Bạn đang đọc Tương Tư Hữu Thời FULL – Chương 41: Chân Thành Hợp Tác Chung Tốt Đẹp
Người dịch: Rabbitlyn
Triệu Hữu Thời ngẩn ra: “Anh có ý gì?”
“Chuyện em vẫn luôn muốn biết ấy là gì?”
Triệu Hữu Thời nhoài người về phía trước, nhìn chằm chằm Trạch Mẫn: “Anh nói cho rõ ràng.”
Trạch Mẫn im lặng một lúc, đột nhiên quay đầu, Triệu Hữu Thời đang nhoài người suýt chút nữa đụng vào anh, nhanh chóng lùi lại về sau một chút, nghe thấy Trạch Mẫn nói: “Em muốn điều tra chân tướng, anh đang điều tra đây, anh đã nắm chắc rồi, còn em chưa chắc đã hiểu rõ được.”
Triệu Hữu Thời nhìn anh không chớp mắt, nửa điếu thuốc còn lại trong tay Trạch Mẫn không ngừng tỏa ra khói, anh nói: “Anh có thể nói cho em chuyện em luôn muốn biết, anh chỉ có một yêu cầu…”
Cho phép anh tìm em, gặp em, cùng em điều tra chân tướng chuyện năm đó, em không được phép hành động một mình.
Sau khi Trạch Mẫn đưa Triệu Hữu Thời về nhà đã gần mười một giờ, trong tiểu khu yên tĩnh không có bất kì tiếng động nào, ngay cả tiếng ve kêu cũng không có, đám côn trùng bay dưới ánh đèn đường lờ mờ, trong lầu tối đen.
Trạch Mẫn tắt máy xuống xe, cùng lên lầu với Triệu Hữu Thời, đi đến hành lang Triệu Hữu Thời xoay người: “Không cần tiễn tôi.”
“Chỉ còn mấy tầng nữa thôi.”
Triệu Hữu Thời đi trước, Trạch Mẫn theo sát phía sau, tiếng bước chân của hai người đều rất khẽ, công tắc điện trở nên vô dụng, dường như không ai nghĩ tới việc bật đèn.
Đi đến tầng năm, Triệu Hữu Thời dừng lại tìm chìa khóa, Trạch Mẫn lặng lẽ đứng sau lưng cô, cho đến tận khi cửa nhà mở ra rồi đóng lại hai người vẫn không nói với nhau câu nào, Triệu Hữu Thời đứng sau cánh cửa, không nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu.
Hôm sau là thứ sáu, Hoa Sơn đã chờ mong ngày này rất lâu, toàn bộ tiết mục buổi tối cũng đều sắp xếp xong cả, ai ngờ đột nhiện nhận được điện thoại, đúng năm giờ tan tầm, anh ta lập tức vội vã rời đi.
Tập đoàn Cư Khang được bao quanh bởi ba tòa nhà, giữa trần đại sảnh là đèn chùm thủy tinh, mỗi một trăm mét đều nhìn thấy logo tiếng Anh của Cư Khang.
Hoa Sơn đăng kí xong ở đại sảnh, lấy được thẻ tạm thời ra vào, đi thang máy lên tầng bảy, dường như nhân viên trên tầng đều đã tan tầm, anh ta bước đi, diện tích quá lớn khiến đầu óc anh ta choáng váng, sau khi xuyên qua một căn phòng cuối cùng anh ta đã tìm được mục tiêu, đứng ở cửa chỉnh trang lại mới gõ cửa, bên trong lập tức truyền ra tiếng: “Mời vào.”
Hoa Sơn đi vào, thấy Trạch Mẫn đang đứng ở cửa sổ nhìn dưới lầu, Hoa Sơn lên tiếng: “Trạch tổng, tôi nhận được điện thoại lập tức chạy đến ngay, không biết anh tìm tôi có chuyện gì?”
Trạch Mẫn di chuyển thẳng đến trước cửa, mở một cánh cửa bên trong văn phòng chỉ vào sô pha bên trong: “Luật sư Hoa, mời ngồi.”
Hoa Sơn ngồi xuống không bao lâu chợt nghe thấy tiếng giày cao gót dẫm trên sàn nhà, không nhanh không chậm đi về phía này, trong nháy mắt bóng dáng quen thuộc xuất hiện, Hoa Sơn kinh ngạc: “Triệu Hữu Thời?”
Triệu Hữu Thời gật đầu với anh ta, Trạch Mẫn mang hai cốc cà phê đến cho hai người, rồi cũng ngồi vào sô pha, trên bàn đặt một laptop và hai túi tài liệu, Trạch Mẫn nói: “Chuyện các em muốn tra cũng sắp tra được ra rồi, nói hết tất cả cho tôi, tôi cần làm một phép loại trừ.
Triệu Hữu Thời: “Anh có thể nói cho tôi chuyện tôi luôn muốn biết đi, anh tra được điều gì?”
Trạch Mẫn lắc đầu: “Sát nhập tài liệu trước đã.”
Triệu Hữu Thời nhập toàn bộ danh sách bạn bè và họ hàng vào, Hoa Sơn điều tra toàn bộ danh sách bạn bè họ hàng của hàng xóm nhà họ Triệu, Trạch Mẫn ném tài liệu cho hai người: “Bên trong này có tên công ty, công ty này năm đó làm tuyên truyền gần ngõ Ngô Đồng, ví dụ như nước uống, thiết bị mát xa, còn có làm sạch khói dầu…Năm ngoái tôi có hỏi cư dân gần ngõ Ngô Đồng, tuy chuyện xảy ra đã lâu, nhưng bọn họ vẫn có ấn tượng rất sâu sắc, bởi vì hôm đó đã khuya lại mưa to, còn có người tới làm sạch khói dầu, bọn họ rất kinh ngạc.”
Hoa Sơn ngẩn tò tè, không nghĩ tới năm ngoái Trạch Mẫn đã bắt đầu điều tra, hơn nữa bọn họ chưa từng nghĩ đến giả thiết này.
Đúng vậy ngoài người quen biết có thể đứng bên ngoài lầu, còn có nhân viên chào hàng cũng sẽ lên lầu, đây gọi là để cá lọt lưới, đúng là bọn họ thật sự không ngờ tới.
Trạch Mẫn tra được tài liệu nào thì sẽ phái người đi điều tra kĩ càng tài liệu ấy, nhân viên chào hàng này có thể là nhân chứng, cũng có thể là người nhìn thấy nhân chứng.
Hoa Sơn và Triệu Hữu Thời ghi tên rất nhiều người, nhưng họ lại không có nhiều người để cùng tham gia điều tra, mấy ngày nay tiến độ vẫn chậm chạp.
Trạch Mẫn nhìn danh sách viết tay của Triệu Hữu Thời, chữ viết đẹp đẽ, còn có ảnh vẽ minh họa, anh nói: “Em tự gọi điện thoại cho bạn bè, anh sẽ dạy em nói như thế nào, hơn nữa anh sẽ phái người điều tra tình hình của bọn họ.”
Triệu Hữu Thời gọi điện cho người thứ nhất, bắt đầu hỏi han, dựa theo lời Trạch Mẫn tìm lý do, từ từ dẫn dắt đến tình huống ngoài ý muốn bốn năm trước, cuộc điện thoại kết thúc lại tiếp tục gọi, có một số người đã đổi số đành phải bỏ qua.
Hoa Sơn ở bên cạnh ghi chép, Trạch Mẫn ngồi yên trên sô pha không nhúc nhích, chờ khi Triệu Hữu Thời nói mệt mỏi không biết anh biến từ đâu ra một hộp kẹo bạc hà, tự mình lấy ra một viên cho cô, Triệu Hữu Thời liếc anh một cái yên lặng nhận lấy.
Sau khi kết thúc hai mươi cuộc điện thoại, sắc trời cũng đã tối đen, trong văn phòng đột nhiên vang lên tiếng “rột rột rột” không biết phát ra từ bụng ai, Trạch Mẫn và Hoa Sơn cùng lên tiếng: “Không phải anh.”
Hai người lập tức nhìn về phía Triệu Hữu Thời, cô nói: “Không phải em, em không đói bụng.”
Không ai chịu thừa nhận, Trạch Mẫn cười: “Hôm nay dừng ở đây thôi, chúng ta cùng đi ăn cơm.”
Triệu Hữu Thời không muốn ăn cơm cùng anh, lấy cớ La La Giai gọi cô về ăn, xuống lầu lập tức rời đi, Hoa Sơn hỏi Trạch Mẫn: “Trạch tổng, chúng ta đi chỗ nào ăn đây?”
Trạch Mẫn liếc anh ta: “Anh tự đi mà ăn.”
Trải qua sự sàng lọc của Trạch Mẫn, suy nghĩ của Triệu Hữu Thời đã trở nên rõ ràng, loại trừ được dần số lượng người, dường như cô cách chân tướng càng ngày càng gần.
Sau khi La La Giai biết được Triệu Hữu Thời qua lại với Trạch Mẫn, kinh ngạc: “Không phải tớ bảo cậu giả mờ mất trí nhớ sao? Không phải cậu cũng không bằng lòng gặp anh ta sao? Hiện tại sao lại thế này?”
Cô ấy thậm chí còn phàn nàn với Hứa An và Trịnh Diệu Quân, cho đến khi Hứa Ninh lên tiếng: “Chuyện này liên quan đến chị gái em ấy, không có ai quan trọng hơn so với chị gái em ấy.
Chỉ cần có người nói có thể đem hung thủ ra công lý, người ta bắt làm gì em ấy cũng đồng ý hết, huống chi còn là người yêu ngày xưa đề nghị cùng tìm manh mối.”
La La Giai bĩu môi, cuối cùng không thèm nói nữa.
Tối chủ nhật, Triệu Hữu Thời một mình đến nhà Hoa Sơn, Hoa Sơn nói thẳng: “Anh đã sớm nói em nên tìm Trạch tổng hỗ trợ, em xem hiệu suất làm việc của anh ta nhanh như vậy, lập tức tìm được người qua đường Giáp Ất Bính Đinh, còn lập tức loại bỏ được nhiều người như vậy.”
Triệu Hữu Thời lại gọi xong một cuộc điện thoại, yên lặng ghi chép rồi nói: “Đã điều tra rồi, tại sao anh ấy nói còn phải tra thêm lần nữa?” Dừng một chút, “Hơn nữa anh ấy đã biết một ít, nhưng lại không nói gì.”
“Lúc trước cả em và Trạch tổng đều nghĩ tới một điểm, song anh ta nghĩ chu toàn hơn so với em.
Tài liệu của chúng ta đều quá phân tán, anh ta cũng không biết quá nhiều bạn học của chị gái em.
Ở chỗ này có lỗ hổng, sắp xếp rồi điều tra lại một lần nữa cũng không tốn quá nhiều thời gian, anh ta không nói là bởi vì anh ta chưa dám xác định, nên anh ta mới cần phải loại trừ, anh ta không giấu diếm em chuyện này, đúng không?” Hoa Sơn sờ cằm nói tiếp: “Aiz, em đoán xem có phải là anh ta muốn tiếp tục duyên phận với em, cho nên mới cố ý kéo dài thời gian không?”
Triệu Hữu Thời cầm bút suy nghĩ, đầu hơi dao động, nhưng cũng không có ý giải thích, Hoa Sơn cảm thấy mất hứng, đúng lúc này điện thoại vang lên, anh ta chạy vào trong phòng bắt máy, mới nói được mấy câu, bên đầu kia đã nói: “Ở trong nhà anh?”
“Đúng vậy.”
“Tám giờ tối còn ở trong nhà anh?”
Hoa Sơn gãi mặt: “Đúng vậy, bởi vì ban ngày tôi phải đi nơi khác, nên buổi tối mới có thời gian.”
Bên đầu kia ngắt lời anh ta: “Gửi địa chỉ nhà cậu đến đây.”
Nửa tiếng sau, Triệu Hữu Thời đang cắn bút suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy Hoa Sơn vội vội vàng vàng chạy ra mở cửa, đến khi nhìn thấy người ngoài cửa bước vào, cô bỏ bút xuống, nhìn về phía Hoa Sơn, ánh mắt chất vấn.
Trạch Mẫn mang theo hai túi nilon, cười nói: “Mang đồ ăn khuya cho hai người, súp ngọt, mỳ xào, sủi cảo hoành thánh, còn có chim cút kho.”
Bên chân có tiếng “hừ hừ”, Trạch Mẫn cúi đầu nhìn, nghe thấy Triệu Hữu Thời nói: “Luận Kiếm, lại đây.”
Luận Kiếm béo tròn xoe, bước chân ngắn quấn lấy Trạch Mẫn, Triệu Hữu Thời gọi hai lần mà Luận Kiếm vẫn không có động tĩnh gì cho đến khi Trạch Mẫn đi đến ngồi xuống bên cạnh Triệu Hữu Thời mở túi nilon ra, Luận Kiếm vội vàng cọ người anh, Trạch Mẫn lặng lẽ đẩy nó ra, đưa chim cút kho tới trước mặt Triệu Hữu Thời: “Em ăn đi, hương vị không thay đổi đâu.”
Triệu Hữu Thời mím môi bất động, Trạch Mẫn nói với Hoa Sơn: “Cậu mang dao nĩa đến đây.”
Hoa Sơn biến thành chân sai vặt, bưng trà rót nước để lên bàn, Trạch Mẫn dùng dao nĩa cắt thịt chim, ném một miếng thịt cho Luận Kiếm, Luận Kiếm hưng phấn nhai, Hoa Sơn nói: “Của tôi…của tôi đâu?”
Giọng nói rất khẽ, hai người kia hoàn toàn không để ý tới anh ta.
Trạch Mẫn đã cắt xong thịt: “Đó chính là Luận Kiếm à? Trước kia thường xuyên nghe em tới nhắc tới nó, lần này mới được gặp.” Dừng một chút nói tiếp, “Nó béo quá.”
Luận Kiếm dường như nghe hiểu, cắn xong miếng thịt, lại yên lặng cọ mông vào người Trạch Mẫn, đầu quay về phía Triệu Hữu Thời, Triệu Hữu Thời xoa đầu nó, nói với Trạch Mẫn: “Tôi không đói, thời gian không còn sớm nữa, tôi cũng nên về thôi.”
Cô vừa mới cầm tờ giấy trên bàn lên đã bị Trạch Mẫn đột nhiên bỏ xuống, rút tờ giấy từ trong tay cô ra, để dịch những tờ giấy khác trên bàn sang một bên, mở hoành thánh và sủi cảo ra, nhúng vào hộp đựng giấm ớt, sau đó để tới trước mặt Triệu Hữu Thời: “Không ăn chim cút thì ăn chút hoành thánh đi.”
Triệu Hữu Thời không nhúc nhích, Trạch Mẫn lại mở mỳ xào ra: “Mỳ xào hơi mỡ.”
Hoa Sơn lặng lẽ mở di động, muốn chụp lại hình ảnh này, tiêu đề tải lên mạng anh ta cũng đã nghĩ ra, “Một mặt của CEO tập đoàn Cư Khang không muốn cho người khác biết- Con người sắt đá cũng có nhu tình”, suy nghĩ một chút cảm thấy không đúng, tiêu đề này không đủ gây sốc, không phù hợp với bài post trên mạng.
Anh ta đang một mình chìm đắm trong suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy có người nói: “Có muốn tôi làm tư thế pose không?”
Hoa Sơn nhìn lên, Trạch Mẫn đang lạnh lùng nhìn anh ta, anh ta run rẩy, cười nói: “Triệu Tiểu Thời, em đừng có từ chối nữa đi, mau ăn đi.
Lúc tới là ai bảo chưa ăn cơm tối nên không ngừng kêu đói?”
Triệu Hữu Thời lườm anh ta.
Mấy ngày tiếp theo, Trạch Mẫn thường xuyên liên lạc với Triệu Hữu Thời, thỉnh thoảng gửi đến một số tài liệu, thỉnh thoảng lại nghe ngóng tình hình của cô.
Hiệu suất làm việc của Trạch Mẫn quả thật hơn rất nhiều so với Hoa Sơn, không bao lâu đã loại bỏ được hết tất cả họ hàng bạn bè của nhà họ Triệu.
Triệu Hữu Thời tin tưởng hễ là người sống từng đi qua một chỗ, nhất định sẽ để lại dấu vết.
Cô không tin người đàn ông trong đêm mưa kia lại biến mất không có dấu vết, dì Vương có thể thấy gã, thì đêm đó nhất định cũng sẽ có người thấy gã.
Gần đây tâm trạng của Trạch Mẫn rất tốt, nhìn thấy nhân viên chào hỏi, ánh mắt anh cũng không hướng lên trời, mà còn mỉm cười với bọn họ.
Nhóm nhân viên cảm thấy có chuyện để hóng, có một nhân viên nữ nói: “Lần trước tôi vào văn phòng đưa tài liệu cho Trạch tổng, nghe thấy anh ấy gọi điện thoại cho ai đó.
Giọng nói rất dịu dàng, hỏi cô ấy tối nay gặp mặt ở đâu, còn nói cái gì Hoa Sơn Luận Kiếm, có phải đang xem phim truyền hình không?”
“Phim truyền hình gì chứ?”
Nhóm nhân viên kinh ngạc, đều nhìn về phía phòng uống nước, cùng lên tiếng: “Đinh tổng.”
Đinh Sĩ Lỗi gật đầu hỏi: “Trạch tổng có chuyện gì vậy?”
Người nhân viên cười gượng mấy tiếng, thuận miệng nói cho có lệ, không bao lâu tất cả mọi người đều chạy đi, Đinh Sĩ Lỗi hơi đăm chiêu.
Hôm nay Đinh Sĩ Lỗi gọi điện thoại hẹn Triệu Hữu Thời ăn cơm: “Hẹn em mấy lần, nhưng lần nào em cũng kêu bận, không phải nói trở về vì chuyện phá dỡ nhà thôi sao, em cũng chả có việc gì.”
Triệu Hữu Thời nhìn thấy kế hoạch gần đây đã được sắp xếp chỉn chu, cân nhắc một chút nói: “Được rồi, vậy ăn cơm ở đâu?”
Đinh Sĩ Lỗi hẹn cô ăn cơm ở một nhà hàng Tây, hoàn cảnh nhà hàng rất tốt, bầu không khí tối hôm đó cũng khá tốt, khi gọi đồ nhân viên phục vụ đề cập tới phần ăn đêm Thất tịch thì Triệu Hữu Thời mới bất giác giật mình: “Hôm nay là Thất tịch à?”
Đinh Sĩ Lỗi cười: “Đúng vậy, không nghĩ tới hôm nay lại là Thất tịch.”
“Sao anh không hẹn bạn gái đi ăn, hiện tại có muốn gọi cho cô ấy không?”
“Không cần.” Đinh Sĩ Lỗi nhận lấy thực đơn, không hề gọi phần ăn đêm Thất tịch.
Chờ thức ăn được mang lên, anh ta vừa ăn vừa nói, “Nghe nói gần đây em thường qua lại với Trạch Mẫn?”
Triệu Hữu Thời gật đầu: “Vâng.”
Đinh Sĩ Lỗi: “Để anh đoán nhé, em đang điều tra chuyện năm đó?”
“Sao anh biết được?”
Đinh Sĩ Lỗi cười: “Loại chuyện này sao giấu được chứ, Trạch Mẫn điều tra từ năm ngoái, hình như rất khó khăn?”
Triệu Hữu Thời im lặng một lát: “Đúng vậy, nếu không khó khăn thì cảnh sát cũng đã điều tra được rồi.”
“Trạch Mẫn cũng chưa tra được gì sao?” Đinh Sĩ Lỗi nhíu mày, “Cậu ta đã điều tra rất lâu rồi, cuối năm ngoái, cậu ta đột nhiên dừng lại, có lẽ là đã tra được ra gì đó rồi đấy, cậu ta không nói với em sao?”.