổng, lời đồn hôm nay càng lan truyền mạnh trên mạng, có rất nhiều người khiếu nại với Ủy ban tiêu dùng về sản phẩm của chúng ta…”
Trạch Mẫn dừng bước, lấy máy tính bảng trên tay trợ lý, lướt qua, nhíu mày: “Hai giờ chiều gọi mọi người đến phòng họp, lập tức bảo quản lý tự mình đi tìm vị khách hàng này, tôi phải biết được kết quả trước hai giờ.”
Nói xong bước đi, một lát sau đã đến khách sạn Đại Lưu ở.

Trong phòng khách sạn lộn xộn, thuốc lá vỏ bia đồ ăn chất thành đống, còn có mùi rất khó ngửi, mặt Trạch Mẫn lạnh te bước vào, ném đống quần áo bẩn trên sô pha xuống sàn, ngồi xuống: “Nói đi.”
Đại Lưu cười: “Trạch tổng đúng là thẳng thắn, ngay cả lời khách sáo cũng không muốn nói.”
Trạch Mẫn không có thời gian rảnh với gã, liếc nhìn đồng hồ: “Cho anh mười lăm phút.”
Đại Lưu cười lạnh một tiếng, ngồi xuống ghế máy tính bên cạnh ban công, lười biếng: “Cũng không có gì, chỉ là trong tay tôi có một bằng chứng thôi.

Có bằng chứng này, bảo đảm có thể định tội được Chu Dực Xuyến, nhưng tôi không thể cho không được, tôi phải đổi cái mạng già này mới có được đấy, vô cùng vất vả, mười lăm vạn trước đây cũng không mua được đâu.”
Trạch Mẫn gác chân, thờ ơ: “Anh ở gian phòng này mỗi ngày hơn một nghìn, hiện tại anh ăn anh mặc đều là tiền của tôi, anh còn có thể nuốt được bao nhiêu nữa?”
Đại Lưu đung đưa ngón tay: “Chậc chậc, tôi nhớ rõ số tiền này là do em gái Triệu chi mà, cậu chỉ chi có mười lăm vạn.

Tôi đau lòng cho em gái Triệu, cho nên tôi chỉ cần con số này từ cậu thôi.”
Gã nắm một bàn tay, nhưng hiển nhiên không phải là mười vạn, Trạch Mẫn cười: “Anh đúng là có thể nuốt được thật.”
“Có thể nuốt được hay không thì không cần Trạch tổng phải lo lắng, phải xem cậu có chi được số tiền này hay không.”
Trạch Mẫn: “Chứng cứ ở đâu, anh không lấy ra sao tôi biết được anh nói thật hay giả?”
Đại Lưu cười: “Tôi biết Trạch tổng thận trọng, nhưng hiện tại tôi chưa thể lấy ra chứng cứ được.

Nếu cậu chi tiền ra, tôi sẽ giao chứng cứ, còn nếu không chi, tôi tin ngài Thẩm cũng sẽ có hứng thú với chứng cứ này.”
Trạch Mẫn trừng gã, Đại Lưu cười vô cùng đắc ý: “Qua buổi thẩm vấn ngày hôm qua, tôi thấy phần thắng của các người càng ngày càng nhỏ, nếu cậu không tin tôi thì chỉ đáng thương cho em gái Triệu thôi.”
“Khi nào thì có thể đưa?”

“Cậu chi tiền, tôi sẽ đưa.”
“Được.” Trạch Mẫn đứng dậy, đút tay vào túi đi ra cửa: “Ngày mai có thể chuẩn bị xong tiền.”
Đại Lưu: “Nếu tiếc tiền thì cũng không sao, lời nói lúc đầu của tôi vẫn tính đấy, nếu cậu để cho em gái Triệu ngủ với tôi mấy ngày, tôi cam đoan sẽ không lấy xu nào mà giao ngay chứng cứ cho cậu.”
Trạch Mẫn lập tức dừng bước, xoay người nhìn về phía Đại Lưu, Đại Lưu cười hì hì: “Tôi càng nhìn càng ưng em gái Triệu, em gái ngây thơ này nhất định ở trên giường rất năng nổ.

Lúc ngủ với cậu, em nó có phóng túng không?”
Sắc mặt Trạch Mẫn lạnh te, quay về phía Đại Lưu, nụ cười của Đại Lưu vẫn không thay đổi, không tự giác lùi ra sau mấy bước: “Muốn đánh người à? Có thể, đánh đi, chỉ đáng thương cho vụ kiện của em gái Triệu thôi.”
Trạch Mẫn cười lạnh một tiếng, ném ra một tấm thẻ: “Bảo khách sạn này nhớ cho kĩ từ hôm nay trở đi anh tiêu tiền của tôi.”
Rời khỏi khách sạn, Trạch Mẫn lập tức quay về công ty, cuộc họp diễn ra khẩn cấp khiến mọi người trở tay không kịp, chuẩn bị không chu đáo tất nhiên là bị mắng.

Trạch Mẫn đằng đằng sát khí, trút hết xuống bọn họ, Đinh Sĩ Lỗi hòa giải: “Được rồi, mau nhanh chóng giải quyết sự việc, tức giận thì có lợi gì chứ.”
Trạch Mẫn lớn tiếng hỏi: “Quản lý Lí, khách hàng nói như thế nào?”
Quản lý Lí nơm nớp lo sợ: “Khách hàng nói chất lượng có vấn đề, anh ta đã báo cáo lên Ủy ban tiêu dùng rồi, số sản phẩm còn lại đã mang đi kiểm tra chất lượng.”
Anh ta đưa ra một tập ảnh, tất cả đều là chất lượng sản phẩm có vấn đề, Trạch Mẫn nhíu mày xem, suy nghĩ rồi căn dặn các công việc kế tiếp.

Sau khi cuộc họp kết thúc, anh gọi trợ lý vào trong văn phòng, ném đống ảnh lạnh lùng nói: “Cậu sắp xếp thời gian tự mình đến kho hàng đi.”
Trợ lý khó hiểu: “Đây là…”
Trạch Mẫn bình thản: “Tìm mấy người tin cậy, điều tra từ ngọn nguồn, mỗi một công đoạn cũng không được bỏ sót, một khi phát hiện ra vấn đề lập tức báo cho tôi ngay.”
“Vâng!”
Xử lý xong công việc thì trời đã tối đen, cả người Trạch Mẫn mệt mỏi tựa vào ghế nghỉ ngơi trong chốc lát, anh gọi điện cho Triệu Hữu Thời: “Đang ở đâu vậy?”
Triệu Hữu Thời: “Ở nhà.”
“Anh còn rất nhiều việc phải xử lý, hôm nay không thể qua tìm em.”
“Anh không cần đến đâu, công việc quan trọng mà.

Hôm nay em cũng đã bàn bạc với bên luật sư Phương.”
Trạch Mẫn muốn nói ra nhưng lại thôi, chuyển sang hỏi cô nội dung cuộc nói chuyện ngày hôm nay, nói xong chuyện đó, đột nhiên Trạch Mẫn nói: “Anh hơi đói.”
“Vậy anh đi ăn cơm đi, đừng chỉ mải làm việc, gọi đồ ăn ở bên ngoài cũng được.”
Trạch Mẫn cười không đáp lại, cúp điện thoại, anh nhắm mắt nghỉ mười lăm phút rồi quay lại làm việc, không bao lâu sau bảo vệ ở dưới đại sảnh gọi điện tới: “Trạch tổng, xin lỗi vì đã quấy rầy ngài, ngài có gọi đồ ăn bên ngoài không? Người ta vừa mới mang đến, có phải hiện tại nên đưa lên cho ngài không?”

Trạch Mẫn ngẩn người, lập tức cười: “Mang lên đây đi.”
Đồ ăn rất phong phú, ba món ăn một canh, tất cả đều là đồ anh thích ăn.

Trạch Mẫn nhắn tin cho Triệu Hữu Thời, một lúc lâu sau cô mới nhắn lại: Nghẽn mạng, vừa mới nhận được tin nhắn của anh, em còn nghĩ bọn họ chưa đưa đồ ăn đến.

Trạch Mẫn cười nhắn lại: Anh ăn xong rồi.

Gửi xong, anh đột nhiên cau mày, suy nghĩ một láy, anh gọi điện thoại cho cấp dưới: “Hôm nay Đại Lưu làm gì?”
“Không làm gì hết, gã đi mua vé máy bay ngày kia sẽ về quê.”
“Về quê?” Hôm nay Đại Lưu mới đòi tiền anh, anh đồng ý mai sẽ trả, nhưng ngày kia Đại Lưu lại về quê?
Trạch Mẫn suy nghĩ, lấy ra tấm chi phiếu, lại gọi điện thoại cho ngân hàng hợp tác.

Hôm sau Đại Lưu nhận được chi phiếu của Trạch Mẫn, vung qua vung lại: “Lần này không đưa tiền mặt à? Cũng đúng, không mang theo quá nhiều tiền mặt được, đây không phải là chi phiếu khống đấy chứ?”
“Anh có thể yên tâm.” Trạch Mẫn giơ tay, “Chứng cứ đâu?”
Đại Lưu cười: “Cậu yên tâm đi, nhất định sẽ đưa chứng cứ cho cậu, nhưng hiện tại tôi không giữ, ngày kia cậu đến lấy đi.”
“Ngày kia? Sao tôi biết được anh có cầm tiền bỏ trốn hay không?”
Đại Lưu cười bỉ ổi: “Vậy thì chịu thôi, tin hay không tùy cậu.”
Trạch Mẫn vừa đi, Đại Lưu lập tức chạy đến ngân hàng, nhưng lại bị báo hôm nay hệ thống ngân hàng bảo trì không thể rút hoặc chuyển khoản tiền được, hai ngày sau lại là ngày nghỉ, phải đến tuần sau mới lấy được.

Đại Lưu làm ầm một trận trong ngân hàng rồi mới rời đi, gã vừa đi ra, quản lý ngân hàng lập tức gọi cho Trạch Mẫn, anh nói tiếng cám ơn.

Trạch Mẫn ngồi trong xe, nhìn Đại Lưu gọi điện thoại bên đường, không bao lâu sau Đại Lưu đến một trung tâm tắm rửa, Trạch Mẫn gọi điện thoại cho cấp dưới: “Cậu nói trước đó đợt Tết âm lịch khi về nhà Đại Lưu từng đi sửa điện thoại?”
Cấp dưới nói: “Đúng vậy.”
“Di động gã đang dùng hiện tại là mua khi đó?”
“Không phải, là tháng trước mua khi trở về Lô Xuyên.

Tháng trước Đại Lưu mới mua một chiếc di động, mọi thứ trong tay gã đều là số tiền ăn không ngồi rồi, gã chỉ biết hưởng thụ chứ nào biết tiết kiệm, làm gì có chuyện Tết âm lịch vô duyên vô cớ mang chiếc điện thoại cũ đi sửa chứ? Cuối cùng Trạch Mẫn đã nghĩ ra chỗ mình sơ xuất, anh lập tức ra lệnh: “Lập tức về quê Đại Lưu, đến cửa hàng gã sửa điện thoại mang di động về đây.” Dừng một chút, anh nói tiếp, “Ngoài ra điều tra một người tên Vương Xuân cho tôi, tôi muốn có ảnh chụp của người đó.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.