Tương Tư Hữu Thời

Chương 48: Đồng Lòng Theo Đuổi Vợ


Bạn đang đọc Tương Tư Hữu Thời FULL – Chương 48: Đồng Lòng Theo Đuổi Vợ


Người dịch: Rabbitlyn
Triệu Hữu Thời và Trạch Mẫn chạy tới khách sạn, Tony đã sớm chờ ở đại sảnh.

“Sáng nay chị Ninh nói đi bệnh viện với cô, buổi chiều sẽ trở về họp với bọn tôi, cuộc họp đã thống nhất vào lúc hai giờ, bốn giờ chúng tôi sẽ xuất phát đến khách sạn, buổi tối sẽ ăn cơm với người phụ trách bên khách sạn, nhưng bọn tôi chờ từ hai giờ đến bốn rưỡi, không thấy chị Ninh đâu, di động cũng tắt máy.” Tony nói xong một hơi, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.

Triệu Hữu Thời ngại xe lăn vướng víu nên đã thay bằng gậy chống, nghe Tony kể lại xong, cô lập tức đi về phía thang máy, Tony đi theo phía sau cô, liếc qua Trạch Mẫn, nhỏ giọng hỏi: “Hữu Thời, cô không giới thiệu chút à?”
“Không cần thiết.” Triệu Hữu Thời bước vào thang máy, ấn số đi lên.

Trạch Mẫn chủ động bắt tay với Tony cười: “Xin chào, tôi là Trạch Mẫn.”
“Xin chào, gọi tôi Tony là được.”
Mason vẫn chờ ở trong phòng Hứa Ninh, lúc mở cửa anh ta đang gọi điện thoại, nhìn về phía Triệu Hữu Thời: “Chị Ninh cũng chưa từng liên lạc với ai trong nước, từ trước tới nay chưa bao giờ xảy ra chuyện này, lần đầu tiên đến Trung Quốc thì…”
Triệu Hữu Thời ngắt lời anh ta: “Chị Ninh là người Trung Quốc!”
“À, đúng vậy.” Mason nói, “Tôi nói đây là lần đầu tiên chị Hứa Ninh quay về Trung Quốc công tác, trước kia đi Anh đi Pháp đều bình thường, điện thoại vẫn không gọi được, chúng ta có nên báo cảnh sát không?”
“Mới mất tích có mấy tiếng, cảnh sát sẽ không can thiệp đâu.”
Mason sửng sốt, nhìn về phía Trạch Mẫn đang lên tiếng, “Vị này là…”
Trạch Mẫn còn chưa kịp giới thiệu, Triệu Hữu Thời đã lên tiếng: “Mason, anh và Tony ra ngoài trước đi.”
Hai người không biết Triệu Hữu Thời muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lệnh ra ngoài, cửa vừa đóng lại, Triệu Hữu Thời lập tức nói với Trạch Mẫn: “Anh gọi điện thoại cho anh Dương đi.”
Trạch Mẫn nhướng mày: “Anh Dương.”
“Đừng giả ngu với em nữa, chị Hứa Ninh cũng không phải là đứa trẻ con làm gì có chuyện đột nhiên mất tích chứ?” Sáng sớm chị ấy đã nói với Triệu Hữu Thời có việc, ngoài công việc thì chị ấy còn có thể có chuyện gì chứ? Chị ấy không có người thân bạn bè ở Lô Xuyên, ai lại tìm chị ấy?
Triệu Hữu Thời nghiêm túc: “Mau gọi điện thoại đi!”
Hai tháng nay, Triệu Hữu Thời chỉ về phía đông Trạch Mẫn không dám đi phía tây, hôm nay Trạch Mẫn lại hoàn toàn thay đổi, ngồi gác chân trên sô pha, lắc đầu không nói gì.

Triệu Hữu Thời: “Anh có gọi hay không?”
“Không gọi.”
Triệu Hữu Thời sửng sốt, nghĩ mình nghe nhầm, Trạch Mẫn nhìn cô: “Em cũng nói Hứa Ninh không phải là đứa trẻ, chị ta còn lớn tuổi hơn so với chúng ta, em không cần lo cho chị ta.”
“Trạch Mẫn!”

“Triệu Hữu Thời!” Giọng nói của Trạch Mẫn nghiêm khắc, giống như trở lại bộ dáng giáo huấn cô lúc trước, “Quan tâm chuyện của bản thân cho tốt đi, ít quan tâm đến người khác thôi, em phải rõ lần nhận vụ này Hứa Ninh sẽ xảy ra chuyện gì chứ, hiện tại mới sốt ruột có phải đã quá muộn hay không?”
Triệu Hữu Thời mím môi không nói gì, giằng co với Trạch Mẫn một lát, cô mở cửa phòng ra, hô to: “Tony, Mason!”
Cửa phòng đối diện nhanh chóng mở ra, hai người đồng loạt chạy ra, Triệu Hữu Thời nhìn thoáng qua thời gian trên di động hỏi: “Có thể hủy bỏ bữa tối không? Hai người có mang theo phương án chị Hứa Ninh đã phê duyệt không?”
Tony: “Không thể hủy bữa tối được, hôm nay là lần đầu tiên hai bên chính thức gặp mặt, cuộc gặp này mới quyết định mấy hôm trước, tôi đã xem qua toàn bộ phương án rồi, cơ bản đều đã nhớ hết.”
Triệu Hữu Thời ra lệnh: “Được rồi, vậy anh ra ngoài gọi taxi, tôi cũng sẽ đến khách sạn, mang theo tất cả những thứ cần thiết đi.” Chuyển sang Mason, Triệu Hữu Thời nói tiếp, “Anh làm loạn hết phòng chị Hứa Ninh lên, sau đó gọi 110 báo cảnh sát, phải mất tích 48 tiếng thì án mất tích mới được thành lập, còn án bắt cóc có thể lập tức xử lý.”
Trạch Mẫn vốn cực kỳ hưởng thụ bộ dáng mạnh mẽ quyết đoán của Triệu Hữu Thời, đột nhiên nghe thấy câu cuối cùng, đầu tiên là anh không thể tin nổi, rồi lập tức bật cười, đi qua xoa đầu cô.

Triệu Hữu Thời quay đầu lại, nhìn thấy anh lạnh lùng nói: “Tôi sẽ nói với người khác là anh dạy tôi.”
Giọng nói của cô vô cùng đáng yêu đối với Trạch Mẫn, Trạch Mẫn không ngại mất mặt trước người ngoài, hôn ngay xuống trán cô.

Triệu Hữu Thời tức giận đẩy anh ra, trừng hai người đang trợn mắt há hốc mồm ngoài cửa quát: “Còn không đi chuẩn bị đi!”
Triệu Hữu Thời mở tủ quần áo của Hứa Ninh ra, nhanh chóng lấy một bộ váy ra thay, chỉnh trang hết mười phút, cô vội vã xuống lầu, Trạch Mẫn đi theo phía sau cô không hề tức giận: “Chân của em đã như vậy còn chạy loạn đi đâu, để cho bọn Tony tự đi đi.”
“Anh đừng đi theo tôi!”
Tony đã thuê được một chiếc xe, tiện thể thuê luôn tài xế của khách sạn, mở cửa ghế ngồi phía sau cho Triệu Hữu Thời, anh ta đang muốn trở lại ghế bên cạnh tài xế thì thấy cửa sau xe lại bị mở ra, Trạch Mẫn chui vào, Triệu Hữu Thời lấy gậy đánh anh: “Anh làm gì vậy, đi ra ngoài!”
Trạch Mẫn chắn gậy lại, nói với Tony: “Còn thất thần làm gì nữa, còn rề rà sẽ muộn đấy.”
Tony phản ứng lại lập tức bảo lái xe mau đi.

Người lái xe đi nhanh nên khi chạy tới nơi hẹn thời gian vẫn còn sớm, Triệu Hữu Thời đã tới đây một lần, lên tiếng giới thiệu với Tony: “Bên kia chính là khách sạn mới mở, còn đang trong giai đoạn trang hoàng, cơ bản cũng sắp hoàn thành rồi.”
Đợi một lúc, người phụ trách hạng mục liên quan đi ra, Triệu Hữu Thời đã sớm đứng ở ngoài cửa phòng, giới thiệu một lần rồi còn tìm cớ thay Hứa Ninh, quay lại chỗ ngồi đưa gậy cho Tony, đối phương kinh ngạc: “Cô Triệu…”
Triệu Hữu Thời cười: “Lúc đi giày cao gót bị ngã, kết quả thành ra thế này đây, hiện tại tôi còn bóng ma tâm lý với giày cao gót đấy.”
Đối phương cười to, cục diện xa lạ lập tức đã bị phá bỏ.

Bàn công việc trước rồi mới dùng cơm, Triệu Hữu Thời chống đỡ tình hình, Tony ở bên cạnh trợ thủ, hình thức hoa văn ban đầu đã thiết kế hoàn thành rồi, chỉ còn chờ kết cấu tỉ mỉ thôi, sau khi đối phương xem qua, lại đưa ra yêu cầu khác với lần hợp tác này, bàn chuyện một lúc đã là một giờ, sau khi khai tiệc, hai bên vẫn còn không ngừng thảo luận.

Qua ba tuần rượu, đối phương đã hơi say: “Công ty các cô quả nhiên rất tốt, trong có mấy ngày ngắn ngủi mà hiệu suất cao như vậy, lúc cấp trên quyết định chọn công ty các cô, tôi còn hơi nghi ngờ trong lòng, xem ra may mà chọn công ty các cô.”
Lúc đó Trạch Mẫn đã về công ty rồi, sau khi xử lý xong mấy phần tài liệu, trong công ty gần như đã không có người, anh gọi điện thoại cho Đinh Sĩ Lỗi: “Cậu đang ở đâu?”

Đinh Sĩ Lỗi: “Sân thượng.”
Không ngờ anh ta vẫn còn ở công ty, Trạch Mẫn cúp điện thoại, lập tức đi lên sân thượng, Đinh Sĩ Lỗi đang tựa vào lan can ngắm trăng, anh đi qua, vừa đi vừa cởi hai cúc áo, đi tới phía sau Đinh Sĩ Lỗi, anh gọi tên anh ta, khi Đinh Sĩ Lỗi quay người lập tức đấm một cái, Đinh Sĩ Lỗi hốt hoảng, sau khi đứng vững cũng không cam lòng yếu thế, cũng lập tức đấm lại.

Thời đại học hai người từng đi đánh nhau mấy lần, nhiều lần đều là hỗ trợ nhau, mỗi lần đều thắng lợi, bọn họ chưa từng nghĩ tới có một ngày bọn họ lại đánh đối phương, hơn nữa mỗi đấm đều rất nặng tay, dường như muốn đánh chết đối phương.

Từ nhỏ Trạch Mẫn đã thường xuyên đánh nhau, người bình thường không phải là đối thủ của anh, hơn nữa anh đã nhịn cơn tức này cả một ngày, lúc này đều trút hết vào nắm đấm, Đinh Sĩ Lỗi không thể chịu được.

Trạch Mẫn giữ lấy cổ anh ta, áp anh ta vào lan can, tầng bảy cũng không tính là cao, nhưng cũng không hề thấp, nửa người Đinh Sĩ Lỗi đã nhoài ra ngoài, nhưng anh ta không hề sợ mà vẫn cười được: “Tiểu Thời cãi nhau với cậu.”
Trạch Mẫn thở hổn hển, căm giận: “Hôm nay nói có thoải mái không? Cậu muốn nói gì tôi cũng không để ý, nhưng tôi cảnh cáo cậu đừng có nghĩ đến chuyện tiếp cận cô ấy.”
Đinh Sĩ Lỗi cười: “Nếu có một ngày, cô ấy chủ động tới gần tôi thì sao?”
Trạch Mẫn cười lạnh, dùng sức áp anh ta xuống, Đinh Sĩ Lỗi đã bị dồn vào đường cùng.

“Nằm…mơ…”
Trong phòng khách sạn, tửu lượng của Triệu Hữu Thời bình thường, đối phương lại không ngừng mời rượu, mới có mấy chén cô đã say rồi, cũng không biết có phải vừa rồi dùng sức đi bộ hay không mà đùi phải cô lại bắt đầu đau.

Cô lại uống thêm hai chén để làm tê liệt chính mình, cố gắng chống đỡ được đến hơn chín giờ cuối cùng cũng tan tiệc, cô mới thở phào nhẹ nhõm, chống gậy đứng ở cửa tạm biệt đối phương.

Trên xe chỉ còn lại mỗi lái xe, Trạch Mẫn đã sớm rời đi rồi, Tony giúp Triệu Hữu Thời ngồi vào trong xe: “Cô uống nhiều lắm rồi, tôi đi mua thuốc cho cô nhé?”
Triệu Hữu Thời lắc đầu: “Đưa tôi trở về đi, nếu buổi tối chị Hứa Ninh quay về khách sạn, nhớ gọi điện thoại cho tôi.”
Sau khi về đến nhà cuối cùng Triệu Hữu Thời không chống đỡ được nữa, ngã trên sô pha đau đến mức cả người đổ đầy mồ hôi, cô lấy thuốc giảm đau ra uống một viên, có lẽ là vì tác dụng của cồn, sau khi uống thuốc xong càng mê man hơn.

Không biết qua bao lâu, trong lúc mơ màng cô thấy có một khuôn mặt với góc cạnh rõ ràng, anh tuấn vững vàng, hình như còn hơi bị tím bầm, Triệu Hữu Thời khẽ nói: “Tôi chán ghét anh.”
Mặt cô đã đỏ bừng, thần trí không rõ ràng, Trạch Mẫn dừng một chút, rồi kéo cô ôm vào trong lòng, ngực chạm vào trán cô, thấy cả người cô đầy mồ hôi, anh cau mày, lại chạm vào đầu gối cô, Triệu Hữu Thở thở dốc vì kinh ngạc, Trạch Mẫn tức giận: “Đáng đời!”
Anh ôm Triệu Hữu Thời vào WC, cởi quần áo của cô ra vừa gọi vừa mắng, vất vả lắm mới cởi hết đồ cho cô thì người Trạch Mẫn cũng đã đổ đầy mồ hôi.


Anh dìu Triệu Hữu Thời, mở nước ấm tắm cho cô, Triệu Hữu Thời thực sự đi đứng không vững, còn nuốt mấy ngụm nước tắm nữa, tiếng hít thở của Trạch Mẫn càng ngày càng trở nên nặng nề, lạnh lùng nói: “Ngoan ngoãn một chút, có tin anh ở trong này muốn em không!”
Triệu Hữu Thời che ngực, thần trí rõ ràng đã tỉnh táo, nhưng lại dường như không phải của chính mình, linh hồn dường như đã rời khỏi cơ thể, cô đứng ở một bên nhìn cơ thể mình, ra lệnh cho bản thân đứng vững, đuổi người ra, tự mình tắm rửa, nhưng cô hoàn toàn bất động, cơ thể không nghe theo cô.

Trạch Mẫn gian nan tắm xong cho cô, dùng khăn tắm bọc cô lại, ôm cô quay về phòng ngủ.

Triệu Hữu Thời khó chịu, cổ họng nôn nao, muốn nôn lại không nôn được, sau khi nôn khan mấy tiếng thì ỉu xìu: “Anh…”
Trạch Mẫn nín nhịn, sắc mặt xanh mét, nhét cô vào trong chăn, cuối cùng mặc kệ cô, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng, một lúc lâu sau anh mới trở về, Triệu Hữu Thời đang nhoài người ra mép giường nôn, mồm miệng không rõ ràng: “Chân đau.”
Trạch Mẫn ngồi vào trên giường, vỗ lưng cho cô: “Uống cốc sữa nóng đi.” Anh nâng cô dậy, giúp cô uống cốc sữa, lau miệng cho cô, rồi khẽ xoa đầu gối: “Đau lắm không, có cần đi bệnh viện không?”
Bàn tay nóng hổi, Triệu Hữu Thời dường như cảm thấy không quá đau đớn, cô lắc đầu, nhắm mắt lại, một lát sau cô tỉnh táo một chút hỏi: “Chị Hứa Ninh đã trở về chưa?”
“Đã về từ một tiếng trước rồi.”
Triệu Hữu Thời nhắm mắt mỉm cười: “Anh báo cho anh Dương à? Tôi có bảo Mason báo cảnh sát đâu.”
Trạch Mẫn lập tức khẽ đập vào đùi cô, anh hoàn toàn không ngờ tới mình trúng kế, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến anh trở nên mất nhạy bén.

Triệu Hữu Thời cười trộm vì thực hiện được, trong lòng vô cùng vui vẻ, cảm thấy nên nói ra một lời độc ác, khi Trạch Mẫn hôn cô cười nói: “Có phải tôi lừa rất giỏi không?”
Trạch Mẫn phớt lờ, máu anh đã dồn hết lên não, đã không còn kiềm chế được nữa, hối hận vì không mặc quần áo cho cô, nhưng cũng lại cảm thấy không hề hối hận, lực tay quá lớn khiến Triệu Hữu Thời nhíu mày, cô hỏi lại lần nữa: “Có phải tôi lừa rất giỏi không?”
Trạch Mẫn thoáng khôi phục lại được lý trí, thở hổn hển nhìn về phía cô, Triệu Hữu Thời mở mắt ra, đột nhiên cười, đọc rõ từng chữ một: “Cút…”
Cồn làm cho người ta dao động, cũng sẽ làm cho người ta hạ được quyết tâm, Triệu Hữu Thời thực sự cảm thấy mình quá yếu ớt, vào thời khắc này cô vô cùng cần một vòng ôm ấm áp, thậm chí cô còn nghĩ không cần bận tâm gì hết chấp nhận Trạch Mẫn, nhưng khi gần đến giây phút ấy, cái linh hồn rời khỏi cơ thể kia lại nói: “Có phải tôi lừa rất giỏi không?”
Đúng vậy, có phải cô lừa rất giỏi không? Trạch Mẫn rời đi, Triệu Hữu Thời xoay người, than thở một chút, bình yên ngủ.

Sáng hôm sau, tiếng chim hót mùi hoa, ánh mặt trời chiếu vào, Triệu Hữu Thời hét chói tai, bọc kín chăn nhìn xung quanh giận dữ: “Trạch Mẫn…”
Gọi mấy lần không có ai đáp lại, lúc này Triệu Hữu Thời mới có phản ứng, hình như đêm qua không xảy ra chuyện gì.

Rửa mặt xong, cô vẫn còn hơi mơ màng, lúc Hứa Ninh xuất hiện cô vẫn còn đang suy nghĩ chuyện ngày hôm qua.

Hứa Ninh: “Hoàn hồn nào, em có thể đi bộ chứ?”
Triệu Hữu Thời chống gậy, đi về phía sô pha: “Có thể đi được, nhưng không thể đi quá lâu.

Ngày hôm qua vì giúp chị thu dọn tàn cuộc mà chân em đau cả một đêm đấy.”
“Cám ơn, chị sẽ chia nhiều hoa hồng cho em.


Chị cũng chỉ có thể dựa vào mỗi mình em thôi, hai anh chàng kia vẫn còn chưa học thành tài.”
Triệu Hữu Thời ngồi xuống, đang muốn lên tiếng, đột nhiên nhìn thấy dấu vết xung quanh xương quai xanh của Hứa Ninh, há hốc miệng, quên mất mình muốn nói gì.

Hứa Ninh cúi đầu nhìn, không thấy có gì quan trọng cười: “Em cũng có kìa.”
Triệu Hữu Thời cúi đầu nhìn xuống, lập tức quát to, Hứa Ninh buồn cười: “Sáng hôm qua chị đang trên đường đến chỗ em, đi được nửa đường thì bị Dương Quang chặn lại, di động bị anh ta cướp lấy, chị không đi được, sau đó anh ta nhận điện thoại, buổi tối thả chị ra, em làm à?”
“Trạch Mẫn làm.”
Hứa Ninh gật đầu: “Giúp chị chuyển lời cám ơn đến cậu ta.”
Hai người giống như hai người lưu lạc chân trời, chỉ có một người có lẽ sẽ không muốn bộc lộ tâm sự, nhưng hai người lại sẵn sàng thổ lộ hết tâm sự với nhau.

Hứa Ninh lên án Dương Quáng độc tài đáng chết, chỉ biết dùng sức mạnh, “Hôn lễ sang năm hủy bỏ rồi, chị chia tay với anh ấy rồi.”
Triệu Hữu Thời sửng sốt: “Sao lại thế này?”
“Chuyện tốt do Dương Quang làm đấy.” Hứa Ninh cảm khái, “Mấy ngày nay chị luôn quan sát Trạch Mẫn, cảm thấy thật hâm mộ hai đứa, trước kia hâm mộ, hiện tại cũng vậy.

Trạch Mẫn vẫn luôn đối xử cẩn thận với em, không dám ép buộc em, chị đã ngoài ba mươi rồi mà vẫn không kết hôn được.”
“Không giống đâu, anh ấy cẩn thận vì giữa bọn em luôn có một chướng ngại.”
“Chướng ngại gì?”
Triệu Hữu Thời suy nghĩ: “Giống như là ngã tư đường, em nghĩ anh ấy từng giúp em đi qua một đoạn, đến giữa đường thì mỗi người một ngả, hóa ra ngay từ đầu bọn em đã không bước chung một con đường rồi, em không biết được anh ấy đi đường nào.

Trước đây khi xem phim và tiểu thuyết, em vẫn nghĩ hai người ở bên nhau chỉ cần yêu nhau là đủ, không gì có thể chia tách bọn họ, hóa ra không phải như vậy.”
“Là do em nghĩ quá phức tạp thôi, có thể vượt qua chướng ngại hay không, hoàn toàn dựa vào tâm ý của chính mình.

Cho dù không đi chung đường thì sao chứ, cậu ta đi về phía em, em đi về phía cậu ta, không phải như vậy là giải quyết xong sao? Vấn đề là em có chịu đi về phía cậu ta hay không, có cho phép cậu ta đi về phía em không?
Triệu Hữu Thời cười: “Lời này là chị nói với em hay tự nói với bản thân vậy?”
Hứa Ninh đáp: “Chị đã nói rồi chị là bác sĩ tâm lý, chỉ có thể trị cho người khác, chứ không thể trị cho chính mình.”
Vấn đề nằm ở chỗ ai muốn đi về phía đối phương, Triệu Hữu Thời cảm thấy Hứa Ninh đã nói sai luận điểm này rồi, xa cách nhiều năm, khoảng cách quá nhiều, không ai muốn đi hết.

Vào thu công việc bước vào giai đoạn nhanh hơn, tuy chân Triệu Hữu Thời vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng việc đi lại đã không còn gặp trở ngại, mỗi tuần đến bệnh viện kiểm tra hai lần, thỉnh thoảng cô đi một mình, thỉnh thoảng đi cùng Hứa Ninh, thỉnh thoảng Trạch Mẫn cũng đưa cô đi.

Bận rộn hơn một tháng trời, cuối cùng đã sắp đến ngày Đại Lưu ra tù..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.