Tương Tư Hữu Thời

Chương 52: Mở Phiên Tòa


Bạn đang đọc Tương Tư Hữu Thời FULL – Chương 52: Mở Phiên Tòa


Người dịch: Rabbitlyn
Mùng một, Triệu Hữu Thời đến thăm cô chủ nhiệm, gọi điện cho dì Vương hàng xóm và bà Trạch chúc Tết, bà Trạch nhận được điện thoại vô cùng vui mừng: “Mẫn Mẫn, mau tới đây, Tiểu Thời gọi điện thoại tới chúc Tết mẹ này.”
Một lát sau Triệu Hữu Thời chợt nghe thấy giọng Trạch Mẫn: “Năm mới vui vẻ, hôm nay em có bận gì không?”
Triệu Hữu Thời: “Em đến nhà cậu.”
Tối qua mợ gọi điện thoại tới, biết chỉ có một mình cô đón giao thừa, vô cùng không đành lòng, hôm nay gọi cô qua ăn cơm, Triệu Hữu Thời không có lí do gì từ chối ý tốt của mợ.

Gọi xong điện thoại chúc Tết, cô dọn dẹp một chút, ra ngoài mua một số đồ mang đến nhà cậu, anh họ và chị dâu đang chơi với mấy đứa trẻ, thấy cô xuất hiện, nhiệt tình lôi kéo cô hỏi han, buổi trưa cùng ăn một bữa cơm, anh họ nói: “Nếu em có người bạn nào muốn tráng trí nhà cửa cứ tìm anh, anh hiện đang bán vật liệu xây dựng.

Đúng rồi, em có biết sàn nhà Đắc An không, hiện tại anh đang làm đại lý cho bên đó đấy, chất lượng vô cùng tốt, nếu em muốn mua, anh sẽ bán giá ưu đãi cho em.”
Triệu Hữu Thời cười: “Vâng, anh đưa danh thiếp cho em đi, nếu có người bạn nào của em muốn trang trí nhà, em sẽ bảo họ đến tìm anh.”
Đối với Triệu Hữu Thời, Tết âm lịch là một khoảng thời gian dài dằng dặc, La La Giai, Hoa Sơn và Hứa Ninh đều không có ở đây, cô thậm chí muốn bay về Singapore, may mà cuối cùng đã kết thúc Tết âm lịch, Đại Lưu cũng đã trở lại.

Trạch Mẫn bận rộn chuyện công ty lên sàn chứng khoán, mấy ngày sau mới hẹn được Triệu Hữu Thời, đẩy cho cô mấy tờ giấy, trên đó ghi chép những chuyện Đại Lưu đã làm trong mấy ngày nay, lớn thì là chuyện đập vỡ một quầy hàng, nhỏ thì bị tiêu chảy chạy đến bệnh viện, Triệu Hữu Thời im lặng nhìn cười: “Người anh phái đi cũng tinh ý đấy chứ.”
Trạch Mẫn cười lắc đầu: “Đại Lưu không gặp mặt ai, nhưng nếu gã gọi điện thoại thì điều này không nằm trong phạm vi khống chế của chúng ta.”
Triệu Hữu Thời tiếp tục xem những phần khác: “Mời ba bàn cơm tất niên, mời khách hát karaoke, sửa điện thoại, mua bốn cây thuốc lá Trung Hoa, mua một chiếc máy tính bảng…!Gã không thể có nhiều tiền như vậy, em chỉ cho gã “tiền đi đường” dư ra một chút mà thôi.”
Trạch Mẫn: “Anh cũng cho một chút.”
Bàn xong việc, Trạch Mẫn phải quay về công ty.

Hôm nay anh hẹn Triệu Hữu Thời ở một nhà hàng mang đậm phong cách Hong Kong gần công ty, chính là muốn cùng cô ăn một bữa cơm, nhưng đến thời gian ăn còn không đủ, anh đã kín hết lịch rồi, Triệu Hữu Thời biết anh bận: “Anh mau trở về đi.”
Trạch Mẫn liếc nhìn đồng hồ: “Còn hai phút nữa.”
Triệu Hữu Thời khó hiểu, kết quả trong hai phút này Trạch Mẫn nhìn chằm chằm cô, mỗi lần kim giây chuyển động, anh lại che đồng hồ, dường như muốn làm cho thời gian chậm đi một chút.


Triệu Hữu Thời khó khăn lắm mới nuốt được nốt miếng thức ăn, rút khăn tay ra lau miệng: “Em cũng ăn xong rồi, đi thôi.”
Trạch Mẫn bận rộn đến thế nào ư, tin tức thời sự mỗi ngày đều nhắc đến anh, không phải kí hợp đồng với ngôi sao, thì cũng tham gia đủ các tiết mục thăm hỏi, thỉnh thoảng Đinh Sĩ Lỗi cũng xuất hiện trong màn ảnh cùng anh, hai người đấm tay một cái, rồi lại bắt tay, thoạt nhìn đã biết là anh em thân thiết.

Trong nháy mắt đã tới trung tuần tháng ba, tòa án nhân dân thành phố Lô Xuyên mở phiên tòa thẩm tra xử lý vụ án mưu sát, Chu Dực Xuyến yêu cầu thẩm tra xử lý không công khai, lý do là vụ án này có liên quan đến cá nhân, nhưng rốt cuộc là liên quan đến mức độ nào thì Triệu Hữu Thời không đoán ra được, song cuối cùng kết quả vẫn bị bác bỏ.

Sáng hôm nay, Triệu Hữu Thời hít thở sâu rời giường, thay một bộ quần áo chín chắn hơn, rồi ra khỏi nhà.

Dì Vương, bà Trạch lục tục xuất hiện ở cửa tòa án, Hoa Sơn cũng từ Mỹ trở về, La La Giai xin nghỉ phép nửa ngày, Trạch Mẫn và Đinh Sĩ Lỗi là người của công chúng nên không tiện xuất hiện, bà Trạch lôi kéo tay Triệu Hữu Thời: “Cháu đừng trách nó, nếu bị phóng viên chụp thì lại bị làm phiền.”
Triệu Hữu Thời cười: “Cháu biết rồi ạ, dì Trạch, cám ơn dì đã đến.”
“Cháu nói gì vậy, dì nhìn thấy Hữu Vi trưởng thành, dì đương nhiên phải tới rồi.”
Triệu Hữu Thời căng thẳng đến mức tay chân lạnh như băng, sau khi đi vào tòa án với mọi người, cô tỉnh táo lại bởi vì cô nhìn thấy bà Thẩm và Thẩm Lãng Vĩ không xuất hiện.

Nơi này là tòa án trang nghiêm, cô ngồi vào chỗ dự thính, phía trước là bồi thẩm đoàn, hơi chếch một chút là chỗ của bị cáo, bên kia là nguyên cáo, ở giữa có dựng rào chắn, đến lúc đó Chu Dực Xuyến sẽ đứng ở đó.

Chờ một lát, thư kí bắt đầu đọc nội quy tòa án, đọc xong, thư kí nói: “Mời công tố viên, luật sư bào chữa vào phòng.”
“Mời chánh án, thẩm phán vào.”
Tiếp đó, chánh án tuyên bố mở phiên tòa: “Mời cảnh sát mang bị cáo Chu Dực Xuyến vào.”
Triệu Hữu Thời ngừng thở, nhìn chằm chằm cửa bên, nhìn thấy Chu Dực Xuyến mặc quần áo tù nhân bước vào, tóc dài đã trở thành tóc ngắn, khuôn mặt xinh đẹp đã biến mất, vẻ mặt tiều tụy đứng vào trong rào chắn.

Cô đột nhiên rất muốn cười, che miệng lại, trên người hơi run rẩy, ánh mắt hơi đỏ.

Chánh án nói xong phần mở đầu, Chu Dực Xuyến trả lời xong, công tố viên bắt đầu đọc đơn khởi tố: “Bị cáo Chu Dực Xuyến, nữ…Đẩy người xuống cầu thang, sau khi gây án trốn đi…Đơn khởi tố nhận định bị cáo Chu Dực Xuyến phạm tội rõ ràng, chứng cớ đầy đủ, theo pháp luật nhận định bị cáo có tội, căn cứ vào điều 232 của “Bộ luật hình sự nước CHND Trung Hoa”, hành vi của bị cáo đã cấu thành tội cố ý giết người, phải chịu trách nhiệm hình sự.”
Triệu Hữu Thời nắm chặt tay, bà Trạch giữ cánh tay cô, nhỏ giọng: “Sao cháu lại run như vậy, đừng sợ.”

Triệu Hữu Thời gật đầu, nhìn chằm chằm bóng dáng Chu Dực Xuyến, chánh án hỏi xong Chu Dực Xuyến, ả lớn tiếng: “Tôi không nhận tội, không liên quan đến tôi, tôi bị oan.”
Chánh án bảo ả khống chế cam xúc, xác nhận ả đã trần thuật xong, nói: “Công tố viên có thể tiến hành hỏi bị cáo.”
Triệu Hữu Thời đã sớm đoán được tình hình tiếp theo, cho dù công tố viên hỏi như thế nào, Chu Dực Xuyến đều không thừa nhận, ả nói: “Đêm đó tôi hoàn toàn không ra khỏi nhà.”
Công tố viên: “Sau khi sự việc xảy ra, cô khai trong bản khẩu cung, đêm đó từ bảy giờ đến hai giờ rạng sáng mẹ cô đều ở bên cạnh cô, sau đó cô phát sốt, mẹ cô đưa cô vào viện truyền nước.

Dựa theo điều tra thì không khớp với sự thật, tối đó từ bảy giờ đến chín giờ mẹ cô không hề ở cạnh cô, tại sao cô lại nói dối?”
Chu Dực Xuyến: “Mẹ tôi bảo tôi nói như vậy.”
Công tố viên hỏi xong mấy vấn đề, đến lượt luật sư bào chữa hỏi, dường như tất cả điểm đáng ngờ đều chuyển hết sang người bà Thẩm, sau một lúc lâu, chánh án yêu cầu công tố viên cung cấp chứng cứ.

Công tố viên: “Xin cho gọi nhân chứng Lưu Cường ra tòa.”
Cảnh sát mang Đại Lưu vào, công tố viên hỏi: “Nhân chứng Lưu Cường, anh có quan hệ gì với bị cáo Chu Dực Xuyến?”
Đại Lưu: “Không có quan hệ gì hết, chỉ là thường xuyên uống rượu ở quán bar với nhau thôi.”
“Vậy anh có quan hệ gì với người bị hại Triệu Hữu Vi?”
“Triệu Hữu Vi từng đắc tội tôi.”
“Anh có biết chuyện người bị hại Triệu Hữu Vi tử vong không?”
“Có, chính mắt tôi chứng kiến toàn bộ quá trình.”
Công tố viên: “Xin anh kể lại tình hình lúc đó.”
Đại Lưu: “…!Hôm đó tôi càng nghĩ càng giận, muốn đi tìm hai chị em nhà họ Triệu trả thù, chạy tới nơi đó, đang định lên lầu thì thấy một người phụ nữ quay lưng về phía tôi, đang đứng ở cầu thang, Triệu Hữu Vi đứng ở cửa nhà.

Sau khi nhìn thấy, tôi lập tức tránh đi, vòng ra phía ngoài cửa sổ hành lang.

Sau đó tôi nhìn thấy hai người họ nói với nhau mấy câu, người phụ nữ kia đi xung quanh Triệu Hữu Vi mấy bước, không bao lâu sau tôi nhìn thấy cô ta kéo Triệu Hữu Vi ra cầu thang đẩy xuống, sau đó tôi bỏ chạy.”

Công tố viên: “Xin anh hãy chỉ ra người phụ nữ anh thấy đêm đó, lúc này cô ta có mặt ở tòa án không?”
“Có.” Đại Lưu chỉ, “Chính là cô ta, Chu Dực Xuyến.”
Những người ngồi dự thính ồ lên, Triệu Hữu Thời im lặng nhìn, chỉ có móng tay ở ngón tay cái dùng sức ấn rất đau vào ngón trỏ, nhưng không thể đẩy lùi sự đau đớn trong lòng cô đi.

Đại Lưu thấy toàn bộ quá trình, nhưng phải đợi đến tận bốn năm sau mới tố giác ra, cô không biết là cảnh sát vô dụng hay là do trời định, tại sao phải đợi lâu như vậy, tại sao chứ?”
Luật sư bào chữa hỏi Đại Lưu: “Xin hỏi anh làm nghề gì?”
Đại Lưu: “Không nghề nghiệp.”
Luật sư bào chữa: “Tại sao người bị hại đắc tội anh?”
Đại Lưu giải thích xong, luật sư bào chữa lại hỏi mấy vấn đề, rồi nói với chánh án: “Chánh án, bốn năm trước Đại Lưu từng vì trả thù người bị hại Triệu Hữu Vi mà phải vào tù.

Sau đó không lâu anh ta lại khiến người khác bị thương nên bị phán ngồi tù bốn năm bốn tháng, tôi cho rằng khẩu cung của anh ta không đáng tin.”
Luật sư bào chữa hỏi nhân chứng kết thúc, tiếp là đến lượt công tố viên hỏi nhân chứng, lần này gọi dì Vương và nhân viên làm sạch khói dầu, dì Vương có thể chứng minh toàn bộ quá trình từ khi Dại Lưu xuất hiện đến rời đi, người công nhân có thể chứng minh trong khoảng thời gian từ chín giờ đến chín rưỡi Đại Lưu từng chạy từ trong ngõ Ngô Đồng ra.

Lời khai của ba nhân chứng vô cùng quan trọng, nhưng ngoài Đại Lưu ra, không có bất kì ai từng chứng kiến, tuy chứng cứ chưa đủ đanh thép, nhưng do khẩu cung của Chu Dực Xuyến trước sau mâu thuẫn, lí do thoái thác của bà Thẩm cũng khó làm cho người ta tin tưởng, bởi vì dựa vào lời khai của ông Vương, Thẩm Lãng Vĩ đã sớm biết ông ta là bạn của bà Thẩm, bởi vậy lời giải thích của bà Thẩm cũng không thuyết phục.

Lần đầu tiên mở phiên tòa thẩm tra xử lý chấm dứt, Chu Dực Xuyến cảm xúc bất ổn bị cảnh sát mang đi, quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi dự thính, hung ác trừng Triệu Hữu Thời, bà Thẩm hô to: “Con bé bị oan!”
Ra khỏi tòa án, bà Thẩm lập tức bị truyền thông vây quanh, câu hỏi nhiều nhất là tại sao hôm nay Thẩm Lãng Vĩ không xuất hiện, ông Vương kia rốt cuộc là ai, bà ta có cung cấp lời khai giả vì con gái không.

Triệu Hữu Thời vi né tránh truyền thông nên đã ngồi vào xe của La La Giai, trong nháy mắt đã tới văn phòng luật sư, luật sư Phương và Hoa Sơn đều đã trở về, thảo luận với cô những chuyện kế tiếp, lần sau đến lượt cô sẽ bị gọi lên làm chứng, luật sư Phương nói: “Cháu chỉ cần nói thật là được, không cần phải căng thẳng.”
Triệu Hữu Thời gật đầu: “Cháu biết ạ.”
Trạch Mẫn gọi điện thoại tới: “Hôm nay thế nào?”
Triệu Hữu Thời đã về đến nhà, tinh thần phấn chấn, không mệt mỏi cũng không đói, còn tính làm tổng vệ sinh một chút, cô nói: “Không phải dì Trạch đã thông báo toàn bộ quá trình qua điện thoại cho anh sao?”
Trạch Mẫn ngừng một lát mới lên tiếng: “Sao em phát hiện ra?”
Triệu Hữu Thời khẽ cười: “Dì Trạch lén lút như vậy lừa được ai cơ chứ.”
Trạch Mẫn hỏi: “Buổi tối cùng ăn cơm nhé?”
“Không được rồi.” Triệu Hữu Thời đáp, “Buổi tối em còn có việc.”
Buổi tối Trạch Mẫn vẫn chạy tới, tự mình mang đồ ăn tới, Triệu Hữu Thời mở cửa cho anh vào, sau khi ngồi xuống Trạch Mẫn lập tức mở hộp thức ăn ra, gọi Triệu Hữu Thời đến ăn, anh động đũa trước ăn như hổ đói.


Triệu Hữu Thời thấy cà vạt của anh xộc xệch, cũng đã cởi hai cúc áo, dép lê cũng không đi, biết hôm nay nhất định là anh đã bận rộn cả ngày, cũng không nói thêm gì nữa.

Cơm nước xong Trạch Mẫn thoải mái nằm dài trên sô pha, híp mắt: “Hôm nay mệt chết đi được, dự mấy cuộc họp, chờ công ty lên sàn chứng khoán thành công, anh phải nghỉ ngơi một trận mới được…” Nói xong im bặt, cứ thế thiếp đi.

Triệu Hữu Thời kinh ngạc, nhẹ tay nhẹ chân thu dọn bàn, lấy một chiếc chăn nhỏ đắp cho anh, ban đêm mùa xuân vẫn còn hơi lạnh, có thể cảm lạnh bất cứ lúc nào.

Cô tính để cho anh ngủ nửa tiếng sẽ gọi anh dậy, kết quả cô ngồi ở một đầu sô pha khác cũng mơ màng ngủ.

Không biết đã ngủ bao lâu, Triệu Hữu Thời bị Trạch Mẫn đánh thức, tỉnh lại thấy Trạch Mẫn đang nắm ngón tay cô, nhíu mày, giọng nói của Triệu Hữu Thời hơi khàn khàn: “Sao vậy?” Muốn rút tay trở về, ai ngờ Trạch Mẫn không cho.

“Sao hai ngón trỏ đều bị thương thế này?” Vẻ mặt Trạch Mẫn không vui.

Triệu Hữu Thời hoàn hồn, nhìn dấu vết trên ngón tay, rõ ràng chỉ là do móng tay ấn vào thôi, ngón tay hơi xước và đỏ một chút, hôm nay cô ấn hơi mạnh.

Triệu Hữu Thời cười: “Không có chuyện gì hết.”
“Không có chuyện gì mà để tay bị thương thế này?” Trạch Mẫn nắm chặt tay cô, vẻ mặt lạnh lùng, “Phiên tòa lần sau anh sẽ đi cùng em.”
Triệu Hữu Thời hoảng hốt: “Không cần đâu, nếu anh xuất hiện, sự chú ý của truyền thông sẽ bị dời đi.”
“Anh tự có cân nhắc.”Trạch Mẫn nói, “Anh đi cùng em nhưng không vào tòa án.”
Triệu Hữu Thời không lay chuyển được anh, đếm ngày đến phiên tòa lần thứ hai.

Mấy ngày sau truyền thông đưa tin càng ngày càng nhiều, cuối cùng ngay cả nhà cậu đều biết tin tức, mợ còn gọi điện thoại tới trách cô: “Xảy ra chuyện lớn như vậy sao cháu không nói với chúng ta một tiếng? Dù sao ta cũng là mợ cháu.”
Triệu Hữu Thời xin lỗi, mợ nói: “Khi nào diễn ra phiên tòa lần sau, mợ và chị dâu cháu đều muốn đi.”
Cuối cùng đã đến ngày diễn ra phiên tòa lần hai, Triệu Hữu Thời tràn đầy lòng tin, không hề cảm thấy căng thẳng chút nào,Trạch Mẫn đứng ở trong phòng nghỉ chờ cô, không vào tòa án, anh nói với Triệu Hữu Thời: “Anh ở chỗ này chờ em, xong việc đừng chạy linh tinh, anh sẽ đi tìm em.”
Không ai nghĩ tới phiên tòa thứ hai biến cố liên tục xuất hiện..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.